Vương Quốc Huyết Mạch

Chương 78: 78: Bỏ Phiếu






*Bíp*
Thales lại nghe thấy tiếng động kỳ lạ đó!
Lần này, Thales cúi đầu trong đau đớn.

Khuôn mặt cậu nhăn nhó.
So với khi nãy, tiếng ù tai lần này cực kì lớn, thậm chí còn gần bằng tiếng rít của tên sát thủ dị năng ngày hôm qua!
‘Cái quái gì thế này?’
Thales cố chịu đựng cơn đau vì cậu biết mình không thể mắc bất kỳ sai lầm vào lúc này!
Toàn bộ người ở vương đô đều đang chứng kiến khoảnh khắc này!
Đôi mắt rực sáng của Liscia nhìn về phía Thales với vẻ nghi hoặc.
Ánh sáng càng ngày càng mạnh!
Nó sáng chói tới mức những người đứng trên ban công phải giơ tay lên che mắt hoặc quay đầu đi.

Ngay cả năm vị công tước đứng gần nhất cũng không thể nhìn rõ hay nghe thấy những gì đang xảy ra ở trung tâm.
Dưới ánh sáng chói loà, Thales cũng dần không thấy rõ tình hình bên ngoài.
Trong cơn ù tai đầy đau đớn, Thales khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy hình bóng của Kaiser và Liscia.
Cậu bắt đầu nghiến răng, chịu đựng sự dày vò này.
Trạng thái bất thường của Người Xuyên Việt đã bị phát hiện sau đó.
Đôi mắt sáng chói của Liscia nhắm lại rồi mở ra.

Sau đó nàng nghi hoặc:
“Này?”
“Làm sao…”
‘Chuyện gì thế?’
Thales vô cớ cảm thấy lo lắng.
Đúng lúc này, Thales có thể nhìn thấy rõ hình bóng cường tráng của Quốc vương Kaiser đột nhiên quay đầu lại trong ánh sáng chói loà.
“Liscia…” Quốc vương nói nhỏ.

Chỉ có hai người đứng gần nhất là Thales và Liscia mới có thể nghe thấy.
Chẳng biết vì sao, Kaiser V không còn vẻ uy nghiêm và lạnh lùng như mọi khi.


Thay vào đó, giọng điệu lúc này của ông thế mà lại là cầu xin và bất lực!
“Làm ơn,” Quốc vương tối cao của Star nhỏ giọng khẩn cầu:
“Đây là tương lai của Star, cũng là tâm nguyện của Midier.”
Chẳng hiểu vì sao mà đôi tay đang nắm lấy tay hai người của Liscia lại khẽ run lên.
Nhưng rồi nàng lập tức quay đầu lại và nhìn vào quốc vương.
Liscia hỏi với vẻ mặt khó có thể tin nổi: “Cô ta… Chính là cô ta?”
Nhưng quốc vương không trả lời nàng.
Một giây sau.
Ánh sáng mạnh biến mất.
Tiếng ù trong tai cũng biến mất.
Sau khi lỗ tai được giải thoát, Thales thở phào nhẹ nhõm.

Cậu hít thở từng hơi, từng hơi thật sâu.
‘Rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì?’
‘Ù tai, Đại chủ tế hoài nghi, Quốc vương khẩn cầu…’
Thales đã hồi phục lại tinh thần.

Những người trên ban công cũng đã quay trở lại tầm mắt của cậu.
Trên không trung chỉ còn một tia sáng đỏ nối giữa hai vết thương của Thales và Kaiser.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc, vui mừng, thất vọng và phức tạp của mọi người, ánh sáng đó tồn tại hơn mười giây rồi biến mất.
Vẻ mặt Liscia lúc này vô cùng mệt mỏi.

Nàng ngẩng đầu lên và nhìn thật sâu vào Kaiser.
Nhưng Kaiser không nói gì, mà chỉ lãnh đạm đón nhận ánh mắt đó.
Liscia lại liếc nhìn Thales.

Trong ánh mắt đó, Thales đã nhìn thấy được sự ngạc nhiên, ghê tởm, và cả… sợ hãi?
Những quý tộc xung quanh đều đang nín thở theo dõi khoảnh khắc này.
Thales biết rằng giờ không phải là dịp thích hợp.

Cậu chỉ có thể cắn chặt môi và chôn nỗi nghi hoặc, cùng với cơn ù tai đau đớn kia vào sâu tận trong đáy lòng.
Giống như vô vàn câu đố khác.

