Ngày hôm sau, Tần Thái mời nhóm Thanh Hạt Tử đến ăn cơm. Nếu là lúc trước thì chắc chắn cô sẽ tìm đại một quán ăn ven đường nào đó miễn là ngon. Nhưng Đàm Tiếu đã đặt chỗ tại nhà hàng tốt nhất thành phố Tam Họa, một hội quán cá nhân tên là Đông Ly Hạ, tiện thể làm thẻ hội viên cho Tần Thái luôn.
Lúc cô biết phí duy trì hội viên mất mười tám vạn mỗi tháng, không khỏi tiếc rẻ.
Tất nhiên quán lề đường không so được với nhà hàng này, mỗi nhân viên ở đây có khả năng có thể ngang với một giám đốc. Ngày nay buôn bán không chỉ chú trọng sản phẩm, quan trọng nhất vẫn là bán dịch vụ.
Thế nhưng trước sự ân cần của người khác, Tần Thái không được tự nhiên, Sa Ưng cùng Đàm Tiếu lại không giúp cô. Cứ trơ mắt nhìn cô luống cuống trước Giám đốc tôn nhiệt tình của nhà hàng.
Cũng may Tần Thái đã trải qua cả đời người, tuy không được tự nhiên nhưng vẫn không có gì xấu hổ. Chỉ là cô rất muốn tránh xa người này mà thôi.
Hội viên mới luôn có ưu đãi, dù sao thì người đến đây chẳng quan tâm lắm tới vài vạn. Giám đốc Tôn chưa tiếp đãi cô bao giờ, nên đưa menu hỏi cô muốn được phục vụ món nào.
Trước giờ chuyện này Đàm Tiếu làm, cô nào có biết gọi món gì, hỏi đại có món lẩu không.
Giám đốc Tôn hơi sửng sốt, còn cô thì khó hiểu. Có gì sai à? Sa Ưng thì cười nhìn Đàm Tiếu không nói lời nào. Giám đốc Tôn mới nhận ra cô gái này không có kinh nghiệm, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén. Nhìn vào cung cách lễ phép của hai người lớn tuổi là Thanh Hạt Tử và Thích Ấn đối với Tần Thái, hắn biết ngay ai là người trả tiền. Liền đề cử món "Nhân thể thịnh" với cô.
Lần này đi ngoài hai tên kia là người ngoài, còn có năm tổ trưởng của tuyến ba cùng năm Thủ Vọng giả. Tổng cộng có 15 người.
Giám đốc Tôn đưa lên hai "Nhân thể thịnh" là hai cô gái trẻ nằm trên mâm, xung quanh bày sushi.
Ít ra vẫn còn chú ý đến Tần Thái, nên hai điểm phía trên dùng hoa bơ che lại. Bộ phận b3n dưới dùng hoa lan màu đỏ rực rỡ đặt lên, trên cánh hoa còn vương sương trong trẻo, nhìn rất sạch sẽ tươi đẹp.
Giám đốc Tôn nhanh chân ngồi bên cạnh Tần Thái, luôn miệng giới thiệu cô món sushi này có tác dụng bổ dưỡng nào, cực kì săn sóc, thiếu chút là đút cho cô ăn. Thân thể cô không nạp được thức ăn cho loài người, chỉ nhìn cho đỡ ghiền. Lúc nãy còn không được tự nhiên nhưng giờ đã luyện được cách xem tên giám đốc này như không khí.
Ăn "Nhân thể thịnh" không chú trọng món ăn, mà chú trọng đến vật chứa. Da thịt thiếu nữ nõn nà mịn màng, thật sự khiến người khác muốn "ăn". Tầng hầm nhà cô lại chứa quá nhiều thân thể nữ, nhìn qua không có gì đặc biệt.
Ăn uống xong, Tần Thái đang rất muốn về nhà thì Giám đốc Tôn lại mời cô đi sân golf. Người tuyến ba đều ở đây nên cô không tiện làm nũng với Đàm Tiếu, chỉ đành nhắm mắt bước đi.
Giám đốc Tôn đã nhìn ra phân lượng của cô, nhưng có sao, miễn là cô trả tiền.
Hắn cẩn thận giới thiệu ba loại gậy ngắn dài, 18 lỗ 72 đánh gậy. Tần Thái nhanh chóng nắm bắt luật chơi.
