Vương Phi Xà Y

Chương 51: Đạt Điểm Cao Đoạt Giải Quán Quân




Tề Vân đang ngồi trên ghế, trông thấy một trận đấu khí mạnh mẽ như vậy thì cũng cả kinh. Thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng không thể ngăn cản được, chứ đừng nói tới đây chỉ là nhi tử của hắn. Lần này ra tay hãm hại bọn họ giữa chừng cũng có một phần là do hắn quá nóng vội, cho nên đã bỏ sót sự lợi hại của người đi cùng với vị nam tử áo trắng kia.

Tề Lâm trong lòng bắt đầu trở nên rối loạn, ai có thể nghĩ đến đã đi tới nửa đường rồi còn gặp phải Trình Giảo Kim, mà lực lượng kia so với hắn còn lớn hớn gấp trăm lần ạ. Nếu như bị đánh trúng, hẳn là không chết cũng sẽ bị tàn phế.

Mọi người ở trên sân quan sát nghe thấy tiếng động, tất cả đều quay đầu nhìn về phía bên này để xem xét. Sau đó mọi người chỉ nhìn thấy một luồng đấu khí màu đen đánh thẳng về phía vị trí của gia chủ Tề gia, nhất thời những người đang xem náo nhiệt đều cảm thấy khó hiểu, từ khi nào thì ở đây lại xảy ra đánh nhau như vậy ạ.

Đấu khí màu đen của Thần Công Liên tỏa ra dầy đặc, khí tức cường đại ngưng tụ mà lao đi. Người xem chứng kiến một cảnh này thì càng thêm kinh hoảng, một chưởng này nếu như bị đánh trúng, kết quả không thể nào tưởng tượng được ạ.

"Ầm Rầm" một tiếng vang lên, Tề Lâm mở to hai mắt nhìn chằm chằm luồng đấu khí màu đen kia đang lấy đầu hắn làm mục tiêu mà lao tới, dù biết thế nhưng ngay cả một cơ hội để tránh né hắn cũng không có.

"A........." Tề Lâm chỉ kịp hét to một tiếng, sau đó là luồng đấu khí màu đen kia ập tới, đánh bay Tề Lâm lên cao, khiến lục phủ ngũ tạng của hắn như bị đảo lộn, sắc mặt tái nhợt, miệng phun máu tươi rồi rơi xuống đất.

"Lâm nhi" Tề Vân ở bên cạnh sợ hãi kêu lên, chạy nhanh tới chỗ Tề Lâm.

Người ở trong sân lúc này đã trở nên choáng váng, người nam nhân này làm sao lại công kích công tử của Tề gia. Hơn nữa lại còn công kích trắng trợn lộ liễu như vậy, đây chẳng phải là không thèm đem Tề gia để vào trong mắt sao.

Tề Vân đưa tay đỡ Tề Lâm dậy, sau đó tức giận trừng mắt nhìn về phía Thần Công Liên: "Vị công tử này, tại sao lại ra tay độc ác với nhi tử của ta như vậy. Nếu như ngươi không cho lão phu một câu trả lời rõ ràng, lão phu nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi"

Nét mặt già nua của Tề Vân sau khi nói ra những lời này, ngay lập tức làm người nghe có cảm tưởng như chính Thần Công Liên là người ra tay đánh lén vậy.

Bạch Băng đang tỷ thí ở trong sân nghe nói thế thì trong mắt nổi lên thần sắc tính toán, trận đấu này dù ai thắng với nàng đều không quan trọng, nhưng mà Thất Huyết Linh Lung kia nhất định phải thuộc về nàng. Người nào dám cùng nàng tranh giành, kết quả chỉ có một, đó chính là chết!

Nàng vốn không có ý định đuổi tận giết tuyệt Tề gia, nhưng lúc này chính bọn họ lại giở thủ đoạn ở sau lưng nàng. Một khi đã như vậy, hôm nay ở ngay trước mặt mọi người nàng sẽ giệt trừ tất cả, nàng muốn nhìn xem có ai dám nói nửa câu hay không!

Thần Công Liên đang ngồi trên ghế bỗng nhiên phi thân bay lên giữa sân, hai tròng mắt tối đen nhìn lướt qua vị trí của Tề Lâm.

"Dám đánh lén người của ta ở ngay trước mặt ta, đều đáng chết!" Giọng nói lạnh như băng của Thần Công Liên vang lên, làm cho Tề Lâm vừa đứng lên lập tức cảm thấy toàn thân bỗng rét lạnh.

"Ngươi.........Lời này của ngươi là có ý gì. Đánh lén, người nào trông thấy nhi tử của ta đánh lén hả?" Tề Vân tức giận chất vấn. Hắn đương nhiên là người biết rõ ràng, chuyện vừa xảy ra căn bản là không một ai nhìn thấy cho tới khi một tiếng nổ lớn vang lên, mới kéo sự chú ý của mọi người qua đây.

Khi mọi người nhìn qua, nếu có trông thấy thì cũng chỉ có thể nhìn thấy hắn ta đang ra tay công kích nhi tử của hắn mà thôi, chứ làm gì có ai nhìn thấy Lâm nhi ra tay đánh lén người lúc trước!

"Người khác thấy hay không cũng không quan trọng, chỉ cần ta trông thấy là được rồi" Thần Công Liên híp mắt lại, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.

"Ngươi..." Tề Vân nghe xong lời này, sắc mặt trầm xuống. Vốn hắn định đổ hết tội lỗi lên người này, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Thần Công Liên kia thì đột nhiên trong lòng có một cảm giác sợ hãi dâng lên.

Thần Công Liên trừng mắt liếc nhìn Tề Vân, sau đó là dừng lại trên người Tề Lâm khẽ mỉm cười: "Hôm nay, ngươi là người phải chết. Người nào dám ngăn cản, ta cũng không ngại giết luôn một lượt!"

Bên miệng tuy đang nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, nhưng mà lời nói ra thì lại cực kỳ khát máu làm cho người ta phải dựng tóc gáy, nổi da gà.

Dám ở trước mặt hắn giở thủ đoạn, tính kế lên người của hắn. Vậy thì hắn cũng chẳng quan tâm gì nhiều, ngày hôm nay nếu như hắn không tiêu diệt Tề gia, e là Bạch Băng chắc chắn cũng sẽ không vui.

Không thể không nói, suy nghĩ của Thần Công Liên và Bạch Băng lúc này thật giống như không bàn mà hợp. Dám tính kế lên hai người bọn họ, vậy thì cũng phải sẵn sàng hứng chịu hậu quả.

Thần Công Liên vừa dứt lời, xung quanh trở nên yên tĩnh lại, ngay cả một tiếng động cũng không có, khiến cho không khí trở nên quái dị lạ thường.