Đại chủ tế của Thần điện Hoàng Hôn yếu ớt thông báo:
“Nữ thần đã truyền tin.”
Nàng quay đầu lại và liếc Kaiser với một cái nhìn phức tạp và đầy đau khổ:
“Hai người này là cha con.”
“Cùng chung huyết thống, vận mệnh gắn liền với nhau.”
Nói xong, Đại chủ tế dứt khoát rời đi từ một bên của đại sảnh.
Giữa đám đông đang quỳ bái thành kính, nàng rời khỏi ban công mà không liếc nhìn bất cứ người nào, hay bất cứ vật gì.
Không chút lưu luyến.
Chỉ để lại Kaiser trầm mặc, và Thales bàng hoàng ở đó.
Cô bé tư tế lo lắng, liếc hai người họ, rồi vội vàng cầm khay đuổi theo.
Khoảnh khắc tiếp theo, đại sảnh Quần Tinh vốn đang yên tĩnh vì Nghi lễ Huyết Thống, bỗng bùng nổ bởi những tiếng hò reo!
Dưới sự thúc giục của Gilbert, vệ binh đã lần lượt truyền lời xuống quảng trường.
Sau mười hai năm, cuối cùng vương thất Jadestar cũng đã có một thành viên mới.
Sự náo động trên ban công sau đó đã biến thành những tiếng hoan hô ngập tràn vui sướng của hàng chục nghìn người trên quảng trường.
“Jadestar… Jadestar…”
Tiếng reo hò gần như vang vọng tới vòm trời!
Khuôn mặt của Kushder và một vài vị bá tước trở nên xám xịt!
Gilbert và nhóm người ủng hộ quốc vương trao đổi với nhau bằng ánh mắt hưng phấn.

Chỉ có Jenny là dõi theo bóng lưng của Liscia.

Ngoại trừ vui sướng, trong mắt nàng còn có cả cảm xúc phức tạp và khó hiểu.
“Được rồi,” Công tước Cullen mập mạp lộ vẻ vui mừng trên mặt: “Nếu như Thần điện Hoàng Hôn đã thừa nhận huyết thống của đứa trẻ này, thì ta tin rằng nó quả thực là hậu duệ của Bệ hạ.”
Kushder đứng một bên lạnh lùng nhìn ông ta.
‘Con cáo già.’
‘Đổi phe thật nhanh.’
“Dựa theo “Hiếp pháp Star Thần Thánh”, sau khi vương thất và Thần điện Hoàng Hôn đều đã thừa nhận thân phận của đứa trẻ này, thì thủ tục tiếp theo là Nghị viện Cấp Cao của Star, cũng chính là tổ chức cấu thành từ mười chín quý tộc chúng ta này, thừa nhận thân phận của nó; công nhận rằng đứa trẻ này là hoàng tử của Star.” Trên ban công, trong những tiếng reo hò dưới quảng trường, Công tước Cullen cười híp mắt, nói.
“Đợi đã!” Kushder nghiến răng: “Ta vẫn còn nhớ, bất kể mẹ của đứa trẻ này là ai thì cũng đều không phải là Vương hậu Keya?”
Sắc mặt của rất nhiều quý tộc ở đây đột nhiên thay đổi.
Khuôn mặt Gilbert cũng trở nên khó coi.
Kaiser V quay đầu lại và nhìn Kushder.

Chỉ thấy lãnh chúa của thành Rừng Dốc, Công tước của Vách Đá, Koshder Nanchester thốt lên:
“Đứa trẻ này, là con ngoài giá thú của Bệ hạ!”
Thales nắm chặt tay.
‘Quả nhiên, thân phận của mình…’
“Đúng,” Bá tước Dagestan là người đầu tiên phản ứng: “Theo hiến pháp lâm thời của Star, con ngoài giá thú không thể hưởng quyền thừa kế.”
Mọi người trong đại sảnh không thể nghe rõ cuộc nói chuyện ở ban công.

Nhưng sau khi những quý tộc ngồi ở hàng ghế đầu truyền miệng lại, toàn bộ đại sảnh vẫn trở nên náo động!
“Tormund I cũng là con ngoài giá thú!” Gilbert giận dữ: “Và ông ấy là Quốc vương Phục Hưng mà tổ tiên các người đã thề sẽ trung thành!”
“Sự vĩ đại của Tormund I không đến từ dòng máu đế quốc chảy trong người.

Vương quốc Star của ông xây dựng nên từ những cố gắng của bản thân và vô số cuộc chiến đẫm máu.

