Vương Quốc Màu Xám

Chương 145




Trở về thành phố Tam Họa, trời dần sáng. Vô Địch Tử sửa soạn đồ rồi đi thẳng đến trung tâm huấn luyện, Sa Ưng đã lên chức làm Tổng huấn luyện viên, tuy rằng sẽ tự do hơn nhưng vì công việc dồn lại quá nhiều nên không thường xuyên đến quất rầy Tần Thái, ngược lại cô cực kì rảnh rỗi, cứ canh những lúc một mình là chạy đến chỗ Bạch Hà.

Bạch Hà không có nhà, cũng may là cô có chìa khóa. Cô mở cửa rồi đi vào, nhìn xung quanh thì phát hiện đồ đạc của cô vẫn như cũ, phòng luôn được quét dọn gọn gàng không vương một hạt bụi.

Tần Thái rất cảm động, nơi đây mới đúng là nhà của cô, cho dù bao lâu không về thì vẫn sẽ có người thật lòng nhớ đến. Giống như bà lão kia vẫn luôn chờ chị Hồng.

Cô nhảy lên giường lăn vài vòng, rồi đi vào phòng Bạch Hà. Phòng Bạch Hà bài trí rất đơn giản, sát cửa sổ là bàn làm việc, bên trên đặt vài tập giấy và bút. Tần Thái cầm bút lên, miêu tả Tiêu Dao Các và Nhị gia lên giấy. Đương nhiên là không thể nào nhắc đến vụ hai trăm tiền boa được.

viết xong tin báo, cô chán muốn chết, thấy trên giá áo có vài món đồ bẩn chưa giặt. Bạch Hà không mua máy giặt, Tần Thái đành ôm đến bồn nước, thuận tay giặt đồ luôn.

Lúc cô rải bột giặt lên thì từ túi áo kiểu Tôn Trung Sơn rơi ra một vật, Tần Thái hiếu kì nhặt lên xem. Là một món trang sức màu vàng, chỉ lớn bằng đầu ngón tay, nhưng kì lạ là nó như bị chặt đứt một nửa.

Nhìn qua thì giống như là khuyên tai.

Tần Thái đặt lên lỗ tai mình ướm thử, đúng là khuyên tai thật...chẳng lẽ sư phụ mang thứ này sao.

Tần Thái đánh giá một lát, rồi bỏ vào túi áo cô.

Cô giặt xong đồ, ngoài cửa có tiếng vang. Bạch Hà về rồi.

Bạch Hà chẳng kinh ngạc khi thấy Tần Thái lắm, Tần Thái vì tránh ánh mặt trời nên lánh vào phòng. Một lát sau, Bạch Hà tiến vào hỏi: "Tiểu Thái, trong túi áo....có món đồ, cô có thấy không?"

Tần Thái cố ý đùa: "Ồ, là một thứ màu vàng đúng không?"

Bạch Hà gật đầu, Tần Thái làm như đang nhớ lại, cô thấy được ánh mắt nôn nóng của Bạch Hà: "Ném mất rồi."

"Sao lại tự tiện ném đồ người khác vậy chứ?" Bạch Hà gắt lên, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thuần khiết vô tội như đóa sen trắng của Tần Thái, anh lại thở dài: "Ném rồi thì thôi...Rồi cũng phải như vậy."

Tần Thái nào có cam tâm chỉ như vậy, cô chạy tới kéo cánh tay Bạch Hà: "Đó là thứ gì, rất quan trong sao sư phụ?"

Bạch Hà vỗ đầu cô, lát lâu mới nói: "Coi như vậy đi."

Tần Thái cảm thấy sư phụ chơi không vui, thật sự, chút giải trí cũng không có. Cô lôi trong túi ra nửa khuyên tai: "Nè."

Bạch Hà đơ ra, thất thần nhìn. Tần Thái ho khan một tiếng, Bạch Hà sực tỉnh, đưa tay nhận lấy, lúc này mới hỏi Tần Thái: "Gần đây ở Nhân Gian thế nào?"