Đàm Tiếu cùng Sa Ưng cầm ly rượu đứng ở xa xem, Đàm Tiếu không tự nhiên: " Tên kia giống như đang cướp việc của tôi vậy."
Su cười một tiếng: " Cho anh nghỉ được nửa ngày còn không muốn à?"
Lát sau, thấy Tần Thái đứng ngoài sân cỏ quơ gậy loạn xạ, Sa Ưng đưa ly rượu cho nhân viên đứng bên cạnh, đích thân cầm gậy đánh golf đi tới.
Tần Thái đứng nhìn Sa Ưng đánh liên tục, cứ vậy mà thời gian trôi qua.
Buổi tối về đến nhà, Đàm Tiếu đang bận rộn với chiếc Dương cầm dài một mét ba được đưa tới, đặt phía bên tay phải phòng khách, còn được tặng rất nhiều nhạc phổ kinh điển. Tần Thái cứng họng không nói nên lời.
"Tôi đã mời một giáo viên dạy nhạc riêng cho cô, mỗi tối thứ hai, ba và năm, mỗi buổi học một tiếng." Đàm Tiếu cầm cuốn sổ ghi chép của mình. "Trước mắt học từ bảy rưỡi đến tám rưỡi."
Tần Thái im lặng, Đàm Tiếu cùng Sa Ưng liếc mắt nhìn nhau, cứ mặc kệ cô ấy.
Mấy ngày nay, Tần Thái vừa học nhạc, vừa học làm quý tộc cao sang, vừa chiêu mộ Tuyến Trường cho Nhân Gian.
Huyền Thuật sư không giống công nhân kĩ thuật, cứ tốt nghiệp trường nào đó rồi tìm việc. Giới này không ít người, nhưng tìm được người có bản lĩnh chân chính thì rất khó. Danh môn chính phái lại xem Nhân Gian là tổ chức cái ác, nhất là tuyến ba của cô.
Tần Thái vội đến sứt đầu mẻ trán.
Cùng ngày hôm đó, bỗng nhiên Tần Thái cảm thấy bầu không khí là lạ.
Nhân Gian đang điều động lượng người rất lớn, hơn một nửa là phán quan. Chẳng, chẳng lẽ muốn đối đầu với Trật Tự? Tần Thái cần tìm người để hỏi, cô tìm thẳng đến Lê Minh Uyên.
Cô tra được số điện thoại của ông ấy, vừa gọi liền hỏi: "Hôm nay dùng nhiều phán quan như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao, cần tôi cùng hỗ trợ không?"
Lê Minh Uyên đang bận rộn phía bên kia, nhưng ông ta vẫn luôn biết ơn cứu mạng của Tần Thái, huống hồ cô còn cứu con trai ông.
"Không sao đâu Lam Trù, Bạch tiên sinh đã không nói đến thì cô đừng làm gì"
Làm sao cô có thể bỏ qua chuyện bát quái này. "Có chuyện đúng không?"
Lê Minh Uyên hơi do dự, Tần Thái mở miệng trấn an: "Đến tôi anh còn không tin sao?"
Cuối cùng Lê Minh Uyên nói: "Nguyệt Hiện tiểu thư mất tích rồi."
Ông ta nói rõ sự tình cho Tần Thái. Sáng nay phu nhân của Nhị gia tái phát bệnh cũ, gia nhân vội vàng gọi Bạch Cập đến, lúc này Bạch Cập đang đi dạo phố cùng Nguyệt Hiện, đương nhiên dắt cô ấy cùng đi.
Nhưng lại lo bệnh của phu nhân Nhị gia sẽ ảnh hưởng đến Nguyệt Hiện nên để cô ấy trong xe chờ.
Đến khi Bạch Cập xong việc quay lại thì không thấy cô ấy đâu.
Tần Thái trầm tư, không quấy rầy Lê Minh Uyên đang vội vã, chỉ hỏi thêm thời gian và địa điểm rồi cúp máy. Trước đó Lê Minh Uyên dặn cô: "Còn chưa rõ có phải do Trật Tự bắt đi không, cô đừng để lộ ra nhé."
