Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương

Chương 72: Hồ điệp băng ngọc (bươm bướm băng ngọc)




Bỗng nhiên, trong tay sáng như tuyết chợt lóe, cùng một kiếm, cắm vào bên ngực trái, cười một tiếng giải thoát.

"Từng nhớ. . . Sống chết có nhau. . . Kiếp sau. . . Ta nhất định tìm được nàng trước."

Đầu sỏ gây nên, nam tử lam y, kinh hãi nhìn đôi tay mình, hoảng sợ im lặng.

Hắn. . . Cư nhiên. . . Tự tay giết chết nữ nhân mình thích nhất. . . Không. . . Là nàng phản bội mình trước. . . Là nàng phản bội trước. . . A. . .

Gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ vặn vẹo nghiêm trọng, lâm vào điên cuồng, hai mắt bi thống nhắm lại, bi thương cũng đang tùy ý lan tràn trong lòng.

Rốt cuộc cười to, vô vọng bi thương như thế, dường như muốn xuyên thấu tận trời.

Xuyên, nếu có kiếp sau, gặp nhau như người lạ.

Như người lạ. . . Ha ha. . . Ha ha. . . Tâm mạch vỡ tan.

Một biển hoa bi thương bao phủ ba người, nhưng không cách nào hòa làm một thể.

Ngạo Tình bật dậy, nàng vẫn như đang trong cơn ác mộng kia.

Phanh. Cửa phòng mở ra, Phong Dạ Hàn lắc mình đi vào, ôm Ngạo Tình toàn thân toát mồ hôi, ân cần nói: "Có việc gì sao, Ngạo nhi?"

Sở Mộc Hi cũng theo sau chạy tới, thấy hai người ôm nhau, trái tim không khỏi đau xót, ngay sau đó cười đùa nói: "Làm sao rồi, Tiểu đông tây, có phải nằm mơ thấy đại ca ca trêu cợt muội không?"

Ngạo Tình nghe xong, đôi mắt trong veo bắt đầu sáng lên: "Còn biết sao, là ai bảo Tiểu Kim ti đuổi muội chạy khắp núi, là ai ném muội ở trong sơn động đen thui. . ." Ngạo Tình cầm gối lên, dùng sức ném tới.

Sở Mộc Hi thuận tay bắt lấy, không quên trêu chọc: "Tiểu đông tây còn nhiệt tình như vậy, không thương đại ca ca rồi."

"Hừ. Lần sau sẽ không phải là ném gối đầu mà sẽ là mai hoa tiêu {Ngâm độc}." Ngạo Tình không quên trừng mắt liếc Sở Mộc Hi.

Sở Mộc Hi cũng chỉ ngây ngốc cười một tiếng: "Không sao, chỉ cần là tiểu đông tây cho, ta đều tiếp nhận." Một câu hai nghĩa.

Sắc mặt Phong Dạ Hàn lập tức đen lại, cũng không nói.

Vì để tiện lên đường, Ngạo Tình đổi sang nam trang, một nam nhi tuấn tú lanh lợi, Phong Dạ Hàn nhìn thấy cũng có chút hoảng hốt, dù Ngạo Tình có giả trang nam nhi cũng tuấn tú động lòng người như vậy.

Sở Mộc Hi lại trắng trợn nhìn chằm chằm Ngạo Tình, người không biết còn tưởng hắn đường đường là một nam nhi cao bảy thước lại thích một Tiểu anh tuấn đấy.

Bởi vì nhân số quá nhiều, đoàn người sợ quá mức bắt mắt, bốn người Xuất Nguyệt đành phải âm thầm thủ hộ.

Như thế, tam nam tam nữ một đường phong trần đi tới nghỉ chân tại một quán trà.

Lúc này đang là hoàng hôn, phần lớn mọi người cũng đã trở về nhà, chỉ còn lại mấy người linh tinh, sáu người mới thoải mái ngồi uống trà.

"Cô nương, Bói Toán Tử xem cho ngươi một quẻ được không?" Đột nhiên, trên bàn cách đó không xa, có một lão nhân dáng dấp Tiên Phong Đạo Cốt, vuốt chòm râu bạc trước ngực, thần thái sáng láng, cười ha hả nhìn Ngạo Tình. Làm cho người ta cảm thấy hoảng hốt, hình như nếu không để ý lập tức liền Vũ Hóa Đăng Tiên (mọc cánh thành tiên).

Chén trà trong tay Ngạo Tình khẽ nghiêng làm chút nước đổ ra ngoài, theo tiếng kêu nhìn lại, cười nhạt nói với lão nhân: " tạ ơn lão tiên sinh, Ngạo Tình không tin số mệnh, chỉ tin mình." Nói rồi liền bảo Băng Tâm mang cho lão nhân gia chút ngân lượng.

Bói Toán Tử lập tức từ chối, gương mặt vẫn cười như cũ: "Lão phu chỉ coi bói cho người hữu duyên, không thu một đồng."

"Tiểu thư, nếu không để cho lão tiên sinh nói một chút, dù sao không mất tiền, ngu sao mà không nghe." Băng Tâm hiếu kỳ nói.

"Vậy làm phiền lão tiên sinh." Ngạo Tình cung kính hướng lão nhân gia gật đầu một cái.

"Mười mấy năm qua, cô nương có hay không mơ thấy cùng một giấc mộng?" Ánh mắt lão đầu có chút tĩnh mịch.

Ngạo Tình vừa nghe, đôi mắt trong veo hoảng hốt, trên tay có cảm giác vô lực, ly trà rơi trên mặt bàn, nước tung tóe khắp nơi.