Tần Thái đi vào phòng cầm tờ giấy đã viết đưa trực tiếp tới tay Bạch Hà, cô phát hiện trong lúc vô tình Bạch Hà lại bỏ nửa khuyên tai kia vào túi áo.

Nếu chưa từng gặp Nguyệt Hiện và phát hiện có gì đó giữa hai người, có khi Tần Thái lại tưởng Bạch Hà trân trọng món đồ này như thế chỉ vì đó là thứ có giá nhất trên người anh mà thôi.

Bạch Hà đọc xong tin, vỗ vai cô: "Có thời gian thì tra xem lai lịch của người tên Nhị gia này như thế nào, có thể đứng trên Bạch Cập chứng tỏ hắn chính là Đứng đầu Nhân Gian."

Tần Thái gật đầu, Bạch Hà nhìn cô một lát, bỗng cười: "Mọi chuyện phải cẩn truyện, không được hành xử lỗ mãng nghe không."

Cô làm nũng: "Bây giờ sư phụ mới quan tâm đến an nguy của tôi à? Sư phụ thật bất công nha, lần trước còn gọi xe taxi cho Nguyệt Hiện luôn!!"

Bạch Hà bị tư duy tính toán đó của cô làm cho dở khóc dở cười, lát sâu chịu không nổi nữa thành cười thật: "Lần sau sư phụ sẽ gọi taxi cho cô, được chưa."

Tần Thái không nói, cô còn biết anh thuê phòng khách sạn cho cô ấy đó. Lúc làm việc hai người cũng chỉ có thể ngồi xổm ngoài trời hóng gió.

Ban ngày cô không thể ra ngoài, lại không có việc gì làm, chỉ đành luyện tập và ngủ. Khó lắm cô mới về mà Bạch Hà chẳng có gì chiêu đãi chúc mừng. Tuy cô chẳng ăn được gì, nhưng nhìn vẫn được mà.

Lúc cô đang nằm trên giường luyện công thì Bạch Hà đi vào, dùng hai ngón tay đặt tại chính tâm mày cô. Tần Thái cảm thấy một dòng sức mạnh ấm áp rót vào thân thể, lát sau cô mở mắt, thấy gương mặt trìu mến của Bạch Hà: "Gần đây tiến bộ rất tốt."

Cô đắc ý: "Phải xem là đồ đệ của ai chứ."

Bạch Hà bật cười, rồi nghiêm túc: "Tiểu Thái, cô không thể cứ mãi làm cương thi được."

Tần Thái nghiêng đầu dựa vào vai Bạch Hà: "Làm cương thi cũng tốt, không dính ánh sáng cũng không tệ, dưỡng trắng da."

Giọng nói cô nhẹ nhàng, Bạch Hà vuốt ve gáy cô, nói: "Lúc trước sư phụ không thể đưa dị mắt cho cô vì năng lực không đủ, có nó cũng chưa chắc giữ được. Người đưa ra chủ ý này chắc chắn không có ý tốt."

Tần Thái mở miệng muốn nói, Bạch Hà nói tiếp: "Nhưng giờ cô đã khác trước rất nhiều." Ánh mắt Bạch Hà nhìn về phía lưỡi hái nằm trên cổ tay phải của cô. Tần Thái muốn giấu đi nhưng Bạch Hà nhanh tay nắm lại, rất vừa lòng gật đầu: "Bây giờ cô đã có năng lực đến mức này, đủ để đối phó nhiều người, sư phụ thấy đến lúc để..."

Bạch Hà còn chưa nói xong, Tần Thái đã nhảy dựng lên: "Sư phụ, tôi không cần dị mắt, Anh muốn tôi nợ anh đến mức nào!"

Bạch Hà giật mình, Tần Thái lại nhào vào ngực anh: "Tôi giờ rất tốt, thật đó, anh có thể suy nghĩ cho bản thân anh hơn được không?"

