Ngày hôm sau, Tần Thái đang rửa mặt thì nhận được cuộc gọi gọi từ Bạch Cập: "Kiểm tra mail." Lời ít ý nhiều, Tần Thái không hiểu có chuyện gì. Cô mở máy tính lên, xem hòm thư thì quả nhiên bên trong có một email gửi đến.
Nhìn bề ngoài có vẻ rất trang trọng chính thức, phía trên còn có logo của Nhân Gian. Tần Thái đọc kỹ nội dung, là một phú thương họ Chu đang xin giúp đỡ. Gần đây ông ta luôn mơ thấy bản thân nằm cạnh một người phụ nữ, điều đáng sợ là mặt cô ta như làm bằng giấy, lông mày mắt mũi như vẽ mà nên.
Tần Thái suy nghĩ một hồi, vừa lúc Sa Ưng đã dậy, thấy cô ngồi ngốc ở đó liền nhìn thoáng qua màn hình. Sau đó anh vỗ vỗ vai Tần Thái: "Hắn giao nhiệm vụ cho cô đấy, cố lên."
Cô còn mông lung lắm, hỏi: "Giao thì phải làm à, dù sao bây giờ tôi cũng không thiếu tiền."
Sa Ưng xoa đầu Tần Thái: "Đồ ngốc, cô nghĩ tại sao hắn không giao việc này cho thuộc hạ của hắn mà lại bỗng nhiên giao cho cô?"
Tần Thái hỏi lại: "Tại sao?"
Sa Ưng thật muốn đánh cô: "Tự nghĩ đi."
Sau đó, Sa Ưng và Đàm Tiếu giúp cô thảo luận chi tiết nhiệm vụ này, Đàm Tiếu liên tục gật đầu, nhanh chóng đi chuẩn bị.
Sa Ưng đánh cô một cái nhẹ: "Cũng chẳng phải lần đầu làm việc, cô sợ cái gì?"
Tần Thái đi tới đi lui: "Người yêu cầu là Chu Nhận Phong đó, ông ta xuất hiện nhiều lần trên cả TV với bìa tạp chí rồi."
Sa Ưng cười lớn: "Yên tâm đi, ông ta muốn gặp cô còn khó hơn. Chẳng có TV hay tạp chí nào đăng được cô cả." Anh tiến tới gần cô, giọng nói kiên định: "Đối phó với loại người này, đừng để bọn họ có thái độ ngang hàng với cô."
Lúc Tần Thái ra khỏi cửa, mặc một bộ tăng y màu lam nhạt, năm nay cô cùng lắm là mười chín tuổi, bộ dáng còn nét trẻ con, lúc này nhìn vào gương cô mém cười ná thở. Vốn dĩ Đàm Tiếu còn chuẩn bị một vòng tràng hạt bằng vàng ròng, nhưng với người giàu nứt đố đổ vách như Chu Nhận Phong thì thứ này làm sao lọt vào mắt ông ta được?
Lại cười đến lăn lộn.
Địa điểm hẹn gặp Chu Nhận Phong là ở công viên Sơn Hồ Thế Kỷ, may mắn là trước khi đi Tần Thái đã ngủ một lát. Cô muốn xem là thứ gì quấn lấy hắn ta. Cuối cùng phát hiện tên này còn giấu rất nhiều thứ không sạch bên người. Chắc hẳn hắn nhiều lần liên hệ với người trong Huyền môn. Lúc này hắn đã sai người đặt sẵn một trận pháp trong Sơn Hồ Thế Kỷ, chắc có ý muốn thử bản lĩnh của cô đây.
Tần Thái lười đối phó với mấy thứ nhảm nhí đó, cô xem đến chuyện sắp xảy ra, thì tìm thấy hắn ở một biệt thự khu Phạn Âm Cổ Đạo.
Tỉnh lại, cô không nói gì nhiều, cùng Đàm Tiếu chạy thẳng đến khu biệt thự kia.
