“Vậy cũng được, cháu đứng bên cạnh quan sát đi, đúng lúc có thế học tập một chút. Ta đã lớn tuổi như vậy rồi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cháu phải thừa kế ta.” Nói xong, ngân châm ở trong tay Ngọc Ý đâm về hướng Bạch Tử Huân.
Long Nhị nhìn vô cùng cẩn thận, bộ dạng như là ham học hỏi.
“Điện hạ, một lúc nữa sẽ hơi đau đấy, ngài vẫn nên nhịn một chút. Có câu nói đau thì không thông, thông thì không đau.” Ngọc Ý nhỏ giọng nói.
“Bổn vương không sợ đau, làm đi.” Bạch Tử Huân kéo căng cả mặt.
“Vâng.”
Ngọc Ý tiếp tục châm cứu cho Bạch Tử Huân, nhưng mà cô châm mấy kim liền cố ý đâm vào huyệt đau của Bạch Tử Huân, hơn nữa còn dùng sức rất mạnh làm Bạch Tử Huân đau đến mức phải nhíu chặt lông mày.
Long Nhị đứng bên cạnh nhìn một hồi, xem như đã rõ, phu nhân đây là đang cố ý đâm mấy châm liền cổ ý đâm vào huyệt vị kia một cái, sau đó Ly Vương bắt đầu thấy đau. Quả nhiên phu nhân là người thù dai nhất, sau này có làm gì đi nữa cũng không thể đắc tội với phu nhân.
Một hồi lâu sau, Ngọc Ý mới lấy ngân châm lại: “Điện hạ có cảm giác bụng dưới có một dòng nước nóng chậm rãi chảy xuôi?”
Được nhắc nhở như thế, hàng lòng mày tuấn tú của Bạch Tử Huân cau lại, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng là có cảm
giác.”
“Vậy là đã có hiệu quả rồi đấy, điện hạ không cần phải nóng vội,am dù sao cũng phải cần có quá trình hồi phục.” Ngọc Ý cầm lấy giấy bút ở bên cạnh viết một phương thuốc.
“Điện hạ cứ dùng thuốc theo phương thuổc này là được, uống nửa tháng, đảm bảo thuốc hết bệnh cũng hết.”
Bạch Tử Huân nhận lấy, chữ viết ở phía trên có hơi xâu, nhưng mà cũng có thể nhìn ra được.
Một lang trung giang hồ, cũng không thể trông mong chữ của người ta đẹp được.
Chỉ là khi nhìn thấy thuổc dẫn ở phía trên là nước tiểu đồng tử, sắc mặt của Bạch Tử Huân liền lạnh lẽo: “Ngươi xác định không viết sai tên thuõc dẫn?”
“Bẩm điện hạ, không sai đâu. Đây chính là vật liệu quan trọng nhất, điện hạ dương thịnh âm suy, nhưng âm khí
lại không đủ, cho nên mới cần loại thuốc dẫn này thanh nhiệt hạ hỏa, có tác dụng cho tim phối, là điểm mấu chốt để điều trị cơ thế. Nếu như không có nó thì hiệu quả sẽ giảm đi nhiều, hơn nữa tổc độ hồi phục cũng sẽ chậm hơn rất nhiều.” Ngọc Ý nghiêm túc nói.
Bạch Tử Huân nhìn chằm chằm vào mắt cô, thấy cô không có vẻ tránh né và hoảng sợ, bộ dạng vẫn rất thản nhiên, lúc này sắc mặt lạnh lùng mới dịu xuống: “Bổn vương biết rồi.”
“Nếu đã như vậy, thế thì mời vương gia thanh toán phí xem bệnh.” Ngọc Ý nói.
“Người đâu.” Bạch Tử Huân hừ lạnh một tiếng. Tìm tr𝘂yện hay tại -- TRÙ𝖬TRU𝖸Ệ𝗡.V𝗡 --
Quản gia ờ cửa lập tức đấy cửa đi vào: “Vương gia cócc gì dặn dò?”
“Ban thưởng cho bọn họ.”
