Vương Quốc Bí Ẩn

Chương 11: Thiên thần trên mái nhà




Edern tỉnh dậy. Bầu trời đêm bị che kín bởi một đám mây dày, không một tia sáng nào chiếu xuống lùm cây nơi cậu đang nằm.

Cậu có thể nhìn thấy con lạc đà, đầu nó cúi xuống, hai mắt vẫn còn đang nhắm nghiền. Cậu ngồi dậy, ánh sáng như gợn sóng trên tâm tơ nhện đang phủ lên chân cậu, trong như hình ảnh phản chiếu của ánh trăng dưới nước. Edern lướt tay trên những sợi tơ lấp lánh, mềm mại. Chúng quá mịn màng, cậu thật khó mà cảm nhận được nó bằng tay mình. Bên cạnh cậu, Timoken vẫn còn chìm trong giấc ngủ say, chiếc vương miện trên đầu cậu phản chiếu ánh sáng lâp lánh, dịu dàng.

“Một vị vua,” Edern thì thầm. Lời nói của cha cậu chợt vang lên trong đầu: “Trở thành vua là một niềm vinh dự lớn, nhưng đó đồng thời cũng là một gánh nặng. Một vị vua không thể để lộ nỗi sợ hãi của mình, ngài cũng không thể một mình gánh vác hết những trách nhiệm đè nặng trên vai, ngài cần sự giúp đỡ của chúng ta. Đừng bao giờ quên điều đó.”

Edern nhìn cậu bé đang nằm cạnh mình. Con sẽ không bao giờ quên điều đó, cậu thầm nghĩ.

Edern lay vai của Timoken, cậu bé người Châu Phi giật mình tỉnh giấc: “Tôi chưa bao giờ ngủ say như vậy.” Cậu ngáp dài, rồi vươn vai.

“Tôi nghĩ chúng ta phải đi thôi,” Edern nói.

“Tất nhiên rồi!” Timoken reo lên. Cậu đi đến bên con lạc đà, bắt đầu cột hành lý lên lưng nó.

“Vẫn còn tối mà,” Gabar nói.

“Ta xin lỗi. Chúng ta có việc phải làm - một cuộc giải cứu!” Timoken đốt một ngọn đèn nhỏ và treo lên trước yên.

Gabar mệt mỏi nhấc mông lên. “Giải cứu?” nó khịt khịt mũi. “Vào ban đêm ư?”

“Phải. Nhưng đừng đứng dậy vội. Chúng ta còn phải leo lên lưng ngươi mà.”

“Lại phải chở hai người à?” con lạc đà càu nhàu.

Timoken cười. “Chúng ta cũng đâu có nặng là bao.” Cậu leo lên yên, gọi Edern đến và bảo cậu ta leo lên cùng.

Khi họ đã ngồi ngay ngắn, Gabar đứng dậy, Timoken vung nhẹ dây cương, con lạc đà từ từ cất bước đi xuống con đường mòn. Con đường mở rộng ra thành một lối đi gồ ghề, hai bên đường cây mọc dày hơn, bảo vệ Gabar khỏi những trận sụp đất khác.

Trên đường đi, Timoken nói với Edern về kế hoạch của mình. Họ sẽ dừng lại, cách kho thóc một quãng, như vậy thì những con chó sẽ không thể nghe thấy tiếng của họ. Khi cậu chắc rằng không có con chó nào đánh hơi thấy sự có mặt của họ. Timoken sẽ bay đến sau những cái cây gần kho thóc. Cậu có thể nói chuyện thật nhẹ nhàng với những con chó, ra lệnh cho chúng giữ im lặng, rồi cậu sẽ nói chuyện với những con ngựa, bảo chúng đứng yên trong khi cậu tháo những sợi dây buộc chúng ở những thân cây.

“Chúng để những cái yên ở trong túp lều gần căn nhà,” Edern nói. “Tớ sẽ đi thắng yên ngựa trong khi cậu giải cứu những người bạn của tớ.”

“Không,” Timoken khăng khăng nói. “Mình sẽ tự làm. Mình sẽ gọi cậu, khi chắc rằng mọi thứ đã an toàn. Nếu cậu không nghe thấy tín hiệu của mình khi trời sáng, thì đó có nghĩ là mình đã thất bại, lúc ấy cậu hãy đi tìm đường thoát rồi tiếp tục hành trình với Gabar.”