Tề Vân vào lúc này cũng không biết nói gì, hắn thật sự đối với người kia rất sợ hãi, cho nên lập tức quay đầu nháy mắt ra hiệu với Tề Lâm.

Hiện tại nếu như thật sự phải ra tay với người nam nhân này, bọn hắn tuyệt đối không nắm chắc phần thắng. Mà nếu ở trước mặt công chúng, Tề gia ngang nhiên ra tay đánh giết người, chỉ sợ sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt.

"Vị công tử này, chuyện của chúng ta có thể hay không đợi tới khi tỷ thí kết thúc rồi giải quyết" Tề Lâm thở hổn hển, trong lòng mặc dù rất tức giận, nhưng vào lúc này chỉ cần có thể kéo dài thời gian là được. Đợi sau khi kết thúc cuộc tỷ thí này mọi người giải tán đi hết, thì hắn nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn bọn họ.

Thần Công Liên thờ ơ liếc mắt nhìn qua, ánh mắt nhìn về phía đám người Tề gia vào lúc này chỉ còn có sự khinh bỉ mà thôi. Chờ sau khi tỷ thí này kết thúc, thì cũng chính là lúc toàn bộ Tề gia bị giệt môn.

Gió thổi qua những ngọn cây, vào giữa trưa mặt trời cũng trở nên nóng hơn. Tuy đã vào tháng tám nhưng sự oi bức này, có chút nóng bỏng hơn rất nhiều so với thời điểm này của mọi năm trước.

Hai người Bạch Băng và Nhiếp Phong đứng ở giữa sân, nội lực tuy mạnh mẽ nhưng cũng đều đã giao đấu với thời gian quá dài mà không hề dừng lại nghỉ ngơi. Chính vì vậy mà thân thể của cả hai đã có chút mệt mỏi, khiến cho đấu khí ở giữa sân cũng bị giảm xuống.

Sau một giờ, hai giờ, khí tức ở trong sân cũng dần dần tiêu tan đi.

"Đấu khí của ngươi hao hết rồi!" Nhiếp Phong quay đầu nhìn về phía Bạch Băng lên tiếng.

"Ngươi cũng không phải giống vậy hay sao!" Bạch Băng cũng nhếch miệng trả lời.

Nhiếp Phong vậy mà cũng cạn kiệt đấu khí giống như nàng, cho nên trận đấu này thắng bại thật khó phân ạ. Rất hiếm khi gặp được đối thủ ngang sức như vậy, nên nàng cũng có chút nuối tiếc.

"Nhiếp Phong, nếu như đấu khí không thể phân được thắng bại, vậy thì sử dụng Vũ Tu đọ sức đi!" Bạch Băng thu tay, mũi chân điểm nhẹ trên đất, một thanh trường kiếm đang nằm dưới mặt đất bỗng bay lên rơi vào trong tay nàng.

"Ta sẽ phụng bồi tới cùng" Nhiếp Phong cũng thu tay về, sau đó từ bên hông cũng rút ra một thanh đao. Có thể gặp được một đối thủ mạnh như vậy, làm cho hắn quả thật là rất hưng phấn.

Lúc này, hắn không còn đặt chú ý vào Thất Huyết Linh Lung nữa. Vì đối thủ ở trước mặt hắn bây giờ so với Thất Huyết Linh Lung, giống như còn có giá trị hơn rất nhiều!

Hai người nắm binh khí trong tay, không hề bỏ phí thêm chút thời gian nào nữa, chỉ trong nháy mắt liền công kích về phía đối phương.

Lúc này trong đám người đều kinh hô, dáng vẻ đều là không thể tin nổi. Đấu khí đã không thể phân thắng bại, giờ lại còn tỷ thí Vũ Tu, đối với bọn họ thì hai người này đã không thể dùng từ lợi hại mà hình dung được nữa rồi. Không những đấu khí lợi hại mà ngay cả Vũ Tu cũng không kém, khiến cho những người đứng xem ở đây đều ghen tị muốn chết!

Trường kiếm cùng với đao phong không ngừng va chạm vào nhau, tạo thành những tiếng như rồng kêu rồi sau đó là bắn ra những năng lượng mạnh mẽ.

Thoáng chốc đã giao đấu tới vài chục chiêu thức, nhưng cả hai đều không có ai rơi vào thế hạ phong.

'keng keng keng..' Một trận va chạm vào nhau của đao và kiếm. Hai người đối diện lạnh lùng nhìn nhau.

Khóe miệng Bạch Băng hơi nhếch lên, nắm chặt trường kiếm trong tay, mắt lóe lên vẻ đắc ý rồi theo đó là giọng nói cực kỳ cuồng vọng vang lên: "So đấu về Vũ Tu, ngươi không thắng được!"

Nàng từ khi sinh ra đã có khả năng thiên phú về Vũ Tu giả, bàn về công phu mà nói thì so với nàng không ai có thể vượt qua!

Nhiếp Phong nhíu mày, chỉ mới tỷ thí được vài chục chiêu thôi nhưng trong lòng hắn cũng biết rõ về phương diện Vũ Tu, hắn tuyệt đối không thắng được người trước mắt này. Hắn thật không thể tưởng tượng được, một người thiếu niên mười bốn tuổi này so với hắn còn nhỏ hơn vậy mà không chỉ có thực lực đấu khí ngang với hắn, mà Vũ Tu so với hắn còn mạnh mẽ hơn, hắn ta làm thế nào để tu luyện được như vậy?

Giọng nói cuồng vọng sau khi vang lên, Bạch Băng nhấc chân đá mạnh một cước, đất đá dưới chân từ từ bay lên va chạm vào nhau tóe ra lửa.

Nhiếp Phong từng bước lùi về phía sau, tay vẫn dơ đao lên chống đỡ với trường kiếm của Bạch Băng như cũ. Đối với chiêu thức biến đổi liên tục của Bạch Băng thì hắn rõ ràng là không phải đối thủ, công kích như vậy, trong trí nhớ của hắn thì chưa từng nhìn thấy hay là xem qua ghi chép nào cả. Cho nên hắn không thể tìm được cách phá giải chiêu thức, hắn chỉ có thể tùy ý để Bạch Băng chiếm thế thượng phong, rồi mình thì theo sau chống đỡ.

Đột nhiên Nhiếp Phong nhìn thấy một cái khe hở, nhấc chân đá văng trường kiếm của Bạch Băng, thân hình khéo léo, tay dơ lên thanh đao lấy một tốc độ nhanh chóng đánh thẳng về phía Bạch Băng.

Người ở trên sân vào giờ khắc này đều trợn to hai mắt, một đao kia chính là hướng thẳng tới vị trí trái tim của Bạch Băng mà đâm tới. Thần Công Liên cũng sửng sốt híp mắt lại, hắn thật không ngờ kia lại chính là chiêu thức Liên Hoàn Đao, chết tiệt, không thể tưởng tượng được Nhiếp Phong lại biết chiêu thức này.

