Vương Phi Xà Y

Chương 48: Sóng Gió Lại Nổi Lên




Vẫn còn chưa kịp để bọn họ kip phản ứng lại, thân thể cao lớn của hán tử đã 'ầm' một tiếng nổ tung. Toàn bộ thân thể đều vỡ nát, tứ chi không ngừng bắn văng ra bốn phía.

"A........"

"Mẹ nó! thật quá khủng bố rồi"

"Hắn ta đang dùng là công phu gì vậy?" Chung quanh sân vang lên liên tục tiếng kêu sợ hãi.

Ai có thể nghĩ tới một người thiếu nhiên yếu đuối lại có thể đem một hán tử cao lớn giết chết, mà thủ đoạn ra tay còn vô cùng lưu loát sạch sẽ, tàn nhẫn vô tình.

Còn chưa kịp nhìn thấy chiêu thức ra sao, người hán tử cường tráng kia chỉ trong nháy mắt đã nổ tung thành từng mảnh vụn, mà tất cả chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt.

Bảy vị võ giả ở bên cạnh cũng vừa mới bắt đầu ra tay thì bên này đã kết thúc tỷ thí, chuyện này khiến cho các võ giả cũng phải kinh hãi, quay đầu nhìn về phía Bạch Băng. Trong mắt của tất cả mọi người đều là giật mình, thậm chí đã quên luôn cả cuộc tỷ thí của chính mình vẫn đang diễn ra.

Bạch Băng khóe miệng nhếch lên hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi về phía bên ngoài võ đài tỷ thí. Thần Công Liên ngồi ở trên ghế nhìn Bach Băng đang đi về phía mình thì dựng thẳng ngón tay cái lên, thủ đoạn thật cao minh.

Thật đúng là không biết khiêm tốn, trận đầu mà đã làm náo loạn tới như vậy để ra oai, chỉ sợ hai vị lão gia hỏa kia cũng ngồi không yên đi.

Suy nghĩ của Thần Công Liên quả thật không sai chút nào, hai gia chủ Tề gia và Phương gia hiện giờ như ngồi trên đống lửa, liếc mắt nhìn nhau, ở trong mắt đều là chấn kinh. Hán tử tay cầm đại chùy kia công phu cũng được coi như là lợi hại, thế mà chỉ một chiêu đã mất mạng, hơn nữa bọn hắn đều không nhìn rõ được chiêu thức ấy ra sao.

Ngay cả Độc Nhân Hoa với Nhiếp Phong đang ngồi trên ghế cũng đều phải liếc mắt nhìn thoáng qua Bạch Băng, sâu trong mắt là đủ mọi loại phức tạp.

Rõ ràng hành động của Bạch Băng đã làm cho hai vị gia chủ xác định ra được, công phu của nàng nhất định là ở trên bọn hắn. Hai người này thân phận không rõ, sợ rằng nếu đoạt vị trí quán quân thì bọn họ cũng chưa chắc đã nắm được ở trong tay. Người này lợi hại như vậy, nếu không thể giữ được thì chỉ có thể giết!

Bạch Băng đi xuyên qua các dãy ghế, nhìn đám người trước mắt. Đám người đang vây xem, trông thấy Bạch Băng thì liền tránh ra một lối đi, bọn hắn hiện giờ trông thấy nàng thì chẳng khác nào trông thấy quái vật.

Gió thổi từng trận, thổi bay cả vạt áo màu trắng dính máu, rõ ràng đó là máu tanh vô cùng tàn nhẫn nhưng dính ở trên người nàng lại tản ra một loại hơi thở cao quý như tiên giáng trần.

---------

Xích Nguyệt quốc - Hoàng cung.

Tất cả văn võ bá quan đều đứng ở phía dưới, túm năm tụm ba thì thầm bàn tán, trên mặt là thần sắc vô cùng hoảng sợ.

"Hoàng thượng giá lâm" Thanh âm thái giám vang lên, sau đó là Xích Liên Hoàng ngồi xuống ghế vàng ở trên cao.

Chỉ mới một tháng trôi qua, Xích Liên Hoàng đã già đi rất nhiều, mái tóc đã có sợi bạc hiện lên, sắc mặt thì càng lúc càng xấu đi.

"Có việc khởi tấu, không có việc thì bãi triều" Giọng nói bén nhọn của thái giám lại vang lên.

"Hoàng thượng, thần có chuyện quan trọng cần khải tấu"

"Hoàng thượng, thần có chuyện cần tấu"

“Hoàng thượng, có công văn được truyền cấp tốc từ tám trăm dặm cần được khải tấu"

Thái giám vừa nói xong, các đại thần đều liên tục bước ra khỏi hàng ngũ.

"Khụ khụ......." Xích Liên Hoàng tay giữ ngực ho khan vài tiếng, vẻ mặt hiện lên màu trắng bệch: "Nói"

"Hoàng thượng, Đê điều ở Vũ Châu bị nước cuốn làm sụp đổ, dân chúng bị thương và chết vô số"

"Lệnh cho Hộ Bộ cấp trăm vạn ngân lượng, khụ khụ....." Xích Liên Hoàng mấp máy miệng lên tiếng.

"Hoàng thương, tám trăm dặm truyền tin báo lại, biên quan bị hai nước bao vây, chỉ sợ......."

Đại thần kia còn chưa nói xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng vang động trời!

Âm thanh chói tai cùng với tiếng trông kèn diễn tấu vang lên khiến người phải kinh hoảng!

Các vị đại thần ở trên triều đều hoảng hốt, tiếng trống và kèn dồn dập như vậy, âm thanh này ở trong lòng bọn hắn đều hiểu rõ, chuyện lớn không ổn ạ.

Sắc mặt Xích Liên Hoàng vốn đang đại biến, nay âm thanh cấp tốc vang lên, đã triệt để làm cho hắn trở nên tái nhợt. Hai nước vây công, vậy...........

"Hoàng thượng, chuyện lớn này cùng với tiếng trống trận truyền tới hoàng cung liệu có phải là đã có chuyện không tốt xảy ra?” Đại thần nói xong, trong lòng cảm giác như có tai họa ngầm đang diễn ra, tiếng động này có phải là ở biên quan đã có gì không hay rồi không, hay là chuyện xấu nhất đã xảy ra rồi!

Phượng Hoa cung.

"Nương nương, nương nương........." Cung nữ bối rối chạy vào đại sảnh, vừa lúc đối mặt với Đông quý phi.

"Tiếng kèn này là chuyện gì xảy ra?" Đông quý phi vội vàng đi lên trước vài bước, nhịp trống và tiếng kèn khẩn cấp như vậy, chẳng lẽ là có chiến sự gì xảy ra rồi hả?

Đúng thế, nhìn khắp bốn nước, với tình thế hiện giờ thì làm sao có thể giữ được tình trạng nước sông không phạm nước giếng, cho nên nếu có tấn công cũng không phải là chuyện không thể ạ!

"Nương nương, có chuyện lớn không hay xảy ra rồi ạ, Khương Vân quốc và Đông Liêu hai nước đều mang đại quân tiếp cận nước ta, tình huống vô cùng nguy cấp"

"Hai nước vây công....." Đông quý phi lui về phía sau hai bước, thân hình bất ổn, nếu như không phải có cung nữ đỡ lấy thì đã té ngã xuống đất rồi.

Này..... Hai nước vây công Xích Nguyệt, dù Xích Nguyệt có mạnh tới đâu cũng không thể ngăn cản nổi. Hơn nữa bây giờ Triệt nhi đã từ bỏ đi vị trí Vương gia, cùng cả hoàng cung đoạn tuyệt quan hệ. Xích Nguyệt của nàng giờ làm gì có ai có thể đứng ra cùng với hai nước kia chống đối được ?

"Nương nương" Cung nữ đỡ quý phi đến giường ngồi xuống, sau đó đứng dậy lấy một ly trà mang tới.

Sắc mặt Đông quý phi tái nhợt, chuyện này biết làm sao cho tốt ạ. Hoàng thượng bị bệnh, Triệt nhi không hỏi thế sự, Vũ nhi cũng rời đi, hiện giờ hai nước tấn công Xích Nguyệt, đây còn không phải là chuyện quá dễ dàng sao!

"Thúy nhi, nhanh đi Lục vương phủ, truyền Lục vương gia tới" Đông quý phi nắm chặt quả đấm, dù cho hắn có đoạn tuyệt quan hệ với nàng thì sao, chẳng lẽ ngay cả dân chúng Xích Nguyệt hắn cũng nhẫn tâm mở to mắt nhìn bọn họ đi vào đường chết sao!

"Nương nương........" Cung nữ có chút sợ hãi, Lục vương gia lạnh lùng tàn nhẫn, một tháng trước đã chặt đứt quan hệ với cả hoàng cung. Bất cứ ai đi Lục vương phủ truyền chỉ thì đều không một có thể trở về, sống thấy người chết không thấy xác, nàng sợ ạ!

"Thất thần cái gì, còn không mau đi" Đông quý phi trừng lớn hai mắt.

"Nương nương, nương nương tha cho nô tỳ đi, nô tỳ..... nô tỳ...sợ......" cung nữ mạnh mẽ quỳ xuống, cuống quít đập đầu.

"Phế vật, bản cung tự mình đi!" Đông quý phi trừng mắt, đứng lên đi về phía cửa cung.

Trong lúc này, tất cả dân chúng Xích Nguyệt quốc đều đã trở nên hỗn loạn và hoảng sợ.

Từ lúc nhịp trống và tiếng kèn kia vang lên xuyên qua các thành trì, thì trong lòng dân chúng cũng trở nên kinh hoảng theo.

Đã nhiều năm không có chiến sự, nay đột nhiên vang lên tiếng trống trận cấp tốc như vậy, đã triệt để phá tan sự bình tĩnh thường ngày.

