Vương Phi Vạn Phúc

Chương 2




8.

Gần đây nhất, ta phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ. Liên tiếp vài ngày, mỗi buổi sáng ta đều nhìn thấy Cố Dung bước ra từ phòng của Lý Chẩm. Theo lý mà nói, hiện giờ đám người hầu đều bị điều đến ngoại viện, không phải tiếp đón sẽ không thể đi vào nội viện, hai người bọn họ cũng không cần phải che giấu trước mắt người khác mà. Ta nghĩ tới nghĩ lui, luôn cảm thấy hai người bọn họ mắt đưa mày lại, ở ngay trước mặt ta cũng dám ve vãn đánh yêu không hề kiêng dè.

Ngày hôm đó, lại nhìn thấy Cố Dung vặn eo bẻ cổ, sải bước từ phòng của Lý Chẩm bước ra. Ta thực sự bị nghẹn đến gian nan, cơn nghẹn này cũng không nhịn được, ta đợi Cố Dung rời khỏi mới chạy đến bái phỏng Lý Chẩm.

“Lý Chẩm, ngươi…” Ta đứng ở cửa, nhìn chằm chằm Lý Chẩm, muốn nói lại thôi.

“Ta làm sao?”

“Ài… Được rồi được rồi.”

Ta phất phất tay, mặt mo đỏ ửng, thực sự khó có thể mở miệng.

Lý Chẩm nhíu mày nhìn ta: “Rốt cuộc làm sao vậy, dong dong dài dài, giống hệt nữ nhân.”

“Lão tử không phải nữ nhân chắc??” Ta trừng mắt nhìn Lý Chẩm chằm chằm, một chân đạp trên ngưỡng cửa.

Lý Chẩm đáp một bàn tay lên vai ta, khẽ thở dài, phảng phất là khổ sở thay cho ta:

“Ngươi nhìn xem, phản ứng đầu tiên của ngươi lại tự xưng là lão tử, không phải là lão nương. Bản năng sẽ không lừa được người khác, huynh đệ à, đừng bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của chính mình đấy!”

Ta một phen hất tay hắn ra, cười lạnh một tiếng.

“Được thôi, ngươi bất nhân ta bất nghĩa, đừng trách huynh đệ nói thẳng.”

Dưới ánh nhìn chăm chú của Lý Chẩm, ta ngay thẳng nói:

“Ngươi cùng với Cố Dung, có phải là yêu đương hay không?”

9.

Từ lần trước ta thẳng thừng hỏi Lý Chẩm, hắn bắt đầu cố ý giữ khoảng cách với Cố Dung. Nhưng dường như Cố Dung không hề phát hiện ra, vẫn một bộ dạng quấn quýt không rời.

Ngày hôm đó, Thánh Thượng nhiễm phong hàn, thật vất vả mới có được ngày Lý Chẩm không phải lâm triều, ba người chúng ta cùng ngồi ăn sáng. Hai người bọn họ trò chuyện cùng nhau, ta ngồi yên lặng gắp đậu phộng. Gắp bảy tám đũa cũng không gắp lên được lấy một hạt. Lý Chẩm nhìn thấy, gắp một hạt vào trong bát của ta.

Hạt đậu phộng còn chưa kịp tiến vào bụng, nhưng thiếu chút nữa thì ta đã phun ra.

“Ngươi cũng gắp cho ta một miếng đi.” Đôi mắt Cố Dung sáng lấp lánh, làm nũng nhìn Lý Chẩm, không ngừng chớp mắt.

Lý Chẩm trừng mắt liếc hắn một cái.

“Chính ngươi không có tay à?”

Cố Dung chỉ chỉ vào ta, giận dỗi nói:

“Nàng ấy cũng có tay mà, Vương gia ngươi thật bất công!”

Lý Chẩm nện một quyền lên bàn: “Cố Dung, ngươi cố ý khiến ta buồn nôn có phải không?”

Một cái nện này cũng không hề gì, nhưng lại doạ A Giáp đang đưa canh vào tới cửa sợ đến ngây người. Cố Dung liếc mắt nhìn A Giáp một cái, lập tức lã chã chực khóc. Lý Chẩm cắn chặt răng, hô lớn:

“A Giáp, gắp đậu phộng cho Vương Phi!”

Ài, ta xem chừng, đây chính là người yêu đang giận dỗi nhau mà thôi.

10.

Từ lễ mừng thọ của Thái Hậu nhất minh kinh nhân kia, Thái Tử phi ở Đông cung liền nhìn trúng Cố Dung. Cứ hai ba ngày lại sai người đưa tới chút đồ chơi mới lạ, như những xâu mã não của Tây Cương, vòng ngọc Uyển Châu, còn có son phấn bột nước của Tuyên Hà. Nhưng những thứ này vẻn vẹn cũng chỉ mới nhìn qua cũng khiến Cố Dung nhức đầu. Kết quả vẫn là ta được hời.