Chiêu thức Liên Hoàn Đao chính là Tự Huyễn Ảnh, một khi đối diện với chiêu thức này thì rất khó tránh né. Thần Công Liên vận đấu khí đang định bắn ra, làm cho mọi người phải chấn động.

Bị đao khí đập vào mắt, Bạch Băng chỉ lạnh lùng cười. Đấu khí nàng học tuy chỉ được vài năm, nhưng mà Vũ Tu thì không như thế. Mặc kệ là chiêu thức đao kiếm có nhanh tới mức nào thì chỉ cần khi khoảng cách còn năm thước thì cũng phải mất thời gian tới một giây mới chạm được tới nàng, mà tốc độ của nàng đã sớm vượt qua một giây đó từ lâu rồi.

Trong nháy mắt, trước một giây lúc thanh đao chuẩn bị đâm vào trái tim nàng, thì bóng dáng đã chớp lóe đột nhiên biến mất. Đúng là chỉ trong nháy mắt ấy, trường kiếm trong tay nàng đã xoay ngược theo cổ tay mà vung lên.

Một chiêu này mang theo vô hạn ánh sáng chói lòa, đem ánh mắt của mọi người đều như bị thiêu đốt.

Tốc độ này thật khiến người ta phải sợ hãi, chiêu thức khiến người ta phải sững sờ. Không một ai nhìn rõ được chiêu thức kia ra sao, cũng không một ai biết được chính xác là chuyện gì xảy ra, ở trong mắt bọn họ thì Bạch Băng lúc này giống như đột nhiên trở nên trong suốt mơ hồ nhìn không rõ.

Chỉ trong nháy mắt, không hề có dấu vết mà biến mất, chiêu thức bỗng nhiên dùng tốc độ rất quỷ dị mà biến đổi.

Vào một giây này, tất cả mọi người đều nín thở. Tề Vân đang ngồi trên ghế theo dõi cuộc chiến cũng không thể tin được những gì đang xảy ra ở trước mắt.

Bạch Băng xoay ngược tình thế, chỉ trong thời gian ngắn ngủi khiến cho Nhiếp Phong phải kinh hãi, không thể chống đỡ.

"Ầm!"

"Rầm!" Hai tiếng động lớn vang lên, trong khoảnh khắc này tất cả đều yên tĩnh lại. Ngay cả tiếng hít thở cũng đều không nghe thấy.

Bạch Băng đứng ở trên đài tỷ thí thu hồi trường kiếm. Nhìn thấy như vậy, Nhiếp Phong không thể giấu nổi vẻ khiếp sợ trên khuôn mặt, hắn không thể tin được những gì vừa diễn ra.

Tại trên cổ tay hắn có một vết thương rất nhỏ đang chảy máu, từ từ theo dọc cổ tay chảy xuống mặt đất tạo thành những chấm màu đỏ giống như những đóa qua sặc sỡ quỷ dị.

"Trời ạ! Thật quá mạnh!"

Không biết là người nào ở giữa sân kịp thời phản ứng, trong miệng tán thưởng không thôi.

"Thần của ta, loại chiêu thức này là lần đầu tiên ta nhìn thấy đó, thật là biến thái"

"Thắng, Bạch Băng thắng!"

"Đúng vậy ạ, trận tỷ thí này Bạch Băng thắng......"

Từng tiếng nói ồn ào vang lên, âm thanh từ nhỏ rồi dần dần trở nên lớn hơn.

"Ta thua!" Nhiếp Phong thu hồi đao lại, cũng không để ý tới vết thương trên cổ tay. Quay đầu nhìn Bạch Băng bằng ánh mắt khâm phục: "Đa tạ đã nương tay"

"Trong số rất nhiều người tu luyện đấu khí và Vũ Tu, ngươi chính là một tri kỉ rất hiếm có!" Bạch Băng giương mắt, nàng cũng không phải là người dễ dàng mang tính mạng ra liều. Nhưng mà dựa vào công phu và nhân phẩm của Nhiếp Phong, nàng thật sự rất thưởng thức người này!

Nghe nói thế thì ánh mắt Nhiếp Phong lóe lên, cảm xúc dâng lên trong lòng không rõ là gì. Tri kỷ? ha ha, có lẽ là thế đi, hắn đi lại ở trên giang hồ đã nhiều năm, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp được một đối thủ như vậy. Hơn nữa lại còn có thể đánh một trận thoải mái, dù thua nhưng trong lòng hắn không hề có cảm giác nào khó chịu cả.

"Một ngày nào đó chắc chắn ta sẽ thắng ngươi!" Nhiếp Phong nghiêm mặt nói xong, trên khuôn mặt lạnh lùng lại nở một nụ cười, nụ cười này như khiến cho dung nhan lạnh lẽo đang đóng băng kia bất chợt bị tan chảy.

"Ta sẽ đợi ngày đó" Bạch Băng cũng nhìn Nhiếp Phong mỉm cười.

Nghe được Bạch Băng trả lời, trên mặt Nhiếp Phong tươi cười càng sáng lạn hơn.

"Tốt ạ, cuộc chiến này thật không hổ danh là cuộc tỷ thí của cường giả, thật sự vô cùng đặc sắc. Ngay cả khí chất và tính tình của hai người cũng rất khoan dung độ lượng ạ" Cuộc đối thoại của Nhiếp Phong và Bạch Băng truyền tới tai mọi người, trong sân tất cả đều vỗ tay rầm rầm, cực kỳ hưng phấn mà hô to.

Nét mặt già nua của Tề Vân trở lên cứng đờ, thắng, hắn thật sự thắng. Hiện giờ nếu như giao ra Thất Huyết Linh Lung, rồi yêu cầu hắn ra tay giết chết Xích Liên Triệt thì liệu hắn có đồng ý hay không. Phương gia đột nhiên lúc này lại biến mất không rõ, chỉ còn lại có mình Tề gia bọn hắn thì làm sao có thể có năng lực đối nghịch với Xích Liên Triệt đây.

Còn nếu như đưa ra yêu cầu, người này nhỡ như lại đem tin tức muốn ám sát Xích Liên Triệt để lộ ra ngoài thì sao ạ. Dựa vào thực lực của Tề gia thì làm sao có thể cản được thế lực của Xích Liên Triệt chứ!

Mà không giao ra Thất Huyết Linh Lung thì phải ăn nói làm sao. Lúc này hắn vô cùng đau đầu ạ, thật không biết nên làm sao mới tốt!

Bạch Băng cầm trường kiếm trong tay, lạnh lùng nhìn thoáng qua mọi người ở bên dưới. Sau đó ánh mắt chăm chú dừng lại nhìn về phía Tề Vân, hiện giờ chắc hẳn là hắn đang sứt đầu mẻ trán mà suy nghĩ đi!