Dân chúng ở trong thành trì gần biên quan, suốt đêm thu thập hành lý để chạy trốn. Mấy trăm vạn đại quân của hai nước vây công tiến đánh, người chịu nạn nhất chính là bọn họ ạ.

Chỉ trong một đêm, tất cả dân chúng ở trong thành trì sát nơi biên cảnh đều nhao nhao bỏ chạy, hiện giờ chỉ còn lại một tòa thành trống không người.

Các binh sĩ thủ thành gặp dân chúng chạy trốn, cũng lập tức ném binh khí bỏ chạy theo.

Binh mã chiếm đóng ở biên cảnh nhìn thấy hai nước vây công thì trong lòng cũng chấn kinh, tướng quân vội vàng lên ngựa chạy nhanh về Hoàng Thành báo cáo.

Bọn hắn hiện giờ đều rõ ràng, tình thế này nếu một khi khai chiến, thì với số lượng bịnh mã này không thể nào đủ sức ngăn cản được!

Trong hoàng cung, các đại thần đều vô cùng khẩn trương. Hoàng thượng vào lúc này lại phát bệnh, Lục vương gia thì không quan tâm tới chuyện triều đình, vậy phải làm sao mới tốt đây?

Khắp Hoàng Thành Xích Nguyệt đều nghị luận nhao nhao hết cả lên, ai cũng đều nói Xích Nguyệt lần này mất nước thật rồi.

"Khụ khụ....." Một trận ho khan vang lên, Xích Liên Hoàng ở trên giường ngồi dậy, nhưng trên mặt thì không giấu nổi vẻ buồn bã.

Đại quân hai nước tiếp cận tới, thân thể hắn càng lúc càng không tốt, cũng may tất cả nữ nhân đều đã di rời khỏi hoàng cung. Hiện giờ chỉ còn lại cái thân xác già khọm của hắn,nhưng mà làm sao có thể ứng chiến được sự vây công của hai nước đây.

"Hoàng thượng, các đại thần chờ ở ngoài điện đã rất nhiều ngày rồi" Thái giám đẩy cửa tiến vào bẩm báo lại.

"Để cho bọn chờ, trẫm hiện tại muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút" Xích Liên Hoàng phất tay, ý bảo tiểu thái giám đi ra ngoài.

Đầu óc hắn lúc này vô cùng hỗn loạn, nghĩ mãi cũng đoán không ra, Khương Vân quốc cùng với Đông Liêu quốc vì sao phải tiến công chiếm đánh Xích Nguyệt của hắn.

Tin tức của Triệt thoát ly quan hệ với hoàng cung đã bị phong tỏa, hai nước không thể nào biết được... chẳng lẽ là có gian tế?

Các đại thần ở ngoài cửa, tụ tập bàn tán, có người thì đi tới đi lui, bộ dạng của tất cả mọi người ở đây đều như đang đứng trên đống lửa vậy.

"Thượng thư, ngươi đừng lắc lư ở trước mặt ta nữa, đầu óc ta sắp hôn mê vì ngươi rồi" Trần quan viên nhăn mặt, liếc mắt.

"Aiz, lửa sắp cháy đến nơi rồi, ta sao có thể bình tĩnh được nữa!" Thượng Thư đưa tay vuốt mặt, bất đắc dĩ lên tiếng.

"Các ngươi nói xem, hai nước vì sao lại cùng nhau vây công Xích Nguyệt quốc"

"Còn có thể là vì cái gì nữa? Các quân chủ chỉ sợ đã sớm có ý đồ chiếm lấy Xích Nguyệt, lần này chúng ta chết chắc rồi"

"Hắc, Lý Tư ngươi đây là đang nói cái gì thế, trong bốn nước thì Xích Nguyệt của chúng ta là mạnh nhất, hai nước vây công thì đã sao, nếu như có Lục vương gia xuất chiến, nhất định có thể đánh bại hai nước kia."

"Nói đi nói lại cũng là Lục vương gia, nhưng mà không phải là Lục vương gia đã chặt đứt quan hệ với hoàng thất rồi sao?"

Lời này vừa vang lên, các vị quan viên đều yên tĩnh lại. Đúng vậy, Lục vương gia cùng với cả hoàng thất cắt đứt quan hệ, Xích Nguyệt bây giờ hưng hay vong đều cùng hắn không quan hệ ạ, chuyện này..........

Một đám đại thần chờ đợi ở ngoài cửa cho tới tận trưa, cũng không thấy Xích Liên Hoàng xuất hiện. Sắc mặt ai cũng đều trở nên trầm trọng, không ai ở đây đoán ra được tâm tư của đế vương.

Lục vương phủ.

Một tháng, rất nhiều thị vệ cùng với gia đinh ở lục vương phủ đều bị cho nghỉ việc, hiện giờ vương phủ trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Đông quý phi đứng ở trước cửa lớn của Lục vương phủ, nhìn cửa lớn màu đỏ đóng chặt thì hung hăng nắm chặt quả đấm, nhấc chân đi tới.

"Thúy nhi, đi gọi cửa" Dù nàng có làm bao nhiêu việc sai trái, nhưng nàng đối với dân chúng Xích Nguyệt không hề sai. Trên người của hắn là chảy dòng máu của hoàng gia, cho nên hắn không thể nào bỏ mặc sự sống chết của Xích Nguyệt quốc được.

'cộc, cộc' Tiếng đập cửa không ngừng vang lên, nhưng vẫn không thấy người nào đến mở cửa.

Mười phút, hai mươi phút, cửa vẫn như cũ không thấy mở ra.

"Nương nương, nghe nói thị vệ và gia đinh cùng nha hoàn ở trong phụ đều bị đuổi đi, có thể nào là bên trong không còn ai rồi hay không?" Thúy nhi quay đầu nói, đã lâu như vậy mà không thấy ai đến, rõ ràng là bên trong không có người mà.

"Không có người?" Trong lòng Đông quý phi trầm xuống, chẳng lẽ Triệt đã rời Hoàng Thành đi chỗ khác rồi?

"Tiếp tục gõ" Chắc chắn là không, hiện tại lúc này tất cả mọi hy vọng đều đặt ở trên người hắn. Dù cho có phải đào sâu ba thước đất, cũng phải tìm cho bằng được.

Lại mười phút qua đi, cửa lớn màu đỏ rốt cuộc cũng được mở ra, theo sau là quản gia của phủ đi tới.

"Cô nương tìm ai?" Quản gia nhíu mày, giờ mà còn có người tìm tới Lục vương phủ, lá gan cũng không nhỏ ạ.

"Nô tài chết tiệt, gõ lâu như vậy mà sao giờ mới mở cửa, muốn chết sao?" Thúy nhi còn chưa lên tiếng, thì Đông quý phi đã quát lớn.

Quản gia chuyển mắt nhìn Đông quý phi, ánh mắt cũng biến đổi: "Nô tài đáng chết, nô tài vừa mới ở sân sau nên không hay biết Quý phi tới, cho nên mong nương nương thông cảm"

"Ít nói nhảm, Vương gia các ngươi đâu" Nói xong, Đông quý phi nhấc chân đi vào trong phủ.

"Nương nương, vương gia đang bế quan, dù là người nào cũng không gặp" Quản gia chay theo sau bẩm báo.

"Nói, vương gia các ngươi hiện ở gian phòng nào" Đông quý phi chân cũng không ngừng lại, mà hỏi tiếp. Người nào cũng không gặp? quả nhiên là chuyện gì cũng không quan tâm nữa rồi sao?

"Nương nương, người không thể đi" Quản gia ngăn lại Đông quý phi, Tính tình của vương gia tuyệt không thể chọc vào, dù có là Quý phi nương nương thì hậu quả cũng rất nghiêm trọng.

Đối với chuyện Nương Nương gây ra cho vương phi đã khiến tâm của vương gia bị thương tổn, dù vương gia không nói gì nhưng hắn nhìn ra được, chuyện này so với chuyện vương gia bị Huyết Chú gây ra còn đau đớn hơn.

"Tránh ra, nếu hôm nay ngươi dám ngăn cản bản cung, bản cung sẽ lấy mạng của ngươi!" Đông quý phi đẩy mạnh bả vai của quản gia, nhấc chân đi tới trong phòng.

Hoàng cung.

Bây giờ đã là buổi chiều, nhưng vẫn chưa thấy hoàng thượng xuất hiện. Thư tín khẩn cấp ở tám trăm dặm lại truyền tới, mỗi một phong lại làm cho thần kinh của bọn họ căng thẳng hơn.

"Hoàng thượng, cho mời các vị đại thần tới đại điện nghị sự" Đang lúc lo lắng thì âm thanh của thái giám truyền tới.

Các đại thần nghe được hoàng thượng cho gặp, đầu óc nào kịp suy nghĩ gì, chân đã bước thẳng về hướng đại điện mà bước.

"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Các đại thần vừa vào tới điện đã lập tức cúi đầu, quỳ xuống hô to.

"Đều đứng dậy đi" Xích Liên Hoàng ngồi trên long ỷ lên tiếng.

"Hoàng thượng, hiện giờ hai nước vây công, mong hoàng thượng hạ chiếu thư cho mời Lục vương gia quay trở về"

"Đúng vậy ạ, hoàng thượng, Chuyện của Xích Nguyệt lần này ngoại trừ Lục vương gia thì không ai có thể đứng ra nghênh chiến với hai nước kia được"

"Hoàng thượng, mời hạ chiếu thư đi " Các vị đại thần đều bước ra khỏi hàng ngũ, quỳ trên mặt đất liên tục lặp đi lặp lại một câu này.

Vẻ mặt Xích Liên Hoàng buồn bã, hạ chiếu thư? Hắn cũng rất muốn hạ chiếu thư, nếu như chiếu thư này mà có thể triệu hồi được Triệt thì hắn đã sớm hạ từ lâu rồi.

