Yên lặng, một bầu không khí yên lặng gần như tẻ ngắt.
Đầu xanh đỏ nhìn thoáng qua vị ông chú kia, lại dời tầm mắt. Hắn nỗ lực mở miệng, nói: "Chuyện...chuyện gì đâu chứ, cái gì mà nhất kiến chung tình,?! Là..là lừa đảo hết!! Tao...tao không có..." hắn lại liếc sang nhìn ông chú, lòng đau như cắt, Giống như hắn chính là Trần Thế Mỹ, đứng trước người vợ đi ngàn dặm tìm chồng Tần Hương Liên mà nói- Ta không quen biết nàng.
Thật đáng chết mà, Trần Thế Mỹ cái rắm á!!
Chẳng lẽ người này thật sự biết yêu thuật, hắn bắt đầu khủng hoảng!
Đang cố chống chọi lại xúc cảm lạ kì, bên kia ông chú cũng đang nhìn nhắn, ban đầu chỉ có né tránh, sau lại dần đỏ mặt. Lúc nghe hắn nhất quyết phủ định thì lại lòng nhoi nhói, ánh mắt hiện vẻ mất mát. Đầu xanh đỏ thấy thế lại càng hoảng sợ, nhưng bên ngoài vẫn ra vẻ lạnh lùng.
Đàn em đứng bên cạnh đầu xanh đỏ cảm thấy có gì sai sai rồi, tuy rằng chuyện vừa nhìn đã yêu sẽ không viết rõ lên mặt, nhưng khí thế của lão đại yếu đi thì ai cũng có thể nhận thấy được.
Thế là tên khác xăm hình rồng bên tay trái bước lên trước mặt Tần Thái: "Đại ca chúng tao không có gì hết, chỗ ông không linh"
Tần Thái cười lạnh một tiếng, đương nhiên cô chẳng sợ mấy tên lưu manh này: "Vậy...cậu trai đây có muốn thử không?"
Cô dùng ngữ điệu cao thâm khó đoán mà Vô Địch Tử với Thích Ấn hay dùng để lừa mấy kẻ có tiền. Tên hình xăm kia có chút lúng túng, hắn nhìn thoáng qua tên đầu xanh đỏ. Chưa chờ đại ca lên tiếng thì hắn đã lớn giọng: "Thử thì thử, sợ quái gì!!"
Giờ hắn biết đã leo lên lưng cọp khó xuống, căng cả da đầu lên suy nghĩ, trong lòng cố không tin."Đương nhiên tao cũng muốn thử một lần." bỗng hắn thông minh bộc phát, tìm từ trong đám đông ra một cô gái dáng người và gương mặt đều không tệ, đúng lý hợp tình nói: "Nếu ông có bản lĩnh, thì khiến cho cô này nhất kiến chung tình với tao xem."
Mọi người liền cười vang, cô gái bị lôi ra là người đoan trang hiền thục, mặt đã đỏ bừng lên rồi, dáng vẻ sợ hãi với tên hình xăm.
Tần Thái tùy tiện nhìn thoáng qua, vung tay lên: "Cái này thì dễ quá, uổng cho bản lĩnh của bổn đại sư. Chà! Người này hợp đây." Cô xoay người, đi ra ven dường kéo một ăn mày đi đến. Nhìn qua đã biết người này nhiều ngày không tắm, xung quang tỏa mùi khiếp đảm.
Đám đông xung quanh lại một phen ồn ào.
Tên hình xăm kia chột dạ, hắn nhìn về phía đại ca, vô cùng tuyệt vọng khi phát hiện đại ca hắn đang liếc mắt đưa tình với ông chú 60 tuổi kia.
Hắn luống cuống, cố trấn định đi đến trước mặt Tần Thái, hạ giọng: "Kỳ thật, chuyện này ai cũng biết là lừa đảo. Các anh em cũng không muốn làm lớn chuyện, Chỉ cần ông đóng phí bảo hộ thì các anh em sẽ bảo hộ nơi này làm ăn êm thấm."
Nếu là trước kia, chắc chắn Tần Thái sẽ cực kì ghét bọn ỷ mạnh hiếp yếu này mà cho bọn chúng một trận nhớ đời. Nhưng nay cô cũng thấp giọng: "Có phải là lừa gạt hay không, cậu trai có thể thử. Nhưng nếu đã muốn diễn một vở tuồng thì nên làm cho thật chút, làm theo lời ta rồi sẽ có tiền, còn chữa hết cho đại ca ngươi nữa, thấy sao?"
Tên xăm người vừa nghe liền run bắn lên, hắn nhanh chóng đến bên cạnh đầu xanh đỏ, lớn tiếng nói: "Đại ca, rốt cuộc đạo quán này có linh không?"
Sau đó nhỏ giọng nói nhỏ với đại ca hắn cái gì đó.