"Tề lão gia, tỷ thí đã kết thúc. Hiện giờ có phải hay không nên đem Thất Huyết Linh Lung ra đây" Dứt lời, Bạch Băng hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo.

Đón nhận ánh mắt của Bạch Băng, trong lòng Tề Vân thầm kêu không tốt. Hiện giờ trong sân nhiều người như thế, hắn không thể không đồng ý, nhưng nếu không trả lời một câu thì sợ rằng sẽ khiến lòng người nảy sinh nghi ngờ.

"Tề lão gia, chẳng lẽ là vì không nỡ giao ra Thất Huyết Linh Lung, nên nghĩ muốn đổi ý" Giọng nói lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén lộ ra vẻ nguy hiểm: "Hôm nay nếu Tề lão gia đổi ý không giao ra Thất Huyết Linh Lung, ta nhất định sẽ san bằng cả gia tộc của ngươi giống như Phương gia"

Bạch Băng liếc mắt nhìn Tề Vân lên tiếng, sát khí quanh người dâng lên tỏa ra khắp bốn phía.

"Đúng thế, lời nói của một gia tộc mà không có chút tin tưởng nào, vậy giữ bọn họ lại để làm gì" Thần Công Liên nói xong thì bay lên đứng cạnh Bạch Băng, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên sát khí sắc bén.

Tiếng bàn cãi xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, trong lòng mọi người đều cân nhắc, Tề gia chẳng lẽ thật sự muốn đổi ý không muốn giao ra Thất Huyết Linh Lung làm phần thưởng. Nếu thật là như vậy, chẳng lẽ những người tham gia dự thi đã chết đều là uổng mạng một cách vô ích hay sao.

"Tề lão gia, ngươi không thể làm như vậy được. Trận thi đấu này đã có rất nhiều người hy sinh, hiện giờ Bạch công tử đã đoạt được quán quân, ngươi cũng không thể không giao ra Thất Huyết Linh Lung, dù sao cũng phải cho chúng ta một cái công đạo ạ.

"Đúng thế, Tề lão gia nếu như muốn quỵt nợ, cũng đừng trách chúng ta không khách khí"

"Đúng, người đã chết nhiều như vậy, đều không phải là vì Thất Huyết Linh Lung hay sao. Hiện tại Bạch công tử đã đoạt được vị trí quán quân, Tề lão gia mau đem Thất Huyết Linh Lung giao ra đây đi"

Đám người đang yên lặng, thấy Tề lão già chần chờ không lên tiếng, tất cả đều bắt đầu trở nên ầm ĩ, vô số tiếng nói bất bình vang lên chất vấn với Tề Vân.

Ánh mắt Bạch Băng đảo qua mọi người, khiến mọi người đang tranh cãi ầm ĩ đều bình tĩnh lại. Lúc này Tề Vân đâm lao đành phải theo lao, dù không muốn giao Thất Huyết Linh Lung thì cũng phải giao!

Tề Vân thấy vậy thì trong lòng càng thêm sốt ruột, mồ hôi toát ra đầy đầu, sợ là không thể không giao ra được rồi!

"Khụ khụ.......Mọi người yên tâm đừng nóng vội, ta.......ta.... Tề gia chúng ta làm sao có thể nuốt lời ạ. Khụ khụ....." Tề Lâm đang ngồi trên ghế đành phải đứng lên, vẻ mặt vốn đã trắng xanh nay lại càng thêm tái nhợt. Vừa rồi chịu một chưởng của Thần Công Liên gần như đã lấy đi nửa cái mạng của hắn rồi, cho nên khi hắn vừa nói một câu này thì kèm theo là từng trận ho khan không ngừng.

Tề Vân nhìn thoáng qua Tề Lâm, Thất Huyết Linh Lung này chính là bảo bối gia truyền trăm năm của bọn họ ạ. Hiện giờ bảo hắn chắp tay dâng lên cho kẻ khác, bảo hắn làm sao có thể chịu nổi.

Tề Lâm chớp mắt, ý bảo Tề Vân yên tâm đừng có nóng vội. Hắn đã có biện pháp của riêng mình.

"A.....? Không nuốt lời thì tốt rồi, vậy Thất Huyết Linh Lung đâu ạ" Bạch Băng nhíu mi, vẻ mặt vừa rồi của Tề Lâm tuy chỉ là trong nháy mắt nhưng mà cũng đủ để nàng nhìn thấu. Bạch Băng trong lòng cười lạnh, hiện tại để cho ngươi nói nhiều thêm vài câu, nếu không chờ tới lát nữa thì chỉ sợ cũng chẳng còn cơ hội mà nói.

"Khụ khụ.......Bạch công tử. Về chuyện Thất Huyết Linh Lung thì ở ngày tỷ thí đầu tiên mọi người ở đây cũng đều đã trông thấy, sau khi mang Thất Huyết Linh Lung ra thì Tề gia cũng chưa từng nhìn thấy lại, chắc hẳn là đã có chuyện không hay xảy ra......khụ khụ......." Tề Lâm còn nói chưa xong, thì đã đưa tay giữ chặt ngực ho khan liên tục. Hắn tuy có rất nhiều diệu kế, nhưng chỉ sợ là thân thể này không chống đỡ nổi tới lúc đó.

"Chuyện không hay? A, lời này là có ý tứ gì" Bạch Băng không nhanh không chậm mà từ từ đi tới ghế ngồi. Nhiếp Phong đứng ở phía sau nhìn chằm chằm bóng dáng của Bạch Băng, lông mày nhíu chặt, hắn có cảm giác được lúc này sát khí ở trên người Bạch Băng rất trầm trọng.

"Không.......Không phải là Tề gia chúng ta không muốn giao ra Thất Huyết Linh Lung, mà là Thất Huyết Linh Lung đã biến mất, ngay cả toàn bộ người Phương gia cũng không rõ tung tích......." Tề Lâm lên tiếng nói ra lời này, sắc mặt Tề Vân cũng giãn ra. Hắn tại sao lại quên mất chuyện này chứ, toàn bộ Phương gia đều đã biến mất, nếu đem chuyện Thất Huyết Linh Lung đổ lên trên người bọn họ thì không phải chứng tỏ Tề gia đều là vô tội hay sao.

"Biến mất, tưởng ta là hài tử ba tuổi sao?" Vẻ mặt Bạch Băng trở nên lạnh lùng, bọn hắn quả nhiên là không muốn giao ra Thất Huyết Linh Lung, mà lại đem chuyện của Thất Huyết Linh Lung biến mất đổ hết lên người của Phương gia, lá gan thật không nhỏ!

"Đúng thế, toàn bộ người của Phương gia đều biến mất thì đã sao, chẳng lẽ dựa vào lý do này mà thoái thác thì sẽ khiến người ta tin tưởng a!"

