Vương Quốc Huyết Mạch

Chương 4: Nỗi Lo Lắng Của Rick






Bước qua tấm ván cửa rách nát, hắn liếc những cụm cỏ dại mọc tràn làn trong sân.

Ở đó, Thales đang nằm thở hổn hển ở trên đống đất.

Cậu đang được mấy đứa trẻ bôi thứ gì đó lên người.
‘Trời ơi! Mấy đứa trẻ còn chưa tới mười tuổi đã biết cách trồng và sử dụng Long Diệp Thảo ư? Chỉ có những thành viên từng trải lâu năm của bang hoặc những người già của xóm nghèo mới biết dùng nó như một loại thuốc trị thương rẻ tiền mà thôi.’ Rick thầm nghĩ.
“A! Ngài Rick!” Ryan ‘Người Thọt’ nhận ra sự xuất hiện của Rick.

Từ khi bị đánh gãy một chân, cậu trở nên hết sức nhạy cảm với hoàn cảnh xung quanh.
Mặc dù Quide đã bỏ đi được gần một giờ, nhưng nỗi sợ hãi ở trong sân vẫn chưa có dấu hiệu lắng xuống.

Khuôn mặt của Ned vẫn còn đẫm nước mắt.

Còn Kellet thì đang che khuôn mặt đen thui của mình trong khi anh cả Sinti thì giật mình lùi về phía sau một bước.
Thậm chí, cô bé nhỏ tuổi nhất Coria còn sợ tới mức hét lên một tiếng.
Lúc trước, khi đưa cô bé đến đây, Beth đã nhắc nhở rằng cô có nét di truyền của dòng dõi quý tộc và khi lớn lên rất có thể cô sẽ trở thành một mỹ nhân, cho nên không được hủy hoại nàng, sau khi đưa cô bé cho Felicia dạy dỗ còn có thể thu về không ít lợi nhuận.
‘Thật đáng tiếc, ăn mày dưới tay mình tới mười tuổi, nhiều nhất là mười hai sẽ bị chuyển giao lại cho bang, giá như có thể giữ lại nàng cho tới mười lăm tuổi … rồi mới chuyển đi thì tốt.

Bằng không thì mười ba tuổi cũng được.’
“Ngài Rick!” Thales cắt ngang dòng suy nghĩ vi diệu của Rick.

Cậu quay đầu lại một cách khó khăn.

Vết thương ở lưng nhói lên làm cậu đau đến mức trợn mắt, nhe răng.
“Ah! Ta thành thực xin lỗi, Thales.” Rich thở dài biểu hiện sự thương hại.
“Ta không ngăn được hắn, rốt cuộc ta cũng chỉ là cấp phó của tên Quide mà thôi! Không ai dám đắc tội những người đứng đằng sau hắn.”
“Ta chỉ còn cách bí mật tới đây.” Trong ánh mắt dò xét một cách thận trọng của mấy đứa trẻ, Rick ngồi xổm xuống và cẩn thận kiểm tra vết thương của Thales.

“May mắn là hôm nay hắn không thô bạo như mọi khi.

Nếu không thì …”
“Ngài Rick.

Tôi thật không có việc gì.” Thales lắc lắc đầu.

“Chỉ là … thật xin lỗi ngài, tuần trước số tiền lệ phí thực sự đã …”
“Quên số tiền đó đi.” Rick nhận lấy chiếc bát đã vỡ từ tay Sinti.

Hắn hất nước đi và đặt một vài chiếc lá Long Diệp Thảo vào trong đó, rồi cầm một cục đá và bắt đầu nghiền nát nó.
“Từ lúc vừa mới bắt đầu hiểu chuyện, các ngươi đã được đưa tới nơi này của ta.

Trong những năm này, ta đã chứng kiến các ngươi trưởng thành, từ những đứa bé run bần bật vì lạnh thành những cô, cậu nhóc thô kệch với vài chỏm tóc trên đầu.


Đối với ta mà nói, tất cả các ngươi quan trọng hơn rất nhiều lần so với vài đồng bạc cỏn con kia.” Rick lộ ra vẻ mặt đau khổ.

“Ở cái tuổi này của các ngươi, đáng lẽ ra không nên ra phố ăn xin, nhưng đây là quy định của Hội Huynh Đệ …”
“Ngài Rick!” Thales dường như có một chút cảm động trước tình cảm của Rick.