Nơi Chu Nhận Phong ở là chỗ đắt đỏ nhất thành phố Tam Họa, bên cạnh là khu rừng của chùa Phạn Âm. Có thể thấy được hắn rất tín Phật, nhiều hơn là kính sợ. Đàm Tiếu lái xe đến nơi, bị bảo vệ cản lại kiểm tra cả nửa ngày mới cho đi vào.
Bánh xe nghiến qua mặt cỏ, dừng trước một ngôi nhà. Trước cửa chỉ có một dì quét rác, thấy chiếc xe của hai người đi qua thì rất nhanh đã lau dọn nơi bánh xe nghiến qua. Tần Thái nhìn ra, đây là ngại bọn họ làm dơ nơi này sao.
Cô hơi tức giận rồi đó, má, dám coi thường tôi à. Cô vừa bước xuống xe đã nghênh ngang đi thẳng tới, hơn nữa còn không dẫm lên thảm lót. Bác gái nổi giận: "Người này mù rồi sao?"
Tần Thái khẽ nâng mắt, dùng tinh thần áp chế. Dì kia dù sao chỉ là người thường, tuy rằng có hung hãn nhưng làm sao hung nổi với cô? Ánh mắt vừa chạm thì như sau lưng có người dí đá lạnh vào, cả người rùng mình.
Tần Thái không nói năng gì với dì ta, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Phòng khách này rộng bằng một sân bóng rổ nhỏ, Chu Nhận Phong đang ngồi trên số pha. Thấy mặt Tần Thái thì hắn bất mãn: "Tôi mời là mời Bạch tiên sinh, vì sao lại phái cô ta tới chứ? Phái một phụ nữ đến đây làm gì, tôi không tìm gái để..."
Hắn còn chưa nói xong, đã thấy cổ bị bóp chặt, bàn tay mềm mại trong nháy mắt đã nắm cổ hắn. Lòng cả kinh, đám bảo vệ lúc này mới phản ứng kịp, ồn ào chĩa súng vào cô. Tần Thái dùng lực mạnh hơn, ngữ khí âm ngoan nói với hắn: "Ngươi đoán là súng của bọn họ với tay của ta, cái nào nhanh hơn?"
Hắn thật sự thất vọng với bộ đội đặc chủng xuất ngũ này rồi, lập tức thái độ tốt hẳn: "Vâng vâng, đại sư, nếu người đã tới thì chúng ta bàn chuyện chính, đừng chậm trễ thời gian được không."
Coi như hắn biết thức thời, Tần Thái chậm rãi thả tay, cả người phóng ra áp chế tinh thần, Chu Nhận Phong run lên, suýt nữa là tim nhảy ra ngoài. Tần Thái thu lại, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, khẽ cười: "Mời đại sư ngồi, chúng ta nói chuyện, nói chuyện."
Bây giờ Tần Thái thật sự khinh thường hắn, những khẩn trương lúc trước hoàn toàn bay biến. Cô ngồi xuống sô pha, dần dần có cảm giác, là phú thương thì sao, danh nhân thì có gì đâu? Bọn họ đều là người bình thường cả.
Nếu trước đây cô cố gắng thể hiện sự thị uy, thì bây giờ chính là sự lạnh nhạt tự nhiên.
Cô chẳng nói lời nào, Chu Nhận Phong nhướng mày uống ngụm trà, rồi phất tay bảo người hầu rót thêm. Thấy Tần Thái vẫn lạnh như băng, hắn cười gượng rồi nói: "Đại sư, tôi nghĩ là có thứ gì không sạch sẽ ở gần tôi. Tháng này đã thấy hai lần, cứ như là người phụ nữ bằng giấy."
Tần Thái không hỏi sinh thần bát tự, đi thẳng vào phòng ngủ của hắn. Phòng hắn rất lớn, ở giữa là một cái giường nước màu trắng bạc, phong cách trang trí cực kì xa hoa.
