Vương Phi Xà Y

Chương 52: Giở Trò




Hắc Báo cầm trường kiếm trong tay đâm về phía Tề Lâm, thật sự sẽ là một kiếm chí mạng sao?

Không, không phải. Đã là kẻ thù của Bạch Băng thì sao lại có thể chết dễ dàng như vậy được.

Muốn hắn một kiếm giết chết sao, thật đúng là suy nghĩ trẻ con mà.

Tề Lâm nhắm mắt lại, lúc này với hắn một kiếm trí mạng cũng đã là thứ quá xa xỉ. Một kiếm, chỉ cần một kiếm này thôi, hắn sẽ không còn phải đối mặt với những người đáng sợ này nữa.

"Từ từ đã, ta nghĩ lại thì thấy một kiếm kết thúc thì hình như là có chút quá lời cho ngươi thì phải" Lời nói nhẹ nhàng lại vang lên từ trong miệng Bạch Băng.

Nghe thế, thân thể Tề Lâm cứng đờ, vốn dĩ đang nhắm mắt chờ chết nhưng khi nghe lời nói này thì hai mắt đột nhiên bật mở. Hắn không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm Bạch Băng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi....ngươi..ngươi đùa giỡn ta.....!"

Bạch Băng nhíu mày nở nụ cười: "Cuộc sống quá nhàm chán, ta đùa giỡn là muốn tăng thêm phần thú vị cho ngươi mà, Hắc Báo sao còn chưa ra tay!"

"Vâng!" Hắc Báo gật đầu, mặt không chút thay đổi vung lên trường kiếm trong tay.

"A......A......Ngươi..........A......." Tề Lầm nhìn mình bị mất đi đôi tay thì lăn lộn trên mặt đất, gào thét ầm ĩ.

Hắc Báo vẫn không hề để ý, trường kiếm vẫn tiếp tục dơ lên khiến cho máu tươi văng đầy trên mặt đất.

"Bạch Băng....Ngươi sẽ chết không được tử tế đâu, ta chết đi dù có biến thành lệ quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi, ta sẽ ngày đêm bám theo ngươi...... ngươi sẽ không được chết tử tế......" Thanh âm đứt quãng theo trong miệng của Tề Lâm truyền ra.

Bạch Băng nghe được lời nguyền rủa, nàng cũng không hề nhíu mày dù chỉ một cái. Lời nguyền rủa kiểu này nàng đã nghe qua quá nhiều rồi, nếu như thật sự lời nguyền rủa có ứng nghiệm, chỉ sợ trên thế giới này đã chết không ít người rồi.

"Thu dọn sạch sẽ" Ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua, rồi Bạch Băng xoay người đi ra ngoài. Cùng nàng đối nghịch, kết quả dù nhẹ nhàng nhất thì cũng phải trở thành người côn! ( nghĩa là mất đi tứ chi đó)

Tàn nhẫn sao, nàng chưa bao giờ cảm giác được.

Trên thế giới này nếu như quỷ lệ là đáng sợ, thì Bạch Băng nàng còn phải đáng sợ hơn so với chúng.

----------------------

Đêm khuya yên tĩnh.

Trong phòng Bạch Băng đèn đuốc sáng trưng, chiều hôm nay nhận được tin tức Xích Liên Triệt xuất quân đi ra ngoài Biên Cảnh. Tuy nàng đã sớm đoán được Xích Liên Triệt sẽ vì nàng mà xuất binh, nhưng khi chính tai nghe được tin này, thì ít nhiều vẫn làm cho nàng giật mình.

Cả giang sơn to lớn hắn không để ở trong mắt, mà hắn lại vì nàng mà xuất chiến. Nàng hiểu rõ tính tình của Xích Liên Triệt, vì chính nàng cũng là một thân một mình phấn đấu mà có được ngày hôm nay giống như hắn, nên nàng hiểu được. Nếu như đó không phải là chuyện rất có ý nghĩa và quan trọng với bản thân, thì hắn sẽ không bao giờ chịu làm như vậy.

Nhìn Thất Huyết Linh Lung trong tay, tuy đã cùng hắn cắt đứt tình cảm nhưng trong lòng lại vẫn không thể không lo lắng. Nhưng vì Tiểu Nham, nàng không thể không làm vậy, cứ mỗi lần nghĩ tới hung thủ giết chết Tiểu Nham chính là Đông quý phi, nàng luôn không thể khống chết được mà muốn đại khai sát giới!

"Chủ nhân, đã đạt được Thất Huyết Linh Lung vậy mà sao vẫn mất hứng như vậy ạ" Tiểu Kim từ bên trong nhẫn Ám Ma chui ra bò lên bàn, ngẩng cái đầu to lớn cọ cọ Bạch Băng.

"Như thế nào lại béo lên rồi hả?" Bạch Băng nhìn con vật to lớn trước mặt mà sửng sốt, tại sao lại béo lên nhiều thế này.

"Ừm, quả thật là to lớn hơn. Chủ nhân làm sao bây giờ, với thân thể này của ta, liệu có sinh ra chuyện gì không tốt hay không" Vẻ mặt Tiểu Kim cầu xin nhìn Bạch Băng, thân thể mỗi ngày một to hơn, nếu như còn tiếp tục thì chỉ sợ ngay cả phòng của chủ nhân nó cũng không thể đi vào được nữa.

"Đã bảo ngươi là ăn ít một chút, ngươi lại không chịu nghe. Cả ngày người chỉ ăn với ăn, không béo phì mới là lạ" Tiểu Bạch cũng ở trong nhẫn Ám Ma chui ra, đã hai ngày ở trong này khiến nó buồn muốn chết. Tiểu Kim thì lúc nào cũng chỉ biết ăn, hắn trông thấy mà chỉ muốn mắng cho nó chết luôn đi, đúng là một đứa tham ăn!

"Người ta đói chẳng lẽ không thể ăn cơm à, chủ nhân, ngươi nhìn Tiểu Bạch kìa, ăn nói thật là khó nghe" Tiểu Kim trợn mắt nhìn Tiểu Bạch, nó rất khó chiu ạ. Thân thể này đã khiến cho nó phiền muốn chết rồi, thế mà hắn lại còn thêm mắm thêm muối mà mắng nó.

"Được rồi, đừng náo loạn. Thân thể của Tiểu Kim cũng là do tự nhiên mà to lớn lên chứ không phải bệch tật xấu gì, cũng chỉ là thân thể to hơn mà thôi chứ có gì đâu" Bạch Băng đưa tay sờ đầu Tiểu Kim.

Nàng cảm thấy được thân hình của Tiểu Kim là do tự nhiên mà lớn lên, từ sau khi nó tiến hóa thì đã tiến vào trạng thái ngủ say, một lần là ngủ tới mấy ngày, rồi lại tăng thêm sức ăn.... tất cả các dấu hiệu này của nó đều cho thấy Tiểu Kim chính là đang phát triển thân thể mà thôi.

"Thật sự sao, chủ nhân nếu đã nói là không có việc gì, ta cũng yên tâm" Tính tình của Tiểu Kim rất thẳng thắn, vừa nghe thấy vậy thì ngay lập tức lại vui vẻ cười rạng rỡ.

Tiểu Bạch bĩu môi nhìn Tiểu Kim đang nịnh nọt chủ nhân.

"Chủ nhân, hiện giờ tất cả mọi chuyện này đã kết thúc, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?" Tiểu Bạch quay đầu nhìn Bạch Băng. Nó cảm giác được, chủ nhân lúc này đang có rất nhiều tâm sự, tinh thần luôn không ổn định.

Bạch Băng đang sờ đầu Tiểu Kim thì ngừng lại, đi đâu?

Hiện giờ Xích Liên Triệt đã xuất binh đi tới Biên Cảnh, hai nước vây công thì hắn làm sao có thể làm sao có thể chống đỡ. Hơn nữa trên người còn có Huyết Chú tái phát, chỉ còn ba ngày nữa là phải nghênh chiến. Mà hôm qua là đêm trăng tròn, bị Huyết Chú hành hạ thì hắn làm sao có thể chịu đựng được mọi chuyện.

Thời gian chỉ còn lại ba ngày, công lực dùng để áp chế Huyết Chú căn bản không thể nào phục hồi kịp. Đối mặt với trăm vạn đại quân, hắn làm sao để ứng đối?

"Chủ nhân, có người đang đến đây" Lỗ tai Tiểu Bạch động đậy, tính cảnh giác cực kỳ cao.

Bạch Băng quay đầu, nàng không hề có cảm giác được là có người đến gần. Cảm giác của nàng vô cùng nhạy cảm vậy mà cũng không phát hiện ra, xem ra sự mẫn cảm của ma thú quả thật là rất cường đại.

Sau hai phút, Bạch Băng mới cảm nhận được có người tiến đến gần đây.

"Nếu đã đến, thì cần gì phải trốn tránh" Bạch Băng dơ tay cầm lên chén trà uống một ngụm.

Người đang ẩn nấp trong lòng cũng có chút bất ngờ, nhưng vẫn không hiện thân.

"Còn không chịu ra" Ánh mắt Bạch Băng sáng rực, nàng biết người này từ khi xuất hiện tới giờ đều không có chút sát khí nào. Tuy không có nguy hiểm nhưng nàng cũng không thể không thể không để ý, nàng rất ghét bị người khác lén lút rình rập.

