Vương Quốc Huyết Mạch

Chương 76: 76: Anh Mới Là Người Nợ Tôi Một Lời Cảm Ơn






Sự náo động đang bị kiềm chế trong đại sảnh bỗng biến thành những tiếng hét lớn trong kinh ngạc.

Bất luận là dân thường, quan chức, hay quý tộc, tất cả mọi người đều đổ xô về phía trước để được nhìn thấy hậu duệ chưa từng xuất hiện trong mười hai năm của Jadestar.

Dưới hiệu lệnh của Gilbert, từng đội vệ binh đã chuẩn bị từ sớm lao vào trong đó và tạo thành các bức tường người.

Họ nâng khiên và dùi cui chống bạo động mượn từ đồn cảnh sát để nỗ lực ngăn cản làn sóng người ùa vào và duy trì trật tự.

“Lùi lại! Nếu không sẽ bị xử phạt vì tội bất kính với vương thất!” Rất nhiều vệ binh gắng sức hô lớn.

Tuy nhiên, ngay cả những vệ binh này đôi khi cũng quay lại nhìn cậu bé sáu, bảy tuổi có thân phận đặc biệt kia.

Thales bình thản đứng đấy, vững vàng đối diện với vô số ánh mắt trong đại sảnh.

‘Đây chính là việc mà mình không có lựa chọn nào khác ngoài đối mặt.’
Cậu cảm thấy hơi mất tinh thần, đó là lý do tại sao cậu lại vô cùng bình tĩnh cho dù phải đứng trước vô số ánh mắt.

Đặc biệt là ánh mắt của hơn mười vị công tước và bá tước kia.

Nghi hoặc, kinh ngạc, phẫn nộ, không cam lòng, trầm ngâm và mờ mịt.

Sau đó tất cả không hẹn mà cùng biến thành dò xét, thận trọng và sắc bén như dao kiếm chém về phía cậu.

Còn cả – ánh mắt phức tạp tới từ Zayen Covendier.

Zayen chỉ cảm thấy máu trong người như đang chảy ngược lên não.

Anh ta chậm rãi đứng lên, hơi run rẩy và nhìn về phía Thales đầy hoài nghi.

‘Là đứa bé kia.’
‘Sao lại như vậy?’
‘Đứa bé được gọi là con hoang của Huân tước Mahn kia…’
‘Nó?’
‘Càng trớ trêu hơn là, chính mình hôm qua còn cứu mạng nó khỏi đám sát thủ.’
‘Nếu như hôm qua mình kiên quyết… Hoặc đơn giản là không can thiệp và để nó chết dưới kiếm của sát thủ…’
Zayen siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.

‘Không, vẫn chưa thua.’
‘Vẫn còn cơ hội!’
Nhưng mà, những tiếng reo hò còn vang dội hơn, to hơn và chói tai hơn vừa truyền đến từ quảng trường Tinh Tụ.

Tin tức về hậu duệ của Jadestar cuối cùng cũng đã được công bố với toàn vương quốc.

“Trở về chỗ ngồi của mình đi, các quý ông,” Gilbert lạnh lùng lên tiếng: “Tôi nghĩ bệ hạ sẽ khiêm tốn lắng nghe lời khuyên can và chấp nhận đề nghị lập người thừa kế của các ngài.”
“Vì sao đứa bé này lại có ngôi sao chín cánh… Mười hai năm… Bệ hạ, ngài…” Bá tước Sorel không thể giấu được vẻ kinh ngạc.

Ông ta hốt hoảng trở về ghế đá của mình.

“Chưa ai từng nghe thấy việc Vương hậu Keya có đứa con thứ ba… Đến tột cùng thì đứa trẻ có thân phận không rõ ràng này là ai…” Bá tước Dagestan vừa lẩm bẩm, vừa quay về ghế đá.

Sau đó ông ta cau mày, rơi vào trầm tư.

“Bệ hạ, chúng thần vẫn cần một lời giải thích!” Công tước Rồng Một Mắt đến từ gia tộc Nanchester, Koshder, cúi thấp đầu.

Mặc dù không thấy rõ biểu cảm trong bóng tối, thế nhưng đôi bàn tay nắm chặt của ông ta chưa bao giờ buông ra.

