Vương Quốc Huyết Mạch

Chương 71: 71: Khúc Dạo Đầu






Lúc mà Thales bước ra khỏi căn phòng đá với tâm trạng phức tạp và khó tả, cậu cũng đã có suy đoán nhất định về tiếng chuông dài khi nãy và chuyện sắp xảy ra.
“Là ngày hôm nay sao?” Cậu bình tĩnh nhìn Gilbert và Jenny đã chờ đợi khá lâu.
‘Thực sự quá đột ngột.’
Ánh mắt Gilbert tràn đầy những tiếng thở dài vào buồn bã, còn trong biểu cảm lạnh lùng của Jenny, thì dường như xen lẫn chút do dự.
‘Chẳng phải bọn họ nên hoan hô, cổ vũ hay sao? Sao lại là biểu cảm này?’ – Thales nghĩ một cách vô lực – não bộ cậu vừa bị lấp đầy bởi câu chuyện trong căn phòng đá vừa rồi và chuyện sắp sửa xảy ra.
Chẳng hiểu vì sao, tâm trạng của cậu rất nặng nề, thế nhưng ngoài mặt thì lại tỉnh bơ.
‘Đây có phải cái gọi là, “hỉ nộ không lộ” sao?’
Chỉ thấy Gilbert cay đắng: “Xin thứ lỗi cho tôi.

Đây không phải là dự định… Đặc phái viên khẩn cấp của Aixenter sẽ đến thành Vĩnh Tinh trong đêm nay.

Bất luận là để tuyên chiến hay thoả hiệp, lúc đó ngài… Bệ hạ…”
Gilbert cau mày, định nói nhưng lại thôi.

Nhưng cuối cùng ông vẫn thở dài, im lặng.
“Đừng lãng phí thời gian nữa.

Hội nghị Quốc Thị sẽ bắt đầu vào ba giờ chiều.

Bệ hạ yêu cầu chúng ta đưa cậu ấy tới phòng chờ trước một giờ.” Jenny cắt ngang Gilbert với sắc mặt mờ mịt, khó hiểu.
Cựu đại thần ngoại giao và nữ quan cung đình hạng nhất đã thay bộ trang phục sẫm màu, trang trọng.

Phía sau họ là tám người hầu gái đang cầm tám cái khay lớn và đứng chỉnh tề ở hai bên hành lang.
*Coong*
Tiếng chuông thứ hai vang lên.
Jenny bước về phía trước với vẻ mặt phức tạp và dẫn Thales đang có tâm sự nặng nề vào một căn phòng khác.
Tám người hầu gái đi theo họ vào trong.
………
Cung điện Phục Hưng, bức tường bên ngoài, cổng chào đầu tiên.
Đây là nơi mà Thales đã đi qua vào tối hôm qua.

Dưới những tiếng quát lớn và trấn áp không chút kiêng dè của vệ binh, nơi này vẫn duy trì được chút trật tự mỏng manh.

Các quý tộc có cấp bậc to, nhỏ hay những nhân vật quan trọng thuộc nhiều ngành nghề khác nhau đã xếp thành hàng dài ở đó.

Tất cả đều muốn tranh một suất để vào cung điện Phục Hưng.
Tại cánh cổng loang lổ, vừa dày, vừa nặng trước cung điện Phục Hưng, những vệ binh khẩn trương kiểm tra một cách nghiêm ngặt từng người có đủ tiêu chuẩn tham dự hội nghị rồi mới lần lượt cho họ vào.
“Tôi! Tôi là Phó hội trưởng Hiệp hội luyện sắt! Có đủ tư cách vào nghe! Cái gì? Hiệp hội luyện sắt có hai mươi lăm Phó hội trưởng? Haizz, anh không hiểu rồi, bọn họ chỉ được thêm vào cho đủ số lượng thôi, tôi mới là người đặc biệt hơn cả.