“Vâng.” Quản gia lập tức đi ra ngoài, khi trở về sau lưng còn có một hạ nhân đi theo, bưng một khay thỏi bạc khoảng ngàn lượng.
Ngọc Ý liếc mắt một cái, cô cười lạnh: “Ta nghĩ là Ly Vương điện hạ hiểu lầm rồi, phí xem bệnh của ta là mười vạn lượng.”
Vừa nói xong, đám người liền bị sốc.
Quản gia giật hết cả mình, không hề nghĩ ngợi mà nói: “Mười vạn lượng, ông có thần tiên diệu dược gì mà lại muốn mười vạn lượng, sao ông không đi ăn cướp luôn đi?”
“Chẳng lẽ điện hạ long dương cường thịnh kéo dài hương hỏa còn không đáng mười vạn lượng?” Ngọc Ý hỏi lại.
Câu nói này liền khiến quản gia lập tức ngậm miệng, đương nhiên dòng dõi của điện hạ là quan trọng.
“Bọn ta không biết các ngươi phải chăng có bản lĩnh thật sự hay không, nếu như các người cầm tiền chạy mất thì sao?” Quản gia nói ra nỗi lo của mình.
“Ta và cháu trai ở khách điếm Phúc Lai, cứ mỗi năm ngày ta sẽ đến đây châm cứu cho điện hạ, sau này còn phải châm cứu hai lần, cho nên quản gia cứ yên tâm đi, bọn ta sẽ không chạy trổn.
Ta đã nói là thuốc có thể chữa bệnh thì chắc chắn đảm bảo cuộc sống sau này của vương gia cường tráng uy vũ, kim thương không ngã, nếu như nửa tháng sau sức khỏe của vương gia vẫn không khôi phục như lúc ban đầu thì mạng của ta và cháu trai vương gia muốn lấy lúc nào cứ lấy.
Nếu như vương gia không muổn đưa thì cũng không sao hết, phương thuốc này coi như là tặng ngài, chỉ là không có phương pháp tổ truyền của ta, uống hết thuổc rồi cũng chẳng có tác dụng lớn, không đủ để diệt trừ tận gốc.” Ngọc Ý nói liền một mạch.
Sắc mặt của Bạch Tử Huân vô cùng lạnh lùng, giống như có một lớp sương lạnh được phủ lên trên, gân xanh hiện đầy trên trán: “Chưa từng có người nào dám uy hiếp bổn vương, bổn vương muổn dùng thuổc trị hết bệnh mà còn không trả tiền, ngươi có thể làm gì bốn vương?”
Bầu không khí trong phòng thấp đến âm độ, vô cùng ngột ngạt, như có thế lao vào nhau bất cứ lúc nào.
Long Nhị ở bên cạnh siết chặt nắm đấm, chuẩn bị ra tay nếu cần thiết.
“Ha ha, đúng là lão phu không thế làm được gì, nếu như Ly Vương muốn giết hai ông cháu ta thì cũng chỉ là chuyện của một cái gật đầu, nhưng cả đời này thân thể của Ly Vương không có cách nào khỏe lại. Đại phu và thái y nhiều vô số kể, nhưng người chuẩn đúng bệnh hốt đúng thuốc, chỉ có loe ngoe mấy người. Mười vạn lượng đổi lấy tôn nghiêm và kéo dài dòng dõi cả đời cho Ly Vương, không lỗ đâu.” Ngọc Ý không kiêu không sợ, vẻ mặt nghiêm túc, nói vô cùng trịnh trọng.
Bạch Tử Huân lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt sắc bén khóa chặt trên gương mặt già nua tràn đầy nếp nhăn, bốn mắt nhìn nhau, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Nhưng sắc mặt của ông lão này tuyệt nhiên không sợ hãi, bình tĩnh tự nhiên, ngược lại còn khiến Bạch Tử Huân phải cảm thấy bất ngờ, nếu như không có bản lĩnh thì cũng không dám khiêu khích mình như vậy.
vẫn nên chữa trị trước cái đã, nếu như thật sự bất lực, cả đời hắn sợ là sau này không thể ngấng đầu lên được.