Cậu siết chặt nắm tay của mình.

“Tôi …”
“Tới đây, dùng đá để nghiền nát lá thảo dược tốt hơn rất nhiều so với dùng miệng nhai đó.” Rick miết chút lá cây đã được giã nát trong chén, rồi tự tay bôi cho Thales.

Bên cạnh đó, Kellet cắn chặt môi và thút thít thành tiếng.
“Cám ơn ngài Rick.” Coria nói với giọng nhẹ nhàng.

“Giá mà người phụ trách chúng tôi là ngài thì tốt biết bao!”
“Suỵt! Đừng để Quide nghe thấy điều này.” Rick cười trừ.

“Thành thật mà nói, ta rất sợ hắn.”
Những đứa trẻ khác cũng cười ùa theo.

Rick biết rằng mọi người sẽ dễ dàng đón nhận một người khác nếu họ có cùng điểm chung và khiếu hài hước.
“Cám ơn ngài rất nhiều, ngài Rick.” Thales trịnh trọng nói.

Cậu biết, trong mắt rất nhiều người mình có vẻ rất trưởng thành so với tuổi, cho nên cậu không cần phải biểu hiện như một đứa trẻ.
Rick gật gật đầu.

“Bảo vệ tốt bản thân, ngươi là một đứa trẻ thông minh, ta tin rằng ngươi có thể làm tốt việc đó.”
“À đúng rồi.” Rick dường như chợt nhớ ra điều gì đó.

Hắn trả lại cái bát cho Ned và rút cái ví ở thắt lưng của mình ra.

Sau đó hắn đưa nó cho Sinti khiến cậu trở nên hoang mang.

“Mỗi tháng ta đều phải giao nộp cho cấp trên của mình, cho nên bản thân ta cũng không có nhiều tiền lắm.

Chỗ này là 30 đồng.

Hãy nhận lấy nó và tới nhà thuốc Grove nằm ở giao lộ giữa quận Twilight và quận Lower City mà mua một ít thuốc trị thương.

Nếu như thuốc ở đó chưa tăng giá thì bằng này tiền chắc là đủ.”
“Hiển nhiên, với bằng ấy tiền thì không thể nào đủ.” Rick thầm nghĩ.

Hắn tới hiệu thuốc khoảng một tuần trước và giá của chúng đã tăng vào lúc đó.


Khi lũ trẻ nhận ra không đủ tiền mua thuốc, chúng sẽ nghĩ là do giá vừa mới tăng mà thôi.

Và nếu chúng không có đủ tiền để mua thuốc thì chúng chẳng có cách nào khác là rút ra một ít tiền từ số tiền ăn xin hàng tháng.

Mà nếu làm như vậy thì chắc chắn rằng tiền lệ phí tuần sau của bọn họ lại tiếp tục không đủ, tới lúc đó thì …
“Nhớ khi đi mua thuốc phải thật cẩn thận, đừng để ai biết, đặc biệt là tên Quide.” Rick vừa cười vừa nói.
‘Đương nhiên, Quide nhất định sẽ biết.’ Rick nghĩ thầm.
‘Nếu bọn trẻ không đi mua thuốc thì càng tốt, Quide sẽ nghĩ rằng chúng thực sự có tiền giấu đi.’ Khóe miệng Rick hơi nhếch lên.

‘Đó là lúc mình thu hoạch được sự trung thành tuyệt đối của chúng.’
“Ngài Rick.” Coria vừa nhìn chiếc ví trong tay Sinti vừa trào nước mắt ra.

“Ngài thực sự là một người tốt.”
Cùng lúc đó Ned cũng cắn môi và gật đầu.
Ngay cả cậu bé lớn tuổi nhất, Sinti, cũng hết sức cảm động.

Cậu vuốt nhẹ túi tiền trong tay và ước lượng cân nặng của nó.
Rick thở dài, lắc đầu xua xua tay: “Không, người nên xin lỗi là ta.

Ta chỉ có thể làm được thế này cho các ngươi.”
“Thưa ngài Rick.” Thales đang nằm trên mặt đất ngập ngừng nói.

“Tôi tự hỏi …”
“Hở?”.

Rick nhướng mày.