"Quả thật là nói đùa mà, ngày hôm qua ta còn nhìn thấy tiểu thư Phương gia mở tiệc chiêu đãi vị hôn phu đó"

Hiển nhiên là đám người ở bên dưới không ai tin tưởng, đừng nói là bọn họ ở đây không ai tin, mà cho dù là bất cứ ai nghe qua cũng đều không thể tin tưởng được ạ. Một cái gia tộc to lớn như thế, làm sao có thể biến mất hoàn toàn trong một đêm được!

"Khụ khụ........Ta nói chính là sự thật. Toàn bộ gia tộc Phương gia đều đã biến mất........." Thấy mọi người không tin, Tề Lâm lại lớn tiếng nói lại lần nữa.

"Đúng vậy ạ, mọi người nếu không tin thì có thể đi tới Phương gia nhìn thử xem......."

"Im miệng!" Tề Vân vừa lên tiếng, lời còn chưa nói xong thì đã bị Bạch Băng cắt ngang: "Nói tóm lại, các ngươi chính là không muốn giao ra Thất Huyết Linh Lung có đúng không. Hiện giờ người chết đã nhiều như vậy, cũng không phải đơn giản chỉ vài câu nói của các ngươi là coi như không có chuyện gì được. Hôm nay nếu như không lấy được Thất Huyết Linh Lung, bản công tử ta sẽ diệt sạch toàn bộ gia tộc Tề gia của ngươi!"

"Ngươi.......khụ khụ.......phốc......." Tề Lâm tức giận trợn mắt nhìn Bạch Băng, kìm nén không nổi uất ức mà phun ra máu tươi.

Bạch Băng quay đầu nhìn về phía mọi người, giọng nói lạnh lẽo trở nên nguy hiểm: "Người không liên quan nhanh chóng rời đi, còn nếu như muốn ở lại thì cũng đừng trách bổn công tử ra tay vô tình"

Mọi người ở dưới sân trở nên ngơ ngác, đưa mắt nhìn về vị nam tử áo trắng ở giữa sân. Tất cả đều cảm nhận được hơi thở nguy hiểm không ngừng tản ra ở xung quanh, hơn nữa bọn họ đều đã từng kiến thức được sự lợi hại của Bạch Băng cho nên nếu giờ mà không rời đi, chỉ sợ người chịu tai ương chính là bọn họ ạ.

Trong nháy mắt, tất cả đám đông đều nhanh chóng rời đi, thỉnh thoảng có vài người quay đầu nhìn lại xem xét, cho đến khi thấy được một loạt người mặc y phục màu đen xuất hiện quanh sân thì không còn ai có ý nghĩ muốn xem náo nhiệt nữa.

Hắc Hổ, Hắc Báo đem theo hàng loạt người đến, đem cả Tề gia bao vây vào lôi đài.

"Ngươi........Các ngươi rốt cuộc là ai? Dám ở ngay nơi ở của lão phu mà làm càn!" Tề Vân nhìn hàng loạt hắc ý nhân kia thì trong lòng bắt đầu căng thẳng, nhưng vẫn phải cố làm ra vẻ bình tĩnh mà lên tiếng.

"Các ngươi không phải là ..........muốn biết người Phương gia đi đâu hay sao. Bản công tử giờ sẽ nói cho các ngươi biết!" Bạch Băng đứng thẳng lưng, bên miệng nở nụ cười châm chọc, nàng chính là muốn quang minh chính đại giết chết cả gia tộc bọn họ, nàng muốn nhìn xem hắn sẽ làm sao để ngăn cản.

"Ngươi........Thì ra là ngươi..........Chính ngươi đã giết chết bọn họ.....?" Tề Vân sợ hãi kêu lên, càng lúc càng không thể tin tưởng nổi sự thật này.

Người Tề gia tất cả đều đã bị bao vây vào giữa sân, bên trong vẫn còn lại một mình Nhiếp Phong chưa chịu rời đi sau cuộc tỷ thí cũng phải kinh hãi. Ánh mắt Tề Lâm nhìn về phía Bạch Băng càng thêm thâm trầm, đồng thời cũng là mang theo ý tứ sợ hãi.

Người nào có thể nghĩ tới một đại gia tộc như Phương gia, chỉ trong một đêm đã biến mất. Thế nhưng tất cả đều do một người nam tử áo trắng này diệt môn ạ!

"Ngươi.......Người đâu, mau tới giết bọn hắn, mau giết bọn hắn........." Tề Vân lùi từng bước về phia sau, miệng liên tục gọi thị vệ tiến lên.

"Chuyện này phải giao cho ngươi rồi" Bạch Băng nhìn qua Thần Công Liên lên tiếng, ý là muốn để cho hắn ra tay lần này.

Hiện giờ đấu khí trên người nàng đã tiêu hao sạch, muốn hồi phục như cũ nhanh nhất cũng phải mất hai hai ngày. Mà dùng Vũ Tu để giết nhiều người như vậy thì rất chậm, nàng là người muốn tốc chiến tốc thắng. Hơn nữa ở bên cạnh sẵn tiện có một người cao thủ như vậy, không sử dụng chẳng phải là uổng phí sao!

"Tốt, vậy ngươi cứ đừng nhìn là được rồi" Thần Công Liên nở nụ cười, hắn còn tưởng đâu nàng đã bỏ quên mất hắn rồi.

Lời nói vừa dứt, từ trên đầu ngón tay của Thần Công Liên bắn ra vô số đấu khí màu đen, giống như nhưng cây gai nhọn hoắt vây quay thân hình tuấn mỹ của hắn. Sau đó bắt đầu dần dần trở lên lớn mạnh, rồi bắn xuyên qua một đám thị vệ trước mặt, ngón tay nhẹ nhàng dơ lên như đang bay múa ở trên không trung khiến cho không ai thấy rõ ràng được các sợi đấu khí màu đen này chính xác đánh về vị trí nào. Bọn họ chỉ biết một điều, những nơi mà hắn đi qua thì các thị vệ xung quanh đều bị vỡ nát, sau đó là máu thịt rơi xuống.

Thủ đoạn này..........quá độc ác rồi.

Tề Lầm nhìn thấy tình cảnh này thì chấn kinh, nếu dựa vào thủ đoạn chém giết này thì đúng là ngay cả Phương gia cũng đều không thể ngăn chặn nổi. Phương gia và Tề gia trong mấy trăm năm qua đều là thế giao, mà ma thú bảo vệ của cả hai nhà đều do Phương gia chăm sóc. Nay Phươn gia biến mất, ngay cả ma thú cũng biến mất theo, cho nên Tề gia bọn họ vào giờ phút này một ma thú trợ giúp cũng không có, mà dựa vào đám thị vệ này thì sao có thể cản nổi ạ.