Để tôi nói cho anh biết, hãy nhìn mái tóc đen và đôi mắt đen này đi! Anh hiểu không? Nghề thủ công của gia đình tôi được thừa hưởng từ Viễn Đông, từ vương triều Bình Minh đó! Trước khi xảy ra Trận Chiến Chung Kết, nó… Tốt tốt tốt! Bình tĩnh, tôi không vào là được chứ gì!”
“Tôi là Eros Kata, một thương gia buôn vải đã được cấp phép đặc biệt bởi vương thất! Tôi có thể đi vào! Nhìn đi! Đây chính là chữ ký của cựu vương Aydi, thậm chí còn cả chữ ký của điện hạ Midier ở bên dưới nữa!”
“Tôi cũng có thư mời được Mindis III gửi cho năm xưa! Mặc dù nó từ lâu rồi, nhưng cũng mới chỉ là một trăm năm mươi năm trước đây mà thôi.

Á, đừng đẩy, tôi tự đi được!”
“Này! Punk! Còn nhớ tôi không? Tôi là Lazan, nhân viên pháp y của Sở cảnh sát Trung Ương đây.

Chúng ta đã từng là đồng nghiệp hơn nửa năm! Hiện giờ còn ghế trống nào trong sảnh Quần Tinh không?”
“Tôi đang làm nhiệm vụ ở đây, không biết.

Nhưng anh họ làm vệ binh ở trong cung điện nói cho tôi rằng, sảnh lớn đã ngồi đầy một nửa! Nếu như không phải là quý tộc từ tử tước trở lên, thì sẽ không được vào!”
“Vậy thì chúng ta cùng đến quảng trường Tinh Tụ và đợi những vệ binh kia lần lượt truyền đạt lại quyết định của các đại nhân vật xuống?”

“Đi thôi.

Cho dù được vào trong sảnh Quần Tinh thì những người có địa vị như chúng ta cũng chỉ được ngồi ở tầng dưới và ngoài cùng mà thôi.

Đồng thời cũng chỉ có thể im lặng lắng nghe các nhân vật lớn nói chuyện ở trên tầng cao nhất, trung tâm nhất – chứ về cơ bản thì không thể chen vào được!”
“Trời ơi! Đó là cờ Quạ Một Cánh và Song Tháp Trường Kiếm! Đó là đội xe ngựa của gia tộc Kroma và Karabeyan! Mau tránh ra! Không có kết quả tốt khi đắc tội với bọn họ đâu!”
“Quý tộc thì sao? Quý tộc thì cũng phải tuân theo các quy tắc cơ bản… A, nhầm, tuân theo Hiến pháp lâm thời của Star chứ!”
“Đùa gì vậy! Bọn họ không phải quý tộc bình thường.

Đó đều là chư hầu cấp cao được vương thất sắc phong, sở hữu hơn một nghìn binh lính riêng, lãnh địa rộng lớn, cùng vô số thần dân… Là một pháp y, anh nên nâng cao trình độ kiến thức của mình.

Mười ba vọng tộc, có biết không? Họ, vương thất và sáu đại gia tộc có thể trò chuyện vui vẻ với nhau…”
“Sao anh biết rõ chuyện này thế?”
“Xấu hổ, xấu hổ.

Trước kia tôi từng dạy kỹ năng chiến đấu cơ bản cho con cháu gia tộc Kisen tại trang viên của họ ở khu Đông Thành…”
Mặc kệ sự chen lấn của đám đông xung quanh, đội kỵ binh của bá tước Derek Kroma và cỗ xe ngựa của bá tước Turami Karabeyan vẫn xuyên qua biển người và tới cung điện Phục Hưng sau nửa giờ kể từ khi tiếng chuông thứ hai vang lên.
Thường được biết đến với cái tên “mười ba vọng tộc” – mười ba chư hầu chỉ đứng sau vương thất và sáu đại gia tộc, hai vị bá tước, Derek Kroma và Turami Karabeyan chỉ cần dựa vào gia huy và lá cờ Quạ một cánh và Song Tháp Trường Kiếm là có thể dễ dàng xuyên qua biển người; đồng thời đi qua cánh cổng thứ nhất trong tiếng xì xào bàn tán của đám đông và ánh mắt cung kính của những hộ vệ.
“Hội nghị Quốc Thị trước đây không đông như vậy,” Trong xe ngựa, cảnh sát trưởng Lorbec khẽ than: “Hội nghị Quốc Thị lần tuyên bố cuộc chiến Sa Mạc kia, chỉ có hội trưởng của tất cả các ngành nghề, thương gia giàu có, và những học giả có uy tín lâu năm tham dự.

