Vương Quốc Huyết Mạch

Chương 106: 106: Ngục Hà Tội Lỗi






Dưới ánh trăng, trên mặt tuyết, Serena giơ bộ móng vuốt sắc nhọn sau khi biến hình của mình lên với một nụ cười điên loạn.

Sau đó, nàng nhìn Ralf vẫn còn đang cố giãy giụa trong tác dụng của “Ánh Mắt Hóa Đá” và khẽ lắc đầu, “Nếu như ngươi chưa nhìn thấy cảnh đấy thì chưa chắc đã phải chết.”
“Dù sao thì ta cũng cần người ở cả hai bên chứng kiến và truyền bá những gì đã xảy ra.”
Tuy nhiên, bởi thính giác phi thường của ma cà rồng mà nàng đột nhiên rùng mình trong trạng thái tự mãn!
“Khụ khụ… Muốn truyền tin? Lời của người trong chuyện còn có sức thuyết phục hơn nhiều so với lời người chứng kiến… Khụ khụ…”
Serena quay đầu lại với vẻ khó tin.

‘Không thể nào?’
Một giọng nói mà cả hai vô cùng quen thuộc vang lên từ mặt tuyết trống trải.

“Có đúng không? Se… Bà Già Xấu Xí?”
Trong cú sốc của cả Serena và Ralf, Thales Jadestar – người vốn đã chết đi – ho khan dữ dội.

Rồi cậu vừa thở hổn hển, vừa lật người và ấn hai tay bị trói vào mặt đất để đứng dậy.

“Trong một thế giới mà cô không biết về nó, có một lời bài hát như này…” Thales nhanh chóng suy tính về tình hình ngay trước mắt và giải pháp trong lúc nói chậm rãi:
“Thứ gì không giết được bạn sẽ khiến bạn trở nên mạnh mẽ hơn, đứng dậy và ngẩng cao đầu…” (1)
Vài giây sau khi Serena dời ánh mắt, Ralf như vừa được giải thoát và thoát khỏi trạng thái cứng đờ của mình.

Nhưng cả hai đều không làm gì khác mà chỉ sững sờ nhìn Thales vừa nói chuyện với đôi mắt mở lớn.

“Sao có thể?”
Serena lắc đầu với khuôn mặt đầy kinh ngạc.

Nàng cúi đầu và nhìn về phía đôi bàn tay vừa mới bóp chết Thales kia.

‘Chẳng nhẽ là do ngồi tù lâu nên lực khống chế và sức mạnh của ta bị giảm sút?’
‘Nhưng rõ ràng là nó đã không còn thở.’
‘Chuyện gì đã xảy ra?’
‘Có vấn đề.’
Ralf nhìn Thales, rồi lộ vẻ tươi cười và ra dấu bằng tay.

[Đừng, nhìn, mắt, cô ta]
Thales đáp lại bằng một ánh mắt kiên quyết và nhẹ nhàng gật đầu.

Nữ ma cà rồng tóc bạc, mắt đỏ nghiến rằng, rồi nhìn chằm chằm vào Thales, “Đáng chết…”.

Thales nở một nụ cười đã lâu chưa xuất hiện trên khuôn mặt, sau đó thì cố tình nhích ra khỏi ánh mắt của Serena để không cho nàng có cơ hội sử dụng khả năng.

Cậu nghiến hai hàm răng lại với nhau rồi đưa lưỡi vào giữa.

‘Vừa nãy căng thẳng quá, cũng sợ hãi quá nên không nhớ ra chiêu cắn lưỡi này.’
Thales cười khổ trong lòng, ‘Rõ ràng là bị ép xem The Journey nhiều như thế…’.

‘Mục tiêu thứ nhất: Quan tài Đêm Tối.’
‘Thực sự phải thả Ma Năng Sư kia ra sao?’
Biểu cảm kỳ dị của Aisa lướt qua tâm trí cậu.

Tuy nhiên, Thales chỉ do dự vỏn vẹn có đúng một giây trước khi chuẩn bị hành động.
Nhưng đúng vào lúc Thales sắp cắn vào lưỡi mình để kích hoạt khả năng cấm kỵ này thì bỗng có điều gì đó kỳ lạ xảy ra trong cơ thể cậu.

Một dao động kỳ lạ xuất hiện từ trái tim, rồi tuôn lên ngực, cổ, mặt và cuối cùng là mắt cậu.

