Vương Quốc Huyết Mạch

Chương 2: Nhóc Ăn Mày






Trong mấy cái hốc ở vách tường, những đứa trẻ kinh hoàng nhìn Thales bị đánh đập.

Tuy vậy, chúng chỉ dám lấy tay bịt miệng lại và cố không phát ra tiếng động nào.
Mặc dù nhận những cú đá như mưa đến từ Quide, nhưng trong lòng Thales lại hít một hơi thả lỏng.
Chí ít bây giờ tên Quide sẽ không tiếp tục hỏi về số tiền bị dư ra nữa.

Và tuy rằng nhìn trận đòn này rất đáng sợ, nhưng mà Quide khi nổi điên còn an toàn hơn khi hắn nổi hứng tra tấn bọn trẻ.
Tất nhiên, trong lời nói của Thales chỉ có một nửa là thật, đúng là cậu đã tới phố Chợ Đỏ, nhưng cậu luôn nấp ở các góc hẻm tối, cẩn thận nhìn xung quanh.

Cũng đúng là cậu đã gặp một nữ quý tộc mặc chiếc áo lông ngỗng hoa lệ, nhưng đi bên cạnh cô là tận hai mươi vị Kiếm Sĩ Chung Kết.

Đây cũng là lý do cậu không bị bang Bình Máu tóm lại khi chạy ra khỏi ngõ hẻm để ăn xin.

Thales cũng chính xác là nhận được 12 đồng bố thí (đương nhiên cậu không ngu đến mức mà đi ăn trộm trước mặt hai mươi vị Kiếm Sĩ Chung Kết).

Thales không đợi đến lúc nữ quý tộc rời đi, mà cậu nhanh chóng lẩn vào đám đông, rồi luổn mất, không bao giờ quay lại.
Về phần tên đầu trọc Sebin, thực tế Thales chưa từng gặp mặt hắn, cậu chỉ biết hắn là tên thu họ của bang Bình Máu.

Trước đây, Quide cũng là một tên chuyên đòi vay nặng lãi cho Hội Huynh Đệ cho đến khi hắn chọc nhầm người, và bị đánh cho hỏng cả chỗ ấy.

Đây là một bí mật mà Thales nghe trộm được khi trốn ở góc tường trong trụ sở Hội Huynh Đệ, lúc mà hai sát thủ Layork và Felicia chế giễu hắn.
Sau khi trút trong cơn giận vào người Thales, Quide vừa nguyền rủa tên đầu trọc Sven vừa rút móc một bình rượu từ trong ngực ra tu một ngụm, rồi hùng hổ rời đi.

Quần áo ở phần lưng Thales đã vỡ vụn ra, một mảng lưng của cậu thì trở nên xanh tím.


Bởi vì Thales cố tránh việc bị đánh trực tiếp mà nghiêng người đi, nên một phần trên cơ thể cậu bị trầy xước và chảy máu.
Từng cơn đau cứ thế ập tới.
Máu nhỏ từng giọt xuống sàn.
Thales có thể cảm thấy một cơn đau bỏng rát toàn thân đang chuẩn bị dồn đến.

Có lẽ vì rất lâu rồi không bị ăn đòn, cho nên những cơ bắp của cậu như đang bị thiêu đốt.
Từ khi trọng sinh đến thế giới này, việc bị đánh và đói, ốm đau và lạnh lẽo, có lẽ đã trở nên bình thường như cơm bữa.

Thế nhưng sau khi tìm về trí nhớ của nghiên cứu sinh Ngô Tập Nhân, dựa vào kinh nghiệm và sự cẩn thận, đã rất lâu rồi Thales không bị một trận đòn đau như thế nữa.
Sau khi âm thanh của Quide biến mất, năm đứa trẻ mới dám chui ra từ hang của mình.

Chúng thuần thục nâng Thales đang không còn một chút sức lực nào vào sân.

Sinti “Đô con”, một cậu bé mười tuổi, cầm lấy một mảnh vỡ cong cong và chạy đến vạc nước để múc một ít nước.