Tần Thái đứng cạnh giường, nhắm mắt lại, bây giờ cô nhập định rất dễ. Hồn phách cô xuất ra, quả nhiên nơi này có chút âm khí nhàn nhạt, lại không giống oán quỷ. Tần Thái chậm rãi bước theo dấu vết, bỗng thấy trên hành lang đối diện phòng ngủ, có một bóng dáng màu đỏ chạy sượt qua. Cô chỉ vừa kịp nhìn thấy góc áo.
Tần Thái chạy nhanh đuổi theo, tay phải nắm chặt pháp khí. Dọc đường còn kiểm tra các phòng, cô phát hiện nơi này bày cúng rất nhiều tượng Phật, hơn nữa đều là đã được khai quang bởi cao nhân. Phong thủy nơi này cũng rất tốt, sao lại có chuyện như thế?
Mà dưới nhiều tượng Phật thế này, bóng dáng màu đỏ kia lại tự do hoàn toàn không bị ngăn cản.
Thật ra mà nói đó không phải quỷ thì sai bét, nhưng thứ gì lại không sợ cả Bồ Tát đã khai quang?
Cô lại đuổi theo một lúc, không còn thấy nó đâu nữa. Bỗng bên tai truyền đến tiếng hét khiến Tần Thái chấn động, lập tức tỉnh lại. Tình hình trước mắt khiến cô giật mình, Chu Nhận Phong vừa rồi còn khỏe mạnh nay sắc mặt đen như than, đáng sợ hơn là cổ hắn như có dấu bết bị người bóp chặt, với lực đó như chỉ thêm một chút nữa thôi, cái đầu sẽ đứt lìa. Tần Thái không kịp nghĩ nhiều, phóng pháp bảo tới phía sau hắn.
Trong không khí phát ra tiếng thét chói tai, các bảo vệ đều sợ hãi lùi về sau, loạn cào cào chỉa súng bốn phía, là bởi vì bọn họ không thấy thứ gì phát ra tiếng đó.
Pháp bảo của cô không rơi xuống đất, như đã đâm trúng con quỷ kia. Bỗng nhiên Tần Thái có thể thấy được nó, là một nữ quỷ có mái tóc dài và má màu hồng đậm, quả thật giống như làm bằng giấy.
Cô ta nhìn Tần Thái với vẻ mặt oán hận. Oan nghiệt trên tay cô bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Tần Thái trầm giọng: "Yêu nghiệt phương nào? Vì sao lại hành hung đả thương người?"
Cổ họng nữ quỷ chỉ phát ra tiếng pi pi, như muốn nói gì lại không thể nói được. Chu Nhận Phong sau khi thoát chết, thở hồng hộc đứng bên cạnh lập tức quát lên: "Còn thất thần làm gì? Mau mau giết ch/ết là xong rồi!"
Tần Thái liếc mắt trừng hắn, hắn lại vẫn kiêu ngạo, phất tay sai bảo người xách hai cái rương vào. Vừa mở ra đã làm hoa mắt cô.
Chu Nhận Phong quơ quơ tay giống như đuổi ruồi, ý hắn là chỉ vào hướng nữ quỷ dù hắn không thấy. Nhưng vấn thấy pháp bảo của cô đang lơ lửng giữa không khí: "600 vạn, tất cả là của đại sư. Chỉ cần giết cô ta, ngài có thể lấy được hết số tiền này. Hơn nữa tôi cam đoan, sẽ giới thiệu khách cho ngài."
Quả thật tâm của cô có chút động rồi, 600 vạn này là phí lót riêng, Nhân Gian đã thu cước dịch vụ từ trước.
"Không hỏi nguyên do?" Cô vẫn muốn hỏi, Chu Nhận Phong liên tục xua tay: "Không hỏi không hỏi."
Tần Thái đi đến gần nữ quỷ, cô ta đang dùng sức thoát khỏi sự kiềm chế của pháp bảo, âm khí trên người dần thoát ra ngoài, bị dương khí đả thương. Tần Thái lấy đi phách chứa ký ức của cô ra, vì thành quỷ đã lâu nên phách đã bị héo rút còn rất nhỏ. Tần Thái lại dễ dàng đọc được lý do vì sao nữ quỷ này lại quấn lấy Chu Nhận Phong.