Tầm nhìn bị mờ của Thales trở nên sáng sủa và rõ ràng hơn bao giờ hết.

Serena đứng trước mặt cũng trở nên… rõ ràng hơn.

Thales sững sờ trong giây lát.

‘Đây là cái gì?’
Thales cảm thấy Serena như là một ngọn hải đăng đỏ như máu, phát ra thứ ánh sáng đỏ chói trong bóng tối vô biên.

Cậu quay đầu lại: dưới một gốc cây lớn phía bên trái, Katerina đang nằm bất tỉnh dưới mặt đất và lóe lên ánh sáng trắng mờ ảo.

‘Mình bị hoa mắt à?’
Thales nghi ngờ nhìn cảnh tượng trước mặt.

Sau đó thì cậu lại kinh ngạc phát hiện ra rằng, toàn bộ thế giới này dường như cũng chậm lại – động tác nghiến răng của Serena vậy mà mất tới năm giây.

“Đáng… chết…” Giọng nói của nàng trở nên vô cùng trầm và chậm chạp, tựa như máy ghi âm bị điều chỉnh tốc độ.

‘Không đúng.’
‘Đây là… thời gian bị ngừng lại… không… thời gian bị chậm lại?’
‘Không.’
Thales cảm nhận được cử động của bản thân cũng bị chậm lại.

‘Chỉ là tốc độ suy nghĩ của mình tăng nhanh hơn mà thôi.’
Cậu nheo mắt lại, muốn nhìn rõ hơn một chút.

Dao động kỳ lạ kia chạy thẳng lên não cậu, cảnh tượng trước mặt lại biến hóa.

Khoảnh khắc ấy, Thales thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ một thứ tương tự như bức xạ: máu trong cơ thể Serena đang di chuyển cực kì mạnh mẽ.

Nó lấp đầy trái tim, ngực, hai cánh tay và cả đôi cánh đã thu lại sau lưng nàng.

Cậu lại nhìn thấy các cơ bắp của Serena đang co giãn với lực cực lớn, nhưng khi máu của nàng chảy qua thì lại bị ngắt quãng, tạo ra cảm giác gián đoạn và có những khoảng trống ở giữa… như thể là có nơi nào đó bị hỏng vậy.

Móng vuốt, tay, chân, thân thể và mọi phần đang cử động cũng như không cử động của Serena, cùng với trọng tâm, sức mạnh, tốc độ và xu thế – tất cả dường như tiến vào trong tầm kiểm soát của Thales và cậu có thể hiểu rõ ràng, rành mạch mọi thứ.

‘Chuyện gì đang xảy thế?’ Thales hoảng sợ nghĩ.

Thales quay đầu lại, nhìn về phía chiếc quan tài đen, thì thấy nó đang tản ra một luồng năng lượng màu đen, sâu thẳm và ánh sáng tối.

Còn cả một loạt những dao động quỷ dị cũng không ngừng tỏa ra.

Rất mơ hồ.

‘Dùng Ma Năng mở nó ra, bên trong…’ – trái tim Thales đập thình thịch.

‘Liệu còn biện pháp nào tốt hơn để giải quyết tình thế khó khăn trước mắt này không?’
Thales vừa mới nghĩ như vậy thì dao động kỳ lạ kia như có ý thức mà nhạt dần theo tầm mắt…

Tất cả mọi thứ xung quanh quay trở về bình thường.

‘Đây là… sức mạnh gì?’ Thales nhíu mày.

“Thằng ranh chết tiệt này”, Serena khôi phục tốc độ nói chuyện, nghiến răng nghiến lợi.

“Được rồi, lần này tao sẽ chặt đầu mày.”
Nhưng vài giây sau, dao động kỳ lạ kia lại xuất hiện.

Lần này, nó chạy thẳng vào não cậu.

‘Khoan đã.’
Thales rùng mình.

Bộ não vốn khác với người thường của cậu như thể vừa được gắn thêm một bộ khuếch đại vào.

‘Biện pháp tốt hơn…’
Khoảng cách tới chiếc quan tài đen, tốc độ của Serena, hình dạng thật, phương hướng có khả năng tấn công, tuyến đường hỗ trợ tốt nhất của Ralf, mặt tuyết cản trở, tất cả những thông tin hữu dụng lần lượt tiến vào trong não cậu với tốc độ cực nhanh.