Chỉ sợ là không được bao lâu thì cả Tề gia bọn hắn đều xong đời.

Các thị vệ phía sau không ngừng tiến lên, nhưng chưa kịp tiếp xúc tới gần Thần Công Liên thì thân thể đã bị cỗ đấu khí màu đen chém thành từng mảnh nhỏ, rất nhanh mà kết thúc sinh mạng.

Dù là giữa sân không có người xem, nhưng một màn này rơi vào trong mắt người Tề gia thì chẳng khác nào địa ngục. Sâu trong nội tâm bọn họ đều như bị sóng biển đánh mạnh vào một nhát, hoảng sợ tột cùng.

Các chỗ ngồi quanh sân vốn là để cho khách ngồi xem tỷ thí, giờ phút này đều bị nhiễm đỏ một màu máu tươi. Nơi nơi trải đầy các mảnh vụn của cánh tay, cẳng chân và thân thể. Tất cả sự việc này chỉ phát sinh trong vài phút, vậy mà số lượng thi vệ của Tề gia đã mất đi quá nửa, con đường diệt môn của Tề gia càng ngày càng gần!

Tề Vân và Tề Lâm cùng với quản gia bên cạnh đầu đều đổ đầy mồ hôi, từ trước tới giờ tuy đã trải qua vô số chém giết nhưng mà bọn hắn lại vẫn không thể nhận ra được đấu khí màu đen có hơi thở giống như tới từ địa ngục này là cấp bậc gì. Ngay cả các hắc ý nhân kia bọn họ cũng đoán không ra, tất cả tình thế trước mắt này càng lúc càng khiến bọn họ trở nên rối loạn.

"Bạch công tử và Thần công tử có chuyện gì cũng từ từ nói chuyện đã" Khuôn mặt Tề Vân cố tỏ ra vẻ tươi cười, giọng nói cũng hiện ra vẻ cực kỳ bất đắc dĩ: "Thật sự không phải là chúng ta không muốn giao ra Thất Huyết Linh Lung, mà là thật sự nó đã biến mất!"

"Biến mất?" Trong lòng Thần Công Liên cười lạnh, quay đầu nhìn Bạch Băng đang đứng thẳng lưng ở phía sau: "Thật sự biến mất rồi kìa, Băng nhi tin không?"

Tề Vân thấy Thần Công Liên hỏi thế, hắn cũng đưa mắt mong chờ nhìn về phía Bạch Băng, trong đôi mắt già nua cố gắng thể hiện ra sự chân thành tha thiết.

Bạch Băng nhìn thế thì khóe miệng mỉm cười: "Nếu như thật sự là biến mất..........vậy thì........."

Tề Vân mở to mắt, trong lòng vô cùng khẩn trương, hắn thầm mong Bạch Băng có thể nói ' thì cứ quyết đinh như vậy đi' ....nhưng mà thật sự có thể sao..... như vậy đi? có mà nằm mơ thì có !

"Một người cũng không giữ lại" Thu lại nụ cười, đôi mắt lạnh lùng trở nên sắc bén, mà lời nói này cũng khiến cho Tề Vân thiếu chút nữa là nghẹn thở không ra hơi mà chết!

"Nghe thấy chưa" Thần Công Liên thờ ơ nhìn qua mọi người, cũng không thèm để ý tới phản ứng của Tề Vân. Đấu khí màu đen trong tay đã bạo phát bắn ra nòoài, đồng thời còn có tất cả đám người mà Hắc Hổ và Hắc Báo mang đến cũng đồng loạt ra tay, vung lên trường kiếm lao về phía đám thị vệ.

"Thật sự chống đỡ không lại đâu, phụ thân, chúng ta đi trước......" Tề Lâm chống đỡ thân thể lớn tiếng kêu lên, lập tức di chuyển về phía sau.

Bạch Băng thấy Tề Lâm cùng Tề Vân lùi lại, thân thể đột nhiên đi chuyển như quỷ mị hướng về phía hai người lao tới. Bọn hắn trông thấy động tác của Bạch Băng thì đứng đờ người, thân thể vô pháp chống cự.

Thân thể của Bạch Băng lấy tốc độ sét đánh tiếp cận, trường kiếm xoẹt qua một vòng cung, trong nháy mắt kiếm khí đánh thẳng về phía hai người, chỉ nghe 'ầm' một tiếng, hai người đang nóng lòng chạy trốn cho nên khi kịp phản ứng lại thì đã không còn kịp nữa. Kiếm khí thẳng tắp đánh tới thân thể bọn họ, hai người lập tức bị đánh bay ra xa vài thước.

Thân thể Tề Lâm vốn đã bị thương tích, cho nên khi bị đánh bay đập vào ghế đá thì chỉ biết trợn to hai mắt rồi hôn mê bất tỉnh.

"Ai cũng đừng mong trốn thoát" Bạch Băng lạnh lùng nhìn Tề Vân ngã xuống hộc máu ở trên đất, sau đó lạnh lùng lên tiếng: "Giao ra Thất Huyết Linh Lung"

"Phốc.......khụ khụ........mơ tưởng, ta thà chết cũng không giao ra" Tề Vân giữ chặt lấy ý phục trước ngưc, giao ra cũng chết mà không giao ra cũng chết. Dù sao cũng đều phải chết, vậy thì hắn sẽ không để cho bọn họ chiếm được Thất Huyết Linh Lung, hắn sẽ khiến cho bọn họ không được như ý!

"Không giao, tốt" Hai tròng mắt xinh đẹp híp lại, từ sâu bên trong dâng lên một ngọn lửa nóng rực, sau đó đảo mắt nhìn về phía đám người hắc y nhân kia: "Người của Tề gia một người cũng không tha, các ngươi lập tức chém hết tay chân của bọn chúng. Nhưng nhớ kỹ một điều, ta muốn bọn chúng phải để lại một hơi thở"

Để lại một hơi thở, đó chính là điều nàng muốn. Nàng muốn bọn chúng phải thừa nhận đau đớn muốn sống không được, mà muốn chết cũng không xong.

"Vâng!" Các thủ hạ đồng thanh trả lời. Ánh mắt nhìn về phía Bạch Băng không hề mang theo chút nào sợ hãi, mà ngược lại đối với bọn họ đó là sự cuồng vọng và hưng phấn. Bọn họ biết người chủ nhân này chính là tín ngưỡng, chính là sùng bái mà cả đời bọn họ muốn đi theo.

Giờ khắc này, chỉ cần là mệnh lệnh của nàng thì bọn hắn đều phục tùng không điều kiện, bởi vì vị chủ nhân này đối với bọn họ chính là Thần.