Tần Thái cũng đang lo chuyện này. Với nhan sắc của Nguyệt Hiện, nếu là cao quản của Trật Tự bắt thì không sao, chứ mà để bọn cấp dưới thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Nghĩ đến việc Bạch Hà với Nguyệt Hiện là người quen cũ, Tần Thái lặng lẽ gọi cho Bạch Hà, giọng anh hiện lên vẻ mỏi mệt, có lẽ nội loạn của Trật Tự không nhỏ
Tần Thái chưa từng vòng vo với sư phụ mình, gọi điện liền nói thẳng: " Sư phụ, sư phụ biết một người phụ nữ rất đẹp tên là Nguyệt Hiện không?"
Bên kia im lặng, Tần Thái lại gọi: "Sư phụ."
Giọng nói Bạch Hà không có gì khác lạ: " Là người quen cũ, sao tự nhiên lại hỏi vậy?"
Tần Thái nghĩ rằng không đơn giản chỉ là quan hệ đó, bởi vì Bạch Hà đang ra vẻ bình tĩnh!!
" Sư phụ, sáng nay Nguyệt Hiện mất tích, sư thúc điều động rất nhiều phán quan đi tìm, nhìn thời gian và địa điểm con nghi là gặp phải tra xét của Trật Tự rồi." Bạch Hà không phản ứng, nhưng Tần Thái vừa nói xong, Bh đã cúp máy.
Tầm ba phút sau, Bạch Hà gọi lại báo: "Đường Hồng Hồ số 7."
Lòng Tần Thái nhảy dựng, đó là địa chỉ của một phân bộ tra xét, Nguyệt Hiện đang ở đó? Tức là Trật Tự bắt cô ấy, là vì biết rõ quan hệ giữa cô ấy với Bạch Cập sao.
Sư phụ lại tiết lộ địa điểm giam giữ cho cô, đây là có ý gì?
Bạch Hà vẫn đang im lặng, bỗng nhiên nói: " 12 giờ đêm phòng ở Hồng Hồ sẽ giao ca, nói cho nó."
Tần Thái hoàn toàn hiểu rồi, sư phụ muốn Bạch Cập đi cứu người. Dù không biết Nguyệt Hiện có mối quan hệ gì với Bạch Hà, nhưng sư phụ là người có nguyên tắc xưa nay, luôn đặt lợi ích của Trật Tự lên trên. Mà nay có Nguyệt Hiện trong tay, không phải là cơ hội nắm được điểm yếu của Bạch Cập rồi hay sao?
Tần Thái hiếu kì, nhưng cô vẫn biết phải làm gì.
Nếu để Bạch Cập đến cứu, thì chắc chắn sẽ có thương vong, còn không bằng để cô tự đi. Tần Thái nghĩ chuyện lẻn vào bộ tra xét là chuyện dễ như trở bàn tay.
Ban đêm, Tần Thái nhìn bản thể của mình, mấy nay linh khí sung túc nên tốc độ phục hồi nhanh hơn. Những chỗ bị bỏng sẹo đã lành. Cô mặc thêm quần áo,chạy một mạch đến vị trí Bạch Hà đã nói.
Cô còn sợ Bạch Hà lập bẫy đối phó với Bạch Cập, tới nơi mới phát hiện giờ này đúng là giờ giao ca.
Thật ra thì việc bọn họ có giao ca hay không chẳng quan trọng với Tần Thái lắm. Cô đi thẳng vào gõ bọn họ hôn mê, cũng không cần tìm chìa khóa.
Nhìn vào từ cửa sổ nhỏ, quả nhiên Nguyệt Hiện đang ở bên trong, hơn nữa trên bàn còn đặt bình trà hoa mà cô ấy thích nhất. Tần Thái cảm thấy người đẹp đúng là người đẹp nha, đi đến đâu cũng được ưu đãi.
Cô dùng một tay dựa cửa sắt, tay phải nắm thành quyền, đấm một phát vào nắm cửa, đùng một tiếng cửa mở ra. Nguyệt Hiện hoảng sợ ngồi bên trong, nhìn thấy Tần Thái mới bình tĩnh lại: "Là cô."
Tần Thái đưa tay hướng về Nguyệt Hiện: "Đi thôi."
Nguyệt Hiện không chút do dự nắm lấy tay cô, nhưng sức yếu nên đi nhanh, Tần Thái đành ôm lên. Nhưng còn chưa ra khỏi bộ tra xét, sắc mặt cô đã thay đổi. Người Trật Tự đang đến.
Không lẽ sư phụ thật sự lập bẫy bắt Bạch Cập ở đây?!
Sư phụ ơi là sư phụ, sao không nói thẳng cho con luôn đi.