Trong số sáu đại gia tộc chỉ có hai nhà, mười ba vọng tộc thì có năm.”
“Tuy nhiên, nó cũng đã đủ để bệ hạ đạt được sự ủng hộ chiến tranh mà ông ta muốn.

Mười chín gia tộc không thể không tuân theo quyết định của Hội nghị Quốc Thị,” Karabeyan nghiêm nghị nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Đám đông ngày một đông hơn.

“Một số gia đình quý tộc không chịu tuân theo quyết định, có một lần đã bị dân chúng tức giận bao vây, và thậm chí gặp phải khó khăn trong các ngành nghề.

Mặc dù họ chỉ là chư hầu của các gia tộc lớn, thế nhưng đây không phải là một dấu hiệu tốt.”
“Hai quý ông, chúng ta nên nhanh lên.

Tuy rằng mười chín gia tộc đều có chỗ ngồi đặc biệt trong hội nghị, không đến mức bị đuổi ra ngoài quảng trường Tinh Tụ để “nghe”,” Bá tước pháo đài Wing trẻ tuổi, Derek Kroma cưỡi ngựa đến gần cửa sổ xe với sắc mặt không được tốt cho lắm: “Nhưng một lúc nữa, có thể chúng ta sẽ phải tranh đường với những quý tộc mới nổi và dân thường kia.”
………
Ngay lúc này, ở phía Tây Bắc của cung điện Phục Hưng, quảng trường Tinh Tụ nằm ngay bên dưới sảnh Quần Tinh đang tràn ngập những tiếng ồn ào, cười nói.
Sáng kiến của Hiền Quân – Hội nghị Quốc Thị được cho là hướng tới toàn bộ tầng lớp – nơi duy nhất mà những quý tộc nhỏ và dân thường có thể lắng nghe trò chơi quyền lực tối cao của Star, sắp được tổ chức vào buổi chiều! Mọi chủ đề, mọi cuộc thảo luận và mọi quyết định trong hội nghị sẽ được cẩn thận truyền đạt đến toàn bộ quảng trường Tinh Tụ, để cho tất cả mọi người dân trong vương đô đều có thể biết!
Genard cau mày nhìn đám đông đang sục sôi trong quảng trường – anh ta và đội phòng vệ vừa mới được điều từ khu Đông Thành sang ngay đây trong buổi sáng hôm nay để duy trì trật tự cùng với lực lượng cảnh sát.
‘Trời ơi, làm sao có thể? Một quảng trường có sức chứa mấy chục nghìn người, mà chỉ dựa vào hơn một nghìn người bọn họ – kể cả với quân đoàn Ánh Sao của công tước John năm đó thì cũng không có khả năng duy trì được trật tự.’
Tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào địa điểm tổ chức hội nghị ở ngay trên đầu họ – đại sảnh lộ thiên hướng về quảng trường Tinh Tụ – đại sảnh Quần Tinh!
Trong tiếng la mắng của hàng nghìn vệ binh dưới quảng trường và những chiếc nỏ khổng lồ ở trên tường cung điện Phục Hưng đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ lệnh bắn, đám đông chen lấn xô đẩy và trao đổi thông tin về quyết định tổ chức Hội nghị Quốc Thị bất thường này của quốc vương.
“Tôi đoán là vụ nổ lớn xảy ra ở phố Chợ Đỏ một tháng trước! Ừ, có phải bang Bình Máu bị thua quá thảm hại trước hội Huynh Đệ đến mức phát điên lên rồi không?”
“Mấy bang phái xã hội đen nho nhỏ đánh nhau mà cũng có thể gây kinh động cho mấy nhân vật lớn trên kia ư?”
“Anh lấy đâu ra tin đồn đó? Lại còn có bài bản hẳn hoi.

Cái gì mà bang Bình Máu, cái gì mà hội Huynh Đệ, vương đô làm gì có xã hội đen? Chúng ta là xã hội văn minh! Cuộc sống bây giờ hạnh phúc biết bao! Sao anh lại đi truyền bá những ngôn luận tai hại này? À? Nhìn vẻ mặt lấm la lấm lét kia, nhất định anh là gián điệp của thế lực ngoại bang đúng không?”
“Nghe tôi mới chuẩn này.