Ông ta đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Kaiser V với đôi mắt đầy giận dữ: “Đúng lúc này, bỗng xuất hiện một đứa bé đeo gia huy sao chín cánh… Ngài đang trêu đùa chúng thần sao!”
Kaiser V cũng chẳng thèm nhìn ông ta mà quay sang hướng khác.

“Kai, ta hiểu rồi, vậy ra đây chính là mục đích của ông.” Val nhíu mày, thở nhẹ ra, rồi hạ giọng: “Giống đám người đáng ghê tởm kia, ông cũng đã lên kế hoạch từ sớm.

Hội nghị Quốc Thị được tổ chức vào ngày hôm nay cũng không phải để ứng phó với Aixenter… Mà là vì đứa bé này.”
Công tước của Bắc Cảnh ngả người ra sau và nhìn Thales đang có vẻ mặt vô cảm, rồi lại nhìn quốc vương đang im lặng, thất vọng nói: “Các người đều coi ta là đồ ngốc, đúng không?”
“Haha, tranh cãi nửa ngày, ngoại trừ chính Bắc Cảnh ra, không một ai để ý tới Aixenter và cuộc chiến,” Val cười mỉa: “Nhìn đi, đây chính là vinh quang của Star, ánh hào quang của Đế Quốc.”
Kaiser V không để ý đến ông ta, còn các lãnh chúa khác thì thi nhau né tránh ánh mắt ấy.


Rất hiếm khi nhìn thấy Công tước Cullen mập mạp cau mày.

Ông ta trầm ngâm suy nghĩ, không nói lời nào.

“Đừng ngạc nhiên, đây chính là vương thất Jadestar, cùng với mười chín quý tộc,” Công tước Fakenhaz cười khan.

Ông ta cũng chẳng thèm quan tâm rằng bản thân cũng nằm trong số người mà mình vừa giễu cợt: “Trụ cột của Star!”
Sau khi tỉnh táo lại, Zayen Covendier trao đổi với Kushder qua ánh mắt.

Bọn họ cố giao tiếp với Công tước Cullen ngồi trên một chiếc ghế đá khác.

Tuy nhiên, người sau vẫn luôn cúi đầu, rơi vào trầm tư, như thể tất cả mọi việc xảy ra xung quanh đều không liên quan với mình.

‘Lão già đáng chết.’
Công tước trẻ tuổi của Bờ Nam cùng Công tước Rồng Một Mắt của Vách Đá đồng thời mắng thầm trong lòng.

‘Rõ ràng là người khởi xướng và chấp thuận kế hoạch “Ngôi sao mới”, thế nhưng đến lúc xảy ra sự cố thì lại là người rút lui nhanh nhất.’
“Mọi người đều đã nghe thấy lời của bệ hạ rồi,” Gilbert nhìn các công tước và bá tước đã quay trở về chỗ ngồi của mình, lạnh lùng đáp: “Bệ hạ sẽ công nhận cậu bé này là dòng dõi của mình trong Hội nghị Quốc Thị ngày hôm nay.”
Vị quý tộc trung niên cố kìm nén nỗi kích động của bản thân: “Vương thất Jadestar, từ đây sẽ tiếp tục…”
“Khoan đã!” Công tước của Vách Đá, Rồng Một Mắt Kushder, người dường như vừa thoát khỏi cú sốc, đã lớn tiếng ngắt lời Gilbert: “Tất cả chúng ta đều biết rằng Bệ hạ có hai người con không may qua đời vào mười hai năm trước, nhưng vẫn còn chưa biết lai lịch của đứa bé này.”
‘Có lẽ không có hiệu quả mấy, nhưng dù gì đi chăng nữa thì vẫn phải ngăn cản chuyện này.’
‘Nếu không, đã lên kế hoạch lâu như vậy…’
Thales thở dài và nhìn về phía Kushder.

‘Họ là những người mà Gilbert đã nói đến? Những người mà hi vọng có thể dựa vào một nguy cơ bất ngờ để thay đổi tình hình trong vương quốc, và nhờ đó để cướp lấy quyền lực và lợi ích?’
Cậu liếc nhìn Kushder, liếc nhìn Zayen, liếc nhìn các bá tước.

Thales cúi xuống, khẽ lắc đầu.

