Vương Quốc Màu Xám

Chương 143




Lúc trở về phòng, Sa Ưng đặt Tần Thái lên giường mình, cởi áo trên. Tần Thái lại không hiểu: " Anh cởi áo làm gì, cho tôi xem bên dưới có hiệu quả không đã."

Mày rậm Sa Ưng khẽ nhếch, thần sắc rất nghiêm túc: "Nó cương hay không cương, không phải do tôi quyết, mà còn nhờ vào cô nữa đó."

Tần Thái tương đối vội vàng, mất ba năm chờ đợi đó, còn cả bao công sức nữa, phải nhanh chóng xác định hiệu quả chứ. Cô nắm lấy lưng quần anh, Sa Ưng giữ chặt "Tôi là người bệnh đấy, cô đừng thô bạo thế chứ. Ngoan, tự cởi đi rồi cho tôi."

Tần Thái vùng tay thoát khỏi "Anh thật là phiền."

Sa Ưng hôn lên mặt cô, đây là thân thể của ngự tỷ, lần trước dùng xong chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi dài che đến mông cùng nội y màu đen bên trong, nhìn rất quyến rũ.

Tần Thái cởi nút vài nút áo, lộ ra khe sâu hun hút, mặt cô tự đỏ rực. Sa Ưng nuốt nước bọt, lúc này cô lần tay vào chỗ kia.

Bàn tay vừa chạm tới nơi mấy nay vẫn luôn đình công, giống như đang vuốt ve vật nuôi rồi nhéo nhéo phần da bên ngoài.

Sa Ưng hít một hơi, tay trái ôm lấy Tần Thái còn tay phải đã vói vào trong áo sơ mi, nhanh chóng cởi phăng áo ngực của cô đi. Động tác tay của Tần Thái vẫn nhịp nhàng: "Ồ, nó có phản ứng rồi nè."

Sa Ưng chỉ ừm một tiếng, đột nhiên Tần Thái giãy lên: "Sa, Sa Ưng, tránh ra cái coi!!" Cô dùng hết sức đẩy cái đầu xù tóc đang cố chôn vào trước ngực cô ra.

Sa Ưng có lý do hết sức chính đáng: "Cô xem, cô làm nó mới có chút phản ứng thôi, mau kích thích nó thêm đi."

Tần Thái đỏ mặt: "Vậy thì anh đừng có cắn loạn nữa."

Sa Ưng rất muốn tiếp tục: "Được, cô cứ làm đi."

Tần Thái lại nhẹ nhàng xoa như cũ, Sa Ưng không đủ thỏa mãn: "Giống như trước, chúng ta làm một lần được không?"

Tần Thái có hơi mềm lòng, suy nghĩ một lúc rồi cắn răng đồng ý.

Sa Ưng nâng người cô dậy, để cô quỳ gối trước mặt mình, nơi mẫn cảm nhất của anh đặt vào cái miệng ấm áp ẩm ướt, suýt chút đã nhịn không được mà kết thúc.

Tần Thái rất vui, nhả nó ra: "Tốt rồi."

Sa Ưng đề gáy cô xuống: "Còn chưa được, tiếp tục cố gắng."

Tần Thái lại nỗ lực một lúc, miệng mỹ nhân luôn nhỏ làm cô thật vất vả. Sa Ưng giúp cô lau tầng mồ hôi trên trán, cười khổ: "Chẳng có chút kỹ xảo nào cả, cần phải học thêm nhiều." Sa Ưng không tình nguyện lên đỉnh, Tần Thái nhìn thành quả có chút không dám nhìn thẳng của mình mà vui sướng: "Cuối cùng cũng tốt."

Cô duỗi tay sờ sờ gân xanh nổi cục trên thân nó, nó lại ngẩng đầu nhìn cô. Mặt Tần Thái ửng đỏ, chuẩn bị đứng dậy thì Sa Ưng đã lột mất quần lót dưới thân cô.

Tần Thái vội vàng ngăn lại: "Đừng."

Sao người này lại không có tự giác vậy chứ?!

Sa Ưng nói đương nhiên: "Dù sao cũng nên dùng thêm chút để xác định không còn vấn đề gì chứ?" cô xấu hổ muốn nổ tung rồi, Sa Ưng nhẹ nhàng hôn cô, dùng lưỡi khuấy đảo bên trong.



Lúc sau, anh xoa đầu cô: "Thả lỏng." dứt lời liền đẩy thân dưới, xuyên vào người cô.