“Có chuyện gì vậy?”
“Tôi nghe nói rằng sau khi bọn tôi lớn lên sẽ bị đưa đi các nơi khác để huấn luyện.” Thales cẩn thận chậm rãi hỏi như thể không muốn xúc phạm đến Rick.

“Khi mà chúng tôi huấn luyện xong, thì chúng tôi có thể quay về làm nhân viên của ngài được không?”
Nghe xong câu này của Thales, bên kia Nellet, Coria và Ned cũng nhìn Rick với ánh mắt mong đợi.
Tạch.

Rick búng tay một cái ở trong lòng.
‘Thành công! So với tưởng tượng còn nhanh hơn.’
“Ha ha, việc này sao.” Rick nở một nụ cười.

“Đừng nhìn ta trông như này bây giờ.


Ta là một người có hoài bão to lớn trong Hội Huynh Đệ.”
Rick mỉm cười, cúi người xuống và xoa xoa mái tóc của Thales.

Hắn tỏ vẻ thân thiết: “Thủ hạ dưới tay của ta, sẽ luôn là những thành viên tốt nhất, mạnh nhất của Hội Huynh Đệ.”
‘Chỉ có câu này mới là thật lòng.’ Rick tự nhủ.
“Cho nên nếu như các ngươi muốn làm thủ hạ của ta, thì cần phải nỗ lực nhiều hơn đó!”
“Mmm!” Bọn nhỏ đồng loạt gật đầu trong sự mong đợi, kể cả Thales cũng không ngoại lệ.
“Ta phải đi rồi, Thales, và các bạn nhỏ còn lại.” Rick ngoảnh đầu lại, để lộ một bên khuôn mặt của mình.

“Lần sau nếu như có xảy ra chuyện, hãy bí mật đến thông báo cho ta.

Mặc dù ta không thể ngăn hắn lại, nhưng ta có thể kiếm một số rắc rối khác để ngăn hắn lại, không cho hắn tới chỗ các ngươi.”
Sau khi nói xong, Rick lộ ra nụ cười với hàm răng trắng tinh, rồi ngoảnh mặt bước đi không quay đầu lại.
“Ngài Rick là một người tốt.” Khuôn mặt của Ned trông còn rối bời vì những giọt nước mắt.

“Không như tên Quide.”
“Ừm.” Coria gật gật đầu, tỏ vẻ thoải mái như đang được ăn bánh ngọt.
“Nhưng mà.” Ryan có chút sợ hãi, ngập ngừng nói: “Mình vẫn cảm thấy Rick đánh sợ hơn Quide.”
“Cho nên cậu là người nhát gan.”
“Tên Ryan nhát gan này, trông cậu như thế này thì làm sao kiếm được tiền.”
Sau khi Rick rời khỏi, chỉ có Thales là trông hết sức bình tĩnh.
Khi nhìn thấy Rick đếm lần lượt 30 đồng trong ví, Thales thở dài một hơi.
Phần lưng của cậu vẫn còn đau.

Cậu biết dùng thuốc chính quy vẫn sẽ tốt hơn đối với vết thương của mình.

Tuy nhiên, sáng ngày hôm qua Thales mới tới cửa hàng thuốc Bụi Cây.

Trong lúc nhận thuốc trị sốt từ Yanni, cậu đã nghe cô phàn nàn việc ông chủ keo kiệt của cô đã tăng giá thuốc.

Giá của thuốc trị thương đã tăng đến 35 đồng.

Sồ tiền này nhiều hơn 5 đồng so với số tiền mà Rick đã đưa cho họ.
Không chỉ thế, cậu còn biết thêm một thông tin từ con gái của ông chủ tiệm quán bar Hoàng Hôn.

Đó là Rick là người phụ trách mọi chi phí tiêu xài của Quide ở quán rượu.
Nhưng mà, “Mỗi tháng ta đều phải giao nộp cho cấp trên của mình, cho nên bản thân ta cũng không có nhiều tiền lắm.”
Giọng nói của Rick vang lên trong đầu Thales, cậu không nhịn được nữa khi nhìn và chiếc ví chứa đầy đồng tiền kia.
Lũ trẻ ăn mày đã quên đi nỗi sợ hãi và ngồi đùa giỡn với nhau.
Chí có Thales là nhăn mày lại, cậu quay đầu một cách khó khăn để nhìn tấm lưng vẫn còn thâm tím của mình.