‘Quả thực như một trò hề trên chợ bán thức ăn.’
‘Nhưng lại là thứ quyết định chiến tranh và hoà bình, quyết định tương lai của vô số người trong cái vương quốc này.’
“Chất vấn Bệ hạ về thân phận của con trai ngài ấy ngay trong Hội nghị Quốc Thị?” Là một trong những người ủng hộ quốc vương, Bá tước Godwin đã lớn tiếng tỏ vẻ bất mãn: “Ai cho ông cái quyền này?”
“Đây chính là việc liên quan tới người thừa kế ngai vàng, liên quan đến tương lai của vương quốc Star, cho nên mọi quý tộc được phong tước đều có quyền lực đó,” Bá tước Lascia tiếp nhận ánh mắt của Công tước Zayen, từ tốn nói: “Sao có thể coi như một trò đùa được?”
Fakenhaz vỗ tay, rồi phát ra một tiếng cười nham hiểm và chói tai: “Tuyệt vời.

Vừa mới nãy vương thất Jadestar vẫn còn là một đống cổ vật lịch sử sắp bị quét vào thùng rác.

Và giờ đây thì tất cả mọi người đều quan tâm tới tương lai của vương quốc.”
Kushder và Zayen đồng thời liếc về phía Fakenhaz với vẻ khó chịu.

“Hãy để trò hề chết tiệt này sớm kết thúc đi,” Val ôm trán, cố nén cơn giận: “Bất luận kết quả như thế nào đi chăng nữa, thì Bắc Cảnh cũng đang phải đối mặt với nguy cơ chiến tranh.”
“Mặc dù ta biết các người không quan tâm, và thậm chí ngay cả nguy cơ lần này cũng là… Tóm lại, mau chấm dứt đi.” Nói xong lời cuối, Công tước Bắc Cảnh khẽ lắc đầu, chế giễu: “Dù là quốc vương hay lãnh chúa… Cho tới giờ thì Bắc Cảnh không nên trông cậy vào các người.”
Các lãnh chúa nhìn nhau và im lặng một lúc.

Tiếng ồn ào ở quảng trường Tinh Tụ lại trở nên lớn hơn thêm một lần nữa và truyền đến tận sảnh Quần Tinh.

Chỉ có điều chẳng biết lý do của lần này là gì.

Kaiser gõ nhẹ cây quyền trượng xuống sàn để thu hút sự chú ý của mọi người.

Vẻ mặt của Quốc vương Nắm Đấm Sắt hết sức bình thản và lãnh đạm.

“Thales, hãy để mọi người xem con là ai.” Giọng của Quốc vương đều đều, nhưng lời nói của ông lại khiến mọi người đồng loạt biến sắc: “Không sớm thì muộn, bọn họ cũng sẽ quỳ xuống trước mặt con và tuyên thệ trung thành.

Họ sẽ trở thành cánh tay của con, cũng như trụ cột của vương quốc.”
Một vài bá tước thản nhiên quay đầu đi, hoàn toàn từ bỏ ý định lên tiếng của mình.

‘Đúng vậy.’
‘Nếu như về sau, đứa bé này thực sự trở thành quốc vương tối cao của Star…’
Zayen đan chéo hai tay vào nhau và nhanh chóng đánh giá tình hình hiện tại.

‘Nếu như Nghị viện Cấp Cao cấu thành từ mười chín quý tộc không thừa nhận thân phận của đứa bé này… Vậy thì…’
‘Kể cả nó sẽ gây ảnh hưởng xấu đến lòng tin của dân chúng… Hội nghị Quốc Thị đáng chết này…’
Tiếng bước chân vang lên.


Mọi người trên ghế đá đều quay đầu nhìn cậu bé kia đi tới cạnh Quốc vương Kaiser.

Tuy rằng cậu bé nhìn có vẻ gầy gò, yếu ớt và đáng thương ấy phải chịu đựng ánh mắt dòm ngó của vô số người, nhưng trông cậu vẫn rất điềm tĩnh, thậm chí còn hơi lơ đễnh.

Chỉ thấy cậu thở dài.

“Tôi là Thales.”
Giữa tiếng ồn ào, Người Xuyên Việt nói khẽ.

Vì thế những người trong đại sảnh nhanh chóng giữ im lặng để có thể nghe rõ tiếng của cậu.