Tần Thái hừ hừ, Sa Ưng lại như ngựa hoang rong ruổi trên thảo nguyên.

Sa Ưng khác hoàn toàn với Đàm Tiếu, lúc Đàm Tiếu làm chỉ là nhiệt tình, còn Sa Ưng là cuồng dã. Hơn nữa thể lực của anh ta vượt xa Đàm Tiếu nên sức chiến đấu rất khủng bố. Nó cứ đấu đá lung tung trong cơ thể khiến Tần Thái phải nắm chặt ga trải giường, mồ hôi Sa Ưng rơi như mưa, lúc cúi đầu nhìn Tần Thái còn hiện lên vẻ dịu dàng.

Miệng Tần Thái mấp máy: "Anh...nhẹ...nhẹ chút."

Sa Ưng cúi người hôn lên trán cô, dường như biết cô chỉ cảm nhận được 80% xúc cảm, anh cần phải hầu hạ hết mình mới được. Dùng tay phải làm một cái quyết, Tần Thái ngẩng lên, cảm thấy đột nhiên thân thể cảm nhận tốt hơn, mỗi cái thúc của Sa Ưng đều khiến cô phải thét lớn.

Pháp chú Sa Ưng làm là thúc giục phách phụ trách thất tình lục dục lớn hơn một chút. Sự không phù hợp giữa cơ thể và hồn phách sẽ khiến chúng nó có khe hở. Đây là khoảng không gian để phát triển. Cho nên mỗi thính lực, xúc giác, khứu giác đều không đạt đến mực cực hạn.

Pháp chú đó có thể khiến cho linh hồn và cơ thể hoàn toàn khớp với nhau trong thời gian ngắn. Khiến các giác quan tăng khả năng lên.

Người sáng tạo ra pháp chú này mà biết Sa Ưng dùng ở trên giường, không biết có bị tức đến chết hay không.

Cảm quan đã tăng, với sức chiến đấu này khiến Tần Thái không chịu nổi. Cô cố giãy giụa nhưng Sa Ưng ấn cô xuống, làm không ngừng nghỉ. Tần Thái không thể nói nên lời với cảm giác này, lúc trước cũng đã có lần Bạch Cập như mưa rền gió dữ, nhưng cô chỉ thấy mệt.

Lúc này mỗi mảnh nhỏ của hồn phách nở to hơn, theo tiết tấu của Sa Ưng khiến chủ hồn lâng lâng, như đang hấp thụ khoái cảm mãnh liệt.

"Sa Ưng..." Cô gọi tên như đang hấp hối, Sa Ưng chú ý đến cảm xúc của cô, hồn phách cùng thân thể khớp với nhau nhất có thêm khoái cảm cũng phóng đại kéo dài, anh dụ dỗ: "Ngoan, gọi lớn hơn đi."

Ý thức của Tần Thái hoàn toàn tan rã, tay phải cô nắm chặt đầu vai Sa Ưng, hô hấp cũng phải dùng sức. Ánh đèn xung quanh dần mờ, hồn phách đang trầm luân vào bể dục vọng. Anh như đang gắn bó cùng suối nguồn sinh mệnh với cô, không còn ý thức, chỉ mong có thể nhanh hơn chút, dùng lực nhẹ lại.

Ga giường đã ướt đẫm một mảng, ra mồ hôi khiến người thiếu nước, Sa Ưng thuận tay cầm ly trên tủ đầu giường uống một ngụm, sau đó đút cho cô. Sợ cô sặc nên đút rất chậm rãi, tiếp tục dụ dỗ: "Ngoan, gọi to lên."

Tần Thái theo tiết tấu kêu lên, cô phát hiện mỗi tiếng rên của cô, Sa Ưng lại càng dùng thêm sức, thế nên tiết tháo cũng chẳng cần nữa.

Tầm bốn mươi phút sau, cuối cùng Sa Ưng cũng khiến cô lên đỉnh, Tần Thái hét lên, hai người ôm chặt lấy nhau. Mồ hôi ướt đẫm áo sơ mi, áo ngực bị vứt trên mặt đất, làn tóc ẩm ướt dán lên da thịt, Tần Thái mở to mắt, đầu còn mơ hồn, cô cũng đã hiểu vì sao nhân duyên của Sa Ưng với phái nữ lại tốt như vậy. Loại cảm giác này quá mãnh liệt, giống như vừa trải qua sinh tử. Họng cô cực kì đau, nói ra tiếng khàn khàn.