Edern không tin rằng Timoken sẽ thất bại. Không biết nói gì hơn, cậu đáp: “Tớ hiểu rồi.”

“Hãy đối xử tốt với con lạc đà của tớ,” Timoken dặn dò. “Nó là gia đình của tớ đấy.”

“Tớ nhớ rồi,” Edern nói, giọng khàn khàn. “Nhưng cậu sẽ không thất bại đâu.”

Họ đi đến một khúc quanh đột ngột trên đường, Edern nói: “Chúng ta đã đến gần kho thóc rồi. Chỉ còn khoảng hai trăm bước nữa thôi.”

Timoken dẫn Gabar ra sau những hàng cây bên đường. Cậu lấy áo choàng mặt trăng từ trong túi ra, rồi xoay tròn nó phía trên đầu. Edern ngưỡng mộ quan sát trong khi những đám mây đã tan hết, ánh sao đang chiếu xuyên qua những hàng cây.

Timoken bay lên khỏi lưng Gabar, hình ảnh cuối cùng mà Edern nhìn thấy là cái bóng mờ nhạt của Timoken len qua những hành cây. Áo choàng mặt trăng trông như một đôi cánh bằng bạc sau lưng cậu.

Cô gái trong lồng nhìn qua cái lỗ trên trần nhà, cô nhìn thấy một bóng người, cô nghĩ rằng đó là một thiên thần. Một cậu bé khác cũng nhìn thấy. “Nhìn kìa! Nhìn kìa!” cậu bé la lên.

Beri biết rằng họ phải giữ im lặng nếu như thiên thần đang trên đường đến cứu họ. “Suỵt!” cô khẽ ra hiệu. Cô có thể ngửi thấy mùi lửa đang cháy bên ngoài.

Những đứa trẻ còn lại cũng tỉnh giấc. Thiên thần nhìn qua cái lỗ trên trần nhà, đặt tay lên môi mình, khẽ nói: “Suỵt!”

Tất cả đều im lặng, thiên thần có màu da sẫm và đội một chiếc vương miện bằng vàng. Những đứa trẻ có vẻ sợ hãi khi thấy diện mạo của thiên thần. Chúng chưa bao giờ gặp người Châu Phi. Beri thì đã gặp nhiều người da màu. Khi thiên thần đến gần, cô nghĩ rằng mình đã lầm, trước mắt cô là một người bình thường, mặc dù người đó đáp xuống đất nhẹ nhàng, như thể trên lưng luôn có một đôi cánh.

Timoken thì thầm nhanh gọn với bọn trẻ trong khi cắt dây trói. Cậu nói với chúng rằng cậu không thể gỡ sợi xích nặng trịch vắt qua cái cửa đi chỗ khác được, nhưng cậu có thể bế từng người một bay qua cái lỗ trên trần nhà. Ngựa và yên đã được chuẩn bị sẵn bên ngoài, nhưng hai người sẽ phải cưỡi chung một con ngựa. Sau khi giải thoát cho tất cả, cậu nhìn về phía cái lồng.

“Làm sao để mở được cái lồng này đây?” Cô gái hỏi, lay mạnh song sắt.

Timoken cười và nói: “Hãy chờ xem.” Cậu đi xung quanh cái lồng, vuốt cằm như một ông lão.

Những đứa tré còn lại bắt đầu thúc giục: “Làm ơn hãy đưa chúng tôi ra khỏi đây. Những tên thầy tu giả sẽ nghe thấy chúng ta mất. Chúng sẽ bắt được chúng ta trước khi cậu kịp giải thoát cho chúng tôi.”

Timoken quay lưng lại, cau mày: “Suỵt!” giọng cậu trở nên nghiêm nghị: “Nếu các cậu không chờ được thì leo lên lưng nhau mà trốn trước đi.” Cậu lại đi vòng quanh cái lồng. Cánh cửa được khóa chặt; chắc phải có chìa khóa, chắc rằng nó đang nằm trong túi của một trong những tên bắt cóc.

Con dao cán ngọc trai của cậu không thể bẻ gãy ổ khóa. Tất cả những gì Timoken có là đôi tay mình. Cậu chỉ ngón tay đeo nhẫn của mình vào ổ khóa và nói: “Hãy giúp tôi, nhẫn thần! Tan chảy! Bẽ gãy! Mở ra.”