"Phương tướng quân, ngày mai ngươi mang năm mươi vạn đại quân chạy tới biên quan" Xích Liên Hoàng nhíu mày lên tiếng.

"Vâng" Phương tướng quân cung kính nhận lệnh, tuy trong lòng có nghi hoặc, hoàng thượng vì sao lại sai hắn mang binh xuất chinh, nhưng trong lòng hắn vẫn không có một chút nào oán hận.

"Hoàng thượng, chuyện này tuyệt đối không thể ạ. Hai nước vây công có mấy trăm vạn đại quân, Phương tướng quân chỉ có một mình thì làm sao có thể chống lại được ạ. Hơn nữa nếu như để hai đại quân của hai nước đột phá biên cảnh rồi đi vào trong nước ta, vậy dân chúng sẽ vô cùng nguy hiểm"

"Đúng vậy ạ. Hoàng thượng tuyệt đối không thể để đại quân hai nước đánh chiếm được biên cảnh"

"Hoàng thượng vẫn là nên cho gọi Lục vương gia quay lại, Lục vương gia anh dũng thiện chiến, nếu Lục vương gia xuất chiến, ít nhất hai nước cũng có chút kiêng kị"

"Được rồi, các vị ái khanh không cần nhiều lời, Phương tướng quân ngày mai lập tức từ Hoàng Thành xuất phát, còn lại tất cả giải tán đi" Xích Liên Hoàng nâng trán, phiền não cùng với mệt mỏi đã khiến cho hắn lao tâm quá sức.

Hiện giờ cũng chỉ có đi một bước tính một bước, tính tình của Triệt nhi hắn rất hiểu, không ai có thể dao động được. Hắn nhớ rõ ràng lời nói đêm đó của Triệt ' Xích Nguyệt hưng hay vong cùng ta không có quan hệ'

Hiện giờ muốn xoay chuyển, là có thể xoay chuyển được sao?

"Hoàng thượng, tuyệt đối không thể làm vậy ạ. Năm mươi vạn đại quân căn bản không thể ngăn cản được đại quân hai nước, mong hoàng thượng nghĩ kĩ lại ạ!"

"Hoàng thượng, mong người suy nghĩ lại ạ"

"Hoàng thượng, mong người suy nghĩ lại ạ"

Các đại thần đều quỳ trên mặt đất, cầu mong hoàng thượng có thể thay đổi chủ ý.

Nhìn các đại thần ở bên dưới quỳ trên mặt đất, Xích Liên Hoàng đưa tay nhẹ xoa huyệt thái dương đang khiến đầu hắn phát đau. Hiện giờ bị các vị đại thần kêu hô như vậy, tâm tình hắn phiền não vô cùng, vốn cơ thể do bị bệnh mà mệt mỏi thì giờ phút này ngay cả một chút khí lực cũng đều không có.

"Chuyện tình đã tới mức này, ai cũng không cần nhiều lời, tất cả còn không lui xuống đi, khụ khụ......." Xích Liên Hoàng đột nhiên quát lớn, kéo theo sau là những tiếng ho khan không ngừng vang lên.

"Hoàng thượng........" Các vị đại thần thấy tâm ý của Xích Liên Hoàng đã quyết, ánh mắt cũng tối sầm lại "Chúng thần cáo lui"

Các đại thần đi ra ngoài đại điện đều lắc đầu liên tục, hiện giờ Xích Nguyệt chắc phải đổi chủ rồi.

Năm mươi vạn đại quân mà muốn chống đỡ lại mấy trăm vạn đại quân, thật là nói dễ hơn làm ạ!

"Các ngươi nói thử xem, hoàng thượng rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Sao lại để cho Phương tướng quân dẫn binh đi, hơn nữa năm mươi vạn binh mã này thì có thể làm cái gì?"

"Tâm tư của đế vương khó đoán, Lục vương gia không hỏi thế sự, Tứ vương gia thì không có ở Hoàng Thành, chuyện này sợ là không ổn ạ"

"Không bằng chúng ta đi Lục vương phủ tìm Lục vương gia, nói không chừng chuyện này còn có thể thay đổi ạ"

"Hiện giờ làm gì có ai dám đi Lục vương phủ, nghe nói thái giam và cung nữ đến truyền chỉ ở Lục vương phủ đều một đi không trở lại"

"Cái này không được, cái kia cũng không được. Chuyện này chẳng phải là ngồi chờ để mặc người ta chém giết hay sao"

"Coi như xong, tóm lại là vẫn nên yên lặng mà theo dõi đi. Hoàng thượng làm như vậy nhất định là có suy nghĩ riêng của người"

Bọn quan viên vừa đi vừa bàn luận, hiện tại ai cũng không thể đoán ra tâm tư của hoàng thượng, cho nên cũng chỉ biết im lặng mà theo dõi!

Lục vương phủ.

Hiện giờ đã gần tới đêm khuya, Đông quý phi ngồi ở trung tâm của phòng khách, hai tay không ngừng vò nát khăn tay. Hắn thật sự là bỏ mặc sự sống chết của Xích Nguyệt rồi sao?

Quản gia đứng ở một bên, nói không được mà đi cũng không xong, vì bị Lôi Hỏa bắt canh giữ ở trong phòng.

Lôi hỏa cùng với mấy thị vệ kia trừ bỏ Vương gia ra thì đều không đặt bất kỳ ai vào mắt. Đừng nói là Đông quý phi, cho dù là hoàng thượng có tới đi nữa mà Vương gia không lên tiếng thì cũng vẫn vậy mà thôi.

"Nương nương, nếu hôm nay không được thì chúng ta cứ về trước đi đã" Thúy nhi cẩn thận lên tiếng hỏi, mắt thấy ngoài trời đã tối, sợ là cửa cung sắp đóng, nếu các nàng không về thì sẽ không vào được.

"Chờ, tiếp tục chờ. Bản cung không tin hắn không đến gặp bản cung" Đông quý phi nhắm mắt lại, nàng không tin Triệt sẽ tuyệt tình như vậy.

Bên ngoài, ánh trăng dần dần nhô lên cao chiếu sáng bóng đêm tối đen như mực.

Ánh trăng tỏa sáng, khiến cho từng làn khí lạnh đang bay lượn ở trong không trung trở nên rõ ràng hơn. Thời tiết vào thu, làm cho càng ngày càng trở nên lạnh lẽo, nhất là vào lúc đêm khuya như thế này.

Sân đình ở vương phủ, một nam tử đứng thẳng nhìn chằm chằm vào ánh trắng trên cao, nhưng tâm tư thì đã bay xa. Hiện giờ chỉ còn lại hình ảnh một ánh trăng chiếu sáng, soi rõ bóng người đang đứng giữa sân.

Khóe miệng Xích Liên Triệt nhếch lên, bộ dáng lúc này quả thật là rất mê người, nhưng ẩn sâu trong nụ cười đó lại là sự thê lương khôn cùng. Xích Liên Triệt xoay người lại, nhẹ nàng nâng lên ly rượu, một hơi cạn sạch.

"Vương gia, quý phi nương nương đã chờ tại trong đại sảnh một ngày, Vương gia mau đến xem sao?" Trong phủ lúc này chỉ còn duy nhất một tiểu nha hoàn, nàng nhẹ giọng lên tiếng, nhưng ánh mắt thì lại vô cùng sợ hãi nhìn về phía Xích Liên Triệt.

Ánh mắt của Xích Liên Triệt bỗng trở lạnh lùng không một chút cảm xúc: "Tính cách của ta thế nào chẳng lẽ ngươi không biết sao?"

Tiểu nha hoàn nghe nói vậy thì mặt mũi trắng bệch, còn chưa kịp phản ứng thì đầu gối đã quỳ xuống đất, trong mắt hoảng sợ, run rẩy nói: "Vương gia tha tội, nô tỳ biết sai rồi"

Xích Liên Triệt rũ mắt xuống, phía dưới hồ nước phản xạ lên hình ánh trắng, dưới sự dao động của sóng nước nên làm cho ánh trăng cũng không ngừng chớp động theo.

"Từ trước tới nay ta là người không thích người nhiều chuyện"

Nha hoàn quỳ trên mặt đất rõ ràng là đang run rẩy, nhưng nửa câu cũng không dám lên tiếng nữa.

Xích Liên Triệt đưa mắt nhìn về phía đại sảnh, bàn tay nhẹ nhàng bóp nát ly rượu, bột phấn chậm rãi bay trong gió, sau đó đưa chân bước đi ra khỏi sân đình.

Đại sảnh, Đông quý phi đang khép hờ đôi mắt. Giữa phòng là ngọn nến đang cháy sáng, bị gió thổi mà run rẩy. Thúy nhi và quản gia đứng bên cạnh nhưng một câu cũng không nói được, tất cả đại sảnh thoáng chốc trở nên vô cùng yên tĩnh.

"Vương gia!" Quản gia nhìn thấy Xích Liên Triệt xuất hiện, cung kính hành lễ.

Đông quý phi đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, đập vào mắt là một người có khuôn mặt lạnh lùng không hề có chút cảm xúc.

"Quý phi nương nương đến đây là có chuyện gì?" Giọng nói lạnh lùng vang lên, rơi vào tai Đông quý phi lại trở thành âm thanh rất chói tai.

"Triệt nhi, đừng như vậy. Mẫu phi sai rồi, mẫu phi thực sự sai lầm rồi" Đông quý phi cuống quít đứng dậy, muốn đưa tay bắt lấy tay của Xích Liên Triệt.

Xích Liên Triệt nhếch môi cười lạnh, sai lầm rồi? Một câu sai lầm rồi là có thể xóa bỏ tất cả tội lỗi sao?