Thời gian cấp bách, Tần Thái phân giác hồn của mình đưa vào người Nguyệt Hiện. Hồn phách của cô ấy không được đầy đủ, hơn nữa chỉ mới tỉnh lại còn chịu kinh hách thêm sẽ dễ bị tan rã. Tần Thái đặt Nguyệt Hiện xuống, đổi áo khoác cho cô ấy rồi vỗ vỗ vai: "Cô đi ra cửa rẽ trái, tầm 300 mét có một đồn cảnh sát, đến đó mượn điện thoại gọi sư thúc đến đón cô về nhà."
Sắc mặt Nguyệt Hiện trắng bệch: "Còn cô?"
Tần Thái cười: "Tôi sẽ đến sau, đi mau."
Nguyệt Hiện biết rõ còn ở lại sẽ chỉ làm vướng tay chân, nhanh chóng xoay người chạy.
Áo khoác của Tần Thái là màu đen, sẽ lẫn vào bóng đêm, còn áo của Nguyệt Hiện màu trắng như tuyết khác gì một bia ngắm đâu.
Cô dùng khan quàng che kín mặt, ánh lửa bập bùng xuất hiện, là Lữ Liệt Thạch. Tần Thái biết muốn chạy thì không khó, nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Giác hồn của cô còn trên người Nguyệt Hiện, cô ất vừa chạy ra khỏi cửa tầm 100 mét đã bị người khác chặn lại.
Tuy chỉ là giác hồn nhưng là của Tần Thái nên nó rất mạnh, có thể trấn áp được chủ hồn của Nguyệt Hiện, đó cũng là lí do cô đặt vào. Lúc Nguyệt Hiện bị bắt, cô lập tức khiến Nguyệt Hiện bấm tay niệm chú, đánh ra chú kim quang.
Tuy uy lực của chú bị giảm rất nhiều nhưng hạ được đối phương ngã xuống đất.
Nguyệt Hiện tiếp tục chạy về phía trước, Tần Thái dùng giác hồn niệm chú an hồn. Chạy không bao lâu, đằng sau bỗng có cánh tay kéo Nguyệt Hiện: "Bên này."
Tần Thái nhận ra âm thanh này: "Là Bạch Hà."
Bạch Hà kéo Nguyệt Hiện quẹo vào cái hẻm nhỏ, anh ta biết Nguyệt Hiện không đi được xa, nên trước ngõ đã có taxi chờ sẵn!
Tần Thái ngạc nhiên, sư phụ nhà mình keo kiệt mức nào cô còn không rõ sao, thế mà lúc này lại gọi taxi!!
Bản thể của cô đang lao ra khỏi vòng vây, giác hồn vẫn còn bám trong người Nguyệt Hiện. Hồn phách cô ấy không đồng đều, giác hồn lại không đoạt xá nên dị mắt của Bạch Hà không phát hiện bên trong người đẹp đang có một hồn phách hóng chuyện bát quái.
Bạch Hà đưa Nguyệt Hiện đến khách sạn Tam Hoa tương đối lớn, thuê một căn phòng. Tần Thái khiếp sợ không còn lời nào để nói. Sư phụ phát tài rồi à?!
"Không ngờ nhiều năm như vậy, anh còn nhớ em thích trà hoa lan tử la." Nguyệt Hiện ngồi xuống bàn tròn trước mặt, Bạch Hà lo cô ấy đã chịu hoảng sợ, thuận tay dùng an hồn chú cho Nguyệt Hiện, thấy không sao mới nhẹ nhàng thở ra.
Bh ngồi xuống đối diện, tay cầm cái ly. Tần Thái lại chú ý đến một điểm. Tay sư phụ, đang toát mồ hôi.
Thì ra người ở cấp tông sư của Trật Tự, đứng trước Nguyệt Hiện đẹp như tiên cũng khẩn trương??
Má ơi, dường như đang có chuyện gì đó nhaa!! Tần Thái cảm thấy nếu đây là cơ thể của mình, chắc hẳn sẽ trưng ra biểu hiện đáng khinh. Mà chẳng lẽ...chẳng lẽ sư phụ....thích Nguyệt Hiện??
Trời ơi, không phải vậy chứ?!
Nhìn người trước mặt đang lúng túng, ánh mắt lại không dám nhìn thẳng, thiếu chút nữa Tần Thái cười lăn cười bò.
Hay là, đùa giỡn sư phụ một chút?!