Một hồi lâu sau, Bạch Tử Huân mới thu hồi tầm mắt: “Được, đưa cho ông ta mườimi vạn lượng, nếu như không thể chữa khỏi cho bổn vương, bổn vương sẽ khiến cho hai người các ngươi sống không bằng chết.”
“Đa tạ vương gia, lão phu nhất định sẽ dốc hết toàn lực để vương gia có thế khôi phục như lúc ban đ’âu.” Ngọc Ý hành lễ với Bạch Tử Huân.
Sau đó, quản gia đi lấy mười vạn lượng bạc đưa cho Ngọc Ý.
Ngọc Ý dẫn Long Nhị rời khỏi đó, lúc sắp đi còn vô cùng cung kính hành lề với Ly Vương, không quên nói: “Nếu như vương gia nóng lòng thì tối nay có thể thử một lần, nhưng mà có lẽ thời gian không dài đâu.”
Hai tay đang xui bên người Bạch Tử Huân hơi siết lại: “Ngươi nói là đêm nay bổn vương đã có thế?”
“Đương nhiên, đây chính là phương pháp châm cứu tổ truyền của ta, chỉ là thời gian không thế kéo dài, dù sao đây mới chỉ là lần đầu tiên châm cứu.” Nói xong, lúc này Ngọc Ý mới rời khỏi.
“Quản gia, kêu thị vệ đi theo hai người bọn họ, nếu như hai người đó có bất kỳ động tĩnh gì thì lập tức báo cáo với bổn vương.” Bạch Tử Huân ra lệnh.
“Vâng, sao vương gia không giữ bọn họ ở lại?” Quản gia thắc mắc hỏi.
“Hai người bọn họ nhìn có vẻ rất bình thường, lại không sợ chết, nếu như khống chế bọn họ khiến bọn họ không chữa trị hoặc là dừng ngang thì bổn vương phải làm sao.” Bạch Tử Huân lạnh lùng nói.
Chờ chữa trị xong rồi, hắn nhất định sẽ đưa một già một trẻ đó xuổng địa ngục. Lại dám uy hiếp mình, đáng chết, Bạch Tử Huân thề thốt với lòng mình.
“vẫn là vương gia anh minh, lão nô đi làm ngay.” Quản gia lập tức kêu mấy tên thủ hạ đắc lực theo dõi.
Ngọc Ý và Long Nhị ra khỏi phủ, lúc này, Long Nhị thở phào một hơi nhẹ nhõm, bầu không khí căng thẳng khi nãy khiến hắn cảm thấy lo lắng Ly Vương sẽ làm gì đó phu nhân.
Nếu như Ly Vương dám đả thương phu nhân, Long Nhị chắc chắn sẽ đánh đổi cả tính mạng để bảo vệ cho Ngọc Ý, thế lực ở phủ Ly Vương không đáng đế Long Nhị đặt vào mắt, chỉ là sợ đao kiếm không có mắt sẽ làm phu
nhân bị thương.
Bây giờ bình an ra ngoài, Long Nhị mới có thế yên tâm, sau khi nhận ra khí tức sau lưng, sắc mặt Long Nhị liền lạnh lẽo: “Phu nhân, phía sau có người theo đuôi.”
Ngọc Ý không thèm để ý chút nào, cô chậm rãi ung dung bước đi: “Đến khách điếm Phúc Lai, đã diễn trò thì phải diễn cho đến nơi đến chốn.”
“Vâng.”
Haicm người đi thẳng đến khách điếm Phúc Lai mướn hai gian phòng hạng sang.
Thị vệ của phủ Ly Vương đứng trước cửa quan sát, nhưng bọn họ lại không biết Ngọc Ý và Long Nhị đã rời khỏi từ cửa sổ ở phía sau.
cửa sau khách điếm Phúc Lai, dung mạo của Ngọc Ý đã khôi phục, mặc trên người một thân nam trang cẩm bào màu trắng, nghiễm nhiên là một tên công tử đẹp trai phong lưu.