Rồi cậu thở dài thườn thượt.
Cái thế giới chết tiệt này.
Rick đang đi tới căn phòng số mười.

Ở đó có một câu bé mười tuổi tên là Kalak, tuy còn nhỏ tuổi nhưng khá tàn nhẫn.

Rick đang gây áp lực và ép cậu phải về phe của mình.


Nhưng đúng lúc đó, hắn đột nhiên cảm giác một luồng hơi lạnh ở sau cổ của mình.
Đây là dị năng từ khi mới sinh ra của hắn.
Ở trạng thái tuyệt đối bình tĩnh (chỉ cần mất tập trung một chút là nó sẽ mất đi hiệu lực), cổ của hắn sẽ cảm thấy lành lạnh nếu như có một sinh vật sống ở cách hắn năm mét.
Đó là toàn bộ dị năng của hắn.
Tuy nhiên hắn lại không phải là một chiến binh.

Mà kể cả hắn có là một chiến binh đi chăng nữa, thì dị năng này của hắn cũng chẳng là gì nếu như so sánh với những người trong quân đội với năng lực siêu quần, những vị Kiếm Sĩ Chung Kết mạnh mẽ, hay các Ma Năng Sư thần bí.

Kể cả thực tập sinh của các vị chủ tế cũng có thể đè hắn ra đất mà đánh một cách dễ dàng.
Nhưng Rick luôn cho rằng, một ngày nào đó dị năng này sẽ cứu mình một mạng.
Chẳng hạn như bây giờ.
Dưới ánh trăng, Rick nhanh chóng quay đầu lại và nhìn xung quanh.

Đồng thời, hắn cho tay trái vào trong túi áo và lấy ra một chiếc nỏ nhỏ nhắn nhưng trông hết sức nguy hiểm.
Ánh trăng sáng tỏ.
Đường phố vắng tanh.
Không có chỗ để nấp nhưng cũng không có một bóng người.
Rick hít sâu một hơi để tiếp tục giữ sự bình tĩnh tuyệt đối.
Hắn vẫn cảm nhận được cái cảm giác mát lạnh đó ở sau cổ.
“Liệu đó có phải là một con chuột cống nào đó không nhỉ?”
Mặc dù Rick liên tục chạy thật nhanh tới ba địa điểm khác nhau nhưng cảm giác lạnh lẽo đó vẫn còn.

Việc này khiến hắn bác bỏ giả thuyết ban đầu của mình.

Làm gì có con chuột nào ở bên dưới lại đi chạy theo mình về ba hướng khác nhau.
Rick bắt đầu cảm thấy sợ hãi hơn.
Rick nghĩ rằng đáng lẽ hắn không nên đi một mình tới đây, cho dù hắn chỉ đến thăm khu phòng bỏ hoang của Hội Huynh Đệ.

Hắn nên mang theo mình hai mươi tên hộ vệ với súng Ma Năng trên tay mỗi người.

Cũng giống như ông trùm phụ trách buôn bán thuốc phiện của Hội Huynh Đệ, Lazans Fischer, người luôn mang theo ba mươi hộ vệ mỗi khi ra ngoài.
Thậm chí nếu như có đủ tiền, hắn sẽ thuê hẳn hai vị Kiếm Sĩ Chung Kết hoặc một vị Chiến Sĩ Dị Năng.

Thậm chí cũng có thể là một Ma Năng Sư.

Mà thôi, quên đi, Ma Năng Sư quá đáng sợ.
‘Nayer Rick.

Ngươi phải bình tĩnh.’ Hắn tự nhủ.

‘Tương lai, ngươi sẽ là người phụ trách toàn bộ thành Vĩnh Tinh, thậm chí là toàn bộ thế giới ngầm của vương quốc Tinh Thần.

Cho nên ngươi phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.’
Hắn cố tỏ ra vẻ trấn định và xoay người, rồi chạy thong thả như chạy thể dục ngược lại hướng hắn vừa mới đi tới.
‘Mình có đắc tội với ai không? Có ai muốn cái mạng này của mình sao? Hay cái quảng trường này có cái vật gì quý hiếm chăng?’
Hắn thong thả chạy bộ vài trăm mét dưới ánh trăng.

Xung quanh vẫn không có một ai, và cái cổ của hắn thì vẫn cảm thấy lạnh lẽo..