Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương

Chương 62: Tuyết bay dưới nhân gian




Trong đầu Ngạo Tình đột nhiên có một ý nghĩ, người muốn đưa mê tình cổ vào người mình chắc có liên quan tới nàng, trong lòng hừ lạnh một tiếng. Nhìn nữ tử còn lại, một bộ xiêm y xanh dương, trước ngực cũng có một chút trang sức tinh xảo, má hồng mắt hạnh, mũi cao, dịu dàng ưu nhã, nhìn qua rất thân thiện, thật là vẻ thùy mị khuynh quốc.

"Lạc mỗ sợ là không thể được, trừ phi có người thay thế Ngũ Hoàng Tử tham gia thi đấu." Rốt cuộc lão hồ li cũng lộ ra ý tứ.

Trong lòng Phong Dạ Hàn lo sợ, quay đầu nhìn Ngạo Tình một chút, Ngạo Tình dời mắt nhìn hắn, tay thon nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tuấn tú: " Để vi thê (vợ) thay chàng thi đấu có được không?" Giọng nói khẩn thiết, động tác dịu dàng như nước.

Hai người này rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Vi thê? Ánh mắt kia, động tác kia rõ ràng cho thấy sự thân mật khăng khít của tình nhân.

Vẻ mặt Phong Dạ Hàn lạnh lẽo, giọng nói giận hờn, lại không thiếu yêu chiều thật nhiều: "Không thể!" Nói rồi trực tiếp ôm Ngạo Tình vào ngực: "Vi phu quyết không đồng ý."

Rầm.

Thì ra thật là vợ chồng, chẳng lẽ đây chính là Hàn vương phi trong truyền thuyết? Những lời đồn đại Hàn vương phi thô bỉ vô lễ, thân không mang võ, mặc dù dáng dấp tướng mạo đẹp nhưng lại là một nữ tử cả người đầy hơi tiền, người đàn bà đanh đá, lại dám ở trên triều từ hôn, khiến thể diện của Hàn Vương Gia mất sạch. Nhìn Hàn vương gia trước mắt đối với nữ tử tình ý thắm thiết, cư nhiên như dân chúng bình thường tự nhận "Vi phu" , chuyện này. . . Cùng lời đồn đãi cũng quá khác nhau rồi.

Ngạo Tình đối với những lời nghị luận của người khác ngoảnh mặt làm ngơ, Ngạo Tình chỉ để ý phản ứng của Phong Dạ Hàn: "Ta sẽ làm theo khả năng. Đồ của nhà ta, ta muốn tự tay đoạt lại." Người nào đó thích mềm không thích cứng, Ngạo Tình cũng đành phải nhẹ nhàng khẩn cầu.

Thấy Phong Dạ Hàn kiên định như núi lớn, không thể làm gì khác đành thay đổi cách làm, nghiêng đầu nói với Sở Mộc Hi: "Hai ta một chưởng định thắng thua, gọn gàng linh hoạt, không biết ý thái tử như thế nào?"

"Ngạo nhi, không thể. Người này nội công thâm hậu, ta sợ. . ." Lăng Ngữ Thu chẳng biết lúc nào từ trong đám người đi ra, ngăn cản nói.

"Ngữ Thu di, chớ lo lắng, Ngạo nhi tự có chừng mực." Ngạo Tình nhẹ nhàng vỗ bả vai Lăng Ngữ Thu.

"Hàn?" Ngạo Tình cố ý kéo dài âm điệu, cười hì hì kêu Phong Dạ Hàn, mang theo một chút nũng nịu kiều mỵ, thiên ngôn vạn ngữ, ra tới bên miệng, cũng là một tiếng gọi khẽ.

Băng Tâm Băng Lam che miệng cười trộm, chiêu này đối với cô gia trăm lần đều linh. Bả vai bốn người Xuất Nguyệt run lẩy bẩy, thống nhất cúi đầu.