Tên đầu xanh đỏ vừa nghe xong, nhìn sang Tần Thái rồi cắn răng bước tới chỗ vị ông chú đang cực kì ưu thương kia, bỗng nhiên đưa tay ôm người đó thật chặt. Mọi người vỡ trận.
Chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, nếu trước đây bắt buộc phải ôm một tên đàn ông, chắc chắn hắn sẽ ghê tởm đến buồn nôn. Nhưng lúc này đây, hắn lại có cảm giác chua xót và vui sướng trong lòng.
"Ôi!! Không thể ngờ thần ái tình lại dịu dàng đến thế, ác độc đến thế!! A!! Vị thần đã che mắt tôi, khiến tôi đến giờ mới tìm thấy tình yêu đích thực!!"Đầu xanh đỏ lớn giọng gào.
Mọi người gần như té xỉu, không thể tưởng tượng được tên này lại có máu văn chương đến thế. Sắp thấy hắn chuẩn bị diễn xong màn Romeo và Juliet, ai cũng khe khẽ bàn luận: "Chuyện....chuyện này là thật sao?!"
Bọn họ vô cùng sâu sắc đồng ý, chỉ có hắn đau khổ giữa vạn người. Băng đảng này, đang tới để phá quán mà....
Thật thất bại quá!!
Tên đầu xanh đỏ cùng đám huynh đệ dồn dập chạy vào trong Đoàn Tụ quán, còn chưa kịp ngồi xuống hắn đã luống cuống: "Đại sư, tôi...tôi diễn xong rồi, tôi với hắn...hắn..." mặt hắn như đưa đám chỉ tay vào ông chú cũng đi vào theo kia. Tần Thái chỉ nắn chút xíu hình dạng hồn phách của hắn, còn chủ hồn vẫn cực kì tỉnh táo. Nhưng chuyện tình cảm, mấy ai khống chế được hoàn toàn?
Tần Thái đưa hắn hai nghìn đồng, cô thong thả ung dung: "Chuyện này không tốt sao, các ngươi là nhất kiến chung tình đó."
Ông chú kia sắp khóc tới nơi: "Đại sư, xin ngài giúp cho, nếu tôi với hắn....thì bà nhà tôi phải làm sao bây giờ..."
Tần Thái phất tay: "Trong thời gian ngắn không thể khôi phục được, một tháng hẵn trở lại."
Lời này có nửa phần thật nửa phần giả, thật sự là hồn phách người thương như tên đầu xanh đỏ rất yếu, Tần Thái không thể cứ vậy mà nắn theo ý mình liên tục, dù có là Huyền Thuật sư cao tay nhất cũng không đảm bảo sẽ không có di chứng. Nửa phần giả là...cô nắm được đuôi hắn rồi, còn dám tới đây quấy phá nữa không?
Hừ hừ.
Ngày khai trương của Đoàn Tụ quán ồn ào xôm tụ nhưng lại chẳng có khách nào, còn bị thâm hụt. Khóc.
Thay sang thân thể khác, nhân lúc không có ai nhòm ngó, Tần Thái quay về Thiên Lư Loan. Đàm Tiếu đang nấu cơm, cô bất mãn: "Lúc anh mở Đoàn Tụ quán sao không giải quyết mấy tên lưu manh luôn đi chứ?"
Đàm Tiếu đang kho cá, một lát sau mới lững thững trả lời: "Không có bọn hắn, sao mà xôm tụ được?"
Tần Thái suy tư hồi lâu, cảm thấy mấy người bên cạnh mình thật đáng sợ nha!! T-T
Tối nay có món cá kho tiêu ớt cay đặc biệt thơm ngon, Tần Thái vốn đang ngồi kể lại chuyện xảy ra hôm nay lúc khai trương, nhìn thấy miếng cá bóng loáng đỏ rực rất ngon miệng, sự chú ý của cô liền bị nó hấp dẫn. Từ ngày 6 tháng 11 năm trước, nay đã là cuối tháng 5, cô đã chết được 7 tháng.
Làm cương thi nửa năm, cũng từ đó cô không ăn được đồ ăn của loài người, nhìn Đàm Tiếu cùng Sa Ưng ăn uống thỏa thê, ánh mắt cô dán chặt vào đôi đũa bọn họ.
Hai người kia phát hiện, Đàm Tiếu gắp một miếng cá ngon, đưa lên miệng thổi thổi rồi đút cho cô. Tần Thái nhai nhai, vị giác đã chết lặng, không có chút hương chút vị nào của món ngon cả. Giống như đang nhai miếng giấy mà thôi.
Cô nhíu mày, Đàm Tiếu lập tức rút khăn giấy đưa qua cho cô nhả ra. Rót nước cho Tần Thái súc miệng. Trên bàn ăn không ai nói chuyện nhưng rất hòa hợp.