40 năm trước, Chu Nhận Phong là một tên tiểu tử nghèo tay trắng. Trong thôn có một người con gái của phú hộ bị chết trẻ, vì thương tiếc con nên nhà đó đã cam kết, ai cưới con gái họ để cô ấy không trở thành cô hồn dã quỷ, sẽ tặng cho mười cân vàng cùng sáu vạn tiền mặt.
Vào thời điểm đó, nhiêu đây tài sản thật sự rất đáng giá, số của hồi môn này làm người người người ham muốn. Nhưng phải cưới một cô gái đã chết....họ cảm thấy chuyện này rất xui rủi.
Còn Chu Nhận Phong thật sự quá nghèo, hắn lại là người có chí hướng lớn, lập tức đến cửa nhận hôn sự này. Lúc đầu, bài vị của cô gái kia luôn nằm ở tổ trạch của hắn, mấy năm nay chẳng có việc gì. Dần dần hắn có chí làm ăn, không quá mấy năm đã làm nên gia sản.
Tiền tài của cải phát triển không ngừng, hắn cưới vợ rồi lại ly hôn, cứ cưới rồi ly, có đôi khi hắn gặp lại vợ cũ trong tiệc tùng, vì quá nhiều nên hắn không thể nhớ ra. Ngoài việc bị người người mắng chửi, thì không có việc gì quá lớn.
Chỉ là năm vừa rồi hắn phá bỏ tổ trạch. Đã nhiều năm không đưa bài vị kia về đây thờ, nên hắn cũng đã quên, cứ vậy lúc phá bỏ đã tùy tiện vứt đi.
Vì thế đến nay, dù chuyển nhà đến chỗ nào cũng không yên được. Từ lúc dọn đến bên cạnh chùa Phạn Âm, thì cứ tối đi ngủ sẽ thấy thứ kia ngày càng nhiều.
Bên cạnh Chu Nhận Phong có không ít người trong Huyền môn hiểu phong thủy, hắn cũng đã nghĩ đến nhiều biện pháp. Thỉnh tượng Phật về nhiều hơn, bùa hộ mệnh có thể chất thành đống mà vẫn không có tác dụng.
Mấy Huyền Thuật sư được mời đến từng ra tay rất tốt, nhưng chỉ yên ổn được vài tiếng rồi lại như cũ. Mỗi đêm thứ đó cứ đến ám hắn.
Lúc này Tần Thái mới hiểu tại sao trong nhà Chu Nhận Phong có nhiều tượng Phật như vậy mà làm lơ trước nữ quỷ. Bởi vì cô ta chính là nữ chủ nhân ở đây. Chỉ có Chu Nhận Phong không chịu nhận, chư thiên thần Phật thì thừa nhận người này.
Thấy Tần Thái vẫn đứng yên nơi đó, Chu Nhận Phong bắt đầu mất kiên nhẫn: "Có nghe hiểu không vậy? Chẳng lẽ không phải vì tiền mà làm việc à?"
Hắn ra vẻ bộ dạng nhiều tiền khí phách lớn, Tần Thái nhìn những vết thương của nữ quỷ. Đều là dấu vết lưu lại của pháp khí, hẳn là Chu Nhận Phong đã mời không ít người. Mà nữ quỷ này ngày càng khó đối phó hơn, vì đã dần có tính kháng cự với pháp khí.
Một quỷ hồn bình thường, phải chịu thương tổn đến mức nào mới sinh ra kháng tính?!
Cô đứng bất động, không bao lâu, Đàm Tiếu đi tới, nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy?"
Tần Thái do dự thật lâu, đây là nhiệm vụ đầu tiên Bạch Cập giao cho cô. Hơn nữa trên email đã ghi rõ ràng, Chu Nhận Phong mua án tử từ Nhân Gian. Nếu cô làm không tốt, cả Nhân Gian sẽ biết. Và Bạch Cập sẽ không còn tín nhiệm cô.
Cơ hội này đối với Tần Thái rất quan trọng.