Về sau, Thái Tử phi lại tặng lễ nhập phủ, từ ngoại viện đều trực tiếp đưa vào trong viện của ta, thậm chí không cần hỏi qua ý kiến của Cố Dung.

Hiện tại, ở bên ngoài Cố Dung càng có hiền danh. Quả thực là vừa cẩn trọng lại cần kiệm, điềm đạm uyển chuyển như tiên tử thoát tục.

Vài ngày nữa, Thái Tử phi muốn đi theo Thái Hậu đến chùa Vạn An cầu phúc, có lòng sai người qua phủ mời. Kỳ thực không có chuyện của ta, nhưng ta không chịu nổi Cố Dung đứng ở trước phòng ta gõ cửa mấy đêm liền.

“Cầu xin ngươi đấy người huynh đệ, ngươi cùng đi với hắn đi mà.”

Lúc đó, Lý Chẩm mang theo hai quầng thâm mắt đau khổ tới cầu xin ta. Nghe nói, bởi vì Cố Dung luôn gõ cửa hô lớn, khiến cho hắn đã ba ngày trời không được yên giấc. Hai người này, từng người từng người lải nhải suốt ngày đêm không rõ mục đích là gì, rốt cuộc lải nhải đến mức đưa ta đến chùa Vạn An.

Chùa Vạn An là chùa chiền của hoàng gia Chu Quốc, đương nhiên là khí thế vô cùng uy nghiêm. Nghe nói trụ trì đương nhiệm là đại sư Tuệ Minh còn là người kết bái huynh đệ cùng với Tiên Hoàng. Lúc đó đốt hương sớm, chúng ta ngồi ngay ngắn ở đó nghe đại sư Tuệ Minh giảng thiền. Đại sư giảng một hồi liền nhắc đến Tiên Hoàng, một hồi lại nói đến lão Cảnh An Hầu, bỗng nhiên khóc nức nở, nói:

“Cố huynh nửa đời muốn có một nữ nhi, sống tới ngoài sáu mươi cũng chỉ nhìn thấy một đám nam nhi ở Cố gia. Nếu như huynh ấy còn ở nhân thế, nhất định là sẽ vô cùng yêu thích Vân Vương Phi nương nương.”

Nói đến lão Cảnh An Hầu, Cố Dung lập tức kích động. Bởi vì hắn chưa từng nhìn thấy mặt tổ phụ của mình, từ nhỏ chỉ được nghe kể rất nhiều giai thoại xưa cũ, trong lòng vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối. Giờ phút này, quả thực như được gặp gỡ tri âm, run rẩy nắm lấy tay đại sư Tuệ Minh.

Thái Tử Phi nào đã gặp qua trường hợp này, chỉ nhìn chằm chằm hai người chân thành tha thiết nắm tay nhau, hơi hơi hé miệng. Cũng may là đại sư đã mạo điệt chi niên*, bằng không lại gây ra hiểu lầm không đáng có.

(*) [耄耋之年] (mạo điệt chi niên): Theo cách gọi tuổi của người xưa, rơi vào khoảng 80 - 90 tuổi hoặc hơn.

Cố Dung thở dài: “Nếu tổ phụ còn ở nhân thế, con chắc chắn sẽ phụng dưỡng thật tốt, không dám chậm trễ.”

“Đứa bé ngoan…”

Đại sư Tuệ Minh vô cùng xúc động, nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay Cố Dung, giữa những hàng nước mắt tuôn đầy mặt lại xen vào đôi chút do dự:

“Chỉ là… đứa bé này… tay của con có chút thô a…”

11.

Chúng ta ngây người ở chùa Vạn An hai ngày, đến ngày thứ ba, bỗng nhiên Cố Dung nói muốn tới chùa Linh Ngọc làm lễ tạ thần. Lại nói, chùa Linh Ngọc cách chùa Vạn An cũng không xa, thế nhưng hương khói cũng không đốt nhiều lắm. Phỏng chừng nếu là vương công quý tộc đều sẽ tới chùa Vạn An, bình dân áo vải cũng không muốn chạy tới nơi xa xôi như vậy.

Lúc đó, ta có chút không hiểu ra làm sao. Cả ngày ta và Cố Dung ngây ngốc ở cùng một chỗ, chưa bao giờ nghe nói hắn đi qua cái gì mà chùa Linh Ngọc cầu phúc. Nhưng Cố Dung nói rằng, trước đây nghe nói chùa Linh Ngọc võ Phật linh nghiệm, từng đến nơi đó cầu phúc cho Cảnh An quân, cầu phúc cho toàn Đại Chu. Hiện tại, Xích Vũ quân khai mào đắc thắng, Đại Chu cùng với Nam Dận định ra khế ước giúp đỡ lẫn nhau, tương lai mấy chục năm nữa, biên giới phía Nam an ổn, hắn liền nghĩ thực hiện ước nguyện của mình.