Bàn tay to lớn vung lên làm văng ra đôi tay của Đông quý phi: "Quý phi nương nương vẫn là nên trở về đi, ta đã nói rồi, Xích Nguyệt sống hay chết đối với ta không có quan hệ"

Tay Đông quý phi bị hất văng một cái thì ngẩn người, nhưng rất nhanh chóng đã tỉnh táo lại. Không có quan hệ? Thì ra hắn đã biết rõ chuyện mà nàng tìm tới hắn là gì.

"Triệt nhi, ngươi thật sự cái gì cũng không để ý, trơ mắt nhìn giang sơn của phụ hoàng ngươi bị diệt vong sao?" Đông quý phi nắm chặt tay, ánh mắt trợn trừng.

"Xích Nguyệt hưng hay vong đều đã không còn quan hệ với ta!" Âm thanh lạnh lẽo như băng từ trong miệng Xích Liên Triệt lại vang lên.

Đông quý phi mở to hai mắt, lùi về phía sau một bước, vẻ mặt vô cùng đau đớn. Sau đó là bật ra một nụ cười lạnh, sống chết đều đã không còn quan hệ? Vì một nữ nhân mà từ bỏ giang sơn, từ bỏ tất cả, như vậy đáng giá sao?

"Quả thật không còn chút quan hệ nào sao?" Đông quý phi thì thào tự nói, xem vẻ mặt lạnh lẽo cùng với biểu tình này của Xích Liên Triệt thì nàng đã biết. Trong lòng là một mảnh lạnh lùng, nhắm chặt mắt, âm thanh run rẩy bật ra từ đôi môi vang lên: "Nhi tử cùng với nữ nhi đều đã bỏ đi, hiện giờ quốc gia cũng sắp diệt vong, vậy ta sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ!"

Dứt lời, Đông quý phi lao thẳng về phía cây cột ở trong đại sảnh .

"Nương nương ........" Thúy nhi kinh hãi hô lên, ngay cả quản gia cũng phải kinh hoảng một phen.

Ánh mắt Xích Liên Triệt lóe lên, ngón tay cong lại bắn ra.

'ầm' một tiếng, Đông quý phi tuy va chạm vào cây cột chống giữa đại sảnh, nhưng không ảnh hưởng tới tính mạng. Thúy nhi nhân dịp đó kéo lại, làm cho lực va chạm giảm bớt đi rất nhiều.

Thúy nhi đưa tay ra kéo lại nên cả hai đều lảo đảo ngã nhào trên mặt đất.

Trên trán Đông quý phi hiện lên một cục sưng đỏ, mái tóc trở nên rối loạn, ở giữa vết thương chảy ra chút máu nhìn vô cùng chật vật.

"Nương nương, nương nương, người chảy máu rồi....." Thúy nhi ngồi xuống đưa tay nâng quý phi lên xem xét, sau đó không ngừng giúp nàng lau đi vết máu trên trán.

"Triệt nhi, ngươi sao lại có thể tuyệt tình vì một nữ nhân không đáng giá như vậy ạ" Đông quý phi đưa tay đẩy Thúy nhi ra, hai mắt tuyệt vọng nhìn về phía Xích Liên Triệt.

Lời nói kia vang lên ở bên tai Xích Liên Triệt, đột nhiên khiến hắn càng trở nên lạnh lùng. Quay đầu nhìn về phía Đông quý phi bằng một ánh mắt vừa giống như Diêm La đến từ địa ngục, lại vừa giống như rơi vào hầm băng lạnh lẽo vạn năm.

Nhìn thấy ánh mắt đó của Xích Liên Triệt, trong con mắt tuyệt vọng của Đông quý phi xuất hiện một tia kinh hãi, trong phút chốc cả thân thể cứng đờ.

"Ngươi nghĩ như vậy sao!" Xích Liên Triệt lạnh giọng hỏi, khẩu khí giống nhữ lưỡi đao sắc bén, ánh mắt như đang cân nhắc lời nói của nàng có đáng hay không.

Đông quý phi nhẹ nhàng đứng lên, dung nhan đau đớn cố gắng gượng cười: "Vì một nữ nhân mà buông tha quốc gia. Triệt nhi, ngươi sẽ hối hận! Thúy nhi, chúng ta đi!"

Nội tâm Xích Liên Triệt dao động, giương mắt nhìn bóng lưng Đông quý phi, hai tay nắm chặt thành quả đấm. Hai nước vây công, tuy ngoài mặt hắn mặc kệ không hỏi, nhìn dân chúng trôi dạt chạy trốn khắp nơi, nhưng mà trong lòng của hắn thì rất khó mà có thể yên ổn được.

"Lôi Tiêu, sáng sớm ngươi lập tức chạy tới biên quan dò hỏi tin tức" Ánh mắt Xích Liên Triệt chớp động.

Vô duyên vô cớ bị hai nước vây cộng, hiện giờ biên quan truyền lại tin tức, nói chỉ có đại quân tiếp cận mà vẫn chưa hành động, chỉ sợ đây chính là một âm mưu.

"Vương gia, tin tức tin cậy truyền về đêm nay nói ngoại trừ đại quân hai nước bao vây, còn có hải ngoại hoàng tử tham gia nữa!" Lôi Hỏa hồi báo.

Hải ngoại hoàng tử, ánh mắt Xích Liên Triệt lóe lên, đã sớm cảm thấy hắn ta không đơn giản như vậy. Xem ra, một trận chuến này là không có cách nào tránh khỏi gió tanh mưa máu, nhưng chẳng lẽ mục đích chỉ đơn giản là vì muốn xưng bá Xích Nguyệt quốc?

"Lôi Hỏa, lập tức xuất phát tìm tới chỗ vương phi, tìm cách đừng để cho nàng quay trở về Xích Nguyệt quốc, hơn nữa còn phải âm thầm bảo vệ nàng" Giọng nói Xích Liên Triệt trở nên nghiêm trọng, trận chiến sự này theo hắn suy đoán, tuyệt đối không chỉ đơn giản là một cuộc chém giết được. Hắn có dự cảm không tốt, chính là chuyện này rất có thể có liên quan tới Băng nhi.

"Vương gia, ngày mai chính là đêm trăng tròn mười lăm, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không rời khỏi vương gia" Lôi Hỏa quỳ trên mặt đất, giọng nói rất kiên định.

"Hiện tại ngay cả mệnh lệnh của bổn vương cũng dám cãi rồi hả?" Giọng điệu ôn hòa của Xích Liên Triệt vang lên, nhưng ẩn trong đó lại là lãnh ý lạnh thấu xương.

"Thuộc hạ không dám, chỉ là, vương gia........"

"Còn không mau đi!" Xích Liên Triệt có chút tức giận ra lệnh.

"Vâng......!" Lôi Hỏa thấy Xích Liên Triệt tức giận như vậy, lập tức cúi đầu tuân lệnh.

Cửa thành ở Biên Cảnh.

Vô số doanh trướng được dựng lên.

Cả một mảnh đất trở nên đen kịt, mấy trăm vạn binh mã tụ tập khiến cảnh tượng trở nên vô cùng hoành tráng.

Ngay cả binh sĩ đứng trên tường thành nhìn xuống cảnh tượng phía dưới, trong lòng trở nên bồn chồn lo lắng. Nghe nói hoàng thượng đã phái Phương tướng quân dẫn năm mươi vạn đại quân tới biên quan, nhưng mà năm mươi vạn đại quân thì có tác dụng gì chứ. Hiện giờ ở trước mắt đang là mấy trăm vạn đại quân, chỉ cần tất cả ào lên tấn công thì năm mươi vạn đại quân cũng không thể ngăn cản được ạ.

Trong lòng các quân sĩ ở biên quan lúc này đều không biết mọi chuyện diễn biến nội tình ra sao, cho nên ai ai cũng đều hoảng sợ.

Vô số doanh trướng ở bên dưới tường thành, vào lúc này đều là tiếng cười nói rộn ràng vang lên.

Ca múa hát hò liên tục, chuyện này nào giống như đang chuẩn bị công thành một chút nào ạ, nếu ai không biết còn tưởng là đang tới để du ngoạn ngắm cảnh.

"Đến đến đến, mọi người tận tình uống rượu, ha ha ha........." Khương Vân hoàng cầm ly rượu cười to, tâm tình sung sướng vô cùng.

"Ha ha, cụng ly, cụng ly" Đông Liêu hoàng cũng cầm ly rượu cười to ra tiếng.

Chỉ riêng có hải ngoại hoàng tử Tư Đặc Nhĩ là khóe môi hơi nhếch lên, từ từ uống cạn ly rượu.

“Lần này chúng ta cùng nhau tấn công Xích Nguyệt, hiện tại hoàng cung Xích Nguyệt đã rối tung một mảnh rồi. Đến lúc đó tiến đánh Xích Nguyệt chỉ cần chúng ta cùng nhau tiến lên là được ạ" Khương Vân hoàng cười to lên tiếng, trên mặt hiện lên vẻ giảo hoạt.

"Đó là đương nhiên, sau khi chiếm được sẽ chia làm hai. Chúng ta sau này nước sông không phạm nước giếng" Đông Liêu hoàng cũng có vẻ đồng ý.

Tư Đặc Nhĩ tiếp tục thưởng thức ly rượu, trong mắt hiện lên vẻ vô cùng khinh bỉ. Một đám ô hợp, chỉ sợ ở trong lòng hai vị quân chủ này ý nghĩ thực sự không phải là muốn một chia làm hai đi.

"Hoàng tử, thành trì này chẳng lẽ so với nữ nhân còn có lực hấp dẫn hơn?" Khương Vân hoàng đảo mắt nhìn về phía Tư Đặc Nhĩ. Trong lòng thì tính toán, trước kia đáp ứng tấn công Xích Nguyệt cùng bọn hắn là vì thật sự muốn có một nữ nhân? Hắn rất hoài nghi, đây liệu có phải là một cái bẫy hay không.