"Thuộc hạ tham kiến vương phi" Giọng nói của Lôi Hỏa truyền từ chỗ ẩn nấp ra ngoài, thấy Bạch Băng híp mắt, lời nói có chút tức giận thì hắn cũng không muốn trốn nữa.

"Là ngươi!" Bạch Băng nhìn người từ bên ngoài cửa sổ bay vào, sắc mặt hiện lên vẻ nghi ngờ: "Ngươi tại sao lại ở đây?"

Lôi Hỏa là thị vệ bên người Xích Liên Triệt, chưa bao giờ từng rời khỏi người hắn, hiện giờ lại xuất hiện ở đây là vì sao?

"Đây là mệnh lệnh của Vương gia, người muốn thuộc hạ đến bảo vệ Vương phi" Lôi Hỏa nói xong, trong lòng cũng trở nên buồn bực. Vương gia rõ ràng là bảo hắn âm thầm bảo vệ, không được để lộ thân phận. Hiện giờ do hắn tiếp cận quá gần, cho nên để lộ ra mất rồi.

"Bảo vệ?" Ánh mắt Bạch Băng lóe lên: "Ngươi đi đi, ta chưa bao giờ cần bất kỳ kẻ nào bảo vệ, huống hồ lúc này ta đã không còn là vương phi của các ngươi nữa rồi"

Đúng vậy ạ, đã không còn nữa rồi. Lời nói kia vang lên, giống như một lần nữa cảnh cáo chính mình, nàng cùng Triệt đã cắt đứt tình cảm.........

"Vương phi, Vương gia đối với Vương phi cho tới bây giờ chưa từng thay đổi. Hiện giờ, vì để bảo vệ người an toàn, người ngay cả phải khai chiến với hai nước cũng không do dự. Ngoài ra, vương gia còn hạ lệnh cho thuộc hạ âm thầm bảo vệ vương phi nữa" Lôi Hỏa cẩm thấy sốt ruột, nhưng lại không biết nói như thế nào. Tình cảm của vương gia đối với vương phi bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng, thế mà lúc này vương phi lại lạnh lùng như vậy khiến cho hắn có chút bất bình thay vương gia ạ.

Mỗi một câu một chữ của Lôi Hỏa đều khắc sâu ở trong lòng của Bạch Băng, cái loại cảm giác khó nói nên lời này khiến nàng vô cùng khó chịu, ngay cả thở cũng không được.

"Đêm đó Vương phi rời đi hoàng cung, Vương gia cũng đoạn tuyệt quan hệ với Đông quý phi, rời khỏi hoàng thất. Hiện giờ bị hai nước vây công, Đông quý phi tới nhờ giúp đỡ thì Vương gia cũng chỉ lạnh lùng nói, Xích Nguyệt hưng hay vong cùng với ta không quan hệ. Mãi cho tới khi hai nước đề xuất ra điều kiện, vì điều kiện này có liên quan tới vương phi cho nên vương gia mới không thể ngồi im được. Người không thể để mọi người giao ra vương phi cho nên mới phản đối và mang binh đi xuất chiến, thế nhưng lúc này vương phi lại lạnh lùng như vậy, thuộc hạ thấy mọi chuyện vương gia làm thật không đáng giá!" Dứt lời, Lôi Hỏa ngẩng đầu nhìn Bạch Băng, trong mắt không hề có chút sợ hãi.

Ngón tay Bạch Băng nắm chặt lại, khi đối diện với ánh mắt của Lôi Hỏa nàng thậm chí còn có cảm giác hoảng loạn. Ngày ấy khi nàng rời đi, thật không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Xích Liên Triệt vậy mà lại vì nàng làm như thế, còn nàng thì...........

"Tiểu Bạch, ngày mai ngươi đi theo Lôi Hỏa ra Biên Cảnh" Ánh mắt Bạch Băng lóe lên, làm người ta không đoán ra được nàng đang tính toán chuyện gì.

'Cái gì? Chủ nhân, người muốn ngày mai ta với hắn cùng đi Biên Cảnh?' Tiểu Bạch kêu lên sợ hãi, móng vuốt không ngừng cào cào y phục của Bạch Băng.

'Chủ nhân, vì sao lại muốn Tiểu Bạch đi Biên Cảnh?' Tiểu Kim ngẩng đầu nghi ngờ hỏi.

"Vương phi, vương gia hạ lệnh cho thuộc hạ phải bảo vệ vương phi, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không rời đi" Lôi Hỏa dứt khoát lên tiếng, hắn đương nhiên rất muốn đi Biên Cảnh, còn hận không thể có thể mọc thêm hai cánh mà bay qua, nhưng là hắn không thể.

Nghĩ tới ngày đó vương gia kiên quyết muốn hắn phải bảo vệ vương phi, nếu bây giờ hắn đi Biên Cảnh thì không biết vương gia sẽ giận dữ tới mức nào.

"Huyết Chú trên người của Xích Liên Triệt hôm qua vừa mới phát tác, ngươi nghĩ ba ngày, chỉ có ba ngày thì hắn có thể áp chế được và khôi phục lại nội lực như cũ sao?" Bạch Băng thờ ơ liếc mắt nhìn Lôi Hỏa một cái.

"Chuyện này......" Lôi Hỏa có chút do dự, chuyện này hắn biết, nhưng mà mệnh lệnh của vương gia hắn cũng không thể làm trái ạ.

"Một là ngươi cãi lời Xích Liên Triệt mà đi Biên Cảnh trợ giúp, hai là ngươi cứ ở đây mà nhìn Vương gia nhà ngươi chết trận nơi sa trường. Thân là thuộc hạ, ngươi cứ chọn một trong hai điều này đi" Nàng nhìn thấy rõ ràng Lôi Hỏa đang do dự là vì đang sợ Xích Liên Triệt tức giận, vì nàng hiểu rất rõ tính cách của Xích Liên Triệt.

"Tốt, thuộc hạ nghe theo an bài của vương phi" Ánh mắt Lôi Hỏa trở nên kiên định, dù sau này vương gia có muốn lấy đầu của hắn thì hắn cũng không sợ. Vương phi là người vô cùng cơ trí, bên người lại có ma thú cường hãn, nói không chừng thật sự có thể hỗ trợ cho vương gia.

'Chủ nhân, ngày mai thật sự muốn ta ra đi cùng với hắn à' Tiểu Bạch kéo y phục Bạch Băng, ánh mắt ngạo mạn nhìn qua Lôi Hỏa. Nó không phải là không thích người này, mà là nó không muốn xa rời với chủ nhân.

"Ngươi nên biết rõ, ta muốn ngươi đi Biên Cảnh là để làm gì" Bạch Băng sờ sờ đầu Tiểu Bạch, nàng cùng với nó có ký Huyết Minh, trong lòng nàng nghĩ gì chắc hẳn nó cũng đã đoán ra đươc vài phần.

'Chủ nhân, Tiểu Bạch đi Biên Cảnh, ta đây thì sao ạ?' Tiểu Kim có chút hờn giận, nó cũng muốn đi Biên Cảnh chơi đùa.

"Ngươi cứ ngoan ngoãn mà đi theo ta, đi Biên Cảnh cũng không phải là đi chơi" Tâm tư của Tiểu Kim, Bạch Băng chỉ cần liếc mắt là đã nhìn thấu.

'A.......' Tiểu Kim cúi đầu ảo não, tâm tư của nó dễ ràng bị nhìn rõ như thế sao.

'Chủ nhân trong lòng rõ ràng là rất muốn đi Biên Cảnh, vì sao lại chần chừ không chịu hạ quyết tâm chứ' Tiểu Bạch không rõ, tại sao trong lòng chủ nhân lại phức tạp, rồi mặt mày cau có như vậy.

"Ta còn một vài chuyện vẫn chưa xử lý xong, sáng sớm ngày mai các ngươi đi trước. Giải quyết xong chuyện ở đây, ta sẽ nhanh chóng đến đó" Lời này là để nói với Tiểu Bạch nhưng cũng là để nói với Lôi Hỏa.

Nàng muốn trước khi đi Biên Cảnh thì phải đi tới Ám Ma tộc một chuyến đã, Ám Ma tộc còn có Mộc Cầm, Hoàng Hậu và Xích Liên Sơn. Những in tức về mấy người này còn chưa điều tra ra được, hơn nữa thời gian nửa tháng ước hẹn với Tây Ma Nguyệt cũng đã đến, lực lượng của Ám Ma tộc không phải là nhỏ, nếu như có được trợ giúp của Tây Ma Nguyệt thì nàng tin chắc lần này sẽ nắm được phần thắng.

Sau khi Lôi Hỏa lui ra, ánh mắt Bạch Băng trở nên khác thường.

"Muốn đi Ám Ma tộc" Người chưa tới thì giọng nói đã truyền đến trước. Thần Công Liên đẩy cửa đi vào, ánh mắt nhìn lướt qua Bạch Băng rồi tiêu sái đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống.

"Đúng" Không chút do dự trả lời, nàng không biết Thần Công Liên này nên tính toán làm sao để cho hắn có thể đi Biên Cảnh hỗ trợ cho Xích Liên Triệt, nhưng làm như vậy nàng cảm thấy đối với hắn thật quá mức tàn nhẫn.