Lời nói này, ta nghe còn cảm thấy ngượng ngùng, huống chi là Thái Tử phi và Thái Hậu.

Thế là, chúng ta để lại đoàn đội, tới chùa Linh Ngọc làm lễ tạ thần.

Chùa Linh Ngọc đã từng gặp qua nhiều quý nhân như vậy đâu, nên nhất thời tay chân luống cuống. Ngày thường, người lui tới chùa nhiều nhất cũng chỉ có dân chúng, nhờ Cố Dung nhắc nhở, Thái Hậu có lòng không rêu rao ra bên ngoài, không muốn quấy nhiễu những người khác ở trong chùa. Tuy rằng, nói không để lộ ra nhưng lại chọn ra chỗ ngồi tốt nhất, nhưng cho dù là như vậy cũng khiến Thái Hậu trằn trọc, không có cách nào được an giấc.

Khi đêm buông xuống, Thái Tử Phi dìu Thái Hậu tản bộ trên con đường mòn không có mục đích. Câu trước vừa mới nói biểu hiện gần đây của Thái Tử không tệ, Thánh Thượng bàn giao việc cứu tế cũng xử lý vô cùng thoả đáng. Câu sau đã khiến lão thái thái ngẩn ra, Thái Tử Phi ở bên cạnh toát mồ hôi, nhìn thấy ở cách đó không xa bên bờ ao một nam một nữ đang triền miên ôm nhau.

"A Di Đà Phật, nơi cửa Phật, như thế nào mà …"

Lời còn chưa kịp nói xong, ánh mắt Thái Hậu liếc qua, sắc mặt lập tức trắng bệch che kín nếp nhăn, tay run rẩy kịch liệt.

"Ngươi… Các ngươi!"

Thái Hậu nhìn thấy gì vậy? Ta rất tò mò, tập trung nhìn tới. Đúng là Thái Tử cùng Hoàn Vương Phi, sắc mặt trắng bệch, khoảng cách không xa, có thể thấy từng người run rẩy, sợ hãi quỳ sụp trên mặt đất. Lại nhìn đến Thái Tử Phi, sắc mặt đã chuyển sang màu tương, dường như nửa gương mặt đã muốn vùi vào trong đất.

"Nghiệp chướng!"

Thái Hậu cầm cây trượng dùng sức nện trên mặt đất, trong đêm khuya tĩnh mịch, bóng tối sâu thăm thẳm từng chút từng chút một dội thẳng vào tâm can, ta cũng vì thế mà run rẩy. Lúc đó, ta cùng với Cố Dung trốn ở hòn núi giả phía sau, lặng lẽ vươn đầu ra, giống hệt hai tên ăn trộm.

"Này… này… Cái này cái này cái này…"

Lời đến họng lại nghẹn, chỉ cái này cái kia không ngừng. Ta ở bên này không khép miệng được, nghiêng đầu nhìn qua, Cố Dung lại vẫn luôn bình bĩnh, thong dong chứng kiến hết thảy sự việc xảy ra trước mắt.

Ta ngạc nhiên không thôi: "Ngươi hẳn là đã sớm biết phải không?"

Cố Dung nhướng mày: "Ta thông minh như vậy, có chuyện gì qua khỏi mắt ta đâu?"

"Vậy từ khi nào mà ngươi biết được…" Ta hết sức tò mò.

Cố Dung cười: "Nhớ rõ ngày mừng thọ của Thái Hậu không? Lúc sau trở về, ngươi nói với ta, thời điểm gặp Hoàn Vương Phi, sắc mặt nàng ta vô cùng hoảng loạn."

Ta gật gật đầu: "Đúng vậy, là ta nói."

Cố Dung tiếp tục nói: "Lúc ấy, thấy ngươi hồi lâu vẫn chưa quay lại, ta nghĩ ngươi bị lạc nên đã đi tìm. Lúc sau, ta nhìn thấy Thái Tử ở phía sau hoa viên của Vãn Hoa cung, vẻ mặt hắn giận dữ… Vẫn luôn…"

"Từ từ đã…" Ta nhịn không được mà ngắt lời Cố Dung, "Ngươi nói là, hoa viên mà ta đi ngang qua kia, chính là Vãn Hoa cung?"

Cố Dung gật gật đầu.

"Chẳng trách… Một đường đều không thấy bóng dáng người." Ta bừng tỉnh ngộ ra.