Mọi người cả kinh, Ngạo Tình chưa từng mất hồn như thế này. Biểu hiện như thế, chứng minh lão tiên sinh kia nói đúng.

Phong Dạ Hàn vội vàng nắm tay Ngạo Tình, Sở Mộc Hi nhặt ly trà lên, đưa khăn lụa cho nàng.

"Xin lão tiên sinh tiếp tục." Ngạo Tình hồi thần, đợi lão tiên sinh tiếp tục.

Đúng là có một cơn ác mộng đã quấn lấy nàng vài chục năm, cùng một giấc mộng, càng ngày càng chân thật.

"Cuộc đời này của cô nương là bởi vì báo đáp khoản nợ ân tình mà đến, một khoản thiếu hai đời nợ nần." Vẻ mặt Bói Toán Tử có chút nặng nề, không quên vuốt râu, chậm rãi đứng thẳng.

Trong lòng Ngạo Tình ngẩn ra, chợt nhớ tới câu nói trong mộng "Gặp lại như người lạ" kia, đang muốn hỏi rõ ràng, ai ngờ đã không thấy bóng dáng lão đầu kia.

Hai người Phong Dạ Hàn, Sở Mộc Hi khiếp sợ. Người nọ biến mất như thế nào, bọn họ cư nhiên không có một chút cảm giác, ngay cả hơi thở cũng không cảm thấy.

Giống như tất cả chuyện lúc nãy chưa bao giờ xảy ra, vậy mà, chuyện xảy ra kế tiếp làm cho bọn họ không thể không tin tưởng đó là sự việc đã chân thật phát sinh qua.

"Đời như một luồng khói, cuối cùng cũng tan biến. Hồng nhan như hoa, nhân gian không giữ được." Một hơi thở dài, vang vọng ở trên không vọng trên đất trống.

Trong lòng Ngạo Tình ngẩn ra, cười nhạt một tiếng, không nhìn mọi người đang khiếp sợ nói: "Ta muốn đi một chuyến." Đứng dậy đi ra ngoài quán trà.

Phong Dạ Hàn đang muốn đuổi theo, Sở Mộc Hi đưa tay ngăn trở. Băng Tâm Băng Lam vội vàng đuổi theo, đi theo phía xa.

Nhân gian không giữ được?

Ba nam nhân vẻ mặt ảm đạm, tự mình lâm vào trầm tư.

Phong Dạ Hàn nắm chặt tay, dùng sức nắm chặt góc bàn, tại sao nhân gian không giữ được? Không, nhất định có thể, nhất định phải lưu Ngạo nhi lại.

Kể từ khi nghe lão tiên sinh bói một quẻ, Phong Dạ Hàn cùng Ngạo Tình rất ăn ý không hề tới bất cứ thứ gì liên quan. Sở Mộc Hi cũng rất tự giác cái gì cũng không nói, những người còn lại tự nhiên cũng giữ vững trạng thái trầm mặc.

Mấy người tiếp tục chạy tới sa mạc lớn, dọc đường đi hiếm thấy dấu vết con người, trời dần tối, thật vất vả mới tìm được một nhà nông, đành đưa chút bạc để vượt qua một đêm.

"Ah, đó không phải là Dung công tử sao?" Băng Tâm đang cầm một củ khoai lang to, ăn hăng say, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, nhìn thấy một người một ngựa đang hướng về phía bọn họ chạy tới.

Theo tiếng kêu nhìn lại, thấy Dung Hi sắc mặt lo lắng, giữa hai lông mày có một luồng hắc khí, trong bụng cứng đờ, xem ra là xảy ra chuyện lớn!

Dung Hi nhìn một cái đã thấy Ngạo Tình, thật xa liền phi thân nhảy xuống, dùng khinh công nhanh chóng đến chỗ Ngạo Tình.

"Nhã Nhã bị bắt. Bọn họ nói muốn dùng ngươi đi trao đổi." Dung Hi vội vàng đưa lên một phong thơ, động tác liền một mạch, có thể thấy hắn cực kỳ sốt ruột.

Ngạo Tình cũng không nhận thư ngay, mà nhanh chóng điểm mấy huyệt vị trên người Dung Hi, đôi mắt trong veo nhiều hơn một vẻ tức giận, kéo tay Dung Hi sang xem mạch: “Có phải ngươi nhìn lén thư không."

Dung Hi có chút xấu hổ, gật đầu một cái, nói: "Ta thật sự là quá lo lắng! Ta không phải cố ý muốn nhìn lén." Thật ra thì trong lòng hắn càng thêm lo lắng những người đó có ý xấu với Ngạo Tình.

"Trong thư này bôi thực cốt phấn, may mà lượng cũng không nhiều, nếu không ngươi cũng sống không được bao lâu." Nói xong liền từ trong ngực móc ra một viên thuốc óng ánh trong suốt, để Dung Hi nuốt vào. Thuốc vừa xuống bụng, hắc khí giữa trán Dung Hi tan dần, cả người cũng tinh thần gấp trăm lần.

"Tiểu thư, đây chính là Tử Kim Đan, sử dụng như vậy cũng quá đại tài tiểu dụng (gần như dùng dao mổ trâu giết gà ấy) rồi." Băng Tâm đau lòng viên Tử Kim đan kia, toàn bộ Đại lục sợ là chỉ có một viên như vậy, thật vất vả mới có được. Không chỉ có thể Giải Bách Độc, lại có thể nâng cao thể trạng, tăng công lực lên gấp bội.