Chắc chắn là người Hoang Cốt lại chuẩn bị nổi loạn! Đứng sau chúng chính là đám thương nhân của liên minh Camus còn tham lam hơn lũ quỷ hút máu kia! Tháng trước, chúng đã giam giữ đội buôn của nhà tôi! Muốn đánh thuế năm phần mười! Anh có tin được không? Mười lấy năm!”
“Lũ Hoang Cốt chết tiệt ấy! Đôi Cánh Truyền Thuyết sao lại mềm lòng như vậy? Nên học theo bệ hạ, tóm lấy tất cả lũ Hoang Cốt rồi chôn sống chúng dưới Tế đàn Thần Sa Mạc!”
“Không được xúc phạm ngài Đôi Cánh Truyền Thuyết! Ngài ấy thật đẹp trai – ngài ấy chính là người có thể thống nhất toàn bộ đại lục phía Tây chỉ bằng khuôn mặt của mình!”
“Dì của tôi là một hầu gái trong nhà của một tử tước ở khu Thần Tinh.


Dì ấy đã nói với tôi rằng ở phía Bắc, dường như là Aixenter đã xảy ra chuyện.

Đúng rồi, vì sao sứ đoàn của họ hiện giờ còn chưa tới?”
“Sao có thể? “Hoà ước Pháo Đài” có hiệu lực trong hai mươi năm! Hơn nữa, chúng ta còn có Đoá Hoa Pháo Đài trấn giữ cứ điểm Đoạn Long.

Ngoài ra còn cả các gia tộc mạnh mẽ ở Bắc Cảnh như gia tộc Arunde, gia tộc Zenmuto, và gia tộc Friess.

Làm gì có chuyện như mười hai năm trước…”
“Đừng quên Cơn Thịnh Nộ Của Vương Quốc vẫn còn đang ở vương đô! Một mình ngài ấy, cầm thêm cây cung kia, thừa sức tiêu diệt hai trăm nghìn quân Aixenter!”
“Toàn bộ quân đội của Aixenter làm gì tới hai trăm nghìn người?”
“Tóm lại ý là như vậy!”
“Tôi nghĩ khả năng cao đó là công quốc Sera ở phía Tây Nam.

Một người họ hàng xa đến ở nhờ nói với tôi rằng, có một mụ phù thuỷ độc ác đang gieo rắc dịch bệnh ở đó.

Các nước láng giềng, công quốc Anlenzo và công quốc Norton đều đã đóng cửa biên giới của họ.

Khoan đã, dịch bệnh còn chưa lây lan đến Star, đúng không? Quý tộc phía Tây Nam có tới không? Nhà Tabark, Karabeyan và Lascia đâu? Chẵng nhẽ đều đã chết bởi dịch bệnh?”
“Nói vậy tức là giá thảo dược sẽ tăng? Tôi phải mau chóng đi nhập hàng!”
“Tất cả các người đều nói mò! Một nguồn tin bí mật cho tôi biết, bệ hạ muốn chọn một người trong sáu đại gia tộc làm quốc vương kế nhiệm!”
“Cái gì? Vậy vương thất Jadestar thì sao? Nhà chúng tôi được đặc biệt cho phép kinh doanh đồ nội thất của vương thất!”
“Còn làm sao nữa? Chẳng nhẽ ép bệ hạ sinh thêm một đứa con trai?”
“Tôi thấy công tước Covendier không tồi! Năm ngoái, ngài ấy đến kiểm tra khu chợ lớn, lại còn bắt tay với tôi cơ! Có một công tước như vậy, làm sao mà vương quốc chúng ta không thịnh vượng được cơ chứ?”
“Nhưng tôi cảm thấy tiểu thư gia tộc Tabark cũng không tệ! Chúng ta nên học hỏi vương quốc Anlenzo.

Nghĩ mà xem, một nữ hoàng xinh đẹp và trẻ trung.