Nhìn biểu tình của Bạch Băng, Thần Công Liên có chút cười tự giễu. Nàng không muốn hắn đi hỗ trợ sao, vốn tưởng rằng nàng đã tin tưởng hắn, nhưng tới giờ nàng vẫn vậy.

"Ngươi vẫn không thể tin tưởng ta" Nam nhân tuyệt mỹ nở nụ cười xinh đẹp, nhìn không ra vui sướng giống như mọi chuyện đều không hề liên quan gì tới lời vừa nói.

Bạch Băng ngẩng đầu ngơ ngác, không tin tưởng? Trong lòng dần dần có môt luồng khí tức quái dị không biết từ đâu dâng lên, thật lâu sau, nàng vẻ mặt lạnh lùng: "Ta tin tưởng ngươi"

Đúng vậy, nàng tin tưởng. Theo hắn đồng hành cho tới tận bây giờ, trong lòng vốn đã không còn nghi ngờ gì với hắn nữa, không những tin tưởng mà nàng còn là ỷ lại nữa kìa.

Trong mắt Thần Công Liên xẹt qua ánh sáng quái dị, bên miệng vẫn nở nụ cười xinh đẹp như cũ: "Vậy vì sao, không cho ta đi theo"

Bạch Băng nghẹn lời, không biết nói sao cho phải. Bốn mắt nhìn nhau, thấy nụ cười xinh đẹp của Thần Công Liên kia đột nhiên nàng cảm thấy bất an.

Vì sao không cho hắn đi theo? Hắn Thần Công Liên cũng chính là thái tử Bắc quốc, trên người có trách nhiệm rất nhiều, so với Xích Liên Triệt cũng không ít hơn là bao. Mà lúc này nàng lại do dự, nàng không thể đáp trả lại được gì cho hắn, cho nên nàng càng không hy vọng hắn sẽ bị kéo vào cuộc chiến tranh này, hơn nữa đây còn là trận chiến có thể mất mạng bất cứ lúc nào!

Suy nghĩ một lúc lâu, ánh mắt nàng chợt lóe lên, cười nhạt nhìn hắn: "Ngươi có rất nhiều chuyện cần phải làm" Nói xong Bạch Băng nâng lên một ly rượu đưa tới trước mặt Thần Công Liên, sau đó tự tay rót cho mình một chén.

Động tác này nhìn rất tự nhiên, nhưng lại làm cho Thần Công Liên chấn động.

Sau đó Thần Công Liên cũng vứt bỏ đi vẻ mặt ẩn nhẫn che giấu cảm xúc: "Ta cho tới bây giờ đều luôn kiên trì với những gì mình đã lựa chọn"

Lời nói không đầu không đuôi, khiến người nghe khó hiểu.

Bạch Băng mỉm cười, cũng không nói nhiều. Nàng đưa tay rót rượu rồi dơ lên về phía Thần Công Liên, sau đó một hơi cạn sạch.

Thần Công Liên cũng đưa tay nâng chén, xem như đáp lễ rồi cũng một hơi cạn sạch không chút chần chờ. Rượu chảy vào trong miệng, cảm giác có một trận mê muội kéo tới, bên ngoài miệng nở một nụ cười chua xót, còn trong lòng thì nặng nề đau đớn. Băng nhi, ngươi đúng là vẫn không thể tin tưởng ta..........

Nhìn người nam nhân đang mê man, ánh mắt Bạch Băng trở nên kiên định: "Chuyện tình hai nước vây công, sống chết khó nói. Ta không muốn ngươi bị liên lụy, bây giờ ngươi thật lòng quan tâm tới ta, sau này Bạch Băng ta có cơ hội sẽ trả lại, hoặc giả như ngày nào đó ngươi có chuyện thì ta dù có phải liều mạng cũng sẽ tới giúp ngươi"

'Chủ nhân, người này đang bị hôn mê, nếu chúng ta rời đi, vậy hắn phải làm sao?' Tiểu Bạch bò ra, nó thấy Thần Công Liên đối tốt với chủ nhân, cho nên nó cũng không chán ghét người này.

"Đưa hắn trở về Bắc quốc" Bạch Băng lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa: "Nâng hắn đi xuống, sáng sớm ngày mai đưa hắn trở lại Bắc quốc"

"Vâng" Một bóng người mặc y phục đen từ bên ngoài tiến vào, nâng Thần Công Liên đang nằm hôn mê lui ra ngoài.

Tiểu Bạch va Tiểu Kim liếc nhau, sau đó cùng nhìn về phía Bạch Băng. Tâm tư của chủ nhân toàn như vậy, ở trong mắt người ngoài thì chủ nhân bị coi là tàn nhẫn khát máu, nhưng mà ở trong mắt bọn chúng thì chủ nhân là người tốt nhất, đáng giá để bọn họ đi theo và gọi một tiếng chủ nhân.

Hiện tại đêm đã khuya, trời mùa thu cho nên vào đêm có chút cảm giác lạnh lẽo.

Giữa đêm tối, chính là một hoàn cảnh tốt để người ta dễ dàng hành động. Trong bóng đêm, một bóng dáng nhanh nhẹn như quỷ ảnh, xuyên qua màn đêm.

Bạch Băng đi ra ngoài sân, chạy thẳng tới Đông Phương thành, thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn.

Cung điện Ám Ma tộc nằm ở trên núi cao, ẩn nấp trong những đám mây cho nên rất ít người biết đến. Ở đây quanh nằm đều bị mây mù lượn lờ che khuất, mà vị trí cao nhất ở trên đỉnh núi lại chứa đầy linh khí của trời đất, cũng chính vì thế mà chỗ này được chọn để đặt làm cung điện của Ám Ma tộc.

Chạy nhanh như điên ở trong đêm tối suốt ba canh giờ, mới tiếp cận được cửa của cung điện Ám Ma. Cửa cung cao lớn và uy vũ vô cùng, trước cửa là một đám người thủ vệ đứng cực kỳ trang nghiêm, bị những đám mây đem bao bọc ở bên trong, lúc ẩn lúc hiên.

Giữa đêm đen, ngay khi Bạch Băng tới trước cửa cung, nàng cũng không hề dừng lại một chút nào. Bóng dáng nhanh chóng lóe lên, không gây ra một tiếng động đi vào bên trong cung điện Ám Ma, thân hình lẩn vào cùng với bóng đêm trở nên cực kỳ dung hòa, sau đó nhanh nhẹn đi về chính điện.

Xung quanh Ám Ma tộc cực kỳ yên tĩnh, giống như không hề tồn tại hơi thở của người sống. Bên ngoài nhìn vào có cảm giác phòng thủ này thật kém cỏi, nhưng Bạch Băng lại tuyệt đối không nghĩ vậy. Từ lúc bắt đầu tiến vào đây, nàng đã cảm giác đơợc bên trong ẩn nấp rất nhiều người, hơn nữa còn tuyệt đối là cao thủ trong các cao thủ.

Phòng thủ tuy rất nghiêm mật, nhưng Bạch Băng vẫn vượt qua dễ dàng. Từ nhỏ nàng đã được huấn luyện gian khổ, từ laser, tia tử ngoại, âm ba, nín thở, tất cả những thứ này đối với nàng đã quen thuộc tới mức dù nhắm mắt cũng có thể vượt qua được. Cho nên dù có phòng thủ như thế nào thì ở trong mắt nàng cũng chỉ là những thủ đoạn nhỏ bé mà thôi.

Bạch Băng yên lặng không một tiếng động di chuyển, thân hình và động tác điêu luyện như một cơn gió lướt qua mọi chướng ngại. Hôm nay nàng tới Ám Ma tộc chỉ có mục đích duy nhất chính là tìm Tây Ma Nguyệt, nhưng nhìn cung điện to lớn, cùng vô số sân vườn và phòng ốc thì để tìm ra một người thật không dễ.

Đi qua một tòa nhà hoa lệ, Bạch Băng đi thẳng về hướng tây bắc đi tiếp, chân không hề dừng lại mà dựa vào mùi vị ở trên người của Tây Ma Nguyệt mà tìm kiếm.

Hiện tại không có thiết bị dò tìm, nàng chỉ có thể dựa vào khứu giác và trực giác để phán đoán, sau đó phân biệt tìm ra vị trí cung điện của Tây Ma Nguyệt.

Tìm kiếm một lúc lâu, Bạch Băng dừng lại trước mặt một cung điện. Nhìn tòa cung điện âm u, giống như không có người ở này thì ánh mắt nàng lóe lên, cảm giác xung quanh bắt đầu có biến hóa.

Bạch Băng nhíu mày, mở mắt ra, cảnh giác đề phòng rồi bước chân về phía trong cung điện. Từng bước của nàng rất nhẹ nhàng, hai tròng mắt tỏa ra ánh sáng dị thường nhìn chăm chú khắp bốn phía.

Chính là nơi này, người đi theo bên cạnh Tây Ma Nguyệt có thực lực không kém, mỗi một người so với nàng cũng không biết là hơn kém ra sao, cho nên dựa vào trực giác nàng càng phải cẩn thận hơn.