Ryan “Người thọt” và Kellet “Mặt đen” đều tám tuổi, họ cố gắng thu gom đống cành khô và cỏ dại lại để dùng đá nhóm lửa.

Một cậu nhóc sáu tuổi với mái tóc vàng hoe, Ned và cô bé nhỏ tuổi nhất, Coria, thì đang cầm lấy một vài cái lá cây hoang dã có hình dạng kỳ lạ, bỏ vào miệng nhai nát ra, rồi nhẹ nhàng đắp lên những chỗ sưng tím trên lưng của Thales.
Thales cố nén đau đớn.

Cậu gắng tìm một thứ gì đó để quên đi cơn đau.

Sau đó cậu nhìn Coria đang khóc lã chã, rồi chuyển hướng sang mái tóc vàng hoe của Ned.

Rồi cậu cố hết sức để giọng của mình tỏ vẻ bình tĩnh:

“Không có việc gì, Ned, mình không trách cậu.”
Ned bất ngờ ngẩng đầu lên, sự khủng hoảng hiện lên trên khuôn mặt cậu.

Bên kia, bốn đứa trẻ khác cũng đưa ánh mắt sang.
“Sao…sao mà cậu biết?” Một đứa bé sáu tuổi không cách nào giấu được tâm sư, sự áy này và hoảng sợ in rõ lên mặt của cậu.
Vào thời điểm Thales bị Quide đánh đập không thương tiếc, có ba đứa bé mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn nhìn chăm chú sang bên này.

Riêng chỉ có Coria và Ned là khác biệt, một người thì vùi mặt vào hai tay của mình, người còn lại thì nhìn chòng chọc vào tường, thi thoảng mới dám liếc trộm một cái trong sự sợ hãi.
Những đồng tiền giấu trộm đi là dùng để mua thuốc cho Coria, nên cô bé tuyệt đối không dám mật báo, cho nên Thales vẫn nghi ngờ người đó là Ned, và bây giờ thì cậu khẳng định phán đoán của mình.
Cậu cố gắng nở một nụ cười: “Không có việc gì, Quide sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện này nữa.”
“Mình … mình” Ned nghẹn ngào trong sự xấu hổ.

Cậu vừa nhìn vào cái lưng xanh tím của Thales, vừa rơi nước mắt lã chã xuống đất.

“Tuần này mình không ăn xin được đồng nào, cũng chẳng dám đi trộm.”, vừa sụt sùi Ned vừa nói, “Rick thì không nói gì nhưng Quide rất không vui, hắn còn nói nếu nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ bán mình ra Đại hoang mạc, làm thức ăn cho lũ người Xương Cằn Cỗi.

Mình sợ quá nên đành phải nói cho hắn biết, nói rằng có một ngày cậu, cậu đã đem rất nhiều tiền đồng về… Mình cứ nghĩ rằng cách này sẽ khiến hắn bỏ qua cho mình… Rồi Quide đuổi mình về và bảo tối nay sẽ tới.”
Mặt Coria cũng đỏ bừng lên.

Đôi tay đang bôi thuốc của cô cũng run lên bần bật làm lưng của Thales chảy ra vài giọt máu tươi.

Cậu rên lên một tiếng, cảm giác đau đến rát người vừa mới đỡ một ít thì lại bị hành động của Coria kích thích lại.
Ryan nhìn chằm chằm vào Ned một cách phẫn nộ khiến cậu cúi thấp đầu hơn.

Còn Kellet thì hiện rõ sự kinh ngạc trên mặt.


Chỉ có Sinti là im lặng tiếp tục bưng nước qua.
Đứa trẻ này mới chỉ sáu tuổi.
Thales tự nhủ với bản thân như vậy.
Nó vô tội.
Bất cứ một đứa trẻ nào mà đối mặt với Quide thì cũng vô cùng sợ hãi, cho nên trong lúc hỗn loạn, việc lỡ mồm thốt ra những lời sai trái cũng là điều dễ hiểu.
“Ổn cả rồi Ned, Coria.” Thales cảm giác cơn đau của cậu đã vơi đi phần nào.