Sa Ưng lại đút cho cô ly nước, hư hỏng nắm lấy tay cô cho chạm xuống tấm trải giường đã ướt nhẹp. Tần Thái hận không thể đâm đầu vào gối, dùng sức giật tay ra. Sa Ưng cười, không chọc ghẹo cô nữa.

Cô cùng Sa Ưng nằm trên giường tầm nửa tiếng mới đứng dậy được, mặc áo vào người. Bên ngoài không một tiếng động, Tần Thái hé cửa nhìn xung quanh không thấy ai mới nhẹ nhàng thở ra. Vừa rồi cô la hét lớn như vậy, may mắn không có ai nghe được.

Cô chạy như bay về phòng, tắm rửa cho thân thể này thật sạch sẽ. Động tác của Sa Ưng không nhẹ, khắp người đều có dấu ân ái. Cô quả thật không có mặt mũi gặp người với bộ dạng này, nhanh chóng chạy xuống tầng hầm trở về thân thể của mình.

Lúc đi lên trên cả người còn có chút mất hồn mất vía, cả đầu óc tràn ngập hình ảnh cánh tay cường tráng, vòng eo rắn chắc của Sa Ưng. Tần Thái hận không thể quát bản thân được, cô như con rùa đen rúc vào phòng, cả ngày không ra ngoài.

Đến tối, Đàm Tiếu bảo người làm chuẩn bị một bàn thức ăn, còn mua rượu vang đỏ. Tuy Tần Thái không ăn cơm, nhưng vẫn thích bầu không khí này. Cương Thi cũng muốn hòa hợp với tập thể mà. Mỗi bữa cơm tối cô đều ngồi ngay ngắn bên cạnh.

Tang Cốt Nê cũng đến, nó không ăn cơm, chỉ ăn phân bón hoa.

Đàm Tiếu đứng dậy đầu tiên, rót rượu cho mọi người. Lúc chạm cốc, Tần Thái nhìn thần sắc mọi người, có vẻ vẫn ổn, cô âm thầm thở ra nhẹ nhõm.

Nào ngờ vừa uống xong rượu, Đàm Tiếu miệng cười mà lòng không cười mở miệng: "Bữa cơm này, là chúc mừng Sa thái giám có thể ngóc đầu lại."

Người tiếp chuyện là Tang Cốt Nê: "Hắn ngóc đầu cái gì?" Nó nhìn sang Sa Ưng: "Rõ ràng hắn đang ngồi rồi."

Sau đó cái gương kia còn chen vào: "Tiếu ca, sao ngươi lại gọi hắn là công công? Ngươi là cháu hắn sao? (Công công còn có ý nghĩa là ông)

Lòng Tần Thái nhảy dựng, cái gương lại đánh mục tiêu sang Tần Thái: "Lúc trưa hai người đánh nhau ai thắng ai thua?" nó bày vẻ mặt đồng tình: "La hét thảm thiết như vậy, chắc chắn cô không thắng nổi. Thua cũng không sao, gương đây giúp cô trả thù."

Tần Thái chỉ kém không lấy áo che mặt, Sa Ưng còn sửa lời: "Ngươi? Ta không có khẩu vị nặng như vậy!"

Đến tối, Đàm Tiếu buồn bực, anh nói muốn cùng cô đại chiến 300 hiệp: "Ít nhất phải thắng cái tên Sa công công kia mới vừa lòng."

Tần Thái trốn vào phòng tắm hai tiếng đồng hồ.

Cuối cùng phải đàm phán với nhau. Thói quen sinh hoạt của Đàm Tiếu có quy luật, mỗi tuần hai lần, còn Sa Ưng thì không có. Vì thế, hai người quyết định chia ra thứ ba năm cùng cuối tuần là của Sa Ưng, thứ hai tư sáu là của Đàm Tiếu.

Thế nhưng Sa Ưng vẫn chưa hài lòng: "Anh cần hai ngày thôi thì để năm ngày còn lại luôn cho tôi."

Đàm Tiếu giận dữ: "Cút."

Tần Thái ngồi trong phòng tắm nghe hai người đó nói chuyện, cảm thấy thật là bi thảm. Chuyện này, an gia trước khi lập nghiệp là chỉ chuyện này sao?

Dù sao thì coi như cô bị chia đôi rồi.