Mộc Cầm là phu nhân của trưởng lão Ám Ma tộc, so sánh với vị trí của Tây Ma Nguyệt ở Ám Ma tộc cũng không kém cho nên nàng không thể sơ xuất được. Nếu nàng quang minh chính đại đi tới, chỉ sợ sẽ không ổn, chẳng những mang tới phiền toái cho chính mình mà còn làm khó xử cho Tây Ma Nguyệt.Vì nàng đã từng điều tra ra được, ở trong Ám Ma tộc có hai vị trưởng lão rất không hài lòng với chức vị Ma Quân này của Tây Ma Nguyệt.

Trong lòng suy nghĩ nhưng ánh mắt vẫn luôn thăm dò khắp nơi. Dưới chân từ từ bước về phía trước, không hề cảm giác được dị trạng khác thường nào ở trong căn phòng đang đóng chặt cửa này. Bạch Băng đưa tay đẩy nhẹ cửa, đập vào mặt là một mùi thơm, mùi hương này đúng là mùi hương thơm ngát ở trên người Tây Ma Nguyệt.

Căn phòng tối đen, Bạch Băng đưa mắt nhìn xung quanh, bài trí rất xa xỉ và đẹp đẽ. Trong căn phòng có một chiếc giường lớn rộng rãi, nhưng lại không có một ai. Trong lòng cũng không cảm giác được hơi thở của người nào, chẳng lẽ tối nay nàng tới không đúng lúc?

Đưa tay vuốt nhẹ lông mày, xem ra là tới không đúng lúc rồi. Đang định xoay người rời đi, mới đi được vài bước thì Bạch Băng bỗng dừng chân lại. Sửng sốt vài giây, Bạch Băng cúi đầu, đưa chân giẫm mạnh lên một chỗ, cảm giác hình như bên dưới có một mật đạo.

Chưa kịp quan sát kỹ thì dưới chân đã truyền tới một tiếng cót két, sau đó Bạch Băng lập tức lắc mình đi xuống.

Vừa mới đặt chân xuống, cửa mật đạo từ từ đóng lại. Bạch Băng nhíu mày, nhấc chân đi tiếp, đang lúc đưa mắt thăm dò nhìn quanh thì bỗng nhiên ở phía trước hiện lên ánh sáng mờ mờ, tuy không nhìn rõ nhưng nàng vẫn thấy được ở phía trước là một nơi rất rộng lớn.

Bạch Băng đang tìm tòi nghiên cứu không biết cửa mật đạo này làm sao lại có thể mở ra, là do nàng chạm vào cơ quan hay là do có người ở bên dưới mở chốt. Vì không rõ tình huống ra sao, nên nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Đợi hai phút mà vẫn như cũ không thấy có ai xuất hiện, Bạch Băng cảm thấy có chút hối hận, nếu biết trước phải ở đây đợi hai phút thế này thì nàng đã không xuống, nàng còn muốn đi xem xét xem phòng của Tây Ma Nguyệt, dù sao cũng đã tới đây nếu không xem thì chẳng phải là đáng tiếc sao.

Tùy nghĩ thế, nhưng Bạch Băng cũng vẫn nhấc chân đi tiếp xuống những bậc thang, hình dáng bậc thang xoay tròn và kéo dài xuống dưới không biết sâu bao nhiêu, nên nàng không hề do dự mà tăng nhanh tốc độ. Mới đầu nàng còn không cảm giác được khí tức nào, nhưng càng đi xuống nàng càng bắt đầu cảm giác được không khí xung quanh có chút biến đổi.

Hơn nữa, khí tức biến đổi này còn càng lúc càng áp lực hơn, trở nên vô cùng mạnh mẽ.

Bạch Băng nghi hoặc, nếu không phải là khí tức của Tây Ma Nguyệt thì là của ai. Khí tức này rõ ràng là không ổn định, hay là do bị thương. Nhưng mà suy nghĩ kĩ lại, cao thủ như Tây Ma Nguyệt đã là cực kỳ hiếm có, đâu dễ dàng mà bị tổn thương như vậy, mà cho dù có bị thương thì người này chắc cũng phải là cường giả có đấu khí đỉnh phong.

Không gian ở bên dưới hiện ra càng lúc càng lớn, ánh sáng cũng trở nên rõ ràng hơn. Càng đi xuống thì hơi lạnh ở dưới lại càng lạnh hơn khiến bước chân Bạch Băng phải chậm lại, sau khí rẽ vào một góc thì hiện ra ngay trước mắt chính là một toàn nhà bằng băng.

Một băng thất to như vậy, cộng thêm khí lạnh tỏa ra khắp nơi khiến tầm mắt trở nên mơ hồ. Bạch Băn nhấc chân đi tiếp, ánh mắt vẫn liên tục đánh giá bốn phía, nàng loáng thoáng phát hiện ra ở trung tâm của băng thất có một người đang ngồi xếp bằng. Ánh mắt Bạch Băng sáng lên, tăng nhanh tốc độ bước tới phía trước.

Khi khoảng cách chỉ còn cách người này vài bước, nàng mới nhìn rõ, người này không phải là Tây Ma Nguyệt thì còn có thể là ai ạ!

Chẳng qua, công phu của Tây Ma Nguyệt so với nàng còn lợi hại hơn gấp mấy lần. Vậy mà tại sao lúc này, khi nàng đã tới gần như thế mà hắn vẫn chưa phát hiện ra. Chuyện này khiến Bạch Băng rất hoài nghi, vừa định bước lên dò xét thì đột nhiên bị một luồng hơi lạnh ập tới, làm nàng phải dừng bước.

"Ngươi là ai" Một giọng nói lạnh như băng truyền tới.

Bạch Băng hơi nghiêng đầu, khóe miệng cười lạnh một tiếng. Không hề để ý tới hàn khí kia, nàng đưa mắt nhìn về phía Tây Ma Nguyệt, ánh mắt càng lúc càng trở nên quái dị. Sau một lúc nhìn kỹ nàng mới híp mắt lại, vì bây giờ nàng mới nhìn ra sắc mặt của hắn có vẻ trắng xanh, mang theo một ít màu tím đen, rõ ràng là tình hình rất không tốt.

Giờ phút này, Bạch Băng bất chấp bị trường kiếm đặt trên cổ. Thân hình lóe lên di chuyển vô cùng quỷ mị, không đợi người phía sau kịp phản ứng thì thân hình nàng đã di chuyển tới bên cạnh Tây Ma Nguyệt, đưa tay điểm lên mấy huyệt đạo rồi mới cầm tay hắn bắt mạch. Sau khi ngưng thần lắng nghe, quả thật là trúng độc, mà trong độc còn có chứa chất độc của rắn nữa!

"Quân thượng" Quỷ Thủ đứng ở phía sau vô cùng sốt ruột, trong mắt cũng hiện lên sát khí, đang định đưa tay cầm kiếm đâm tới Bạch Băng.

Bạch Băng quay đầu ngưng tụ đấu khí, 'ầm' một tiếng, đã đem trường kiếm kia đánh bay ra ngoài. Tây Ma Nguyệt đang bị điểm giữ huyệt đạo mở to mắt, nhìn tỉnh cảnh đang xảy ra khiến hắn cũng phải cả kinh.

"Quân thượng" Quỷ thủ thấy Tây Ma Nguyệt mở mắt, lại hô to một tiếng nữa.

"Thu hồi lại kiếm của ngươi" Tây Ma Nguyệt mở miệng nhẹ nhàng lên tiếng.

"Quân thượng, người này......."

"Vẫn còn chưa chịu thu lại kiếm của ngươi" Quỷ Thủ còn chưa kịp nói xong, Tây Ma Nguyệt đã lạnh lùng cắt ngang.

Quỷ Thủ thấy sắc mặt của quân thượng không tốt, thì hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Băng một tiếng rồi mới không cam lòng thu hồi trường kiếm lại .

"Sao ngươi lại tới đây" Đưa mắt nhìn Bạch Băng, đôi mắt hoa đào lóe lên.

Nhìn khuôn mặt yêu nghiệt kia, trong lòng Bạch Băng vô cùng khinh bỉ. Đã bị trúng độc, trên mặt cũng đã hiện lên màu sắc tím đen, thế nhưng lại vẫn không hề ảnh hưởng chút nào tới dung mạo tuấn mỹ, phong tình vạn chủng kia!

"Tới cùng ngươi làm giao dịch" Hiện giờ trên người Tây Ma Nguyệt đã trúng độc, trong độc lại có thành phần của nọc rắn khiến cho nàng càng thêm nắm chắc phần thành công của vụ giao dịch này.

"A....? Vậy nói nghe thử một chút" Tây Ma Nguyệt lông mày nhíu lại, vẻ mặt màu tím đen do chất độc tạo nên vẫn đang tươi cười như cũ, tỏ ra vẻ cực kỳ hứng thú.

Trên thân ngươi có kịch độc, trong đấy lại còn có độc của rắn. Ta có thể chữa khỏi cho ngươi, hơn nữa còn có thể giao cho ngươi phương pháp trị liệu mà toàn bộ người ở trên đại lục không ai có thể giải được độc của rắn cắn"

Nàng chính là muốn dùng tới phương pháp trị độc rắn này làm điều kiện, trị độc rắn ở thời đại này mà nói cũng đâu khác gì võ công bí tịch quan trọng.