Vuốt tóc cô, giọng dịu dàng: "Đồ ngốc, dị mắt với tôi cùng lắm là lăng kính nhìn mọi vật, đưa cho cô lại có thể giống cô khôi phục hình người, sống lại như trước, đấy mới có ý nghĩa lớn hơn nhiều."

Tần Thái lắc đầu liên tục: "Tôi không cầm, đừng nói như vậy, nếu không tôi sẽ không bao giờ quay lại."

Tính tình cô ra sao Bạch Hà biết rõ, đành tạm thời nói sang chuyện khác: "Gần đây Bạch Cập có làm khó dễ gì cô không?"

Tần Thái lắc đầu, lúc nhỏ cô bị bọn con trai trên trường bắt nạt, lúc về nhà sẽ nói cho mẹ Tần biết tất cả. Lúc đó cô nghĩ như vậy là đứa trẻ ngoan không nói dối, đến nay vẫn như thế. Cho nên cô rất đắc ý: "Tôi đã có vài tâm phúc rồi, bây giờ rất tốt, cũng rất an toàn."

Bạch Hà yên tâm: "Cần phải chăm chỉ tu tập, ngày thường không quá bận thì rèn luyện đánh đấm thêm, thể lực cũng là yếu tố quan trọng trong Huyền Môn..."

Bạch Hà bật chế độ dạy dỗ, lúc trước Tần Thái không kiên nhẫn nghe hết, nhưng giờ cơ hội rất ít, cô càng quý trọng.

Đến tối, Tần Thái trở về biệt thự Thiên Lư Loan. Bọn Đàm Tiếu cũng đã trở về đang chờ cô ăn tối. Bữa tối của cô là hai túi máu tươi, cô vừa hút vừa nói chuyện với Tang Cốt Nê: "Ngươi giúp ta tìm video, nội dung về Nguyệt Hiện với sư phụ ta."

Tang Cốt Nê vẫn còn nhớ rõ chuyện lúc trước: "Không phải đã xem một lần rồi à?"

Tần Thái lắc đầu: "Tra phía sư phụ ta."

Tang Cốt Nê đại nhân không vui: "Một tên đàn ông như hắn có gì vui mà xem?"

9 giờ tối, Tần Thái đang tìm nội tạng thay thế cho khách ở Thông Dương quán, Tang Cốt Nê mang đồ đến. Mọi tư liệu đều được ghi vào đĩa DVD, Tần Thái ngồi trong phòng riêng xem, làm Đàm Tiếu và Sa Ưng nghi ngờ. Không lẽ có cảnh thiếu nhi không nên coi à?

Tính ra thì không phải vậy, nhưng cô là người muốn xem những thứ này nên cô mới ngại đấy chứ.

Tần Thái bỏ đĩa vào đầu đọc, lát sau, trên màn hình hiện lên Bạch Hà ở nhiều thời gian. Tần Thái thật phục Dưa chuột, có thể tìm được những thông tin kín đến mức ấy, hình ảnh đầu tiên hiện lên là hai đứa bé đặt bên ven cỏ.

Thì ra sư phụ mồ côi.

Video quá dài, Tần Thái tua nhanh qua, hầu hết chỉ là cảnh Bạch Hà và Bạch Cập học tập. Có thể thấy được lúc đó Bạch Hà rất quan tâm đến Bạch Cập, tình cảnh giữa hai người này cũng rất tốt.

Sư phụ của họ là một Huyền thuật sư trẻ tuổi anh tuấn, phần đầu còn xuất hiện giảng dạy Bạch Hà, tập võ với Bạch Cập, nhưng về sau hắn càng ít đất dần, cuối cùng biến mất không tăm hơi.

Tần Thái nhìn vị sư công này, cảm thấy thật thông cảm. Thật ra như vậy cũng tốt, có vẻ ngoài quá đẹp cũng là một nỗi khổ. Dù là nam hay nữ, người đẹp về già đều có bi ai.