"Ừ." Phong Dạ Hàn cưng chiều ngắt mũi Ngạo Tình, nở nụ cười bất đắc dĩ.

Ngạo Tình le lưỡi một cái, hận không thể ngay lập tức trộm hương hôn chàng, mà bên cạnh lại quá nhiều người.

"Như thế nào, thái tử điện hạ?" Ngạo Tình hoạt bát cười một tiếng.

Sở Mộc Hi sóng mắt lưu chuyển, rồi điềm tĩnh nói: " Không bằng so kiếm pháp mà cô nương am hiểu, một chiêu định thắng thua được không?"

"Ca ca, nàng đã gả làm thê tử người khác, không thể gọi là cô nương nữa" Sở Linh Nhi gương mặt ngây thơ, giả bộ ngu ngốc, kì thực dụng tâm bất lương nói.

Không ít tiếng thổn thức cảm thán. Sợ là không ít thiếu nam thiếu nữ tan vỡ mộng xuân.

Thời tiết nói thay đổi liền thay đổi ngay, trong một cái nháy mắt, liền có tuyết hạ xuống. Ngạo Tình ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn Phong Dạ Hàn nhắm mắt dưỡng thần điều khí. Thỉnh thoảng nhìn ngoài cửa sổ một chút, thưởng thức cảnh tuyết rơi.

Bỗng chốc Phong Dạ Hàn dùng môi chặn môi nàng lại, Ngạo Tình sợ run một hồi lâu, bất đắc dĩ cười một tiếng, vòng tay ôm cổ chàng, người này rất thích chơi đánh bất ngờ.

Gần tới hoàng hôn, trận chung kết bắt đầu. Người dưới đài mặc cho gió tuyết lặng lẽ đợi trận so tài cuối cùng.

Sở Mộc Hi mặc một bộ trường bào trắng như tuyết, ở trên võ đài có vẻ càng thêm phiêu dật động lòng người.

Đôi mắt Ngạo Tình hơi sững sờ, lạnh lùng cười một tiếng: "mọi người đã nghe nói ' tuyết bay nhân gian ' chưa?"

Trên đài dưới đài hồn nhiên dừng lại, đây kiếm chiêu gì, bây giờ mới nghe lần đầu, ngay cả Lạc Nam cũng hơi nhíu mày.

Mắt Sở Mộc Hi khẽ tối lại, mỉm cười nói: "Mời ra chiêu."

Kiếm của nàng vừa ra vỏ, khí lạnh bức người, hảo một thanh Vô Danh kiếm.

Sở Mộc Hi nhìn ánh mắt Ngạo Tình đang đứng đó, mấy phần khiếp sợ, mấy phần cảm hoài.

Kiếm khí cùng hàn khí của đôi mắt cơ hồ sớm làm hắn một tâm băng lãnh, người có như thép cũng hơi bị chấn động. Vậy mà, hắn cũng không chịu thua, quyết không cho phép ở trên chiến trường có chút khác thường.

Hai người cách nhau không xa, Ngạo Tình chỉ lạnh lùng nhìn hắn, bỗng nhiên khẽ cười lên.

Trong gương mặt tươi cười của nàng không có một tia bi ai, giống như một đóa hàn mai nở trong tuyết, tịch mịch, cô độc, mỹ lệ, và tràn đầy miệt thị thế gian vạn vật lạnh lùng.

Nụ cười như vậy, Sở Mộc Hi nhìn ngây người. Không ngờ nữ tử này lại có nụ cười cô độc thế.

Nhưng lúc hắn khẽ ngẩn ngơ, kiếm quang sáng như tuyết từ kiếm trên kiếm phát ra. Ngạo Tình toàn thân lụa đỏ tung bay, từng vòng bông tuyết quấn quanh quanh quẩn ở chung quanh nàng.