Cô gái không thể hiểu được những gì cậu nói: “Cậu đang làm gì thế?”

Timoken quá tập trung nên không nghe thấy những gì cô nói. Cậu thấy như ngón tay của mình đang bốc cháy. Cơn đau khủng khiếp tưởng chừng như không thể chịu đựng. Giờ thì Timoken cảm thấy cả bàn tay như đang bị nấu lên, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn chỉ tay vào ổ khóa, đột nhiên, ổ khóa gãy nghe rắc một tiếng lớn rồi rơi xuống đất.

Cô gái nhìn Timoken bằng ánh mắt kinh ngạc. “Thì ra cậu là một phù thủy, chứ không phải là một thiên thần,” cô nói. Cô gái cẩn thận mở cửa lồng.

“Nhanh lên!” Timoken hối thúc. “Ra ngoài!”

Ngay khi cô bé chui ra khỏi cái lổng, Timoken vòng tay qua eo cô, bay lên qua cái lỗ trên mái nhà. Cậu gần như không chạm chân vào mái nhà, nhẹ nhàng bay đi, rồi đáp xuống đât.

Cô gái thấy ngọn lửa cháy lên từ ngôi nhà đá mà những tên bắt cóc đang ngủ. Timoken đã dựng một giàn hoả tựa vào cánh cửa ra vào và châm lửa từ bên ngoài. Họ có thể nghe thấy tiếng la hét của những tên thầy tu giả phát ra từ bên trong ngôi nhà. Lối ra duy nhất của chúng là cửa sổ, nhưng nó đang chìm trong lửa.

“Chúng sẽ chết cháy,” Beri hài lòng nói.

“Không,” Timoken nói. “Trời sẽ mưa, ngọn lửa sẽ bị đập tắt nhanh thôi.”

“Làm sao cậu biết được?” Cô gái thắc mắc, nhìn vào khuôn mặt nghiêm trang của Timoken.

“Hãy đi tìm một con ngựa và chờ một người nữa,” cậu ra lệnh, đẩy cô gái về phía căn nhà.

Một vài đứa trẻ khác đã xoay xở trèo được lên mái nhà, và thậm chí chúng còn đang định nhảy xuống đất. Timoken bay trở lại để giúp những đứa còn lại và trụ lại trên mái nhà trong khi mọi người đi tìm ngựa. Ngay khi tất cả đã lên ngựa, cậu phát lên một tiếng rống lớn và Gabar nặng nề xuất hiện sau những hàng cây, trên lưng là Edern.

“Edern!” những đứa trẻ người Anh reo lên. “Cậu đã tìm được con lạc đà à?”

“Một con lạc đà và một người bạn,” Edern đáp.

Timoken nhảy khỏi mái kho thóc và nhẹ nhàng bay đến ngồi trên lưng Gabar. “Đi ngay thôi!” cậu gọi những người còn lại. “Chúng tôi sẽ theo sau các bạn.”

Cả sáu con ngựa lập tức lên đường, những đứa trẻ cầm cương lớn tiếng gọi nhau, hối hả thúc ngựa đi càng xa bọn bắt cóc càng tốt.

“Chúng ta còn chờ gì nữa?” Edern lo lắng nói.

“Còn một con ngựa nữa,” Timoken nói. “Con ngựa kéo xe. Tôi đã tháo dây cho nó, nhưng nó không chịu chạy đi. Những con ngựa khác đều ngoan ngoãn nghe lời tôi, nhưng con này thì không. Nếu chúng ta để nó lại, bọn bắt cóc có thể dùng nó để đuổi theo chúng ta.”

Họ đi vào khu rừng ở đằng sau căn nhà. Con ngựa lớn vẫn đứng dưới tán cây. Nó không hề nhúc nhích kể từ lúc Timoken nói chuyện với nó.

Gabar có vẻ lo lắng. Nó ngần ngại khi đến quá gần ngôi nhà. Nhưng Timoken hối thúc nó tiến lại gần hơn, cho tới khi họ chỉ còn cách con ngựa chừng ba bước chân. Đó là một con quái vật khổng lồ, đen nhánh, nó còn to hơn cả một con lạc đà.

