Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp

Chương 49: C49: Chương 49




Tô Kiều Thi lập tức nhìn Long Nhị, vừa định mở miệng thì lại bị Long Nhị điểm huyệt: “ồn ào, nghe ngươi nói chuyện còn không bằng nghe heo gọi, vẫn nên ngậm miệng lại đi.”

Tô hầu gia bị dọa lập tức im bặt, cũng không dám nói nhiều thêm một câu.

Bên ngoài đã yên tĩnh, hàng lông mày của Ngọc Ý vẫn luôn nhíu chặt cuối cùng cũng đã giãn ra, không ngờ Long Nhị lại bá đạo như thế, đúng là phù hợp gu cô.

Ngọc Ý giúp nàng ta xử lý vết thương xong xuôi lại thoa thuổc: “Lần này trên cơ bản đã xong rồi, sau này cứ cách mỗi ba ngày ta sẽ đến đây đổi thuốc cho ngươi một lần, kiếm tra vết thương. Lúc ta không đến thì ngươi cứ tiếp tục dùng thuốc tiêu viêm này đi, bên cạnh đó, ngày nào cũng phải dùng mặt nạ giải độc đúng giờ, mấy cái lọ này là thuổc trừ sẹo, qua mấy ngày nữa vết thương kết vẩy thì hẵng dùng.”

Tô Nhược Nhi nghiêm túc ghi chép lại tất cả: “Đa tạ Ngọc tiểu thư, nếu như mặt ta thật sự khôi phục lại, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi hết sức mình.”

“Được rồi, coi như ngươi nợ ta một món nợ ân tình, sau này nhớ trả lại là được.” Ngọc Ý thu dọn đồ đạc.

“Được, ân tình lần này ta nhất định sẽ ghi nhớ. Chỉ là Ngọc tiếu thư, ngươi đừng chê ta lắm miệng, mặt của ta thật sự có thể khôi phục lại lúc ban đ’âu không?” Tô Nhược Nhi vẫn rất lo lắng.

Đương nhiên Ngọc Ý có thể hiếu được ở thời cổ đại dung mạo của nữ tử còn quan trọng hơn so với sinh mạng: “Vậy ta hỏi ngươi, mặt của ngươi bị như vậy bao lâu ròi?” “Ba bổn tháng gì đó.”

“Vậy thì được.” Ngọc Ý không nói gì nữa, cô liếc nhìn chậu nước ở bên cạnh, đi qua rửa mặt.


Tô Nhược Nhi khó hiểu nhìn cô, sau khi rửa mặt xong lộ ra gương mặt thật sự, nàng ta ngây ngẩn cả người:

“Ngươi, ngươi thật sự là Ngọc tiếu thư? Mặt của ngươi…” “Không sai, gương mặt của ta đã khôi phục, là do tự ta trị liệu, ta cũng bị trúng độc, mà trúng độc đã mười mây năm rồi. Độc tố mười mấy năm ta còn có thế chữa trị được, huống hồ gì có ba bốn tháng.

Cho nên ngươi có thể yên tâm, nhưng mong ngươi đừng nói cho bất cứ ai chuyện gương mặt của ta đã khôi phục lại vẻ bình thường, ta vẫn muốn tìm một cơ hội để trả lễ đám người kia thật đàng hoàng.” Ngọc Ý lau khô mặt, sau đó lại thoa một lớp bùn đen, trong nháy mắt gương mặt xinh đẹp ấy lại khôi phục về vẻ xấu xí.

Nguyệt Nhi ở bên cạnh nhìn thấy mà choáng váng, nàng ta không biết gương mặt của tiểu thư nhà mình đã khôi phục lại. Tốt quá, thật sự tổt quá đi.

Tô Nhược Nhi kích động nói năng lộn xộn: “Ngọc tiểu thư, ta tin tưởng ngươi,am ta tuyệt đối sẽ không nói với bất kỳ ai, ta phải xin lỗi vì trước đó đã hoài nghi ngươi.” “Được rồi, ngươi dưỡng thương cho thật tốt.” Ngọc Ý dọn dẹp xong, lúc này mới đi ra ngoài. cửa vừacc mở ra, Tô hầu gia ở bên ngoài vội vàng nhìn qua: “Ngọc tiểu thư, mặt của Nhược Nhi sao rồi?” “Ta đã xử lý vết thương cho Tô tiểu thư, sau này cứ mỗi ba ngày ta sẽ đến đổi thuổc giúp nàng ấy một lần.” Ngọc Ý trả lời.

“Đa tạ Ngọc tiểu thư, đa tạ ngươi.” Tô hầu gia cảm kích nói.

“Đại tỷ cứu muội với, đại tỷ.” Tô Kiều Thi hô to.

Bình thường đại tỷ là người đối xử với nàng ta tốt nhất, nếu như Ngọc tiểu thư đã đến chữa trị giúp nàng ta, chỉ cần nàng ta mở miệng, tin chắc là Ngọc tiếu thư có thể tha mạng cho mình.

Nếu là bình thường, Tô Nhược Nhi nhất định sẽ giúp Tô Kiều Thi, nhưng lúc nãy đã được Ngọc Ý nhắc nhở, Tô Nhược Nhi mới nhìn rõ bộ mặt thật sự của Tô Kiều Thi.

Chỉ thấy Tô Nhược Nhi bước tới không hề do dự mà cho nàng ta một bạt tay.

“Chát.” Tiếng vang thanh thúy làm mọi người kinh ngạc.

“Đại tỷ, tỷ, tại sao tỷ lại đánh muội?” Tô Kiều Thi kinh ngạc mà ấm ức vô cùng.