"Điều kiện tốt như thế, nói vậy tức là điều kiện trao đổi của ngươi cũng phải ngang tầm với thứ ngươi bỏ ra sao" Tây Ma Nguyệt nở nụ cười, nhưng ở trên mặt lại không hề lộ ra biểu tình cảm xúc gì.

Quỷ Thủ đứng bên cạnh thì ngược lại, hắn rất kích động. Hắn vừa rồi nếu không nghe nhầm, thì cái người nam tử này nói có thể chữa trị được chất độc ở trên người quân thượng. Độc ở trên người quân thượng đã tồn tại hơn mười năm, người này thật sự có thể chữa trị sao?

"Ngươi cũng đã biết chuyện tình hai nước đang vây công Xích Nguyệt rồi đi" Bạch Băng híp mắt nhìn lướt qua Tây Ma Nguyệt lên tiếng: "Ta muốn mượn người của Ám Ma tộc và ma thú đi cùng với ta tới Biên Cảnh"

"Vì hắn?" Tây Ma Nguyệt nhíu mày nhìn Bạch Băng, chuyện của nàng hắn nắm rõ trong lòng bàn tay. Hắn không hề thấy được Xích Liên Triệt kia có gì tốt, để cho ánh mắt nữ nhân này lại đặt ở trên người nam nhân đó. Hắn muốn dời đi ánh mắt của nàng về phía mình, nhưng lại không có cách nào xoay chuyển.

"Vì chính mình" Giọng nói của Bạch Băng rất kiên định.

"Ngươi gả cho bản tôn, bản tôn chắc chắn sẽ giúp ngươi diệt trừ toàn bộ" Tây Ma Nguyệt nhìn vào mắt Bạch Băng, nở nụ cười mang theo rất nhiều cảm xúc.

Gả? Quỷ Thủ ở bên canh ngẩn ra, hắn không nghe nhầm chứ. Quân thượng vừa mới yêu cầu người nam nhân kia gả cho người?

Nghe thấy thế Bạch Băng lập tức đứng thẳng người, sắc mặt lạnh xuống: "Coi như ta hôm nay chưa từng tới đây!" Dứt lời xoay người rời đi.

"Từ từ đã!" Chưa kịp đi vài bước, giọng nói lười biếng của Tây Ma Nguyệt đã truyền tới: "Giao dịch này, bổn tôn đồng ý"

Giao dịch, Tây Ma Nguyệt hắn từ trước tới giờ vốn không hề thích giao dịch với bất cứ ai. Nhưng khi gặp phải nữ nhân này, tính tình của hắn có chút thay đổi rồi thì phải.

"Tốt, ta trước giúp ngươi đem chất độc này ép ra ngoài. Phương pháp trị liệu rắn độc tại sau khi giao dịch chấm dứt ta sẽ giao ra. Ngay cả nhẫn Ám Ma cũng thế, chỉ cần ngươi đem mọi chuyện của mẹ ta và chuyện của Ám Ma tộc nói ra thì nó tự nhiên sẽ thuộc về ngươi" Thấy Tây Ma Nguyệt đáp ứng rõ ràng, Bạch Băng cũng thu hồi lại cảm xúc trên mặt.

Đôi môi Tây Ma Nguyệt nở nụ cười càng sâu, nữ nhân này tuy hắn rất có hứng thú, nhưng mà những chuyện ly kỳ cỗ quái ở trên người nàng cũng không ít. Hơn nữa, nàng còn là một người nữ nhân có tính tình rất thẳng thắn sảng khoái.

Bạch Băng tiến lên vài bước, đưa tay lấy ra từ trong ống tay áo một vật thể, sau đó là một loạt ngân châm xuất hiện ở trong tầm mắt. Tay vung lên, mấy cây ngân châm liền vững vàng nằm trên đầu các ngón tay, sau đó nàng bắt đầu cắm xuống các huyệt vị ở trên cánh tay Tây Ma Nguyệt, khiến cho các chất kịch độc đang nằm cho cơ thể băt đầu vận chuyển.

Một tay còn lại của Bạch Băng cũng bắt đầu vận lực đặt lên sau lưng Tây Ma Nguyệt, ý đồ đem chất độc ép ra ngoài.

"Đừng vận khí kháng cự, trong lòng tập trung đừng suy nghĩ tới chuyện gì khác" Bạch Băng nói xong, nội lực ở trong cơ thể theo tay truyền tới người Tây Ma Nguyệt.

Thời gian từ từ trôi qua, Bạch Băng thu chưởng lại. Ánh mắt trở nên quái dị, độc trong cơ thể Tây Ma Nguyệt vậy mà lại không thể hoàn toàn ép hết được ra ngoài.

Làm sao lại không thể ép ra? Lông mày nhíu chặt lại, xem ra độc trên người Tây Ma Nguyệt đã tồn tại rất lâu rồi, cho nên nàng mới không phán đoán ra được thời gian.

Tuy nàng đoán không ra, nhưng mà nàng có thể xác định ở trên người hắn bị trúng là hai loại độc. Một loại là được luyện ra từ độc trùng của bò cạp, rết độc, rồi hỗn hợp của cóc độc mà tạo thành khiến cho độc này có độc tính vô cùng kinh người. Còn một loại kia thì chính là độc của rắn, nàng chắc chắn Tây Ma Nguyệt trúng phải hai loại độc này không cùng một thời gian.

"Độc này thời gian trúng đã quá lâu, cho nên đã lan tràn ra khắp cơ thể. Muốn giải độc này giờ chỉ có một phương pháp, trước là dùng ngân châm ngăn lại kịch độc đang lan ra rồi sau đó đi ra ngoài tìm một khu rừng có nhiều cây cối !

Quỷ Thủ đứng xem hơn nửa ngày, nhìn phương pháp chữa trị của người này hắn thấy cực kỳ cổ quái, nhưng trong lòng hắn có cảm giác người này nhất định có thể giải được.

"Phía sau mật thất này là một rừng cây, cỏ dại sinh trưởng rất nhiều!" Tây Ma Nguyệt mở mắt nói, trong lòng hắn cũng có chút ngạc nhiên. Độc này đã ở trong người hắn mười năm, cách một đoạn thời gian thì sẽ phát tác, hắn cũng đã tìm rất nhiều dược liệu trân quý nhưng cũng không thể chữa khỏi. Mà hiện giờ nàng lại quả quyết có thể chữa khỏi, quả thật là một người đặc biệt.

"Dẫn đường" Bạch Băng lên tiếng.

Quỷ Thủ ở bên cạnh nhìn thoáng qua Tây Ma Nguyệt rồi xoay người đi sâu vào bên trong mật đạo, càng đi lại càng phát hiện ra liên tiếp những tòa băng thất xuất hiện trước mặt, tất cả đều là giống nhau... mãi cho tới khi đi tới một nơi, đập vào mắt là cảnh tượng khác lạ.

Ôn tuyền, nhìn thấy hơi nóng không ngừng bốc lên, xung quanh ôn tuyền đều là thạch bích bóng loáng, cao ngang bằng nửa thân hình người trưởng thành. Bên trên còn có những chiếc đèn bằng gỗ được điêu khắc hình những bông hoa màu xám trắng, mà từ trong đèn mơ hồ tỏa ra ánh sáng có thể nhìn thấy rõ được chất liệu gỗ cũng là cùng màu với những bông hoa được điêu khắc trên thân đèn.

Theo đường đi nhìn qua, cứ cách ba thước thì sẽ có một chậu hoa, nhìn những bông hoa có hình dáng xinh đẹp như những bông hoa đào nhưng lại không biết tên là gì. Chỉ thấy trên mặt nước phản chiếu lên màu sắc đỏ nhạt của những bông hoa, tạo ra cảnh tượng vô cùng mỹ lệ.

Bên ngoài ôn tuyền chính là được một hồ nước vây quanh, nhìn tuy không lớn như những hồ nước thông thường ở bên ngoài nhưng lại cực kỳ yên tĩnh. Màu nước xanh thẳm trong suốt, mát rượi lăn tăn chảy vòng quanh.

Nhìn suối nước rất lớn này, rồi lại đưa mắt nhìn ra xa, thậm chí có thể thấy được ở bên đó còn có một cây cầu gỗ khắc hoa văn. Ở trên chính giữa đặt một bàn gỗ chạm trổ hình hoa mộc lan, mặt bàn đặt một bộ ấm trà có bốn cái chén, cùng với bốn chiếc ghế bên cạnh, tất cả đều là làm bằng gỗ và được khắc hoa.

Bạch Băng thoáng đánh giá, không thể không nói thiết kế này thật sự rất tuyệt mỹ, nàng không nghĩ tới Tây Ma Nguyệt lại là một người biết hưởng thụ như vậy.

Sau khi đi một thời gian dài, đến chỗ rẽ thì không thấy đường nữa. Chỉ thấy Quỷ Thủ đưa tay chạm lên một khối đá nhô ra, cơ quan lập tức chuyển động cọt kẹt, sau đó là một con đường xuất hiện ở trước mặt.

Ba người theo bậc thang đi thẳng xuống phía dưới, bậc thang cũng không dài, đi hơn mười bậc đã thấy một mảnh đất được ánh trăng ẩn hiện chiếu thẳng vào.