Phương án khả thi, rủi ro dự kiến, các yếu tố ảnh hưởng, tỉ lệ thành công…
Lần này, dường như dao động kỳ lạ kia tiêu tốn nhiều năng lượng hơn lần trước nên chỉ tồn tại trong chốc lát trước khi biến mất khỏi não cậu.

Trong tích tắc ấy, Thales vã mồ hôi lạnh như thể vừa mới chạy một nghìn mét.

‘Mình là… sản phẩm của công nghệ đen hay Kẻ hủy diệt?’
Tuy nhiên, cậu đột nhiên biết cách giải quyết tình thế khó khăn trước mắt.

Hơn nữa còn toàn diện và ít tác dụng phụ hơn.

‘Có lẽ không cần phải dùng tới sức mạnh kia.’
‘Biện pháp này còn tốt hơn.’
Thales vừa thận trọng tránh khỏi ánh mắt của Serena, vừa bình tĩnh đi tới giữa hai người.

“Cô biết đấy, tôi rất muốn mắng cô là “Con đi*m”.” Cậu khoanh hai tay lại, nói chậm rãi.

‘Loài đoản sinh ngu xuẩn này dám tới gần ta như vậy? Nó tự tin vậy sao?’ Serena cau mày, nghĩ thầm.

‘Trước tiên cứ giết thằng ranh này đã, tốt nhất là chặt đầu nó, có gì mà phải sợ…’
‘Mấu chốt là tên tàn phế cấp Siêu Phàm kia’, nữ ma cà rồng nhìn Ralf.

‘Không được để hắn sống, tuyệt đối không được để chân tướng bị lộ.’
‘Phải nhanh lên…’ Serena nghiến răng.

‘Chris và Istrone không giữ chân chúng được lâu.’
“Ái chà, sao lại không chứ?” Serena biến ra một nụ cười cực nhanh như đang làm ảo thuật khiến Thales thán phục không thôi.

“Thales thân yêu?”
Nàng âm thầm tính toán cự ly giữa mình và Ralf, cùng với tốc độ biển đổi sang hình dạng thật của bản thân và tốc độ lao đi.

Ralf nhíu mày.

Gã vừa nhìn thấy hai tai bị trói ở sau lưng của Thales đang cử động rất nhanh.

[Đẩy, tôi, cây to, bên trái.]
Hai lần liên tiếp.

Ralf nheo mắt lại.

Một cảm giác quen thuộc.

Giống như lần trong ngục tối.

“Bởi vì nếu mắng cô là con đi*m… Tôi sợ mình xúc phạm đến nghề nghiệp thần thánh này”, Thales nói chậm rãi.

“Hóa ra là do tâm lý”, Serena cười khúc khích, rồi cử động móng vuốt.

“Gái đi*m là thần thánh?”
“Tuy nhiên, tôi vẫn phải cám ơn cô”, Thales gằn lên từng chữ một trong ánh mắt kinh ngạc của Serena.

“Ít nhất thì trước khi giết tôi cô cũng đã nói một lời thật lòng.”
“Máu của tôi rất bổ.”
Giây tiếp theo, Thales ra hiệu với hai tay ở sau lưng.

[Bắt đầu.]
Ngay trước khi Serena kịp phản ứng, đồng tử Ralf co lại.

Dị năng của gã ngay lập tức được kích hoạt.

Một cơn gió dữ dội xuất hiện giữa không trung và nhanh chóng lao tới!
*Woo…*
Nhưng nó không hề tấn công Serena đang đề phòng cẩn thận.

Mà lại cuốn Thales lên và thổi bay cậu về phía bầu trời.

Thales nghiến răng, nheo mắt lại và lắc lư để chống lại tác động của sức gió – dù sao thì cậu cũng không phải là “cánh diều hình người” nhiều năm như Ralf.

Giữa không trung, thời gian dường như lại chậm lại – nhưng Thales biết sự thực không phải như vậy.

Dao động kỳ lạ kia chậm rãi lan ra khắp tứ chi cậu.

Khoảnh khắc ấy, Thales cảm nhận được hai tay và chân của mình nhẹ nhàng xoay chuyển để giúp bản thân giữ thăng bằng trong gió.

Qua khóe mắt, cậu nhìn thấy Serena rít lên, rồi biến thành hình dạng thật đáng sợ!
“Còn định chạy đi đâu!” Serena mở đôi mắt sâu như hai lỗ đen ra, đôi cánh xương đỏ dang rộng.