“Chúng ta đi thôi,” Timoken nói với con ngựa bằng tiếng khit khịt mũi khô khổc. “Ngươi đã được tự do.”

Con ngựa kêu lên một tiếng kêu khủng khiếp. Nó giống một tiếng gầm hơn là tiếng hí. Timoken không chút nao núng. “Ngựa ơi, sao ngươi không chịu đi?” cậu hỏi.

Con quái vật to lớn giậm chân xuống đất. Trông nó như sắp đuổi theo họ, con lạc đà lo lắng lùi lại. Con ngựa ngẩng đầu lên, cong môi để lộ hàm răng khổng lồ. Từ cổ họng của nó phát ra một tiếng gầm gừ không có nghĩa gì.

“Đi thôi”, Edern hét lên. “Tớ chưa bao giờ thấy sinh vật nào gớm ghiếc như thế này cả.”

Timoken rùng mình. Cho đến lúc này, cậu có thể hiểu được tiếng của tất cả các con vật mình đã gặp. Chúng đều có ngôn ngữ riêng của mình, nhưng con quái vật này thì không. Con quái vật này hẳn phải từ một thế giới ma quái, cậu nghĩ.

Cậu cảm thấy lo lắng, ngay cả nơi này mà sự xấu xa vẫn còn xuất hiện, cậu cứ nghĩ rằng mình đã đi qua những vùng đất ma quái. Cậu vung nhẹ dây cương của Gabar và ra lệnh: “Đi thôi, Gabar. Hãy chạy như một cơn gió.”

Gabar không còn chần chừ gì nữa, nó lập tức tuân lệnh.

Khi họ chạy ngang ngôi nhà đang bốc cháy, Timoken thấy lửa đã lan đến mái nhà, và những thanh xà đang cháy đổ sập xuống.

“Chúng chưa thể đuổi theo chúng ta đâu,” Edern thì thầm.

Timoken không thể chịu nổi tiếng kêu thét của bọn thầy tu giả. Cậu đưa tay lên trời gọi mưa, chỉ một vài giây sau, những hạt mưa to như đá bắt đầu rơi xuống đầu họ.

Gabar kêu lên bất mãn, tiếp tục chạy như bay trên đường.

Timoken chờ cho đến khi chắc rằng cơn mưa đã trút đủ nước làm tắt đám lửa cậu mới cho dừng mưa lại.

Edern cảm thấy thất vọng. “Chúng sẽ đuổi theo chúng ta,” cậu càu nhàu. “Chúng có chiếc xe ngựa và cả một con ngựa to khỏe như quái vật. Chúng còn có cả vũ khí nữa. Khi chúng đuổi kịp, chúng ta đi đời mất thôi.”

Timoken bật cười. “Nếu chúng đuổi theo, tôi sẽ gọi sấm chớp đánh xuống đầu bọn chúng. Đừng sợ, Edern. Tôi cũng có vũ khí, chỉ là cậu không nhìn thấy chúng thôi.”

Edern cười. “Vậy sao? Thế thì chúng ta phải nhanh chóng đuổi theo những người còn lại thôi, họ có thể rất cần đến vũ khí đặc biệt của cậu.”

“Hãy đi tìm mọi người nào, Gabar,” Timoken nói. Chân của Gabar sải những bước dài hơn.

Họ băng qua thung lũng, qua cả những thôn làng nhỏ và những nông trại vắng vẻ, xuyên qua rừng rậm, vượt qua những chiếc cầu, đi dưới những tòa lâu đài đứng sừng sững trên những ngọn núi. Nhung họ không tìm thấy dâu vết của mười một đứa trẻ còn lại đâu cả, Timoken lo sợ rằng chúng lại bị bắt, có thể là những bọn cướp, hay có khi còn tệ hơn thế nữa. Bọn trẻ không có một vũ khí nào để phòng vệ, trừ trí thông minh của mình.

“Trí thông minh của Peredur Răng Nhọn cũng đặc biệt như hàm răng của cậu ấy vậy,” Edern nói, như thể cậu đọc được suy nghĩ trong đầu Timoken.

“Vậy thì chỉ còn hy vọng là trí thông minh của cậu ta cũng sắc sảo như bộ răng của cậu ấy,” Timoken nói.

Mặc dù đang đối mặt với nguy hiểm, nhưng Edern vẫn phá lên cười.