Trời ạ, trái tim tôi sắp tan chảy mất rồi…”
“Đừng đùa! Đó là đối với những vùng nông thôn như Anlenzo mà thôi! Star vĩ đại của chúng ta chính là người thừa kế của Đế quốc! Sao có thể để phụ nữ làm quốc vương? Không phải tôi kỳ thị phụ nữ, nhưng chúng ta phải thừa nhận sự khác biệt đó một cách khách quan!”
“Luyên thuyên, đừng có đoán linh tinh!”
“Tôi chỉ quan tâm đến chính trị!”
“Phải tin tưởng vương quốc, tin tưởng bệ hạ, tin tưởng Nghị viện Cấp Cao! Những gì mà anh biết, sao họ có thể không biết?”
………
Thales từ từ đứng dậy và nhìn vào trong gương.

Ở đó có một quý tộc trẻ tuổi, ăn mặc quần áo sang trọng và biểu cảm lạnh lùng.
Mái tóc của người ấy không còn rối bù như trước nữa mà đã được cắt gọn gàng và chải theo kiểu đơn giản nhưng dễ nhìn, trông rất khoẻ khoắn và đẹp trai.
Jenny thậm chí còn không để ý tới sắc mặt của Thales mà đính một chiếc bông tai bằng đá pha lê lấp lánh lên tai trái cậu.
Cộng thêm chiếc áo khoác dài tay màu xanh đen, phối với lớp áo lót trắng ở bên trong và tay áo xếp ly được cài bằng nút pha lê, cùng với vai áo tua rua được thiết kế đặc biệt, tất cả khiến thân hình gầy gò của cậu trông cao và thẳng hơn.
Thales giơ hai tay lên.

Đôi găng tay da trắng tinh bó chặt và sáng bóng giúp cho mỗi cử chỉ của cậu càng có vẻ thuyết phục.
Chiếc quần tây mỏng kiểu quý tộc màu đen, phối với thắt lưng có khoá hình ngôi sao và đôi bốt da quý giá tăng chiều cao của cậu thêm hai inch, đồng thời cũng giúp cậu bước đi với dáng vẻ thanh lịch của quý tộc.
Một biểu tượng ngôi sao chín cánh đại diện cho gia tộc Jadestar được thêu trên lưng áo cậu, và trước ngực cũng có một chiếc trâm cài áo hình ngôi sao chín cánh bằng vàng và bạc lấp lánh dưới ánh đèn.
Những hầu gái xịt một chút nước hoa nam lên người cậu.

Nó chỉ thoang thoảng nhưng cũng đủ để mùi hương của cậu tiến gần với tầng lớp thượng lưu hơn.
‘Chao ôi.’ Thales nở một nụ cười chua chát và thở dài: ‘Đồ trang trí thời thượng, cách cư xử tao nhã, phép xã giao, hạn chế tri thức, đây chính là những công cụ tốt nhất để tách biệt và phân chia địa vị thành các tầng lớp khác nhau – đây chính là giới quý tộc.’

‘Cái thứ văn hoá đáng chết, xấu xa này.’
Ngay cả Gilbert và Jenny đang đứng xem ở bên cạnh cũng không thể không gật đầu:
“Sắp đến giờ rồi.” Jenny thở dài, giọng chua chát: “Kaiser… Bệ hạ hy vọng cậu có thể tới sớm.”
Thales biết cảm xúc của họ không ổn lắm, nhưng đã đi đến một bước này rồi… Cậu xoá sạch mọi suy nghĩ trong đầu rồi chậm rãi rời đi theo Gilbert và Jenny.
“Tôi muốn xác nhận một số việc cuối cùng với ngài.”
Thales ngẩng đầu lên nhìn Gilbert.
“Tên họ của ngài – Ý của tôi là: ban đầu, bệ hạ định đổi cho ngài một cái tên phù hợp với “truyền thống Jadestar” hơn, ví dụ như John và Midier, hoặc Kaiser và Tormund… Dù sao thì cái tên “Thales” này thường được sử dụng bởi dân thường.