Bạch Băng liếc mắt nhìn Thần Công Liên ở bên cạnh, một thân hình xinh đẹp của hắn vào lúc này đã dính đầy máu tươi, nhưng khi nghe lời nói tàn nhẫn của nàng kia lại không hề nhăn mày lấy một cái. Nàng cũng biết hắn muốn vì nàng mà che chắn đi máu tanh, nhưng mà trong tay nàng từ lâu dã dính đầy máu, dù hắn có che chở ra sao thì máu ở trên tay nàng cũng không cách nào rửa sạch được.

"Ngươi không cần phải đi theo ta, dao dịch trước kia ngươi cũng có thể quên đi" Nàng nói rất chân thành, người đi theo nàng không một ai có thể giữ mình trong sạch, không dính máu tanh được. Vì vậy, nàng không đành lòng kéo hắn vào vòng xoáy rắc rối này.

Thần Công Liên sửng sốt trong thời gian ngắn, sau đó khuôn mặt hắn trở nên sáng lạn vô cùng. Trong nháy mắt nhìn vẻ mặt của Bạch Băng hắn càm thấy thật vui vẻ, nàng chính là vì để ý tới hắn nên mới nói thế, dù cho mọi người vẫn luôn nói nàng vô tình, nàng tàn nhẫn... Nhưng là ở trong mắt hắn, nàng so với bất kỳ ai cũng đều chân thật hơn cả.

"Ta thật vui vẻ" Đôi môi xinh đẹp mê người nở một nụ cười: "Thời điểm hắn không có ở đây, hãy để cho ta bảo vệ ngươi, trở thành một thế lực cường đại vì ngươi mà ra sức"

Dứt lời, nở nụ cười dấu đi vẻ chua xót. Tận sâu trong đáy lòng, hắn biết rõ nàng có lẽ sẽ mãi mãi không thể nào xóa đi được vị trí của Xích Liên Triệt để giành vị trí đấy cho hắn, nhưng là hắn cũng hiểu tình cảm là không thể cưỡng cầu... Nếu trước kia hắn và nàng gặp nhau trước khi nàng gặp Xích Liên Triệt thì có phải sẽ có kết cuộc khác với bây giờ hay không........

"Cảm ơn" Bạch Băng gật đầu, muôn vàn lời nói cũng khó mà diễn tả được cảm xúc lúc này, Thần Công Liên ở trong lòng nàng từ khi Phương gia diệt môn thì nàng đã sớm coi hắn là bằng hữu rồi, một tình bằng hữu chân thật không hề có tính toán lợi ích chứ không phải như trước kia.

"Có hai chữ này của ngươi là đủ, ta có thể vì ngươi mà giết hết người trong thiên hạ cũng không hề do dự" Dứt lời, những sợi đấu khí sắc bén như những cây gai nhọn bắt đầu bộc phát ra đấu khí càng thêm sắc bén.

Nhìn chằm chằm thân thể xinh đẹp của Thần Công Liên, Bạch Băng nở nụ cười, đây là nụ cười thật lòng chứ không phải là lạnh lùng như mọi khi, nụ cười này rạng rỡ vô cùng thậm chí có thể hòa tan cả băng tuyết.

Một màn này rơi vào trong mắt của Nhiếp Phong lại càng hắn chấn kinh, nụ cười kia, hắn cảm giác như vừa nhìn thấy được giấc mộng xinh đẹp. Hắn chưa bao giờ biết, thì ra đằng sau khuôn mặt lạnh lùng đó chính là ẩn giấu một nụ cười tuyệt mỹ như vậy, cho nên hắn biết kể từ lúc vừa rồi hắn thấy được nụ cười này thì có lẽ là cả cuộc đời này hắn cũng không thể nào quên đi.....

Bạch Băng thu hồi nụ cười, đảo mắt nhìn về phía Tề Vân.

"Ngươi quả thật là không chịu ngoan ngoãn lấy ra sao" Giọng nói của Bạch Băng bỗng nhiên trở nên rét lạnh giống như hầm băng, khiến cho người ta thân thể chịu đựng không nổi mà run lên.

"Không......Không giao" Tề Vân cố gắng thở ra một hơi lên tiếng, quyết tâm tới cùng cũng không chịu giao ra.

"Không giao? A, thật là có chí khí. Ta ngược lại rất muốn nhìn xem cái thân xác già khọm này của ngươi có thể cứng rắn chịu đựng được bao lâu" Bạch Băng châm chọc cười lạnh một tiếng: "Khổ hình thì ta có rất nhiều, chỉ sợ là với thân thể của ngươi sẽ không chịu nổi thôi"

Dứt lời chỉ trong nháy mắt, một đám bột phấn màu trắng bay thẳng về phía người Tề Vân.

"Khụ khụ......Đây là......khụ khụ.......ọe...." Tề Vân hít phải bột phấn thì liên tục ho khan, rồi một mùi hương vị hôi tanh xông thẳng vào mũi khiến hắn cực kì ghê tởm.

"Chắc là Tề lão gia đều luôn sinh hoạt trong hoàn cảnh giàu sang, những mùi hôi thối này có lẽ là chưa từng ngửi qua. Hiện giờ, để bản công tử làm cho Tề lão gia từ từ thưởng thức đi"

Bạch Băng thu tay lại, thoáng nhìn về phía Tề Lâm vừa mới hôn mê. Nàng thật muốn nhìn xem hắn còn có thể giả vờ nằm đó được bao lâu!

"Cái.....cái gì.......ọe ọe....." Dạ dày quay cuồng, mùi vệ ghê tởm này khiến hắn muốn nôn cũng nôn không ra, ngay cả trên người cũng bị bột phấn có mùi thúi này ăn mòn.

Bột phấn mà Bạch Băng làm ra, chỉ cần dính lên người thì sẽ lập tức bốc lên mùi tanh tưởi rồi sau đó ăn mòn tất cả. Mùi thúi này so với các loại dược ăn mòn khác còn mạnh hơn gấp đôi, dù cho thân thể có nội lực cường đại thì cũng chỉ có thể chịu đựng không qua ba canh giờ, chứ đừng nói là tình trạng hiện giờ của Tề Vân.

"Chủ tử, Toàn bộ người của Tề gia lúc này chỉ còn lợi một hơi thở" Hắc Báo cung kính báo lại.

"Tốt, tốt, trước hết đem chỗ bột phấn này rải lên trên người bọn họ" Hóa thi phấn này sẽ khiến cho người ta phải chịu cảm giác vô cùng đau đớn, loại đau đớn này không ai có thể chịu đựng nổi ạ. Tuy chỉ trong vài phút ngắn ngủi thì sẽ bị tan chảy thành nước, nhưng mà đối với bọn họ thì vài phút này chẳng khác nào thời gian vài năm.

"Vâng" Hắc Báo nhận lệnh, xoay người đi về phía đám người đằng kia.