"Đúng thế, hoàng tử chẳng lẽ đánh chiếm Xích Nguyệt quốc chỉ vì một nữ nhân, người có hay không muốn có nhiều thêm vài người. Hoặc nếu không thì chia Xích Nguyệt ra làm ba, chúng ta mỗi người một phần" Đông Liêu hoàng khẳng khái nói ra, nhưng kì thật trong nội tâm chỉ muốn cùng với Khương Vân hoàng ăn chia Xích Nguyệt mà thôi.

Vì muốn mượn bọn họ làm người lót đường, trong kế hoạch công thành này hắn chỉ muốn có được một người nữ nhân, hơn nữa người nữ nhân này còn chính là cái người đã khiến cho muội muội của hắn hiện giờ sống không băng chết.

Tư Đặc Nhĩ liếc mắt, khóe miệng nở nụ cười càng thêm sáng lạn cùng với sự khinh bỉ nồng đậm. Đột nhiên cái chén trong tay 'tạch' một tiếng vỡ vụn, rượu ở trong chén cũng theo ngón tay mà chảy xuống mặt đất.

Đối mặt với hành động như vậy, hai nước quân chủ đều đưa mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đều là nghi hoặc, đoán không ra ý tứ của hoàng tử hải ngoại là gì?

"Giang sơn, giống như rượu ở trong chén này. Tuy là vô cùng hấp dẫn, nhưng cũng không chắc chắn nói lên được điều gì, chỉ sợ còn chưa nhấm nháp được mỹ vị, trong nháy mắt đã biến mất. Từ xưa tới nay, giang sơn và mỹ nhân đều không thể toàn vẹn được cả đôi đường" Tư Đặc Nhĩ nhíu mày, ánh mắt sắc bén, buông ly rượu đã vỡ nát trong tay ra, lập tức bụi phấn của ly rượu bay đi theo gió.

Một không khí quái dị không ngừng lan tỏa khắp nơi, quân chủ hai nước thì giằng co không biết nên làm sao, chỉ thấy nụ cười của Tư Đặc Nhĩ rất âm hiểm, so với rượu độc còn độc hơn.

"Ha ha, thì ra là hoàng tử chỉ thích mỹ nhân chứ không thích giang sơn" Đông Liêu hoàng cười một tiếng, hé miệng cất lời để phá tan cục diện giằng co này.

"Ha ha, Thích mỹ nhân, điều này chứng tỏ hoàng tử là một người trọng tình ạ. Người đâu, đến thêm rượu cho hoàng tử ạ" Khương Vân hoàng lập tức cười ha ha, bàn tay to vung lên về phía thị nữ đứng ở bên người, ra lệnh.

Bọn thị nữ hầu rượu đứng ở phía sau Tư Đặc Nhĩ, thấy Đông Liêu hoàng đưa mắt ra lệnh thì mới gật đầu, đi về phía Tư Đặc Nhĩ.

"Hoàng tử, rượu này chính là rượu ngon nhất của hoàng cung Khương Vân quốc ạ" Tươi cười như hoa, mặt mày quyến rũ mê người, mỗi một lời nói ra khiến cho người nghe toàn thân khộng ngừng dâng lên cảm giác tê dại.

"A...? Vậy thì bản hoàng tử nhất định phải nhấm nháp một lần mới được" Đôi mắt màu vàng của Tư Đặc Nhĩ hiện lên một tia sát khí.

Nữ nhân này rất đẹp, cái loại vẻ đẹp non mềm, trẻ trung này chỉ sợ là bất luận người nam nhân nào nhìn thấy đều phải ngứa ngáy trong lòng. Tiếc là, bọn họ đã quá coi thường hắn rồi, tìm tới một người mỹ nhân như thế này là đã nghĩ có thể mê hoặc được hắn?

Tư Đặc Nhĩ hắn không phải là không yêu thích sắc đẹp, chỉ là hiện giờ trong lòng hắn đã khắc sâu ấn tượng của một cây thuốc phiện xinh đẹp, bởi vì không chỉ là vẻ xinh đẹp bên ngoài mà còn là cả hơi thở mang theo khí phách cao ngạo đã thật sâu hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Hoàng cung.

"Hoàng thượng, hôm nay quý phi nương nương đã đi Lục vương phủ" Thái giám nói xong thì thoáng nhìn qua gương mặt của Xích Liên Hoàng.

"Tình huống thế nào" Đôi mắt đang nhắm lại của Xích Liên Hoàng lập tức mở ra.

"Nương nương tới tận đêm khuya mới hồi cung, hơn nữa toàn thân đều là vết thương, nhìn qua rất nghiêm trọng" Thái giám nói xong thì trong lòng thầm nói, dù sau này có đánh chết thì cũng không đi Lục vương phủ.

Lục vương gia ngay cả quý phi nương nương còn không buông tha, xuống tay nghiêm trọng như vậy. Bọn hắn đều là nô tài, nếu như gặp phải thì làm gì còn giữ nổi mạng mà ra ngoài.

"Truyền thái y chưa?" Xích Liên Hoàng kinh hoảng sau một giây thì kịp phản ứng lại, vội vàng hỏi.

"Dạ rồi ạ, cung nữ bên người của nương nương vừa nói lại, tâm tình của nương nương không ổn định, hiện tại đã nằm ngủ rồi"

Xích Liên Hoàng từ trên giường đứng lên, đi tới bên cạnh cửa sổ. Xem ra trong lòng Triệt nhi đã sớm không còn có bóng dáng của Xích Nguyệt quốc rồi. Hiện giờ ngay cả mẹ ruột hắn mà cũng có thể ra tay thì đủ hiểu là trong lòng hắn đã xây dựng lên một bức tường thành kiên cố thế nào, dù cho bất cứ ai cũng không thể công phá ngoại trừ bản thân hắn.

Tất cả toàn bộ mọi chuyện này đều là do bọn họ một tay tạo thành, giờ có hối hận cũng đã muộn. Bạch Băng, những gì trẫm thiếu nợ ngươi hiện tại đều đã nhận được trừng phạt, mất đi nhi tử thương yêu nhất, thậm chí ngay cả đế nghiệp thiên thu cũng có khả năng sắp mất đi!

Bóng đem u ám tối đen, đảo mắt đã trôi qua.

Ánh mặt trời của buổi sáng sớm chiếu xuống tất cả khắp nơi trong Hoàng Thành, hiện giờ Hoàng Thành đã trở nên vô cùng vắng vẻ lạnh lẽo, chứ nào còn vẻ náo nhiệt rộn ràng của trước kia. Đường phố chỉ loáng thoáng vài bóng người, vội vàng chạy qua chạy lại.

Các tửu lâu bên trong Hoàng Thành đều đã đóng cửa, không tiếp tục làm ăn nữa. Hiện giờ đã chuẩn bị khai chiến, Xích Nguyệt sợ rằng là sắp mất nước, bọn họ làm gì còn có tâm tư đi buôn bán làm ăn ạ.

Trước mắt chính là thời điểm hai nước chuẩn bị tấn công vào thành, bọn họ cầu xin duy nhất chính là có thể giữ lại được những mạng nhỏ của dân chúng!

Phương tướng quân sáng sớm hôm nay đã dẫn theo hàng loạt binh mã chạy tới biên quan, trước mặt là những dân chúng với vẻ mặt buồn bã đứng tiễn đưa. Bọn họ nghe nói trước mấy trăm vạn đại quân của hai nước, mà Phương tướng quân lại chỉ có năm mươi vạn đại quân, nhân số kém xa nhau như vậy, muốn thắng? Là chuyện không có khả năng.

Nếu người dẫn quân là Lục vương gia, bọn họ còn có lòng tin chiến thắng. Nhưng đây là Phương tướng quân tuổi đã ngoài năm mươi, lại vẫn cầm quân đi đánh giặc, bảo bọn họ sao có thể tin tưởng được, cho nên nghĩ tới chiến thắng lại càng không thể!

Bảy ngày trôi qua, tất cả Hoàng Thành đều trở thành một vùng đất âm trầm. Hàng ngày đều có tiếng kèn trống ở bên ngoài biên cảnh truyền về, các dân chúng vừa nghe thấy âm thành này thì đều lập tức trở nên run rẩy sợ hãi.

Trong doanh trướng ở Biên Cảnh.

"Hiện giờ đã qua bảy ngày, chúng ta đây cũng tới lúc hành động rồi" Đông Liêu hoàng chờ đợi suốt bảy ngày, có cảm giác đứng ngồi không yên. Đều đã lâu như vậy rồi mà vẫn chậm chạp chưa hành động, ngay cả đề xuất điều kiện về phía Xích Nguyệt cũng không có, chẳng lẽ cứ mãi như thế này?

"Gấp gáp cái gì" Tư Đặc Nhĩ giương mắt, giọng nói không nóng không lạnh vang lên.

"Hoàng tử, trong hồ lô của người rốt cuộc là chứa thuốc gì ạ. Ít ra người cũng phải nói qua một chút, để bọn ta còn yên tâm chứ" Khương Vân hoàng cũng mất đi vẻ trấn định lúc trước.

"Bảy ngày nói dài cũng không dài, mà nói ngắn cũng không ngắn. Nhưng mà trong bảy ngày này, dân chúng của Xích Nguyệt đều là lo lắng không yên mà trải qua từng giờ từng phút, so sánh với sự hành hạ bằng thể xác thì sự hành hạ về tinh thần này lại càng đáng sợ hơn. Chúng ta chỉ cần đợi tới lúc bọn chúng chịu đựng tới mức cực hạn, sau đó đưa ra yêu cầu, chẳng phải là càng thêm có lợi sao" Tư Đặc Nhĩ nở nụ cười, nói ra những lời mà làm cho quân chủ cả hai nước đều chấn kinh.