Đây cũng chính là một kỹ năng mà cậu đã học được từ các buổi diễn thuyết trong kiếp trước của mình – khi nói chuyện trong một môi trường ồn ào, chìa khoá để khiến người khác im lặng không phải là nói to hơn họ, mà hãy khiến cho họ không còn lựa chọn nào khác ngoài im lặng để lắng nghe lời nói của bản thân.

“Tôi là hậu duệ của dòng máu Jadestar.

Cha tôi là quốc vương tối cao của vương quốc này, Bệ hạ Kaiser Jadestar.

Ông tôi là quốc vương quá cố của vương quốc này, Quốc vương Thường Trị, Bệ hạ Aydi Jadestar.”
Đôi mắt cậu lướt qua từng vị lãnh chúa ở trước mặt.

Cậu nhìn thấy Công tước của Bắc Cảnh đang ngồi một mình với vẻ mặt cô đơn, nặng nề.

Ông ta cúi gằm đầu và không nói câu gì.

Val Arunde.

Và hai bá tước đang ngồi phía sau ông ta nữa.

Cậu lại nhìn thấy Rồng Một Mắt đầy hung hãn của Nanchester; thấy Zayen khẽ lắc đầu khi nhìn vào mình; thấy Fakenhaz với ánh mắt trầm ngâm; và thấy Công tước Cullen cúi đầu và mỉm cười.

Tiếp đến là các bá tước với biểu cảm không giống nhau, nhưng lại cùng ẩn giấu những động cơ thầm kín.

Thậm chí ngay cả Kaiser V đang nắm quyền trượng với sắc mặt lạnh lùng.

Thales đột nhiên nhận ra.

Thân phận của cậu, quyền thừa kế của vương thất, thậm chí là cả cuộc chiến sắp tới và sự an toàn của Star.

Chỉ e rằng nó chưa bao giờ được đặt trong mối quan tâm của những người này.

‘Còn về thương vong của những cuộc chiến kia…’
Cảm giác bất lực và chán nản trong lòng Người Xuyên Việt ngày càng lớn.

Đúng ra, cậu nên nói “xuất thân” của mình ở trang viên Mahn theo như những gì đã được dặn, sau đó thì chờ Quốc vương và nhóm người ủng hộ hoàn thành nốt phần việc còn lại.

Nhưng Thales lại cảm thấy hơi khó chịu.

Cậu không muốn làm theo kịch bản nữa, cậu đã chịu đủ những thứ này rồi.

Não bộ của Người Xuyên Việt bắt đầu vận hành.

[Sự hình thành của các quốc gia thời phong kiến… nhà vua và chư hầu… mang đậm sắc thái và tình cảm cá nhân… tranh giành quyền lực… dần dần biến chất…]
Cho đến khi cậu từ từ mở mắt ra và nhìn các vị lãnh chúa.

Khoé miệng cậu cong lên.

Vì vậy, tất cả mọi người đều thấy đứa bé kia nhắm mắt, rồi mở ra sau một giây và cười khẽ.

Nhìn thấy nụ cười mỉa của Thales và cách mà cậu ngừng nói chuyện, Gilbert đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

‘Chẳng lẽ?’
Mặc dù người chủ nhân nhỏ bé này thường gây ra rất nhiều sự bất ngờ cho ông ta – ‘Nhưng trong tình huống quan trọng như này, tốt hơn hết là đừng có điều gì bất ngờ’.


Thales chớp mắt và bắt đầu nói một cách chậm rãi.

“Tôi có thể chứng minh mình mang dòng máu Jadestar, nhưng mà…”
“Thôi,” Thales liếc một vòng xung quanh những quý tộc đang nhìn chằm chằm vào mình: “Dù sao thì, kể cả tôi có thể chứng minh bản thân mình là hậu duệ của Jadestar đi chăng nữa, thì các người vẫn sẽ có lý do để phản đối.”
“Cậu bé,” Kushder lạnh lùng thốt lên: “Cậu có biết mình đang nói cái gì không? Nếu như cậu không thể chứng minh bản thân là…”
“Công tước thủ hộ vùng đất Vách Đá, Kushder Nanchester,” Thales lạnh lùng đáp trả: “Lý do các người phản đối dữ dội như thế, là vì Star và vương thất, hay là vì một trong số các người có thể đội chiếc vương miện kia lên? Chẳng phải trong lòng mọi người đều đã rõ rồi hay sao?”
“Đây chính là Hội nghị Quốc Thị.