Nó sẽ xuất hiện lần đầu tiên trên phả hệ của vương thất… có thể sẽ để cho những người “quan tâm” tìm ra được quá khứ của ngài…”
Thales quay đầu lại, bước từng bước về phía trước và nói mà mặt không đổi sắc: “Thales.”
“Cái gì?”
“Để là Thales.”
‘Tôi sẽ không đổi tên.’
‘Những quá khứ kia.’
‘Tôi sẽ không bao giờ quên, và cũng không bao giờ từ bỏ chúng.’
Thales nhìn vào hành lang dài như vô tận, siết chặt nắm tay và phớt lờ đi ánh mắt như muốn nói lại thôi của Gilbert.
“Ôi.

Theo như mong muốn của ngài.” Trong ánh mắt giết người của Jenny, Gilbert thở dài.
Đây là một hành lang rất dài.
Thales vẫn im lặng đi về phía trước vài chục bước rồi dừng lại.
Trước mặt cậu là một cánh cửa lớn màu đen.
“Phía trước là đại sảnh Quần Tinh.

Ngài sẽ đi vào một căn phòng tối ở trong cùng.

Đừng lo lắng.

Khi đến giờ, tôi sẽ mở cửa phòng.

Lúc đó, ngài cứ làm đúng theo như dặn dò lúc trước là được.” Gilbert cúi đầu khi nói, nhưng ông lập tức nhìn về một bên của cánh cửa.
Vị quý tộc trung niên lộ vẻ nghi hoặc.
“Aida? Lúc này cô nên hộ vệ ở cạnh bệ hạ chứ?”
Thales nhìn về phía trước và thấy một bóng người nhỏ nhắn đang tựa vào một bên tường.
‘Là cô ấy.’
Thales đã nhận ra, chính cô gái mặc chiếc áo choàng này đã dẫn đội Vệ binh Hoàng Gia giải cứu mình khỏi tay Zayen vào đêm hôm qua.

Khuôn mặt của nàng vẫn ẩn hiện trong lớp mũ áo choàng và không thể nhìn thấy dưới ánh đèn mờ.
Cô gái mặc áo choàng đang khoanh tay bỗng rời khỏi bức tường.
“Này, nhóc.

Tên đeo mặt nạ kia nhờ ta chuyển hộ một món quà.”
Một giọng nói trẻ trung, dễ nghe vang lên.

Cô gái mặc áo choàng kia đưa ra một đồ vật gì đó.
Thales ngơ ngẩn.
Cậu cầm lấy thứ đó, mà thậm chí còn chẳng thèm để ý tới làn da quá mức trắng nõn, mịn màng và săn chắc của đối phương.
Đây là một cái vỏ dao găm màu đen, đi kèm với dây da có khoá.
Một mặt của nó có khắc dòng chữ: “Vinh dự của vương giả không đến từ dòng máu.”
Thales kìm nén ý muốn sờ lên ngực theo bản năng.

Với một tâm trạng phức tạp, cậu rút JC ra khỏi thắt lưng rồi cắm nó vào vỏ – kích thước vừa khít.
“Cảm ơn.

Yodel, có khoẻ không?” Thales lấy lại bình tĩnh, rồi cài vỏ dao vào bên hông.
“Yên tâm, cái loại người như cậu ta… Tạm thời chưa chết được.” Cô gái mặc áo choàng khẽ cười: “Ta hiểu rất rõ về cậu ấy.”
Thales gật gật đầu, bước qua nàng và đứng trước cửa lớn.
Người Xuyên Việt nhìn cánh cửa đen lớn làm bằng đá ở trước mặt, cắn chặt răng.
Chỉ một bước nữa thôi.
Phía sau cậu, lông mày của Gilbert càng ngày càng nhíu chặt, Jenny thì mím chặt môi dưới.


Còn cô gái mặc áo choàng thì thản nhiên vặn vặn cổ.
Thales không quay lại mà chỉ nhìn xuống nền nhà xám như vôi dưới chân và khẽ nói:
“Gilbert, nếu tôi bước ra một bước này, phải chăng sẽ không thể quay đầu lại?”
Gilbert ngẩn người.
Nhưng Thales cũng không định để ông trả lời.
Người Xuyên Việt ngẩng đầu lên và cố nặn ra một nụ cười:
“Không.