Sau khi đi ra bên ngoài thì hiện ra lại là một cảnh tượng khác.

Bạch Băng ngạc nhiên nhìn mảnh rừng này, trước mắt nàng lúc này chính là một cánh rừng toàn là cây cối cùng với một tòa núi màu đỏ. Mặc dù núi không cao nhưng trên đỉnh lại có một thác nước chảy xuống, rất mạnh mẽ, làm những bọt nước bắn mạnh lên tạo thành một sơn cốc vô cùng có sức sống.

Dưới thác nước, ở trong hồ sâu có một tảng đá thạch bích màu đen nhô lên, nhìn qua thấy rất bóng loáng và sạch sẽ. Thật đúng là một nơi hoàn mỹ để chữa thương.

Lúc này chuẩn bị tới giờ tý, Bạch Băng ngẩng đầu nhìn ánh trăng rồi bảo Tây Ma Nguyệt ngồi xếp bằng, còn Quỷ Thủ thì bảo vệ ở bên cạnh. Sau đó nàng nhanh chóng cởi y phục ở trên người Tây Ma Nguyệt ra, tiến hành bước chữa trị cuối cùng.

Quỷ Thủ ở bên cạnh tức giận nhìn chằm chằm như muốn giết chết Bạch Băng: "Ngươi làm gì vậy?"

"Giải độc!" Bạch Băng không để ý tới tức giận của Quỷ Thủ, tay vẫn không ngừng lại mà tiếp tục cởi nốt y phục của Tây Ma Nguyệt.

"Giải độc mà cần phải cởi bỏ quần áo sao?" Quỷ Thủ không tin. Quân thượng của hắn tôn quý như vậy sao có thể để cho người ngoài đụng vào!

Trái ngược với tức giận của Quỷ Thủ, đương sự là Tây Ma Nguyệt thì lại rất hưởng thụ, hắn chỉ mong sao Bạch Băng đem y phục toàn thân của hắn cởi cả ra luôn a.

"Không cởi bỏ y phục, vậy ngươi đi giải đi." Bạch Băng đưa tay kéo nốt y phục còn lại xuống, mắt thì trừng trừng nhìn Quỷ Thủ.

Quỷ Thủ vốn định cãi tiếp, nhưng nhìn thấy ánh mắt hưởng thụ của quân thượng, đành phải kìm nén lại không tranh cãi nhiều lời với Bạch Băng nữa.

Bạch Băng thấy thế thì nhếch môi, ngân châm chuẩn bị sẵn trong tay áo thi châm ở trên lòng bàn chân, đỉnh đầu, trước ngực và sau lưng của Tây Ma Nguyệt. Làm xong tất cả thì chắc là khoảng giờ tý, vậy là vừa đúng lúc.

Thời gian để giải độc thích hợp nhất chính là giờ tý, bởi vì lúc này là thời gian hấp thu linh khí dồi dào nhất của trời đất. Người trúng độc không được mặc đồ mà ngồi ở giữa nơi hoang dã, sau đó nhờ ánh trăng và linh khí để triệt tiêu các kịch độc, cộng thêm với sự dẫn đường của ngân châm nhất định các chất độc có thể dễ dàng được dẫn ra ngoài. Nhưng nhất định phải là toàn thân lõa thể mới được, bởi vì độc tố sẽ theo từng lỗ chân lông mà thoát ra, nếu như không làm đúng như vậy, nhẹ sẽ bị liệt nửa người mà nặng thì mạng cũng mất luôn tại chỗ.

Sau nửa canh giờ, từ trên đỉnh đầu của Tây Ma Nguyệt bắt đầu bốc ra hơi nóng, trong miệng nôn ra máu đen. Cổ cùng với vẻ mặt tím đen cũng từ từ trở nên nhạt đi.

Đúng lúc Bạch Băng đang định thu hồi nội lực, đột nhiên Tây Ma Nguyệt đang ngồi phía trước kêu lên một tiếng, gân mạch trên mặt cũng nổi lên liên tục, giống như vô số con giun đang di chuyển. Chỉ liếc mắt nhìn qua bộ dáng này cũng khiến người ta vô cùng sợ hãi.

"Chết tiệt, ngươi đã làm gì quân thượng?" Ánh mắt Quỷ Thủ sốt ruột, đưa tay rút trường kiếm đặt ở trên cổ Bạch Băng. Rồi sau đó hung hăng trợn mắt nhìn chằm chằm nàng, động tác giống như chỉ một giây tiếp theo là sẽ đem đầu nàng chặt xuống.

Bạch Băng cũng bị phản ứng của Tây Ma Nguyệt làm cho chấn kinh, sau đó đưa tay xem xét mạch tượng của hắn. Vì quá xúc động nên nàng dùng lực hơi mạnh vậy mà khiến cho bàn tay của Tây Ma Nguyệt hơi nổi lên gân xanh, cảm giác được mạch tượng nhảy lên, Bạch Băng lại đưa mắt quan sát thật kỹ, đây là chuyện gì? Theo như lý thuyết thì độc này phải giải được rồi chứ?

"Hắn trúng độc bao nhiêu năm rồi, hiện tượng lúc trúng độc ngươi có biết ra sao không?"

Trường kiếm trên tay Quỷ Thủ vẫn chưa thu lại, do dự một chút hắn mới lên tiếng: "Mười năm, mười năm trước vào lúc quân thượng tiếp quản chức vị Ma Quân cũng chính là lúc bị người ám toán. Mấy năm nay, cách một khoảng thời gian thì độc sẽ bộc phát, mỗi lần độc phát thì đều phải dùng hàn băng và nội lực để áp chế."

"Mười năm?" Bạch Băng có chút sửng sốt, xà độc vậy mà có thể tồn tại ở trong cơ thể hắn những mười năm, chuyện này cũng quá dọa người rồi. "Vậy ngoại trừ lần bị ám sát đó, thế còn độc rắn này là từ đâu mà có?"

Ánh mắt Quỷ Thủ lóe lên: "Mười năm trước, ngay ngày hôm sau sau khi bị trúng độc, đang trong lúc người vận công chữa thương ở băng thất, đột nhiên xuất hiện một con rắn hai đầu. Chủ nhân cũng vì không phòng bị nên mới bị cắn.”

Rắn hai đầu? Bạch Băng nghe được lời này của Quỷ Thủ thì vẻ mặt cũng biến đổi. Rắn hai đầu này xuất hiện quá quái dị, tuy Quỷ Thủ không cảm thấy được điều này nhưng nàng thì khác, mà rắn hai đầu ở Amazon tại sao lại xuất hiện ở đây?

Thời điểm nàng tiến vào mật đạo cũng đã cẩn thận đánh giá qua, phía trước là băng thất, ở giữa là ôn tuyền, tiếp đến sau cùng thì là cánh rừng rậm này, nếu bảo là rắn hai đầu tự nhiên xuất hiện ở trong mật đạo thì chỉ có người ngốc mới tin!

"Các ngươi không cảm thấy con rắn này xuất hiện rất kỳ quái sao?" Bạch Băng quay đầu dò xét hỏi thử.

"Kỳ quái? Trên khắp đại lục có nhiều rắn như vậy, cho nên xuất hiện vài con ở bên trong băng thất thì cũng có gì kì lạ" Quỷ Thủ nhíu mày lên tiếng. Rắn ở trên đại lục là động vật rất phổ biến, hơn nữa độc tính còn cực kỳ lợi hại, người bị nó cắn cũng rất nhiều mà.

"Chẳng có gì lạ........." Bạch Băng nheo mắt lẩm bẩm nói.

Xem ra ngay cả Tây Ma Nguyệt cũng không phát hiện ra sự xuất hiện quái dị của con rắn này, rắn hai đầu nàng đã từng nghiên cứu qua, trên thế giới cũng rất ít khi thấy hơn nữa sinh trưởng và phát dục của nó cùng với những con rắn khác là không giống nhau, bởi vì nhiệt độ của bọn nó chịu ảnh hưởng khác nhau.

Rắn hai đầu sinh trưởng ở nơi có nhiệt độ hơi cao, khi tìm kiếm thức ăn nó cũng đi tới những nơi có nhiệt độ nóng để tìm. Mà đối với những chỗ có nhiệt độ cao thì rắn hai đầu rất mẫn cảm, cho nên chỉ cần chỗ nào có nhiệt độ hơi lạnh là nó sẽ bỏ đi ngay chứ không bao giờ tiến đến.

Chỉ cần nó tiếp xúc với khí lạnh thì thân thể sẽ phát cuồng, không ngừng tấn công tới những sinh vật ở xung quanh. Trong thời gian ngắn, tất cả thực vật ở trong miệng đều sẽ bị nó nôn ra hết, rồi lại tiếp tục điên cuồng mà tấn công. Và cũng chỉ trong thời gian một ngày, rắn hai đầu nhất định sẽ tắt thở mà chết. Cho nên nếu như nó xuất hiện ở nơi lạnh giá như vậy thì chỉ có một khả năng, đó là vì có người cố ý mang nó tới băng thất sau đó để lại.