Tổ tiên của chúng ta cũng vậy… Đừng quên rằng sáu trăm năm trước, không ít người trong số họ cũng là con hoang của gia tộc, con dòng phụ, hoặc hiệp sĩ thất bại.

Địa vị mà bọn họ đạt được hoàn toàn là nhờ đôi tay của chính mình.” Bá tước Sorel, người có lãnh địa nằm trong vùng đất Vách Đá, phụ hoạ:
“Mà đứa con hoang này mới năm hay sáu tuổi? Nó đã làm gì để xứng đáng không phải chịu sự ràng buộc của thân phận con hoang và nhận được quyền thừa kế vương quốc vĩ đại do Tormund I để lại này như một đứa con trong giá thú?”
“Bệ hạ, chúng thần hiển nhiên nên thừa nhận đứa trẻ này là con trai của ngài, là hậu duệ của Jadestar – đây là ý chỉ của thần linh.” Ánh mắt của Rồng Một Mắt lạnh đi: “Nhưng nếu ngài muốn công nhận nó là một hoàng tử có quyền thừa kế… Một đứa con hoang sẽ trở thành quốc vương tiếp theo của chúng thần? Ít nhất, thần chắc chắn sẽ không quỳ gối và tuyên thệ trước nó!”
“Vẫn không chịu từ bỏ, phải không, Kushder?” Công tước của Bắc Cảnh nhìn Rồng Một Mắt.

Trong đáy mắt ông ta thấm đẫm nỗi bi thương, buồn bã và chán nản: “Kể cả là vì Star, vì cuộc chiến sắp tới?”
Kushder cố tình tránh ánh mắt của Val và chỉ nhìn chằm chằm vào Kaiser V.
“Đương nhiên là ông ta sẽ không bỏ cuộc,” Công tước Fakenhaz mờ ám cười khan: “Ông ta đã trở thành kẻ thù không đội trời chung với đứa trẻ này, đúng không?”
Trái tim Thales đập lỗi một nhịp.
Cậu đột nhiên hiểu ý những lời Gilbert vừa nói với mình: “Thực sự không phải là một cách làm khéo léo”.
Cậu vừa mới mắng mỏ Nanchester và dụ tổ chức bí mật đó ra, sau đó thì nhắm đến Covendier.

Mặc dù hành động này đã giúp loại bỏ Hoa Diên Vĩ ra khỏi danh sách kẻ thù, đồng thời cũng gieo hạt giống nghi ngờ vào trong lòng Zayen, nhưng nó cũng đã biến gia tộc Nanchester, biến Hươu Sừng Lớn, hoàn toàn trở thành kẻ thù không đội trời chung với cậu.
Nếu như nói mục tiêu ban đầu của Kushder chỉ là đối đầu với vương thất không có người thừa kế và cố gắng đạt được lợi ích lớn nhất cho tổ chức quý tộc kia.

Thì hiện tại, mục tiêu của Hươu Sừng Lớn đã biến thành “Không thể để Thales kế thừa vương quốc” – đây chính là việc liên quan đến sự tồn vong trong tương lai của Hươu Sừng Lớn.
‘Vừa rồi mình vẫn còn quá bốc đồng sao?’
Thales âm thầm nắm chặt tay.
“Tất cả các người đã thấy rồi, đứa trẻ này có một trái tim u ám và một tính cách hẹp hòi.

Nó vẫn luôn bất an, lo lắng, không thể quên được vụ ám sát và nảy sinh hoài nghi đối với tất cả chúng ta,” Rồng Một Mắt tiến lên trước một bước trên ban công.


Dù giọng điệu ông ta trầm thấp, nhưng lời nói lại khiến người ta lạnh đến thấu xương: “Đó là lý do tại sao nó lại vô cớ bịa đặt ra cái gọi là âm mưu chiếm đoạt ngai vàng cho bọn ta.