"Ngươi.....ọe.......Ngươi thật ngoan độc.......Ta..... sẽ liều mạng với ngươi......." Tề Vân còn sót lại nửa cái mạng, nắm lấy đại đao ở bên người chém về phía Bạch Băng.

"Như vậy mà vẫn còn có thể hoạt động, ta đây đành phải tiếp tục chơi đùa với ngươi rồi!" Nụ cười bên miệng Bạch Băng vẫn không giảm, nhìn người đang dùng sức lực toàn thân mà xông tới. Tay trái Bạch Băng cầm trường kiếm khẽ nâng lên, nói nhanh không nhanh, mà nói chậm cũng không chậm, vào thời điểm kiếm Tề Vân chuẩn bị đâm tới thì kiếm của Bạch Băng vung lên, sau đó đầu mũi kiếm chạm ngay vị trí cổ tay của Tề Vân mà đâm vào.

Không chừa lại cho Tề Vân một cơ hội phản ứng nào, Bạch Băng nhấc chân tiến lên một bước, trường kiếm bay múa công kích thẳng vào sát người của Tề Vân.

Động tách trên tay Bạch Băng rất lưu loát mạnh mẽ, người nào nhìn thấy cũng đều có chung ý nghĩ, Tề Vân này phải chết không thể nghi ngờ! Nhưng mà nàng lại cố tình khiến cho hắn không được chết một cách dễ dàng như thế.

"A.... ....."Một tiếng thảm thiết vang lên, tiếng kêu đau đớn này chính là do hắn cảm giác như đang trải qua nỗi đau bị rút xương tủy vậy.

Bạch Băng xoay nhẹ trường kiếm, lập tức các đầu ngón tay hắn đều bị cắt cụt giống như những miếng thịt bị cắt nát, sau đó rời ra thành năm đoạn mà rơi xuống đất.

Máu tươi nhanh chóng chảy ra nhiễm đỏ cả một mảng đất, Tề Vân mở to hai mắt sợ hãi giống như đang nhìn thấy quỷ.

"A.... ....cứu mạng.... ..."

"Đau quá.... .....chân của ta.... ....chân của ta......"

"A........tay của ta cũng không có.... ....."

Lúc này ở giữa sân, các thị vệ và nha hoàn đều trơ mắt nhìn các bộ phận tay và chân từ từ biến mất, cái loại đau đớn này so với chết còn đau đớn hơn.

Tình cảnh trước mắt bây giờ cực kỳ khủng bố, nhìn qua không khác gì địa ngục trần gian khiến người ta sợ hãi.

Từng tiếng kêu thê thảm vang lên, Tề Lâm đang hôn mê đã sớm thức dậy kia cũng không thể tránh nổi một kiếp. Hiện giờ trên người hắn đã dính Hóa Thi Phấn cho nên có giả chết thì cũng chẳng ích gì.

"Hắc Báo, đem Hóa Thi Phấn rắc một ít lên thân thể bọn họ, chỉ một ít thôi đấy. Ta muốn để cho bọn họ có thể cảm nhận được hơi thở của tử vong." Bạch Băng nhẹ nhàng lên tiếng.

Tề Lâm đã sớm bị hành hạ vô cùng thê thảm, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Hiện giờ nếu lại thêm Hóa Thi Phấn vào nữa....... hắn thật sự là không thể chịu đựng nổi, người này thật quá độc ác rồi.

Hắc Báo nhận lệnh, trong tay cầm Hóa Thi Phấn đi tới chỗ Tề Lâm đang nằm trên đất, định đưa tay rắc Hóa Thi Phấn thì.....

"Chờ.......chờ một chút." Tề Lâm mở to mắt, môi run rẩy nhìn chằm chằm Bạch Băng.

"Tỉnh rồi? Ta còn tưởng là ngươi không định mở miệng nữa chứ!" Bạch Băng rũ mắt nhìn vẻ mặt trắng bệch của Tề Lâm đang nằm trên đất: "Giao Thất Huyết Linh Lung ra đây."

"Ngươi biết ta đã tỉnh lại?" Sắc mặt Tề Lâm sau khi nghe Bạch Băng nói thì càng thêm tái nhợt.

"Trò chơi này thật nhàm chán, nếu như ngươi không lấy Thất Huyết Linh Lung ra thì so với hắn sẽ còn thống khổ hơn gấp vạn lần!"

Tề Lâm đưa mắt nhìn về Tề Vân đang nằm trên đất cùng với vẻ mặt trắng xanh, người đầy máu rồi cả hai chân cũng bị biến mất do Hóa Thi Phấn thì đôi mắt trợn to, không chút phản ứng.

"Ta ta........Ta giao, ta giao......." Nhìn tình huống như vậy đã khiến cho hắn hoàn toàn sợ hãi, nếu như có phải chết thì cũng coi như xong, nhưng nhìn thấy kiểu chết này thì hắn thật không thể chịu nổi. Hắn không muốn, tuyệt đối không muốn.

Xoay người đi đến vị trí chiếc ghế ở trên cao, đưa tay chạm vào cơ quan màu xám nhẹ ấn xuống một cái, sau đó là một hạt châu màu đỏ từ từ xuất hiện trong tầm mắt của Bạch Băng.

Bạch Băng vừa thấy Thất Huyết Linh Lung thì mũi chân điểm nhẹ bay lên, Thất Huyết Linh Lung lập tức rơi vào trong tay nàng. Nàng cũng không ngờ tới nó lại được giấu ở đây, xem ra đầu óc của Tề Vân quả thật cũng rất thông minh, nếu không phải có Tề Lâm đem Thất Huyết Linh Lung giao ra thì người của nàng muốn tìm cũng phải mất không ít thời gian.

Bạch Băng cúi đầu nhìn hạt châu đỏ rực kia, chính là vì cái thứ này đã khiến nàng mất đi không ít thời gian. Chỉ vì cái thứ này có thể giải được Huyết Chú trong cơ thể của Xích Liên Triệt mà nàng đã tổn hao không ít công sức.

"Thứ này ngươi......đã lấy được, cho nên.... ...."

"Giết!"

Lời cầu xin của Tề Lâm còn chưa nói xong đã nghe thấy âm thanh lạnh như băng của Bạch Băng vang lên bên tai. Nhất thời thân thể của hắn run lên, cuối cùng vẫn là chết, vậy mà hắn lại mơ mộng nhờ vào thứ này có thể giữ được mạng sống.

"Nếu như vẫn là chết, vậy xin ngươi.... .....xin ngươi hãy cho ta chết một cách thoải mái đi........Xem như công lao ta giao ra Thất Huyết Linh Lung mà thỏa mãn tâm nguyện này cho ta......"

"Thoải mái? Tốt, Hắc Báo cho hắn được chết thoải mái đi." Bạch Băng thu hồi lại Thất Huyết Linh Lung, bên miệng nở một nụ cười khát máu.