Đúng vậy, bọn hắn như thế nào lai không nghĩ tới điểm này. Tinh thần của dân chúng đều bị căng thẳng, mỗi ngày đều sống trong khả năng mất đi tính mạng bất cứ lúc nào, loại áp lực này thậm chí có thể khiến người ta trở nên điên loạn. Bọn họ chỉ cần chờ tới lúc này thì sẽ đề xuất ra điều kiện, Xích Nguyệt làm sao có khả năng phản kháng chứ, ha ha thật là một thủ đoạn hay ạ!

"Hoàng tử quả thật là vô cùng thông minh, thủ đoạn này có thể nói là tuyệt diệu!" Đông Liêu hoàng tán thưởng giơ ngón tay cái lên, hoàng tử hải ngoại này thật có nhiều mưu kế.

"Hiện tại là lúc nên truyền tin tức ra ngoài, chỉ cần giao ra Bạch Băng thì mọi chuyện đều có thể thương lượng" Tư Đặc Nhĩ híp mắt, hắn trái lại muốn nhìn xem đường đường là Lục vương gia, có hay không cái năng lực bảo vệ nàng!

"Hoàng tử, cái tin này nếu truyền ra, mà bọn họ lại đồng ý giao ra nàng thì chẳng phải trận chiến này sẽ là vô ích rồi sao" Điều kiện này quả thực là quá nhẹ, chỉ sợ Xích Liên Hoàng nghe xong liền hai tay dâng lên Bạch Băng. Một quốc gia so sánh với một nữ nhân, chỉ sợ ngốc tử cũng biết tính toán bên nào nặng bên nào nhẹ, đây sao có thể tính là điều kiện được.

"Không cần nói nhiều, đến lúc đó chỉ cần tùy tiện tìm một cái lý do thì chiến sự này vẫn có thể tiếp tục" Tư Đặc Nhĩ nhếch môi, điều kiện quá nhẹ nhàng? Hắn lại không cảm thấy được như thế, một khi tin này truyền ra chỉ sợ là có người đã muốn sứt đầu mẻ trán rồi.

Xích Liên Triệt nếu như đồng ý đem Bạch Băng giao ra, dựa theo tính cách của nữ nhân kia, nhất định nàng sẽ chết tâm, quan hệ giữa bọn họ coi như là chấm hết.

Còn nếu Xích Liên Triệt không giao ra Bạch Băng, vì một nữ nhân mà gây ra chiến tranh, đây chẳng phải là xỉ nhục sao, bị dân chúng khắp thiên hạ chửi rủa cũng đủ làm hắn chết chìm trong nỗi nhục này.

Giao ra hay không giao ra, đáp án này không cần nghĩ cũng biết. Trò hay đã muốn bắt đầu, hắn chỉ cần đứng xem là được, sau đó cướp lấy nữ nhân kia về bên cạnh mình.

Hoàng thành.

Hai nước rất nhanh truyền ra yêu cầu của mình với Xích Nguyệt quốc, hai nước vây công mục đích chỉ vì một nữ nhân?

Đây chẳng phải là truyện cười lớn nhất thiên hạ hay sao, các dân chúng Xích Nguyệt đều không khỏi hoài nghi, không biết nữ nhân này có năng lực gì mà khiến cho hai nước không tiếc tất cả mà gây chiến.

"Nữ nhân này thật sự là nghiệp chướng ạ"

"Người xưa từng nói, hồng nhan luôn gây tai họa thật không sai tí nào"

" Chậc chậc, chịu khổ chỉ là dân chúng mà thôi. Các ngươi thử nói xem, một cái nữ nhân Bạch Băng tới cùng là có cái gì hay mà lại có thể gây nên chuyện như thế này, thậm chí khiến cho hai vị quân chủ của hai nước bắt tay với nhau phát động chiến tranh"

"Bạch Băng? Tên này nghe rất quen tai, hình như đã nghe qua ở đâu rồi thì phải........ A..... Nhớ rồi, năm đó không phải vương phi của Lục vương gia là thất tiểu thư của Bạch phủ thừa tướng chính là Bạch Băng sao!"

"Oa, đúng thế, ngươi không nói ta cũng quên. Chính xác, Lục vương phi tên gọi là Bạch Băng, chẳng lẽ ý nói người nữ tử mà hai nước muốn có được chính là Lục vương phi năm xưa?"

"Nghiệp chướng, nữ nhân này thật đáng chết. Đem nàng ta giao ra không phải là xong rồi sao"

"Đúng thế, đúng thế"

"Hai nước quân chủ kia chỉ sợ là do khi nhìn thấy bộ dạng của nàng nên mới muốn làm vậy, nếu không thì sao lại có thế phát động chiến tranh"

"Tuy chưa từng thấy qua, nhưng cũng có thể đoán ra đây nhất định là hồ ly tinh"

Dân chúng Xích Nguyệt đều xôn xao bàn tán về cái người gọi là Lục Vương phi kia, không chỉ bàn tán mà phần lớn đều là bất bình, kéo theo vô số tiếng chửi rủa không ngừng.

Trong triều tất cả các quan viên đều đã sớm tụ tập bên ngoài cửa điện, mục đích của hai nước đều đã nói ra, sao hoàng thượng vẫn chưa có ý kiến gì? Không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao, bọn họ giao ra là được.

Mặt trời từ từ mọc lên cao, mãi cho đến giữa trưa Xích Liên Hoàng mới vào triều, còn các đại thần thì đã đợi tới mức lòng nóng như lửa đốt.

"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế" các đại thần nhất thời hô vang.

Xích Liên Hoàng ngồi trên long ỷ, sắc mặt hôm nay so với hôm qua càng thêm tái nhợt.

"Đều đứng dậy đi" Xích Liên Hoàng khoát tay, tâm tình vô cùng khó chịu.

Các vị đại thần nhìn thấy sắc mặt hoàng thượng không tốt, vẻ mặt buồn bã thì không hiểu là tại sao, chẳng lẽ còn vấn đề gì phiền phức nữa à.

"Hoàng thượng, biên quan truyền về tin tức của hai nước, chỉ cần trong mười ngày giao ra Bạch Băng thì toàn bộ mọi chuyện đều có thể thương lượng" Một quan viên đứng ra khỏi hàng lên tiếng nói.

"Hoàng thượng, cầu xin người nhanh chóng hạ chỉ. Đem nữ nhân này đưa tới biên quan, nếu chậm thì hậu quả sợ là không tưởng tượng nổi ạ" Các quan viên khác cũng đứng ra lên tiếng.

Xích Liên Hoàng ở trên long ỷ, ánh mắt cũng không buồn nâng lên nhìn, mà tay đưa lên đỡ trán trông dáng vẻ vô cùng phức tạp.

Quan viên ở bên dưới đứng thẳng bất động, cũng không hiểu được ý tứ của hoàng thượng là sao cả. Không phản đối cũng không trả lời, trong lúc này bọn họ thật không biết phải làm sao.

"Hoàng thượng, cứ làm theo yêu cầu hai nước mà giao ra Bạch Băng, chuyện này đối với Xích Nguyệt có lợi mà không có hại" Đại thần phía dưới lại lên tiếng.

"Để trẫm suy nghĩ lại đã" Xích Liên Hoàng truyền ra âm thanh buồn phiền, hắn cũng không biết phải quyết định ra sao. Hiện nay Bạch Băng ở đâu hắn cũng không biết, mà cho dù biết thì thế nào? Triệt sẽ đồng ý giao ra sao?

"Hoàng thương!" Nghe lời nói của Xích Liên Hoàng, mọi người đều kinh ngạc, nghĩ lại? Một nữ nhân đổi lấy sự sống chết của một quốc gia, có gì phải nghĩ nữa?

"Hoàng thượng, chuyện này không thể kéo dài ạ, hoàng thượng!" Thượng thư nói xong thì quỳ trên mặt đất. Mười ngày, chỉ có mười ngày, căn bản không có thời gian để suy nghĩ ạ.

"Hoàng thượng, xin hạ chỉ"

"Hoàng thượng, xin hạ chỉ" Theo sau Thượng thư quỳ xuống đất là các đại thần cũng cùng nhau quỳ xuống, tiếng cầu xin liên tục vang vọng trong không trung đại điện.

Xích Liên Hoàng nhìn các đại thần quỳ bên dưới, trong lòng càng trở nên băn khoăn, hắn làm sao có thể hạ đạo thánh chỉ này, nhưng mà nếu không hạ thì làm sao ăn nói với bàn dân thiên hạ!

"Hoàng thượng, đừng do dự nữa. Một nữ nhân thì tính là cái gì, giang sơn vạn lý mới là quan trọng nhất" Thượng thư nhìn ra Xích Liên Hoàng do dự, hắn nghe nói Bạch Băng vốn là nữ nhi của Bạch Hào năm xưa hơn nữa cũng chính là vương phi của Lục vương gia.

Năm đó Lục vương gia cùng với vương phi ân ái ra sao, có ai là không biết đâu.

Chỉ là xưa đâu bằng nay, Bạch Băng biến mất nhiều năm như vậy, nay lại trở về Xích Nguyệt, rồi lại mang tới tai họa như vậy cho Xích Nguyệt, nói cho cùng thì hồng nhan họa thủy không nên giữ lại! Vẫn là giao ra thì tốt hơn!

"Hoàng thượng hãy suy nghĩ cho kĩ ạ!" Các đại thần liên tục lên tiếng, coi như Xích Liên Hoàng có không đồng ý với quyết định này thì bọn họ nhất định không chịu bỏ qua.

"Được rồi, để trẫm từ từ suy nghĩ lại đã!" Xích Liên Hoàng tức giận quát mắng một tiếng, sau đó đứng dậy bỏ đi mà không hề để ý tới các đại thần đang quỳ ở phía dưới.

"Hoàng thượng nếu không chịu hạ chỉ, chúng thần liền quỳ mãi ở đây không đứng dậy" Âm thanh của các đại thần truyền tới trong tai của Xích Liên Hoàng.