Kiếm quang sáng rỡ rốt cuộc phóng lên cao, kiếm trên không trung hư hư thật thật tạo nên mấy kiếm hoa, như tuyết nữ hạ phàm tràn đầy trời bay về phía Sở Mộc Hi. Sở Mộc Hi rút kiếm xuất chiêu, nhanh như điện quang.

Tê một tiếng, âm thanh áo bào xé rách.

Chỉ một chiêu này, cơ hồ đạt tới kiếm thuật đỉnh cao của Sở Mộc Hi, lại giật mình, kiếm quang nơi ngực hắn chợt lóe, lại nhanh chóng biến mất. Không thấy gì cả, liền cảm giác đột nhiên ngực đau xót. Cúi đầu, một dòng máu đỏ thẫm chảy xuống.

Nàng một kiếm, hắn lại thua. Hoa tuyết vẫn từng lớp từng lớp bay về phía Sở Mộc Hi, bay về phía mọi người dưới đài, bay lả tả. Quả nhiên là. Tuyết bay nhân gian.

Trên mặt Hắn tràn đầy khiếp sợ.

Đây là lần đầu tiên hắn thua trên tay người khác.

Huống chi đối phương còn là một nữ tử mười bảy tuổi.

Ầm một đạo sấm sét, rung động trong lòng mọi người, nữ tử này đến tột cùng có khả năng như thế nào?.

"Tiểu thư quá tuyệt vời!" Sau khi khiếp sợ Băng Tâm nhảy nhót vẫy tay hô. Tiếp đó dưới đài không ít người hồi hồn, gia nhập hàng ngũ hoan hô, bốn người Xuất Nguyệt cũng không ngoại lệ, vương phi mang cho bọn họ thật sự quá nhiều rung động.

Ngạo Tình tự đi xuống đài, chạy vội tới trước mặt Phong Dạ Hàn, như bình thường đòi thưởng, nghịch ngợm cười nói: " một chiêu này của vi thê xinh đẹp chứ?"

Phong Dạ Hàn cười yêu nghiệt với Ngạo Tình, hôn lên trán nàng, nụ cười sáng rỡ mang theo thâm tình nói: "Rất đẹp!"

Ngạo Tình cười một tiếng, lại nghiêm nghị hướng về phía Lạc Nam nói: "Lạc lão tiên sinh, có nên cho Ngạo Tình xem tam bảo của quý trang một chút không?"

Cho dù trong lòng ngàn vạn cái không muốn, dưới con mắt mọi người, Lạc Nam cũng đành phải phất tay khiến gia đinh đưa lên ba loại phần thưởng cho người đoạt giải nhất.

Ngạo Tình ở trong những lời tung hô của mọi người, mở ra hộp gấm thứ nhất, một cái hộp tử đàn, vừa mở ra, đây là một hạt châu to như quả trứng, mới nhìn trắng noãn như tuyết, theo ánh sáng lưu chuyển, trong tuyết lại hiện ra bích lục quang ảnh, trong chớp mắt quang ảnh kia lại cùng tuyết tan hợp cùng nhau, tản ra ánh sáng lộng lẫy. Khi đến gần người ta lại cảm thấy một cỗ khí tức kỳ lạ xông thẳng ra ngoài, mới đầu cảm giác hơi lạnh như gió, mà một lúc sau lại thấy như có chút dịu dàng mát mẻ.

Quanh thân Ngạo Tình đột nhiên tản mát ra hơi thở lạnh lẽo, rút chủy thủ trong ngực ra, nhẹ nhàng vẽ một cái trên ngón tay, một giọt máu rơi vào hàn thiềm Bảo Châu, bỗng chốc, hạt châu hiện ra ánh sáng đỏ thắm chói mắt, trong phút chốc hạt châu hoàn toàn đem máu hấp thu vào bên trong hạt châu, dần dần khôi phục màu gốc, nhưng lại tản mát ra khí tức mát mẻ nhu hòa hơn, làm cho người ta có cảm giác như một làn gió xuân thổi qua.