Nàng xé rách áo choàng, vỗ cánh bay lên giữa không trung và gào lên với giọng nói khàn khàn của mình.

“Thằng ranh đoản sinh kia!”
Tuy nhiên, với ánh mắt đầy quyết tâm, Ralf giẫm lên cơn gió mạnh và lao thẳng về phía nữ ma cà rồng.

Gã muốn giữ chân con quái vật kia.

Đây là kế hoạch của đứa trẻ ấy.


Thales bay thẳng về phía một cái cây lớn phía bên trái.

Cái cây mà đã bị gãy trong cuộc chiến của hai chị em trước đó.

Một bóng người đang nằm bất tỉnh trên mặt đất cạnh đó.

Serena biến sắc, chợt nhận ra Thales đang định làm cái gì.

Tuy nhiên, vài tích tắc sau, tiếng gió gào rít xuất hiện sau lưng Kẻ giết cha.

Serena xoay người, dùng móng vuốt đỡ đòn theo bản năng.

*Keng*
Tiếng kim loại chạm vào nhau dữ dội vang lên!
Thứ lao tới không phải là Ralf.

Mà là một đoạn dây thép trên tay gã.

Serena vì mất cảnh giác mà bị sợi dây thép bất ngờ lao tới cuốn chặt vào tay.

“Aaaa…” Serena điên cuồng gầm lên trong lúc bị cơn gió mạnh điều khiển sợi dây thép kéo ngược lại.

Nàng cố gắng xé rách nó ra, nhưng chỉ có những đốm lửa bắn tứ tung.

Đầu kia của sợi dây thép, Ralf đang bay lượn giữa không trung.

Phía dưới đầu gối của gã, đôi chân giả bằng thép thô đã biến mất.

Sợi dây thép kia là thứ để cố định đôi chân đó của Ralf, cực kì cứng và bền.

‘Sẽ không để ngươi qua đó’, ánh mắt của Con Quỷ Trong Gió vô cùng kiên định.

Thales đáp xuống mặt tuyết và chật vật lăn hai vòng về phía trước.

Dao động kỳ lạ kia biến mất.

Cảm giác mệt mỏi lại ập đến.

Cả người đau nhức, thậm chí một số khớp còn đau tới mức như bị xé rách ra.

Thales lờ mờ hiểu được rằng đó là do thể chất của cậu không đáp ứng được động tác lấy thăng bằng trong gió vừa rồi.

Nhưng cậu vẫn cố vùng vẫy hai tay ở sau lưng, rồi cựa quậy và trườn về phía người kia.

Đó là điểm mấu chốt trong kế hoạch của cậu.

Katerina Corleone.

Nữ vương Bóng Đêm đang thoi thóp.

*Cốp*
Thales húc đầu vào khuôn mặt xinh đẹp của Katerina.

Khiến người sau tỉnh lại khỏi cơn hôn mê.

Cậu nhìn chằm chằm vào ánh mắt mất tập trung của Katerina và nói ra hai chữ:
“Cắn tôi.”
Katerina khó khăn ngẩng đầu lên, rồi nhìn cậu với ánh mắt nghi hoặc.

“Hút máu.”
Tuy nhiên, Nữ vương Bóng Đêm, người đã mất đi lòng tin, chỉ lắc đầu đầy ngao ngán, “Vô dụng”.

“Ta bị thương quá nặng.”
“Mau chạy đi.”
“May ra còn kịp.”
Katerina cúi đầu, cam chịu trước số phận và khép đôi mắt màu tím của mình lại.

Phía bên kia, Ralf vẫn còn đang lợi dụng sợi dây thép để giữ khoảng cách với Serena và dùng dị năng để vờn quanh.

Thales cau chặt mày lại.

‘Người phụ nữ này.’
‘Vậy mà cũng làm nữ vương?’
Đúng lúc đó thì tiếng rên rỉ của Ralf truyền đến.

‘Không thể tiếp tục lãng phí thời gian.’
Thales đã đưa ra quyết định.

“Chẳng phải Serena đã nói rồi ư?” Với hai tay bị trói sau lưng, Người Xuyên Việt liếm đầu lưỡi, “Máu của tôi”.

“Khá bổ.”
Ngay sau đó, Thales nhắm mắt lại, đưa đầu lưỡi vào giữa hai hàm răng và đập mạnh cằm xuống mặt tuyết!
Cậu nghe thấy một tiếng *Bốp* nhỏ.