Tất cả mọi người ở vương đô đều đến tham dự.

Ngài cho rằng cái bộ dạng công bằng, liêm chính, “Mọi thứ ta làm đều vì Star” của ngài có thể lừa được ai?”
Đám đông trong đại sảnh lập tức trở nên náo động.

Gilbert bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Việc này không giống như trong kế hoạch – ông đang định lên tiếng – nhưng lại bị Jenny đứng đằng sau kéo áo.

“Để cậu ấy nói hết,” Jenny nhìn chăm chú vào Thales, nhỏ giọng: “Trông cậu ấy không giống như chưa có kế hoạch.”
Mặc dù Kushder đang ngồi trên ghế đá và nhìn chằm chằm vào Thales bằng con mắt duy nhất của ông ta, thế nhưng cậu có thể cảm nhận được, hơi thở của Công tước Vách Đá bắt đầu trở nên gấp gáp.

Thales không hề sợ hãi mà bước lên trước và nhìn thẳng vào con mắt duy nhất đó: “Ông tiến vào sảnh Quần Tinh với khẩu hiệu trợ giúp Bắc Cảnh, đoàn kết vương quốc.

Nhưng lại cần một điều kiện tiên quyết là một trong số các người trở thành người thừa kế, nếu không thì sẽ từ chối điều động quân đội và thà rằng đứng nhìn Bắc Cảnh rơi vào tay kẻ thù… Hiển nhiên, có lẽ sự sụp đổ của Bắc Cảnh cũng là một việc tốt đối với các người.”
Val, người vẫn luôn cúi đầu từ nãy đến giờ, bỗng ngước mắt lên nhìn cậu bé kia.

Koshder vẫn nhìn chằm chằm vào Thales bằng con mắt duy nhất của ông ta, tựa như rắn mamba đang quan sát trước khi vồ mồi.

Nhưng Thales còn chưa nói hết.

Đôi mắt cậu bùng cháy như đang ẩn chứa một cơn tức giận khủng khiếp.

“Nhưng ai cũng biết rằng đây không phải là chính nghĩa, mà là một thoả thuận! Điều ông quan tâm không phải là Star, không phải là vương thất, cũng không phải là người dân, mà là chính ông! Ông càng chẳng phải là một anh hùng can đảm, sẵn sàng chịu chỉ trích vì lợi ích của vương quốc! Tất cả những ông muốn là một người thừa kế của vương quốc hợp với ý mình, nhưng lại nhất quyết phải dùng chính nghĩa để che đậy ham muốn và lợi ích của bản thân!”
Thales lạnh lùng kết thúc bằng những kiến thức mà cậu học được trong hai mươi ngày qua: “Ở Viễn Đông, họ gọi đây là: “che đậy mong muốn của bạn bằng những lời bào chữa”.

Dịch ra thì là: Rồng Một Mắt, ông là đồ đạo đức giả.

Hơn nữa nó còn khiến tôi phát ốm.”
Trong mắt Kushder đã chỉ còn lại sự lạnh lẽo.

Các lãnh chúa đều ngơ ngác nhìn nhau và thấy được sự khiếp sợ trong mắt đối phương.

Mặc dù câu chuyện đằng sau mà người thông minh nào cũng có thể đoán được, nhưng để nói về nó trước công chúng… thì hơi quá…
“Ồ,” Fakenhaz chỉ sợ tình hình chưa loạn mà vỗ tay, cười nham hiểm: “Ít nhất thì tài hùng biện không tệ, cậu bé.”
Kaiser V khẽ vuốt cây quyền trượng của mình, ánh mắt thâm thuý.

Vài giây sau.

Đám đông bắt đầu náo loạn.

Thậm chí còn có người còn bắt đầu la hét tại chỗ ngồi của dân thường và quý tộc nhỏ.

“Mày nói xong chưa?”
Kushder bất ngờ đứng dậy!
Ông ta bước tới trước mặt Thales, rồi nhìn xuống một cách trịnh thượng.