Có lẽ, lần đầu tiên tôi mở mắt ra trên thế giới này, thì đã không có cái gọi là “quay đầu lại” nữa rồi.”
“Chỉ có thể tiếp tục thẳng tiến về phía trước.”
Nghe tới đó, ánh mắt Jenny trở nên mờ mịt và do dự.

Nàng vươn tay lên, nhưng lại bị Gilbert đứng bên cạnh giữ lại, lắc đầu.
“Đừng lo lắng.

Hãy vui lên, đây chính là một chuyện tốt.

Quý ngài Gilbert, quý cô Jenny, còn cả… quý cô mặc áo choàng này nữa.

Có một người tốt đã từng nói với tôi rằng…”
Dưới ánh đèn Bất Diệt, cùng với ánh mắt trời xuyên qua khung cửa sổ ở hai bên, Thales quay đầu lại.
Cậu chìa ngón tay cái ra và mỉm cười rạng rỡ:
“Cứ coi nó như một trò chơi khác là được rồi.”
Ba người còn lại còn chưa kịp phản ứng thì Thales đã đẩy cửa bước vào.
Một cơn gió lạnh ùa vào qua cánh cửa đá.

Ánh sáng phía trước mờ ảo, tựa như bóng tối vô tận.
Gilbert thở dài, cúi đầu.

Còn Jenny thì quay đầu, không nói lời nào.
Chỉ có cô gái mặc áo choàng vui vẻ búng tay: “A ha ha, ta thích thằng nhóc này.”
“Đúng vậy, đứa nhỏ này,” Jenny cười khổ trong bất lực.

Trên mặt nàng tràn ngập nỗi niềm đau thương và sự cảm thông: “Chẳng qua chỉ là một đứa bé.”
“Sao có thể gánh vác được một gánh nặng và… tương lai như vậy?”
Một khoảng lặng.
Tận cho đến khi có một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên: “Cậu ấy có thể.”
Cô gái mặc áo choàng thò cằm ra: “Hồi phục thật nhanh.”
Gilbert và Jenny đều ngạc nhiên nhìn về phía sau – nơi đó, hình bóng người hộ vệ đeo mặt nạ hiện ra từ khoảng không.
Nhưng điều kỳ quái là thân hình của Yodel lại đang lơ lửng và rất mơ hồ, cứ như thể nó được một chiếc khăn làm bằng không khí bọc lại.
“Cậu ấy có thể gánh vác trách nhiệm này.” Yodel kiên định.
“Tôi hiểu rõ cậu ấy.”
“Cậu ấy sở hữu một thứ gì đó rất đặc biệt mà tất cả mọi người trên thế giới này, tất cả thần linh, tất cả ác ma, thậm chí tất cả Ma Năng Sư, đều không có.”
Lại một khoảng lặng nữa.
Gilbert lắc đầu, khịt mũi và khẽ nhấc mũ lên chào: “Xin thứ lỗi vì không thể tiếp tục.

Hội nghị Quốc Thị chỉ còn hai giờ nữa – nên đi gặp bệ hạ, quý cô Jenny.”
Jenny gật đầu, rời đi cùng Gilbert.
Hai bóng người biến mất tại hành lang phía xa kia cùng với tiếng bước chân của họ.
Chỉ để lại hộ vệ đeo mặt nạ và cô gái mặc áo choàng.
“Bị ba mũi tên nỏ tẩm Cỏ Nho Xanh cực độc xuyên qua ngực.

Mới một buổi tối, không thể nào mà cậu lại đứng dậy được.” Cô gái mặc áo choàng kia nhìn Yodel có thân hình mơ hồ, thở dài: “Cậu lại giao dịch với cái mặt nạ kia?”
“Ta đã cảnh cáo cậu rất nhiều lần! Sự sụp đổ của vương quốc Tinh Linh Cổ Đại có quan hệ với cái mặt nạ đó! Mà cậu…”
“Cái giá phải trả lần này là gì?”
Yodel không đáp lời mà chỉ giữ im lặng và sờ lên chiếc mặt nạ màu tím.
“Bất kể tôi phải trả cái giá gì,” Bóng dáng Yodel dần biến mất, chỉ còn lại tiếng nói khàn khàn: “Cũng không thể bằng một phần vạn cái giá mà đứa nhỏ kia sắp phải trả.”