Rồi một cơn đau nhói truyền đến nơi đầu lưỡi!
Thales đau đến mức ứa cả nước mắt.

‘Cảm giác cắn vào lưỡi…’
‘Đau quá aaaaaa!’
Nhưng cậu vẫn cố nén nỗi đau để cố gắng đứng lên.

Sau đó thì nhào tới cạnh Katerina không chút do dự, không chút nề hà.

Sau đó.

Trong ánh mắt khiếp sợ của chủ nhân gia tộc Corleone, Katerina Van Corleone…

Thales hung hăng hôn vào môi Nữ vương Bóng Đêm.

Katerina muốn vùng vẫy theo bản năng.

Cho đến khi Thales trợn trừng mắt và luồn chiếc lưỡi dính đầy máu tươi vào trong miệng nàng.

Một giây trôi qua.

Katerina rùng mình!
‘Đây là…’
‘Mùi máu này…’
“Aaaaaa!” Tiếng gầm của Ralf lại vang lên.

Thales nhíu mày và nhìn thẳng vào ánh mắt khó tin kia của Katerina.

‘Người phụ nữ này… sao thế nhỉ?’
‘Serena rõ ràng là rất phấn khích và say sưa, cùng với rất cẩn thận khi hút máu mình mà nhỉ?’
‘Chẳng nhẽ cô ấy không thích…’
Nhưng cậu còn chưa nghĩ xong.

Thì ngay sau đó, Katerina liền giãy giụa cơ thể tàn tật của mình và để lộ ra một ánh mắt khát máu đến đáng sợ.

Nữ ma cà rồng mắt tím mất đi tứ chi bất ngờ lật nhào, đè cậu bé bảy tuổi xuống dưới.

*Thịch*
Nữ vương Bóng Đêm tiến về phía trước một cách đầy hoang dã.

Sau đó thì cắn chặt vào môi Thales.

Và điên cuồng hút máu cậu!
Đau.

Cơn đau lại truyền đến từ đầu lưỡi.

Thales lại bị đau đến chảy cả nước mắt.

“Ư… Ư…”
Cậu chẳng thèm để ý đến gì nữa mà lắc đầu nguầy nguậy để khiến Katerina phải nhả miệng mình ra.

Thales thở dốc.

‘Sai rồi.’
‘Người phụ nữ này… tuyệt đối còn điên cuồng hơn chị của nàng!’
Thales ngẩng đầu lên nhìn Katerina đang đè lên người mình.

Vẻ mặt nàng đang hết sức hung dữ vì bữa tiệc bị gián đoạn.

Một giây sau đó, như một kẻ si tình tuyệt vọng, Thales vươn đầu ra và để lộ phần da trên cổ.

Cậu bất chấp tất cả mà nói với Katerina:
“Nhanh, cổ!”
“Nhanh lên!”
Katerina để lộ ánh mắt đầy khát khao.

Sau đó thì nàng cúi đầu và hung hăng dùng răng xé toạc cổ áo Thales.

“Ê! Cô…”
Thales còn chưa kịp nói hết lời thì Katerina đã nhe nanh và cắn phập vào cổ cậu!
Bắt đầu hút máu.

Cảm giác đau đớn vì bị hút máu, cảm giác chóng mặt, tê dại và khoái cảm đều ập đến tâm trí Thales trong nhát mắt.

Thales ứa nước mắt, nhìn Katerina cưỡi trên người mình với vẻ đáng thương và nói cho hết lời một cách bất lực và cay đắng:
“Có thể hay không…”
“Nhẹ nhàng hơn chút…”
………
Trong cơn cuồng phong, Serena bám vào một cái cây và cuối cùng cũng có thể đứng vững.

‘Loài sâu bọ chết tiệt này.’
‘Đùa như thế là đủ rồi.’
Khoảnh khắc tiếp theo, nàng để lộ vẻ dữ tợn và nắm chặt vào sợi dây thép rồi bất ngờ kéo mạnh!
Sức mạnh khổng lồ được tăng cường bởi hình dạng thật được kích hoạt.

Ralf, người đã sức cùng lực kiệt, bị lực lớn kéo theo hướng ngược lại khiến đà lao đi bị kìm hãm.

Gã đâm sầm vào một cây bạch dương gần đó và ngã xuống mặt tuyết một cách bất lực.

Ralf cố gắng đứng lên, nhưng gã đã mất đi đôi chân giả nên chỉ có thể vô vọng dựa vào cây bạch dương.