Cậu nhẹ nhàng cầm lấy tay của Ned: “Nhưng mà, cậu cũng thấy Quide đã làm gì rồi đấy …”
Ned khóc trong sự hoảng loạn.
Thales nhìn cậu thật nghiêm túc và bảo:
“Lần sau, nếu có ai kiếm không đủ tiền thì có thể nói với mình, mình sẽ nghĩ cách.”
“So với tên Quide, chúng ta càng giống là một đội hơn chứ, đúng không.”
Ned càng khóc to hơn, âm thanh của cậu bị đứt đoạn bởi những tiếng sụt sùi: “Thales …mình…xin lỗi.”
Thales im lặng nhìn cậu khóc.
Cuối cùng, cậu quay đầu lại và hít một hơi thật sâu.
“Không sao mà, Ned.” Thales thở dài rồi nhấp một ngụm từ bát nước của Sinti đưa cho.

“Đừng sợ.

Hãy tin ở mình, mình sẽ tìm ra cách.”
Nhưng mà …
Cậu nhìn một lượt xung quanh.

Ngay cả Coria đã khỏi bệnh, trong đôi mắt long lanh của nàng vẫn còn lưu sự kinh hãi.
Ngày mai mình phải tìm ra cách kiếm nhiều tiền hơn nữa.

Thales tự nhủ với bản thân.
********************************************************

Ngay lúc này, ở tòa thánh đường Hoàng Hôn thuộc thành phố Vĩnh Tinh, sau giờ cầu nguyện lúc mặt trời lặn, một linh mục tập sự đang thu dọn tế đàn thì bỗng nhiên ngừng động tác trên tay.

Cô hết sức ngạc nhiên nhìn vào một cái đèn chứa dầu Vĩnh Cửu.
Ngọn đèn này chưa bao giờ được thắp lên kể từ khi cô bắt đầu công việc lau dọn tế đàn này.

Nó chưa bao giờ được ai sử dụng hay chú ý đến.

Nhưng hiện tại, nó đang được đốt lên với một ngọn lửa sáng vàng rực.
Ngọn lửa bỗng nhiên bùng cháy mạnh mẽ và có màu đỏ rực như máu.
Một linh mục cao tuổi nhìn thấy sự bất thường của cô.

Bà tức giận quát lớn một tiếng khiến cô thực tập sinh nhanh chóng chuyển sự chú ý về lại tế đàn.

Nhưng đến khi vị linh mục cao tuổi đưa sự chú ý về cái đèn kia thì bà chợt hoảng hốt hét lớn:
“Niah! Nhanh! Nhanh đi báo cho chủ tế!”
Vị linh mục cao tuổi không cách nào giấu đi sự kinh ngạc của bản thân, bà run rẩy chạy đến trước cây đèn, rồi giơ bàn tay phải cùng tay trái của mình lên, chuẩn bị cầu nguyện.
‘Chuyện quái gì đã xảy ra thế?’
Đây là lần đầu tiên thực tập sinh Niah thấy vị linh mục đáng kính này mất bình tĩnh.

Điều này cũng làm cô bị ảnh hưởng.
‘Hay là mình đã phạm lỗi? Không, mình có đụng vào cái đèn kia đâu nhỉ.’
“Nhưng.

Nhưng nên nói gì với chủ tế đây ạ? Có một kẻ nào đó đã đột nhập và thắp chiếc đèn lên?” Niah bối rối hỏi.
“Không.”
Vị linh mục tiếp tục nhìn chằm chằm vào ngọn đèn và hai tay bà liên tục biến đổi những nghi thức cầu nguyện.
“Ánh sáng này, cho dù là xuyên suốt hai đại lục Errol và những quần đảo của nó, thì cũng chỉ có một người có khả năng thắp nó lên.”
“Người mà sẽ quyết định tương lai của đất nước này.”.