Nghe được vậy, Xích Liên Hoàng càng nóng nảy bước đi nhanh hơn.

Phượng Hoa cung.

Các cửa sổ ở trong phòng đều được mở ra, lư hương ở trên bàn tỏa ra mùi hương thơm ngát, theo từng cơn gió mà thổi bay tới khắp cả gian phòng.

Đông quý phi đang nằm ở trên giường, trên trán được băng bó một lớp vải. Đôi mắt nhắm chặt, sắc mặt càng thêm tái xanh.

"Nương nương, tới giờ uống thuốc rồi" Thúy nhi từ ngoài cửa đi tới, để khay lên trên bàn rồi bưng bát thuốc đi tới.

"Để trên bàn đi" Đông quý phi nhắm mắt lên tiếng, quốc gia đã sắp mất rồi nàng còn uống thuốc để làm gì.

"Nương nương, Xích Nguyệt quốc của chúng ta binh hùng tướng mạnh, nói không chừng có thể xoay ngược tình thế. Cho nên nương nương đừng nên lo lắng, chú ý chăm sóc thân thể cho tốt" Thúy nhi chẳng những không có để bát thuốc lên bàn, mà còn đưa tới bên miệng Đông quý phi, trong miệng lại nói ra những lời an ủi.

"Ngươi đừng có nói những lời tốt đẹp để lừa gạt bản cung, tình huống của Xích Nguyệt ra sao, không ai có thể rõ ràng hơn so với bản cung được" Đông quý phi nhàn nhạt lên tiếng. Xích Nguyệt nếu như không có Triệt nhi trấn trụ thì căn bản không có cách nào có thể đối chiến được với hai nước kia.

"Nương nương, nương nương, chuyện không hay rồi" Hương nhi từ cửa chạy vào, trong miệng hét to.

"Hương nhi, ngươi ầm ĩ cái gì, không thấy là nương nương đang bị bệnh hay sao" Thúy nhi trừng mắt nhìn Hương nhi.

"Chuyện gì xảy ra?" Đông quý phi mở mắt nhìn về phía người đang thở dồn dập trước mặt.

"Nương nương, ở biên quan truyền tới tin tức. Hai nước đưa ra yêu cầu, nếu Xích Nguyệt có thể làm được thì sẽ không tiến công Xích Nguyệt nữa" Hương nhi bận rộn nói xong những tin tức vừa nghe được.

"A.....? Ngươi nói là sự thật? Điều kiện hai nước đưa ra là cái gì?" Đông quý phi nghe thấy vậy thì tinh thần lập tức trở nên tỉnh táo hẳn.

"Hai nước nói, chỉ cần sau mười ngày giao ra Bạch Băng thì toàn bộ mọi chuyện đều có thể thương lượng, còn nếu không giao ra thì mười ngày sau bọn họ sẽ tấn công Xích Nguyệt quốc"

Bạch Băng? Nghe thấy cái tên này, Đông quý phi ngơ người một lúc rồi mới phản ứng lại, sắc mặt trở nên ngưng trọng, Bạch Băng này cùng với hai nước có quan hệ gì?

Hai nước tại sao lại vì một người Bạch Băng mà không tiếc giá nào đi vây công Xích Nguyệt, chuyện này......... không khỏi quá mức kỳ quái, trong lòng luôn có cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp.

"Hoàng thượng giá lâm" Âm thanh thái giám ngoài cửa vàng lên.

Thấy Xích Liên Hoàng tiến vào, Đông quý phi vội vàng nhắm mắt lại "Hoàng thượng, điều kiện của hai nước là muốn có Bạch Băng?"

Xích Liên Hoàng nhíu mày, gật gật đầu: "Sự tình này quả là khó quyết định rồi"

"Vậy phải làm sao bây giờ, hiện giờ Bạch Băng ở đâu cũng không ai biết, chúng ta làm sao có thể giao ra người?" Đông quý phi sốt ruột, sớm biết như thế này thì lúc trước nên đem Bạch Băng nhôt lại. Nàng ta tới cùng là có cái năng lực gì, khiến cho quân chủ hai nước đều muốn có được nàng ta?

Hiện tại Bạch Băng biến mất, bọn hắn dù có muốn giao ra cũng không tìm thấy người ạ, chẳng lẽ nói Bạch Băng chính là mục tiêu kế hoạch của hai nước? Muốn mượn cơ hội này diệt trừ đi Xích Nguyệt.

"Giao, làm sao có thể giao ra. Dù cho lúc này Bạch Băng có ở ngay trước mắt thì như thế nào chứ?" Xích Liên Hoàng ngồi ở trên giường, không ngừng lắc đầu.

"Hoàng thượng, lời nói này là có ý tứ gì. Dùng một nữ nhân đổi lấy tất cả tính mạng của dân chúng thì tại sao lại không giao ra? Chỉ cần hoàng thượng hạ chỉ truy nã Bạch Băng, không đến năm ngày Bạch Băng nhất định sẽ bị bắt lại" Giao, nhất định phải giao ra.

"Quý phi thật sự có suy nghĩ như vậy?" Xích Liên Hoàng giương mắt nhìn thật sâu về phía quý phí.

"Hoàng thượng, lúc này sao lại hồ đồ như vậy. Giao Bạch Băng ra thì có thể tránh cho Xích Nguyệt quốc khỏi chiến tranh, huống chi hai nước chỉ muốn có được Bạch Băng chứ không phải thật tình muốn tấn công Xích Nguyệt"

Ánh mắt Xích Liên Hoàng lóe lên, vẻ mặt cũng trở nên vặn vẹo. Nếu như không giao ra, chuyện này cũng vô cùng nghiêm trọng......

"Hoàng thượng, hoàng thượng, các đại thần vẫn còn đang quỳ ở trên đại điện, trong miệng không ngừng kêu hoàng thượng hạ chỉ giao ra Bạch Băng. Bọn họ còn nói nếu như hoàng thượng không đáp ứng, bọn họ liền quỳ tới chết mới thôi" Tiểu thái giám kích động tiến vào bẩm báo.

Nghe vậy thì Đông quý phi trừng to mắt: "Hoàng thượng, tất cả ý của quan viên đã như vậy, hoàng thượng còn do dự cái gì, chẳng lẽ người muốn nhìn thấy các quan viên quỳ tới chết sao?"

Xích Liên Hoàng trầm mặc, qua nửa ngày mới nắm chặt tay đưa ra quyết tâm: "Đi đến đại điện"

Hiện giờ, cũng không còn cách nào khác. Đông quý phi nói rất đúng, một Bạch Băng mà có thể đổi lấy tính mạng của tất cả dân chúng thì rất đáng, hy sinh một Bạch Băng thì có làm sao.

Đại điện, các đại thần vẫn quỳ như cũ, trong miệng hô lớn.

"Hoàng thượng có chỉ, lập tức truy nã Bạch Băng trong cả nước, sau đó đưa đi biên quan." Xích Liên Hoàng cùng Đông quý phi tiến vào đại điện, thái giám bên cạnh thì mở miệng vang lên âm thanh bén nhọn.

"Hoàng thượng thánh minh"

"Hoàng thượng thánh minh" Các đại thần đang quỳ gối, nghe thấy vậy thì sửa lại lời.

"Hoàng thượng, trong vòng ba ngày chúng ta nhất định sẽ bắt được Bạch Băng, đưa đi........."

"Lục vương gia, ngươi không thể vào, Lục vương gia.........A......." Bên này quần thần còn chưa nói xong, ở ngoài đại điện đã truyền tới âm thanh thảm tiết vang lên.

"Ầm rầm...........A........." Tiếng kêu thê thảm một tiếng lại một tiếng nối tiếp vang lên.

Các đại thần cũng sợ hãi mà quay đầu nhìn ra cửa điện, Xích Liên Hoàng và Đông quý phi cũng kinh ngạc, này......... là chuyện gì xảy ra?

"Ầm......phốc........' trong nháy mắt mọi người quay đầu, những thị vệ đứng ngoài cửa đều bị đánh bay vào trong cung điện, đập vào trên cột, máu tươi phun ra.

"Đây là chuyện gì?" Xích Liên Hoàng trừng lớn hai mắt tức giận quát mắng.

"Hoàng thượng......Phốc.........Hoàng thượng........Lục vương gia......." Còn chưa kịp nói xong, thị vê kia đã phun máu ngất đi.

Lục vương gia? Các đại thần nghe thấy thế thì giật mình, thân thể nhịn không được mà run lên.

Đông quý phi thì càng hoảng sợ hơn, đầu óc đảo lộn rồi trở nên mê muội, Triệt nhi? Hắn tới cùng là muốn làm gì?

Thời điểm mọi người còn đang kinh hãi, một bóng dáng bước vào đại điện, ngay tức khắc không khí xung quanh trở nên áp lực khiến người ta không thể thở nổi. Nam tử toàn thân y phục màu đen, mang theo hơi thở lạnh lẽo, giống như những cơn gió lạnh sắc bén lướt qua khuôn mặt của mỗi người, đau như bị dao cắt.

Tất cả đại thần đều lùi về phía sau vài bước, Xích Liên Hoàng đón nhận một đôi mắt đen sâu thăm thẳm, trong lòng cũng trầm xuống. Xem ra hắn đã biết rồi.

"Người nào dám truy nã Bạch Băng, bổn vương liền lấy đầu của người đó" Giọng nói lạnh như băng vang lên ở khắp đại sảnh.

Gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào bên trong, khiến tất cả mọi người đều run lên, sau khi nghe xong lời của Lục vương gia thì sắc mặt lại càng tái nhợt. Lời nói của Lục vương gia trước giờ không ai dám nghi ngờ, trước không dám, hiện tại càng không dám.