Ralf dùng dị năng để hít thở thêm một hơi khí lạnh, rồi duỗi tay và vung hai thanh kiếm ẩn ra.

Gã lại bay lên trời lần nữa để đối mặt với Serena.

Cận chiến.

Thế nhưng ngay khi Ralf vừa tiến lại gần thì đã bị Serena dễ dàng vung móng vuốt lên và chém vào thân kiếm ở một góc độ cực kì xảo quyệt.

Sức mạnh trên thân kiếm của Ralf biến mất.

*Keng*
Lưỡi kiếm có độ cứng kém xa sợi dây thép vỡ thành từng đoạn.

Serena sử dụng sức mạnh hết sức tài tình khiến cho Ralf không thể không dừng lại giữa không trung và dùng sức gió để giảm bớt lực cú chém.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ấy, Serena lạnh lùng thò chân ra và đạp mạnh vào cánh tay còn lại của gã.

Ralf kêu lên trong đau đớn và bay ngược về phía sau.

Cánh tay đó của gã giống như đã bị gãy!
Tích tắc tiếp theo, Serena tăng tốc độ vỗ đôi cánh xương của mình với vẻ dữ tợn, rồi lao cực nhanh về phía Ralf!
Móng vuốt bất ngờ vung ra.

*Keng*
Nàng bẻ vụn lưỡi kiếm ẩn cuối cùng của Ralf.

‘Tính sai rồi.’
Ralf nghĩ trong vô vọng, ‘Mình không thể giữ chân được cô ta’.

Gã nhớ lại lời mà Ma Năng Sư Khí nói với mình cách đây rất lâu rồi.

“Cấp Cực à, ta cũng đã thấy khá nhiều rồi, về cơ bản phong cách chiến đấu của họ là…” Khi ấy, Asda nói chậm rãi rằng:
“Kiểm soát sức mạnh tùy ý, tinh tế, tỉ mỉ, đúng lúc, đúng chỗ, không hề thừa thãi…”
“Chiến đấu giữa những người cấp Cực với nhau nhìn rất đơn giản và nhàm chán, rất nhanh và đơn điệu, nhưng khả năng khống chế sức mạnh đáng sợ này khác xa so với những gì mấy thằng nhóc Siêu Phàm chỉ biết lãng phí năng lượng hoặc sức mạnh kia có thể tưởng tượng.”
“Còn vấn đề của anh… Nếu như gặp phải cấp Cực”, chiếc áo màu lam của Asda chói mắt như thế, đến nay Ralf vẫn còn có thể nhớ vẻ mặt lạnh lùng và vô cảm của hắn.

“Nếu như không tới gần thì còn có thể sử dụng dị năng để vờn quanh một lúc.”
Tuy nhiên, ngay sau đó Asda liền ngẩng đầu và để lộ vẻ mặt đầy suy tư, “Riêng chỉ có một ngoại lệ”.

“Nếu như gặp phải Kiếm Đen…”

Ralf hồi tưởng lại, khi ấy Asda khẽ cười, “Nhớ viết di chúc trước”.

Nghĩ đến đó, Ralf thở dài trong lòng.

‘Khỉ thật…’
‘Quả nhiên là cấp Cực và Siêu Phàm không cùng một trình độ.’
‘Thậm chí còn không thể giữ chân nổi vài phút.’
Ralf khẽ nhắm hai mắt lại.

‘Dừng tại đây thôi.’
‘Ít nhất thì cũng trả hết nợ.’
Thế nhưng ngay sau đó, tiếng gió rít và âm thanh chiến đấu vang lên!
*Xoẹt* *Ripppp*
Ralf mở to mắt trong kinh ngạc.

“Chết tiệt…”
Chỉ thấy Serena đang ôm chặt lấy vai trái của mình, vỗ đôi cánh xương và điên cuồng lùi về phía sau!
Cho đến khi đã cách xa vài mét.

Mấy giây sau.

Kẻ giết cha ngẩng đầu lên và nhìn về phía đối diện với ánh mắt đầy hận thù.

Nơi đó là một ma cà rồng thuần trắng trong hình dạng thật.

“Chị gái thân yêu.”
Katerina xinh đẹp và lạnh lùng đang đứng ở phía đối diện.

Tứ chi đầy đủ, mạnh mẽ, hai cánh xương dang rộng.

Cặp đồng tử màu tím sắc bén và lạnh lùng.