Sau đó Kushder nói với giọng đe doạ: “Thằng nhóc chết tiệt, mày cho rằng ăn nói linh tinh là có thể thay đổi…”
“Im miệng, đồ đạo đức giả,” Thales cũng đột ngột ngẩng đầu dậy và lạnh lùng cắt ngang: “Tôi còn chưa nói xong!”
“Đứng trước mặt ông là dòng máu Jadestar, hậu duệ của Tormund I, là dòng máu mà ông và tổ tiên qua từng thế hệ đã quỳ gối xuống trước và thề rằng sẽ trung thành đến chết!” Thales tỏ ra không hề yếu thế mà nhìn thẳng vào Công tước của Vách Đá.

Cậu không thèm nể mặt mũi gì:
“Cho dù ông muốn soán ngôi, nhưng vì tổ tiên, hãy bày tỏ chút lòng kính trọng đối với tôi.”
Kushder trừng mắt nhìn thằng nhóc mới chỉ khoảng sáu, bảy tuổi này.

Thậm chí ông ta còn quên phản bác việc nó dùng thân phận Jadestar còn chưa được thừa nhận để sỉ nhục mình.

Một loạt những tiếng hoan hô lớn lại vang lên từ quảng trường.

Có thể mơ hồ nghe thấy vài từ đơn như: “Jadestar” và “Hoàng tử” xen lẫn trong đó.

“Ôi không, có vẻ như lời đã được truyền xuống,” Thales cười lạnh, rồi lặp lại một lần nữa không thương tiếc: “Công tước Đạo Đức Giả.”
Kushder còn chưa kịp phản ứng, Thales đã quay sang phía các vị lãnh chúa.

“Tất cả các người đã có một thoả thuận lén lút như vậy?” Người Xuyên Việt bình thản, lớn tiếng nói: “Một nhóm quý tộc lấy vị trí quốc vương tiếp theo làm mục tiêu, đã chặn giết sứ đoàn Aixenter, kích động chiến tranh.

Với sự sụp đổ của Bắc Cảnh, có người sẽ nhận được lãnh địa và tài nguyên, có người sẽ nhận được hứa hẹn và lợi ích, còn có người…” Thales từ từ xoay người, nhìn về phía vị công tước trẻ tuổi của Bờ Nam kia và lạnh lùng thốt lên từng chữ một:

“Có lẽ sẽ nhận được chiếc vương miện đó.”
“Đúng không, Công tước Hoa Diên Vĩ?”
Rất nhiều người đồng loạt quay đầu theo ánh mắt của Thales và nhìn về phía Công tước Zayen Covendier.

Dưới ánh mắt của Thales và mọi người, Zayen cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Việc vô tình cứu đứa bé này hôm qua làm cho kế hoạch vỡ lở đã khiến cho Zayen cảm thấy cực kì tức giận.

Tuy nhiên, sự giáo dục và rèn luyện phẩm chất quý tộc một cách nghiêm khắc từ trước đến nay đã giúp anh ta che giấu cảm xúc của mình và duy trì phong thái tốt nhất.

“Cậu bé, phỏng đoán linh tinh sẽ không giúp gì cho việc xác nhận thân phận của cậu đâu,” Zayen nở một nụ cười thân thiện: “Nếu cậu không có ý định giải thích nguồn gốc và đưa ra bằng chứng thì chúng ta sẽ phải cử một đội điều tra dành thời gian đi điều tra kỹ lưỡng quá khứ của cậu.

Sau khi mọi việc rõ ràng rồi mới…”
Thales đột ngột đổi chủ đề và ngắt lời anh ta!
“Ngày hôm qua, trên đường đi tới cung điện Phục Hưng, tôi đã gặp phải sát thủ,” Thales nhìn những lãnh chúa ngồi trên ghế đá và quan sát sự thay đổi trong mắt họ: “Nhờ có ngài, Công tước thủ hộ Bờ Nam, Zayen Covendier, ra tay giúp đỡ nên tôi mới có thể thoát chết.”
Gilbert và Jenny liếc nhau.

Cả hai đều có thể thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương.

Nghe thấy tin tức về sát thủ, đám đông lại bắt đầu xì xào bàn tán.

Thales gật đầu nhìn Zayen với vẻ mặt điềm tĩnh:
“Một sinh mạng đã được cứu, nhưng một người nào đó lại thiếu một lời cảm ơn.”
Zayen cố nén giận.