“Bởi vìmi muội đã chổng đối thị vệ của Ngọc tiểu thư, muội có biết đây chính là Long ảnh vệ, ảnh vệ đứng đầu nước Thiên Hòa, là do Vu thế tử thống lĩnh. Người ta muốn giết muội, giết cả Tô gia, hoàng đế và thái hậu cũng không dám hé miệng nói một câu. Không biết đúng sai như thế, muội nên bị đánh.” Tô Nhược Nhi hừ lạnh.

Tô Kiều Thi vốn còn đang ấm ức lập tức bị dọa sợ, ngay cả hoàng đế và thái hậu còn không dám lên tiếng, người này đáng sợ đến cỡ nào, hôm nay là do mình quá chủ quan.


“Đại tỷ, muội sai rồi, muội thật sự biết sai rồi. Muội chỉ là lo quá lo lằng cho tỷ, quan tâm tỷ, cho nên mới hành xử không đúng mực. Sau này muội không dám như vậy nữa, mong tỷ nói đỡ giúp muội.” Tô Kiều Thi lập tức cầu xin.

“Nếu như muội thật sự quan tâm đến ta thì nên đứng ở cửa chờ ta cùng cha mới đúng, thế mà lại kích thích kêu cha xông vào trong, có phải thật sự quan tâm đến ta không, trong lòng muội biết rõ. Ngọc tiểu thư, muội ấy đã

chổng đổi thị vệ, chuyện này để ngươi tùy ý xử lý.” Tô Nhược Nhi lạnh lùng nói.

Ngọc Ý liếc mắt nhìn Tôcm Kiều Thi đang quỳ ở dưới đất, mi thanh mục túi, ngũ quan tinh xảo, chỉ là lúc này bởi vì hoảng sợ mà sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy, chật vật không chịu nổi.

“Con người ta ghét nhất là ‘ôn ào, nếu như nàng ta đã chổng đối thị vệ. Long Nhị, trước tiên cắt lưỡi của nàng ta đi, sau đó cạo sạch tóc nàng ta, sau đó lại cho nàng ta một trăm linh tám dao rồi ném xuống sông…”

Không đợi Ngọc Ý nói xong, Tô Kiều Thi liền ngất xỉu.

“Còn tưởng là có bản lĩnh lắm, nhút nhát như vậy mà còn dám ra vẻ.” Ngọc Ý khinh thường nói, sau đó lại nhìn Tô Nhược Nhi: “Hôm nay ta ra ngoài lâu quá rồi, chắc là thế tử nhà ta đã nhớ ta, ta về trước đây.”

“Đế ta tiền ngươi.” Tô Nhược Nhi tiễn Ngọc Ý đi, lúc trở về, nhìn thấy phụ thân của mình vẫn đang đứng ở cửa không động đậy: “Phụ thân, sao cha vẫn còn ở đây?”

“Nha đầu Ngọc tiểu thư cứ đi như thế?” Tò hầu gia không dám tin.

Ngọc Ý nổi tiếng là người ngang ngược càng rỡ, ỷ được chiều mà kiêu căng, tàn nhẫn thù dai. Cô cứ đi như thế, Tô hầu gia thật sự không dám tin.

“Đúng vậy đó, cha nên làm cái gì thì làm cái đó đi, Ngọc tiếu thư chỉ hù dọa Kiều Thi mà thòi, nàng ấy sẽ không thật sự làm gì Tò gia đâu. Tính tình Ngọc tiểu thư rất tốt, y thuật cũng giỏi, sau này người ta chính là bằng hữu của con, cha không thế hoài nghi người ta như vậy được.” Tô Nhược Nhi nghiêm túc nói.


“Được, cha đều nghe theo con.” Tô hầu gia vô cùng kích động, chỉ cần không diệt môn Tô gia thì làm gì cũng được.

ở phía bên này, Ngọc Ý ra khỏi Tô phủ, ngồi xe ngựa trở về nửa đường thì nhìn thấy một tòa phủ quen thuộc, là phủ Ly Vương, có mấy đại phu vào cửa.

“Long Nhị, Ly Vương bị bệnh hả?” Ngọc Ý hỏi.

“Hồi bẩm phu nhân, gần đây thường xuyên có đại phu ra ra vào vào ở phủ Ly Vương, sau khi ra ngoài đều là bộ dạng hãi hùng khiếp vía, có hỏi bọn họ cũng không dám nói, nhưng ta đã dùng chút thủ đoạn nên có được chút tin tức.” Long Nhị thần bí nói.

“Ly Vương bất lực?” Ngọc Ý hỏi.

Long Nhị giật mình nhìn qua: “Phu nhân, sao người biết?” “Đương nhiên là ta biết rồi, bời vì ta chính là người đã bỏ thuốc Ly Vương mà.” Ngọc Ý đẳc ý nói.

Long Nhị bị dọa sững sờ, không ngờ phu nhân lại có bản lĩnh đó, nhưng mà nghĩ lại cô có thể giúp thế tử điều trị thân thế, có thể thấy được y thuật vô cùng lợi hại. Lúc này trong lòng Long Nhị thề là sau này dù có chuyện gì đi nữa cũng không thế làm chuyện có lỗi với phu nhân, nếu không thì đời này sẽ đoạn tử tuyệt tôn.

Đột nhiên, Ngọc Ý lại trở nên hào hứng: “Long Nhị, ngươi mau đi lấy cho ta một bộ nam trang đến, đây ta muốn đi chữa bệnh cho Ly Vương.”