Cứ như chưa bao giờ bị thương.

Trong vòng tay trái của Nữ vương là Thales đang say ngủ, rên rỉ và thở hổn hển.

Serena phẫn nộ nhìn em gái của mình và gầm lên một tiếng không cam lòng.

Nữ vương Bóng Đêm tiến lên trước, tiện tay vứt cánh tay trái đẫm máu vừa bị xé ra của Serena xuống mặt tuyết rồi lộ vẻ tàn khốc, “Hiệp hai”.

………
Tháp Chung Kết, Thung lũng Mũi Kiếm, mật thất dưới lòng đất.

Shao vuốt bộ râu dài của mình, chậm rãi tiến vào.

Ông đốt cây đèn Bất Diệt ở một góc phòng lên.

Đây là một căn phòng kỳ quái hình tròn.

Hoàn toàn không có bất kỳ đồ vật nào.

Chỉ có những bức tường đá dày.

Trên đó là hàng loạt những vết xước, sâu có, nông có, dài ngắn khác nhau.

Như là bị vẽ lung tung ra.

Shao xoay người, nhìn về phía căn phòng kia.

Nơi đó, một bóng người co ro đang không ngừng run rẩy ở góc phòng.

Shao nhìn người đó một lúc rồi thở dài, “Nghiêm trọng hơn?”
Bóng người kia rùng mình không thôi, mãi mới nói được vài lời, “Nó đang… nuốt chửng con…”
Sắc mặt Shao trở nên nghiêm trọng, “Nuốt chửng? Ý con là nó đang ăn mòn cơ thể con?”
Bóng người kia run rẩy, ngẩng đầu lên và cười khổ:
“Không chỉ vậy.”
“Thứ sức mạnh này…”
“Cứ như thể nó đang…”
“Sống lại trên người con…”
Shao nhíu mày, “Chuyện gì đang xảy ra?”
Bóng người kia tiếp tục run rẩy như thể vừa nhìn thấy nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất, “Nó có ý thức của mình.

Giống như ác ma ở trong đáy lòng, nó đang thúc giục con, uy hiếp con, đe dọa con…”
“Đi liều mạng.”
“Đi chiến đấu.”
“Đi giết chóc.”
“Không thể ngừng lại…”
“Không thể ngừng lại…”
“Cho đến khi con chết đi…”
“Hoặc cái chết lại từ chối con thêm một lần nữa…”
“Không thể ngừng lại…”
Shao nhắm mắt lại, im lặng một lúc lâu.

Khi ông mở mắt ra, hai khóe mắt đã hoen đỏ.

Shao, Người thừa kế đức cao vọng trọng của Tháp Chung Kết, chậm rãi ngồi xếp bằng xuống cạnh bóng người kia.

Ánh mắt ông đầy nỗi đau thương, “Có lẽ, kế hoạch này từ đầu đã sai”.

“Ngay cả thiên tài như Crassus như vậy còn… Chúng ta sao có thể…”
Nỗi thống khổ và năng nề hằn lên lời nói của Shao.

“Hai người bọn con… Đáng lẽ ra lúc đầu ta không nên để con đi.”
Nhưng bóng người kia chỉ bật cười:
“Không thể.”
“Con và Horace… Chưa nói đến việc cậu ấy có thể sống hay không…”
“Cậu ấy, cậu ấy sau này còn đánh nhiều trận như vậy… giết nhiều người như vậy…”
“Nếu như khi ấy là Horace đi…”
“Người có thể tưởng tượng trông cậu ấy như thế nào bây giờ không?”
Bóng người kia co rúm lại.

Shao siết chặt thanh kiếm của mình, trong lòng tràn ngập nỗi hối hận và đau xót.

Một lúc lâu sau ông thở dài.

Bóng người kia nhìn thấy bộ dạng của Shao, cố hết sức để nở một nụ cười, “Sư phụ.”
“Đừng lo lắng…”
“Con… còn có thể tiếp tục…”
“Cho đến khi hoàn thành sứ mệnh của mình…”
“Con có thể…”
Với vẻ mặt cay đắng, Shao duỗi tay ra và đặt lên vai người đó.

Ông nói với vẻ không đành lòng:
“Con đã vất vả rồi.”
“Gánh chịu trong hơn ba mươi năm qua…”
“Tội nghiệt mà nhân gian không nên có…”
(1): Bài Stronger – Kelly Clarkson.