Các người nghĩ rằng nó sẽ dễ dàng buông tha cho các người – những người mà nó đã hoài nghi là kẻ chủ mưu đứng sau tất cả?”
Hơn mười quý tộc đồng loạt nhíu mày, thậm chí còn có vài người trầm ngâm nhìn về phía Thales.
Kushder tiếp tục lên tiếng chỉ trích:
“Trong lịch sử của Star chỉ có một vị “Hiền Quân”! Và cũng chỉ có một vị Điện hạ Midier chính trực, thiện lương, khoan dung mà thôi!”
Kaiser nhíu mày thật sâu.
“Bất kể các người có tham gia vào tổ chức mà nó bịa đặt ra hay không, thì cũng đã nằm trên danh sách của nó! Nhiều năm sau, khi mà nó lên ngôi, các người có chắc rằng nó sẽ không nhớ về ngày hôm nay, nhớ về các người hay không?”
“Hừ, Star huỷ diệt? Đến thời điểm ấy, thời điểm mà mỗi quý tộc đều cảm thấy bất an trong lòng, đó mới là ngày huỷ diệt thực sự!”
Gilbert cắn chặt răng – Kushder đã nắm được điều mà các quý tộc sợ nhất.
Kaiser V cúi đầu nhìn Thales mặt cắt không còn giọt máu.
“Cho dù là vì tương lai và sự ổn định của Star, Bệ hạ, ngài có thể chắc chắn rằng chọn một người thừa kế như vậy sẽ không đẩy Star xuống vực thẳm của chia rẽ và huỷ diệt?”
Các bá tước khác nhìn nhau không nói một lời.

Họ trầm tư suy ngẫm về những lời của Kushder cho đến khi có một người phá vỡ sự im lặng đó.
“Đúng vậy, quay trở về chủ đề chính, hiện giờ ta cũng cảm thấy,” Bá tước Dagestan ho khan, cau mày: “Một đứa con hoang có thân phận thấp kém trở thành quốc vương tối cao của Star, không hợp lý cho lắm… Mặc dù vương thất và thần điện đã đưa ra quyết định, nhưng Nghị viện Cấp Cao vẫn nên cẩn thận thì hơn…” Ông ta nhìn Thales, người mà vẫn chưa hoàn hồn sau dư chấn của Nghi lễ Huyết Thống.

Tuy nhiên, ánh mắt của ông ta đã không còn thô lỗ và dò xét nữa, mà thay vào đó là cẩn thận và thận trọng.
Kaiser V gõ nhẹ cây quyền trượng xuống sàn: “Xem ra thực sự rất khó để tất cả các lãnh chúa có một cái nhìn chung, phải không?”
“Vậy thì hãy đi đến bước cuối cùng.

Để các thành viên của Nghị viện Cấp Cao quyết định lập trường của mình đối với đứa bé này thông qua bỏ phiếu đi.”
Thales hít một hơi thật sâu.
‘Cuối cùng, kết quả vẫn là mình không thể nắm giữ vận mệnh trong tay sao?’
Quốc vương tối cao nhìn về phía Công tước Cullen đang được người đỡ ở một bên.
Công tước Cullen thở dài, khẽ gật đầu: “Các chư hầu đến từ lãnh địa Lưỡi Đao không có mặt, thiếu mất ba phiếu, nhưng vẫn còn năm vị công tước thủ hộ và mười một vị bá tước – tổng cộng là mười sáu chư hầu cấp cao – vẫn có quyền thay mặt đưa ra quyết định.”
Công tước mập mạp híp mắt: “Mọi người, đứa trẻ này có nên hay không trở thành một hoàng tử có quyền thừa kế của Star?”
Jenny đứng sau quốc vương rốt cuộc cũng không nhịn nổi mà phẫn nộ: “Này! Vì sao một hoàng tử của vương thất lại còn cần phải được Nghị viện Cấp Cao thừa nhận!”
Các công tước và bá tước không thèm để ý đến nàng, chỉ có Kushder khịt mũi.
“Đây là việc của đàn ông,” Rồng Một Mắt khinh thường: “Quý cô, xin hãy giữ im lặng.”
“Bởi vì đứa trẻ này liên quan đến quyền thừa kế ngai vàng, đây chính là lời thề vào ngày Star thành lập,” Lão bá tước Karabeyan lên tiếng để hoá giải tình huống lúng túng của Jenny.

Ông thở dài: “Quốc vương và lãnh chúa, cùng nhau cai trị đất nước, mong cho những kẻ bạo chúa từ thời đại Đế Quốc sẽ không bao giờ xuất hiện.”
“Theo quy tắc do Mindis III ký cách đây một trăm năm mươi năm, hơn một nửa thì thông qua,” Công tước Cullen nhìn Thales với ánh mắt đục ngầu: “Nếu chưa tới một nửa hoặc chỉ bằng một nửa, thì đứa trẻ này sẽ chỉ là một đứa con hoang chỉ có quyền thừa kế tài sản.”
“Bắt đầu bỏ phiếu.”