Hiện giờ Lục vương gia đã trở nên tàn nhẫn và khát máu như thế, nếu chọc giận hắn thì chết là chuyện không thể nghi ngờ. Giờ bảo bọn họ đi truy nã Bạch Băng? không, đó là chuyện không thể nào!

"Không giao ra Bạch Băng, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn Xích Nguyệt diệt vong?" Đông quý phi tức giận lên tiếng nói.

Đối đầu với kẻ địch mạnh hắn không giúp thì thôi, hiện giờ lại còn ra tay ngăn trở, chẳng lẽ thật muốn nhìn thấy Xích Nguyệt mất nước hắn mới vui sao?

Xích Liên Triệt thờ ờ nhìn lướt qua khuôn mặt tức giận của Đông quý phi, giọng nói kiên định vang lên: "Nàng là người của ta, ai dám động vào!"

Nữ nhân của hắn chỉ có hắn mới có thể động vào, ngoài hắn ra, ai dám đánh chủ ý tới nàng, giết không tha!

"Ngươi........" Đông quý phi đưa tay giữ ngực, ánh mắt nổi giận nhìn chằm chằm vào mắt Xích Liên Triệt.

Các đại thần ở trong điện đều im lặng không lên tiếng, trong lòng đều thầm suy nghĩ. Lục vương gia cùng với Đông quý phi đều đang tranh cãi, thái độ vương gia kiên quyết như vậy, nếu muốn giao ra Bạch Băng chỉ sợ là khó càng thêm khó rồi!

Xích Liên Hoàng nhìn hai người giằng co trước mặt, tâm tư chuyển động không ngừng. Hiện giờ, hắn không biết nên làm thế nào cho phải, thái độ của Triệt kiên quyết như vậy nếu muốn giao Bạch Băng ra chỉ sợ không dễ. Còn nếu không giao Bạch Băng ra, chiến sự này phải làm sao đối mặt ?

"Các ngươi tất cả đều lui ra ngoài" Ánh mắt Xích Liên Triệt lạnh lùng đảo qua các quan viên trong điện.

Chịu đựng áp lực này, các đại thần đều đổ mồ hôi lạnh, Hiện giờ lại nghe được Xích Liên Triệt nói thế, trái lại càng làm cho bọn họ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tất cả đều quên cả hành lễ, quay đầu đi ra như thể ở phía sau là mãnh hổ đang truy đuổi.

"Triệt nhi, phụ hoàng thực xin lỗi ngươi và Bạch Băng. Trước tình hình vây công của hai nước ngoài biên cảnh, mục đích của họ ngươi cũng biết, nếu không giao nàng ra thì Xích Nguyệt sao có thể ngăn cản được sự tiến công của hai nước" Khi các đại thần đi ra, ánh mắt Xích Liên Hoàng lóe lên, giọng nói vang lên cũng ẩn chứa vô cùng bất đắc dĩ.

Trong lòng Xích Liên Triệt lúc này rất bình tĩnh, thực xin lỗi? Ba chữ thực xin lỗi kia bây giờ đối với hắn một chút ý nghĩa cũng không có.

"Ta sẽ giải quyết toàn bộ, nàng không phải là người mà các ngươi có khả năng động tới. Nàng cũng không phải là quân cờ để cho bất cứ ai đều có thể tùy ý sắp đặt." Dứt lời, đôi mắt thâm ý nhìn thoáng qua Đông quý phi, tuy nhìn như rất bình tĩnh nhưng ẩn chứa trong đấy là vô vàn cảnh cáo.

Đúng là một đôi mắt bình tĩnh, nhưng sau sự bình tĩnh đó chính là khả năng hô mưa gọi gió.

Sáng sớm, lời đồn đãi vừa mới lại truyền ra. Dân chúng lại càng mắng Bạch Băng nhiều hơn, nào là hồng nhan họa thủy, mê hoặc quân vương của hai nước chưa đủ mà còn khiến Lục vương gia cũng bị trúng độc của nàng. Bởi vì vào lúc này bọn họ đều nghe được tin tức, chỉ cần một lời nói động chạm tới, hoặc là ai dám giao Bạch Băng ra, giết không tha.

Trong lòng dân chúng đều là oán hận, nếu không giao Bạch Băng ra, chiến tranh sẽ xảy ra, liệu ai có thể chịu đựng được khi chiến tranh diễn ra?

"Cái nữ nhân này thật đúng là hại người mà, hiện giờ chiến tranh đã chuẩn bị xảy ra rồi, về sau phải làm sao đây!"

"Đúng thế, đúng thế, nữ nhân kia thật đáng chết!"

"Lục vương gia cũng thật là, sao lại có thể lại bị một nữ nhân mê hoặc. Hiện giờ ngay cả chính quốc gia cũng giữ không được, thật là nghiệp chướng!"

Dân chúng bên trong Hoàng Thành liên tục mắng chửi không ngừng, không những thế mà còn kéo nhau tới tận cửa Lục vương phủ đưa ra yêu cầu giao Bạch Băng, chỉ trong thoáng chốc cửa phủ đã tụ tập tới vài trăm người.

Lục vương phủ.

"Vương gia, ngoài cửa phủ tập trung rất nhiều dân chúng." Quản gia đi vào thư phòng vừa bẩm báo vừa lau mồ hôi.

"Đừng động tới bọn họ." Xích Liên Triệt đầu cũng không ngẩng lên, bút trong tay vẫn không ngừng bay múa trên giấy Tuyên Thành.

Quản gia còn muốn nói gì đó, nhưng chung quy chỉ là thở dài một hơi rồi lui ra ngoài đóng cửa lại. Sự tình diễn biến tới như vậy là từ khi vương phi xuất hiện, chuyện này là phúc hay họa? Sau này lại sẽ biến thành những chuyện gì hắn cũng đoán không ra.

Hoàng cung, ngự thư phòng.

Xích Liên Hoàng đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn màn trời tối đen, Triệt nhi định giải quyết chuyện này như thế nào đây?

"Hoàng thượng!"

"Tình hình ngoài biên cảnh truyền về như thế nào?" Xích Liên Hoàng xoay người nhìn thị vệ một thân y phục màu đen trước mặt.

"Hoàng thượng, mấy trăm vạn đại quân ngoài biên cảnh vẫn chưa xuất hiện cái gì khác thường, nhưng mà lần vây công này ngoài quân chủ hai nước thì còn có cả hoàng tử hải ngoại nữa!" Hắc y thị vệ ánh mắt chớp động báo cáo.

"Hoàng tử hải ngoại?" Trong lòng Xích Liên Hoàng bỗng trầm xuống, chân mày nhíu chặt lại. Khương Vân quốc cùng với Đông Liêu quốc vậy mà lại cùng với hoàng tử hải ngoại cấu kết tấn công Xích Nguyệt? Chẳng lẽ hai quân chủ là vì Bạch Băng? Vì một nữ nhân?

"Hoàng thượng, theo thám tử hồi báo lại từ biên cảnh. Điều kiện này hình như không phải là của quân chủ hai nước, mà là của hoàng tử hải ngoại. Thuộc hạ cảm thấy được có gì đó rất kì quái, hai nước tiếp cận với biên cảnh, tiếng trống trận vang lên liên tục nhưng mà họ lại không hề có động tĩnh gì khác, các binh sĩ mỗi ngày đều là uống rượu nghe hát, giống như không phải là tới để công thành!"

Lời của thị vệ càng làm cho Xích Liên Hoàng cảm thấy bất an, hoàng tử hải ngoại đưa ra yêu cầu giao ra Bạch Băng, quân chủ hai nước tại sao lại không có một chút ham muốn chiếm giữ?

Chỉ đơn thuần là hỗ trợ hoàng tử hải ngoại? Chuyện này thật quá buồn cười rồi, dã tâm của quân chủ hai nước đều bừng bừng, nếu không có lợi ích gì thì làm sao bọn họ lại có thể tùy ý để cho hoàng tử hải ngoại sắp đặt được!

"Tin tức này là chính xác?" Xích Liên Hoàng đưa mắt nghi ngờ hỏi.

"Hoàng thượng yên tâm, tin tức này tuyệt đối không sai." Xích Liên Hoàng ánh mắt lóe lên, nếu đây là sự thật, chỉ sợ chuyện này lại càng nguy hiểm hơn. Dù có giao Bạch Băng ra thì chiến sự này sợ là vẫn không thể chấm dứt được.

"Đi, đem những tin tức này đều nói cho Lục vương gia." Triệt túc trí đa mưu, nhất định có thể phán đoán ra được dụng ý của bọn họ. Hiện giờ chỉ có hắn mới có thể bảo vệ được Xích Nguyệt quốc mà thôi.

Mặc kệ là vì cái gì, chỉ cần Triệt có thể tiếp nhận chuyện này, thì trong lòng hắn cũng cảm thấy an tâm hơn.

Thiên Vân Thành.

Hiện giờ vòng đấu loại đã kết thúc, ngay từ đầu có hơn trăm người tham gia mà giờ phút này chỉ còn lại mười người, mà tất cả những người này đều là võ lâm cao thủ đứng đầu trong đại lục.

Chỉ có mỗi thân phận của Bạch Băng là không rõ ràng, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn gọn gàng kia lại khiến cho mọi người không thể không chú ý. Bất luận là tuyển thủ dự thi hay là gia chủ hai nhà Tề - Phương đều đối với Bạch Băng nổi lên sát ý.

Trời cao trong xanh, gió nhẹ nhàng thổi qua mặt. Thời tiết hôm nay vô cùng tốt đẹp.

Bạch Băng ra khỏi phòng, đứng ở trong chòi nghỉ mát, gió thổi qua ngọn cây, ngẫu nhiên còn có thể nghe được âm thanh của gió. Hiện giờ trận luận võ chỉ còn lại có mười người, nhưng với nàng mà nói thì lại chẳng đáng để vào mắt.