"Ngươi ở trên người quân thượng rốt cuộc đã động tay động chân làm cái gì vậy!" Quỷ Thủ thấy Bạch Băng không nói gì thì vô cùng buồn bực, bắt hắn trả lời mấy vấn đề kia làm gì trong khi thân thể của quân thượng mới là điều quan trọng nhất.

"Đem kiếm của ngươi bỏ xuống, điều hiện tại ngươi có thể làm chính là trả lời những vấn đề của ta. Nếu như không, tính mạng của Tây Ma Nguyệt cũng chẳng còn giữ được bao lâu đâu" Ánh mắt Bạch Băng lạnh lùng nhìn qua Quỷ Thủ, nàng không thích nhất là bị người khác chỉ kiếm vào người.

"Ngươi......." Quỷ Thủ trừng mắt, trong lòng rất tức giận. Nhưng hiện tại quân thượng đang nằm trong tay của người này, nên hắn cũng không dám làm gì Bạch Băng, chỉ đành không cam lòng mà thu hồi trường kiếm.

Bạch Băng thấy vậy mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía gân mạch đang chạy tán loạn của Tây Ma Nguyệt: "Hắn lúc trúng độc thì có biểu hiện gì"

"Môi trở nên trắng, sắc mặt xanh tím làm người ta phải sợ hãi. Lúc ấy vốn đã bị đâm một kiếm, nên tình huống cụ thể chỉ có vậy thôi"

Bạch Băng nhíu mày: "Sau khi trúng độc? đại phu xem qua thì nói như thế nào?"

"Kịch độc vô cùng lợi hại, không thuốc nào chữa được. Nếu không phải là tiền nhiệm quân thương Hậu Giản đã dùng hết nội lực toàn thân để giữ lại tâm mạch thì chỉ sợ quân thượng đã không sống được tới bây giờ" Ánh mắt Quỷ Thủ trở nên ảm đạm, nói xong thì tâm trạng cũng trầm trọng xuống.

"Hậu Giản? Vậy nhóm người quân thượng tiền nhiệm còn sống?" Nghe thấy thế thì Bạch Băng vội vàng hỏi. Hậu Giản là tên mẹ của nàng, quả thật mẹ nàng chính là quân vương của Ám Ma Tộc!

"Cái này........Ta cũng không biết. Từ khi quân thượng kế vị tới nay, tiền nhiệm quân thượng đều ở trong linh mạch chi nội, còn sống hay không thì chỉ có mình quân thượng là biết rõ nhất" Linh mạch chi nội chỉ có Ám Ma vương mới có thể mở ra mà thôi.

"A.....?" Bạch Băng tâm tư chuyển động, nếu như muốn biết rõ mọi chuyện thì phải đợi Tây Ma Nguyệt tỉnh lại. Mà ba ngay sau ở Biên Cảnh sẽ khai chiến, nàng không có thời gian để đi tìm hiểu, trước mắt nàng chỉ có thể đi tới Biên Cảnh rồi sau này có thời gian mới quay lại Ám Ma tộc sau vậy.

Nhìn Tây Ma Nguyệt lúc này trên người đã nổi đầy gân mạch đáng sợ, Bạch Băng nhíu mày, năm đó là do mẹ nàng dùng tất cả nội lực để áp chế độc tính, vậy thì độc rắn lúc này xem ra đã giải được rồi.

Mà hỗn hợp độc này có thể là do thời gian tồn tai trong cơ thể hắn đã quá lâu, cho nên biện pháp duy nhất lúc này cũng chỉ có cách áp chế lại gân mạch rồi sau đó để cho hắn uống độc trùng. Dùng độc trùng có tính hấp dẫn lẫn nhau, sau đó đem máu bị nhiễm độc ngưng tụ lại, dùng nội lực của nàng đẩy ra.

"Ta cần một vài loại độc trùng, rết, bọ cạp, nhện độc, trong vòng một canh giờ phải tìm được" Bạch Băng lạnh lùng ra lệnh.

"Được, hiện tại ta đi bắt!" Độc vật này ở trên đại lục cũng rất dễ tìm được.

Hơn mười phút thời gian trôi qua, Bạch Băng lại cẩn thận quan sát biến hóa của Tây Ma Nguyệt, trên người đã bị trúng độc nặng như vậy mà còn có thể tu luyện nội công cao cường như thế, quả thật là thiên tài hiếm có.

"Tất cả đều đủ rồi" Quỷ Thần mồ hôi ướt đẫm, hơi thở có chút gấp gáp vừa nói vừa đưa ra độc vật.

Bạch Băng chăm chú nhìn, rồi đưa tay nhận lấy chiếc bình ở trên tay Quỷ Thủ. Thời gian gấp rút, nàng chỉ còn cách sử dụng nội lực để thiểu đốt mấy thứ độc vật này. Đem bình bịt kín lại, chỉ trong nháy mắt tất cả độc vật đều đã bị nội lực hòa tan mà chết.

Nàng đối với bất cứ thứ gì có độc đều rất am hiểu, cho nên trong cả qua trình này đều làm vô cùng lưu loát. Nếu đổi lại là một dược sư thì chỉ sợ sẽ không có lá gan này, vì chỉ cần hơi phạm phải sai lầm thì tính mạng cũng không giữ nổi.

Mãi một lúc lâu sau, Bạch Băng mới cầm lấy cái chén đổ ra một ít chất lỏng màu đen. Chất lỏng này chính là kịch động mà nàng vừa luyện chế, nhìn nó dập dờn ở trong chén không khác gì nước sôi đang lăn tăn chuyển động.

"Đem cái chén này, cho quân thượng của các ngươi uống hết" Bạch Băng cầm cái chén đưa cho Quỷ Thủ.

"Thứ này làm sao có thể đưa cho quân thượng uống được" Thứ độc trùng luyện chế này, nếu cho quân thượng uống hết chẳng phải chính là hại chết người sao?

"Nếu như ngươi thật sự muốn giải độc cho hắn thì cho hắn uống, ta cũng chỉ có thể làm tới vậy mà thôi. Nếu ngươi không tin, thì có thể đổ chén thuốc này đi" Bạch Băng nghiêm mặt hướng về phía sau lưng Tây Ma Nguyệt, dựa vào nội lực rất mạnh của hắn cùng với nội lực của nàng không biết có thể hay không ép ra được năm phần độc tính.

Quỷ thủ nhận lấy bất thuốc hơi có chút do dự, chẳng lẽ phải thật sự cho quân thượng uống? Giương mắt nhìn lướt qua Bạch Băng, rồi lại nhìn quân thượng đang mất đi tỉnh táo. Vừa rồi hình như quân thượng đối với người này cũng không có đề phòng, có lẽ chén thuốc này thật sự có thể chữa trị cho quân thượng.

Trong lòng cũng thả lỏng, Quỷ Thủ tiến lên, đem bát thuốc rót vào trong miệng Tây Ma Nguyệt.

Nhìn Quỷ thủ rót dược, Bạch Băng cũng không chần chờ, ngồi xếp bằng đưa hai tay đặt lên lưng của Tây Ma Nguyệt. Hai tay xuất chưởng áp vào lưng, dùng nội lực truyền vào trong cơ thể hắn. Dần dần khí tức bắt đầu tỏa ra xung quanh, chỉ trong nháy mắt mọi hoa cỏ đều trở nên héo rũ.

Quỷ Thủ nhất thời cả kinh, lập tức vận khí nín thở vì hắn thấy khí tức tỏa ra từ trên thân của bọn họ có độc!

Chưởng lực từ hai tay Bạch Băng toát ra nóng rực, nhiệt khí tỏa ra liên tục làm cho trên mặt nàng cũng toát đầy mồ môi.

Quỷ Thủ nhìn tình trạng đang xảy ra, thân thể Bạch Băng không ngừng run rẩy thì hắn hiểu rõ, do công lực của quân thượng thâm hậu nên người này mới không chống đỡ được, mà biến thành tình cảnh này.

Bạch Băng vẫn cố gắng vận nội lực truyền ra, hai tay liên tục thay đổi vị trí từ phía sau ra đằng trước, sau đó dồn lực đánh mạnh một chưởng vào lồng ngực của Tây Ma Nguyệt.

"Phốc" Máu tươi từ trong miệng của Tây Ma Nguyệt phun ra, máu có màu đen rất đậm đặc.

"Phốc" Hai tay thu hồi, trên miệng Bạch Băng cũng đồng thời phun ra máu tươi.

"Ngươi........." Tây Ma Nguyệt mở to hai mắt, nhất thời cũng chấn kinh.

Bạch Băng đưa mắt nhìn Tây Ma Nguyệt, hơi mỉm cười rồi ngã xuống trên người Tây Ma Nguyệt, lập tức hôn mê không còn ý thức.

"Đem Kim linh đan lấy ra đây" Tây Ma Nguyệt đưa tay đỡ người vừa ngã xuống vào trong lòng. Quay đầu hướng Quỷ Thủ hô to, chết tiệt, công lực của nàng chỉ mới tu luyện vài năm, vậy mà dám đối đầu với nội lực của hắn, quả thật là không muốn sống nữa mà!

"Quân thượng........đây!" Quỷ Thủ nghe thấy quân thượng bảo lấy ra Kim linh đan thì cũng sửng sốt, Kim Linh đan này ở trong Ám Ma tộc chính là thuốc tiên, trừ bỏ quân thượng ra thì không ai có được. Thậm chí ngay cả các trưởng lão của tộc cũng không thể sử dụng, vậy mà quân thượng lại định cho người này........