Sau đó, Nguyệt Hiện dần xuất hiện nhiều hơn, Tần Thái không đoán được thân phận của cô ấy. Bên cạnh sân tập võ của Bạch Hà và Bạch Cập có một cái xích đu bằng dây thừng, Nguyệt Hiện thường cùng thị nữ đến đó chơi, chơi chán thì ngồi bên cạnh xem hai người kia luyện võ.

Mỗi khi như vậy, Bạch Cập dùng sức nhiều hơn, như một thiếu niên tràn đầy dũng mãnh áp đảo đối thử, để người đẹp chú ý đến mình nhiều hơn.

Lúc này, Bạch Hà sẽ nhường hắn vài phần. Tình hình đó mà làm căng hơn thì chắc chắn sẽ có người bị thương.

Cảnh tượng Nguyệt Hiện ở bên họ ngày càng nhiều, Bạch Cập tặng cô ấy quà, từ trang sức đến tượng gỗ tự tay đẽo gọt. Còn Bạch Hà chỉ biết yên lặng sửa chữa, gia cố xích đu, đặt thêm cây dù che nắng bên cạnh, còn trồng thêm rất nhiều hoa. Lúc Nguyệt Hiện trò chuyện rất vui vẻ với Bạch Cập, Bạch Hà lại đi đến con suối xa nhất lấy dòng nước mát lành nhất mang về.

Cuối cùng giữa mùa hoa nở rộ, Bạch Cập và Nguyệt Hiện yêu nhau. = =

Sau đó, Tần Thái bị hấp dẫn bởi một cảnh tượng. Bạch Hà đang giao đấu kịch liệt với Bạch Cập, Tần Thái phóng to lên, phát hiện Bạch Cập đang ôm trong người một mỹ nhân tóc dài. Chắc chắn người này là Nguyệt Hiện.

Tần Thái replay lại đoạn này, rốt cuộc phát hiện được chi tiết, bảo kiếm của Bạch Hà vung lên, Bạch Cập né không kịp, kiếm khí lướt qua đinh một tiếng giòn tang, có thứ gì đó bị chém văng lên tường, rồi nhẹ nhàng rơi xuống.

Bạch Cập dùng tay phải chặn kiếm, máu tươi bắn tung tóe. Hắn nói gì đó với Bạch Hà, sau đó xoay người ôm mỹ nhân đi mất.

Thế mà Bạch Hà lại không đuổi theo, cứ đứng cứng nhắc tại chỗ, cả lúc sau mới cúi người nhặt thứ gì đó dưới đất lên. Bởi vì quay đã lâu nên chất lượng hơi kém, Tần Thái phóng to cỡ nào cũng chỉ thấy thứ đó có màu vàng kim.

Hẳn là trang sức của Nguyệt Hiện, bị kiếm của sư phụ chém làm hai.

Tần Thái tua đi tua lại, lăn lộn vài lần mới hiểu được. Mệnh của Bạch Cập là cô độc, bởi vì Nguyệt Hiện thích hắn nên hồng nhan bạc mệnh, bệnh tình nguy kịch. Bạch Cập vì cô ấy mà nghịch thiên sửa mệnh, Bạch Hà ra sức ngăn cản rồi từ đó hai người tuyệt giao.

Thật đúng là sư phụ, có yêu, nhưng vẫn tuân theo thứ gọi là Thiên đạo và chính nghĩa. Chỉ là lúc chém xuống có hạ thủ lưu tình....nếu không với khoảng cách đó, dù là cô thì Nguyệt Hiện cũng đã thập tử nhất sinh.

Trong lòng sư phụ, vẫn không nỡ.

Tần Thái nhớ đến nửa bông tai vàng, Bạch Hà đã giữ nó cẩn thận nhiều năm như vậy. Tần Thái không xem nửa, dùng tay bóp nát đĩa quang. Sư phụ không dám theo đuổi, cũng không dám nói ra, cả đời chỉ đứng phía sau nhìn người ta hạnh phúc, song túc song phi, ân ái vui vẻ mà thôi.

Sư phụ ơi là sư phụ.