Chờ cô xong, Đàm Tiếu đi lấy thêm túi máu. Cô chỉ cầm, không uống.
Đến khi bữa cơm kết thúc, Sa Ưng nói: "Muốn làm người trở lại, phải tự nỗ lực."
Đàm Tiếu dùng khăn ướt lau miệng cho Tần Thái, nhỏ giọng an ủi: "Sẽ nhanh thôi."
Đứng ngoài cửa, Tang Cốt Nê cùng cái gương thần của nó đứng hóng chuyện, giả ma giả quỷ nói chen vào: "Làm người thì có gì tốt, còn không khỏe bằng gương ta đây! Ta sẽ tu luyện thành Đại gương, đến lúc đó còn ai dám khinh ta nữa!"
Nó giương nanh múa vuốt, chí hướng to lớn, vậy mà lại xua tan bớt ảm đạm trong lòng cô.
Ăn cơm xong, Đàm Tiếu đang bàn công việc bí mật với bọn buôn lậu. Tần Thái xuống tầng hầm, cô muốn luyện thêm về thuật Ngũ hành khống thi.
Trong ngũ hành, kim sinh thủy, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim. Mà ngũ hành trong thi thể luôn chuyển hóa với nhau. Cương thi hành thổ chỉ cần đứng trên mặt đất, sẽ mượn được lực hành thổ, sau đó chuyển hóa thành kim, Cương thi hành kim có thể chuyển hóa thành hành Thủy cho Cương thi hành Thủy và các ngũ hành khác theo yêu cầu.
Nói đơn giản, Thổ chính là trạm bổ sung năng lượng cho Ngũ hành cương thi. Nó nuôi mỗi Cương thi, chỉ cần có nó, thì năng lượng có thể cuồn cuộn không ngừng.
Đến khuya, Tần Thái mang bọn chúng ra vườn hoa phía sau để tập luyện. Sa Ưng rảnh rỗi sẽ ngó qua, hứng thú lên thì so chiêu qua lại. Tần Thái muốn kiểm tra xem sức mạng tối đa và tối thiểu của bọn chúng ở đâu, có thể đánh bại được bao nhiêu người.
Đến lúc mục đích làm Đoàn Tụ quán hoàn thành, việc với Hà Ảnh Thu sắp xếp xong, chắc sẽ có trận chiến ác liệt với Lữ Liệt Thạch. Lực lượng Cương thi ngũ hành, đương nhiên có càng nhiều càng tốt.
Đêm nay cô ngủ cùng Đàm Tiếu.
Tần Thái không quên chuyện lúc trước: "Đào Yên rất xinh đẹp sao?"
Đàm Tiếu không hiểu: "Sao tự nhiên hỏi chuyện này?"
Tần Thái đang dùng thân thể "Đàm Tiếu thích nhất" cưỡi lên người anh, vẻ mặt phẫn nộ, trên tay còn cầm theo roi da: "Ngực cô ta rất lớn sao?"
Đàm Tiếu không biết nên khóc hay nên cười: "Đừng nói bậy, xuống đi."
Tần Thái nhe răng: "Hừ, hôm đó tôi thấy hết rồi, ngực cô ta dán hẳn vào người anh, mau nói, hai người có quan hệ gì? Khai thật đi."
Đàm Tiếu nghiêng người đè cô xuống, nhẹ nhàng hôn lên vành tai Tần Thái, quát nhẹ: "Đừng nói bậy."
Dưới ánh đèn hắt lên vẻ đẹp trai của Đàm Tiếu, Tần Thái yên tĩnh lại, nhẹ giọng gọi: "Đàm Tiếu."
Đàm Tiếu đưa tay tắt đèn, hôn cô thật sâu.
Sau đó, Tần Thái phát hiện trợ lý của anh đã đổi thành cô gái mắt kính, nhìn qua có cảm giác giỏi giang, tên là Lâm Băng Băng. Không xinh đẹp, ngực không lớn, mắt không láo liên xung quanh. Năng lực làm việc rất tốt, hành động cử chỉ lại đoan trang, chín chắn.
Tần Thái có chút băn khoăn. Đi vào văn phòng thấy Đàm Tiếu, cô ghé vào vai anh, ấp úng hỏi: "Ờ...Đào Yên không làm nữa à?"
Đàm Tiếu đang kiểm tra sổ tay chấm công: "Không phải cô không thích sao?"
Mặt Tần Thái đỏ lên: "Thật ra, tôi chỉ nói giỡn thôi, tôi không có ý đó."
Đàm Tiếu tựa vào lưng ghế, vỗ vỗ đầu cô, nhẹ nói: "Tôi với cô ta không có gì."
Tần Thái càng băn khoăn hơn: "Ừ."
Cô ngồi vào ngực Đàm Tiếu, anh đẩy công việc sang một bên, hai người lặng lẽ ôm nhau.