‘Thằng nhóc này biết mình đã thả đi một con cá lớn, nên đã…’
‘Nên đã cố tình chọc giận mình sao?’
“Không cần khách sáo,” Ngoài mặt, Zayen mỉm cười và gật đầu rất phong độ: “Mọi quý tộc đi ngang qua đều có nghĩa vụ ra tay giúp đỡ.

Huống chi, cậu đã cảm ơn ta ngày hôm qua rồi.

Nhưng mà, cho dù gặp phải sát thủ ám sát, thì cũng không thể chứng minh cậu…”
Tuy nhiên, Thales cũng không để Zayen nói tiếp.

“Không, ngài Covendier,” Thales lạnh lùng ngẩng đầu: “Anh hiểu nhầm ý của tôi rồi.”
Thales tiến từng bước về phía Zayen và chậm rãi nói từng từ một theo từng bước chân – như vậy thì lời nói mới có thể đem lại cho người nghe cảm giác áp bức và sức thuyết phục lớn nhất:
“Tôi nhớ rất rõ.

Khoảnh khắc đám sát thủ nhìn thấy tôi, tên thủ lĩnh đã rất ngạc nhiên, thậm chí còn hét lên một chữ “Không”,” Thales bước tới trước ghế đá của Zayen:
“Gilbert có lẽ vẫn còn thắc mắc, thông tin về tôi rõ ràng vẫn chưa bị lộ, thế nhưng tại sao lại gặp phải sát thủ?”
Zayen nghi ngờ nhìn Thales.

‘Đến tột cùng thì nó đang định làm gì?”
“Là mục tiêu mà họ muốn ám sát, tôi cũng rất ngạc nhiên.

Khi ấy, chẳng có mấy người biết tôi là ai.

Cho dù là người được hứa hẹn chiếc vương miện kia, hoặc có lợi ích liên quan – như anh – gặp phải tôi, thì cũng sẽ không có chuyện không nói lời nào mà rút kiếm ra đâm.”
“Mãi cho đến khi nhìn thấy ngài Covendier đây và những đồng bọn chung tay thúc đẩy việc lập người thừa kế, thì cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra,” Thales cúi đầu, thở dài:
“Họ không đến để giết tôi.”
“Mà để giết một người khác.”
Zayen biến sắc.

Nhìn ánh mắt đã chuyển từ hoài nghi sang khiếp sợ của anh ta, Thales chậm rãi thốt ra từng câu, từng chữ còn lại:
“Mục tiêu của họ là một người khác cũng đang trên đường đến cung điện Phục Hưng, và nhất định phải đi ngang qua con phố đó.

Đó cũng là một người quan trọng, cũng bởi vì phải giữ bí mật mà phải đi lại kín đáo với rất ít hộ vệ.”
Zayen đã bị sốc tới mức không nói nên lời.

“Đúng vậy, Công tước Zayen Covendier.”
Với ánh mắt bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng, Thales nhìn Zayen đang ngồi sững sờ tại chỗ, nhếch môi:
“Ngày hôm qua, là tôi đã phá hỏng vụ ám sát của bọn họ khi đi ngang qua.”
Ở một góc không ai chú ý đến, Jenny cúi đầu, nhắm chặt mắt.

“Ngài công tước đây, là tôi, là tôi, từ trong tay mười sát thủ chuyên nghiệp đã lên kế hoạch tỉ mỉ, được đào tạo bài bản, phối hợp ăn ý, ẩn nấp kĩ càng, có cả người Dị Năng, được trang bị nỏ quân dụng và đủ sức ám sát mục tiêu ngay cả khi có sự bảo vệ của một cao thủ cấp Cực…”
Thales nheo đôi mắt xám:
“… Cứu mạng anh.”
Cậu chốt hạ câu cuối cùng:
“Vì vậy, anh mới là người nợ tôi một lời cảm ơn, Công tước Covendier.”
‘Chiếu tướng.’
Dường như Zayen vừa hiểu ra điều gì đó, rồi cả khuôn mặt dần tái đi.

Anh ta dựa lưng vào ghế đá trong vô thức.

Phía sau, hai vị bá tước của lãnh địa Bờ Nam, Karabeyan và Lascia nhìn nhau trong nỗi khiếp sợ..