-------------------

Bạch Băng sau khi tỉnh dậy thì cực kỳ thoải mái, chỉ không tới nửa canh giờ mà nàng đã tỉnh lại ở trong cung điện hoa lệ. Từ trên giường ngồi dậy, đưa mắt đánh giá khắp nơi, đây thật sự là cung điện của Tây Ma Nguyệt!

"Tiểu thư đã tỉnh dậy rồi, người có cảm giác như thế nào?" Thị nữ đẩy cửa tiến vào, trên mặt được che lại bằng một mảnh lụa, nhìn thấy Bạch Băng tỉnh lại thì lên tiếng hỏi.

"Rất tốt" Bạch Băng lạnh lùng trả lời.

Đúng vậy, nàng cảm giác được thân thể có chút kỳ quái, vì khi tỉnh lại nàng không hề cảm giác thấy có chỗ nào không khỏe. Hơn nữa nàng còn cảm thấy được khí tức ở trên người so với trước kia còn tốt hơn, thân thể vô cùng có sức sống.

Chuyện này thật sự là quái dị, nàng rõ ràng đã bị nội lực của Tây Ma Nguyệt làm cho chấn thương. Không tới một hai tháng thì khó mà khỏi được, vậy mà lúc này một chút mệt mỏi cũng không có, kỳ quái, chẳng lẽ là đã ăn được thần dược gì đó?

"Các ngươi đã cho ta ăn cái gì?" Bạch Băng thử vận nội lực, nhưng một chút đau đớn đều không có.

"Tỉnh dậy rồi" Từ ngoài cửa truyền tới âm thanh của Tây Ma Nguyệt, theo sau là Quỷ Thủ. Vừa đi vào Quỷ Thủ đã trừng mắt nhìn chằm chằm Bạch Băng, trong lòng cực kỳ không phục ạ.

Bạch Băng liếc mắt nhìn nhìn Tây Ma Nguyệt, nhếch miệng cười cười: "Không nghĩ tới, Ám Ma tộc của các ngươi lại có nhiều Linh đan diệu dược như vậy"

"Linh đan diệu dược? Nói vậy là có ý gì?" Tây Ma Nguyệt nở nụ cười tà mị.

"Không phải sao? Nếu không phải vậy thì làm sao cơ thể của ta có thể kỳ quái như vậy?" Bạch Băng có chút khó tin mà nhìn Tây Ma Nguyệt. "Vậy thì vì cái gì mà thân thể hiện tại của ta lại tràn ngập khí lực? Mà một chút nội thương cũng không có......." Câu nói kế tiếp của nàng rất nhỏ, đôi mày nhíu chặt lại giống như đang suy nghĩ đến vấn đề gì đó.

Tây Ma Nguyệt lần đầu tiên nhìn thấy hình dạng như vậy của Bạch Băng, sửng sốt một chút rồi mới phá lên cười.

Thị nữ bên cạnh thấy thế cũng mỉm cười, chỉ riêng có mình Quỷ Thủ là có vẻ mặt quái dị. Ngay cả Kim Linh đan cũng đã ăn rồi, còn có thể không kỳ lạ sao!

Nghe thấy mọi người cười, trong nháy mắt Bạch Băng cảm thấy không được tự nhiên. Vì vậy, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nói sang chuyện khác: "Đừng cười, hiện giờ độc ở trên người ngươi đã không còn có gì trở ngại, nhưng vẫn phải sử dụng thêm thuốc"

"Không phải là đã không có việc gì nữa rồi sao?" Quỷ Thủ đứng sau nghi ngờ lên tiếng hỏi.

"Tuy là độc còn sót lại không nhiều, nhưng mà vài chỗ vẫn còn chưa bài trừ hết, cần phải sử dụng thuốc trong một tháng, còn thuốc mà trước kia ngươi sử dụng......" Nói tới đây, Bạch Băng hơi tạm dừng một chút, nhìn về phía thị nữ và Quỷ Thủ liếc mắt một cái : "Tóm lại, sau này nếu sử dụng thuốc thì phải cực kỳ cẩn thận, không thể sử dụng sai thuốc dù chỉ một chút....."

Nghe thế thì ánh mắt Tây Ma Nguyệt lóe lên: "Nói thẳng ra"

Hắn nhìn chằm chằm vẻ mặt Bạch Băng, nếu như nàng có một chút biến hóa thì hắn đều có thể nhìn thấy ngay, nhưng mà tiếc là dù có nhìn thế nào thì hắn cũng vẫn đoán không ra được ý tứ của nàng.

"Người trước kia trị liệu cho ngươi và kê đơn thuốc là ai?" Bạch Băng thấy Tây Ma Nguyệt nói như vậy thì cũng không bận tâm thêm gì nữa.

"Nguyên Nguyệt, trưởng lão của Ám Ma tộc"

"Hắn có thể tin tưởng được sao?" Bạch Băng nghi ngờ.

"Đương nhiên có thể tin tưởng, Nguyên Nguyệt trưởng lão chính là người có danh vọng rất cao trong Ám Ma tộc. Năm đó lúc quân thượng kế vị bị trúng độc, trưởng lão đã dùng máu trong người mình để đổi cho quân thượng, hơn nữa những năm trở lại đây cũng đều là do trưởng lão chăm sóc trị liệu kịch độc......" Quỷ Thủ nhìn Bạch Băng lên tiếng, ai chẳng biết Nguyên Nguyệt trưởng lão là người rất trung thành với Ám Ma tộc, chẳng lẽ người này đang hoài nghi trưởng lão sao.

Bạch Băng nghe vậy cũng không nói gì, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười khinh thường rồi lạnh lùng lên tiếng: "Những vị thuốc ta vừa viết ra, trong một tháng này ngươi chỉ cần đúng giờ uống thuốc là được. Nhớ là phải giao thuốc cho người có thể tin tưởng được đi nấu, người trước kia vẫn nấu thuốc cho ngươi có vấn đề"

Tây Ma Nguyệt bình tĩnh nhìn Bạch Băng, một chút phản ứng cũng không có. Giống như hắn đã sớm biết Bạch Băng sẽ nói như vậy, mà hắn chỉ là đang chờ đợi nàng nói ra mà thôi.

"Thuốc kia, tạm thời có thể áp chế được độc tính. Nhưng mà nó sẽ khiến cho ngươi mãi mãi không thể khỏe lại được, trong thuốc có kèm theo chất độc mãn tính, dùng để kích phát độc tính của độc rắn trong cơ thể ngươi, dần dần làm cho thân thể ngươi trở nên xấu đi"

"Quân thượng........chẳng lẽ là........." Quỷ Thủ nhíu mày, lời của Bạch Băng đã khiến cho hắn hoàn toàn kinh hãi. Thuốc là do Nguyên Nguyệt trưởng lão kê đơn, chẳng lẽ là do Nguyên Nguyệt trưởng lão? Vừa rồi hắn còn thật sự không tin. Nhưng mà nghe tới đây, hắn cảm giác có chút nghi ngờ rồi.

Ánh mắt Tây Ma Nguyệt sáng ngời, làm cho người ta nhìn không rõ là hắn đang vui hay giận. Mãi cho tới khi nhìn Bạch Băng một lúc lâu thì hắn mới lên tiếng: "Ngươi giúp bản tôn giải độc trên người, bản tôn sẽ cho ngươi mượn năm vạn binh mã cùng với 500 con ma thú cao cấp"

"Tốt" Bạch Băng dứt khoát trả lời: "Sau khi chiến sự chấm dứt, hi vọng ngươi có thể đem chuyện của mẹ ta nói rõ ràng cho ta biết"

Hôm nay tới Ám Ma tộc, nàng đã hiểu rõ một chuyện. Người trong Ám Ma tộc muốn diệt trừ Tây Ma Nguyệt, mà năm đó chuyện mẹ nàng thoái vị cũng có liên quan tới người này. Nếu không thì vì sao nhẫn Ám Ma lại có thể xuất hiện ở trên tay nàng, mà không phải là Tây Ma Nguyệt.

------------

Biên Cảnh.

Trời lúc này đã sắp sáng, rất nhiều lều trại ở biên cảnh đều yên tĩnh lại, chỉ còn một số ít binh sĩ là đang đi tuần tra xung quanh.

Đột nhiên có một bóng người âm thầm trà trộn vào với mục đích để đánh lén, nhưng nhất thời lại bị tiếng cười vang lên làm cho giật mình. Người người đều cho rằng đánh lén vào đêm khuya là thích hợp nhất, nhưng đấy chỉ là suy nghĩ của người bình thường mà thôi. Mà người thông minh thì lại nghĩ, vào thời điểm lúc sáng sớm khi các binh sĩ đã mệt mỏi vì canh gác cả đêm, chỉ còn lại vài người đi tuần tra, số còn lại đều ngủ gà ngủ gật thì mới là thời gian tốt nhất ạ.

"Ngươi cười cái rắm ý, trời vừa mới sáng ngươi ở đây để làm gì" Lãnh Dao chịu không nổi mà trợn đôi mắt đen vô cùng tức giận quát mắng.