Vãn Hoa cung là nơi ở trước đây của phi tần Vãn Hoa của Tiên Hoàng, nguyên danh là Lan Nguyệt cung, tại nơi Hoàng Phi ch.ết vì bệnh, Tiên Hoàng tưởng nhớ, đổi tên thành Vãn Hoa cung. Cũng có lời đồn rằng, vào mỗi đêm, quỷ hồn Hoàng Phi đều sẽ ngồi trên xích đu tại vườn hoa, thấp giọng ngâm nga ca khúc định tình cùng với Tiên Hoàng. Cho nên, Vãn Hoa cung trở thành quỷ cung, trừ phi phải quét dọn ra, ban ngày tỳ nữ cũng sẽ không tới nơi này.

"Thái Tử đến đó làm gì…" Ta lẩm bẩm.

Cố Dung nhìn ta, khóe miệng giương lên.

Ta vỗ đầu mình một cái: "Hoàn Vương phi! Khi đó, hắn chính là đi gặp Hoàn Vương phi! Mà hai người lại giận dỗi! Cho nên, nàng mới trút giận lên ta!"

Cố Dung nhẹ nhàng búng một cái vào trán ta.

"Còn không tính là quá ngốc."

Ta bước chân đi vòng ra ngoài, trò khôi hài cũng đã tan cuộc. E rằng giờ phút này, Thái Tử và Hoàn Vương phi đã bị xách đến phòng tối nào đó rồi. Cũng không biết long đầu trảm* cùng lồng heo đã chuẩn bị tốt hay chưa.

(*) [龙头铡] (Long đầu trảm): Máy ch.ém đầu rồng, là công cụ hành quyết dành cho người trong hoàng thất.

Ta thất vọng, lắc đầu: "Ta xem như Thái Tử là bị phế rồi."

Cố Dung "À" một tiếng, "Thái Tử không bị phế, nỗ lực của ta chẳng phải là uổng phí hay sao?"

Ta gấp gáp ngẩng đầu: "Ngươi nói cái gì?"

Dường như trong nháy mắt, ta đã hiểu.

"Ngươi cố ý để Thái Hậu bọn họ tới đây? Căn bản không phải cái gì mà cầu phúc cùng lễ tạ thần có phải không?"

Cố Dung lộ rõ vẻ mặt kiêu ngạo, bộ dạng như muốn nói sự tình chính là như thế đấy.

"Không phải ngươi cho rằng ta bằng lòng cùng hai nữ nhân đến chùa cầu phúc đấy chứ? Đã nhiều ngày rồi, ta đều đã sớm tra ra, mỗi lần Thái Tử đều thừa dịp Thái Tử phi không ở bên cạnh mà hẹn hò cùng Hoàn Vương phi tại chùa Linh Ngọc này. Lần này, Thái Tử phi đến chùa Vạn An cầu phúc, Hoàn Vương lại chưa về Kinh, chẳng phải là thời cơ hiếm có để lén lút hay sao?"

"Cho nên, Thái Hậu không an giấc, muốn tới nơi này đi dạo, cũng là kế hoạch của ngươi phải không?"

Nhìn ánh mắt của Cố Dung, ta nhịn không được mà muốn vỗ tay khen ngợi. Tuy nhiên, ta chợt nghĩ đến một vấn đề quan trọng.

"Không phải chứ Cố Dung, vì sao ngươi lại muốn khiến cho Thái Tử rớt đài?"

Hai mắt Cố Dung chăm chú nhìn trước nhìn sau bên ngoài núi giả, miệng lẩm bẩm:

"Ngươi biết cái gì… Thái Tử không rớt đài, làm sao Lý Chẩm bước lên được ngôi vị Thái Tử?"

"Cái gì??!"

Cố Dung bịt kín miệng ta: "La cái gì mà la, bộ dạng của ngươi đúng là chưa thấy qua chuyện đời."

Ta gỡ tay hắn ra, đè giọng xuống hỏi:

"Ngươi muốn để cho Lý Chẩm làm Thái… Không đúng… làm Hoàng Đế?!"

Cố Dung hừ một tiếng: "Ngươi ngốc à, Lý Chẩm không lên ngôi Hoàng Đế, ta còn có ngày trở mình hay sao?”

Trở mình??? Chẳng lẽ tiểu tử Cố Dung này lòng lang dạ thú, muốn làm Hoàng Hậu có phải không??? Đúng là dám nghĩ dám làm, không hổ là xuất thân từ phủ Cảnh An Hầu.

Thấy ta trì độn, Cố Dung tiếp tục giải thích:

“Cho dù không phải là Thái Tử, Thánh Thượng còn có vài nhi tử, bất luận là ai bước lên ngôi vị Hoàng Đế, ta đều phải sống với thân phận nữ nhân cả đời. Chỉ có Lý Chẩm là không giống! Hắn làm Hoàng Đế, ta mới có thể khôi phục lại thân phận.”

Ta ngẩn ra, hoài nghi mà nhìn Cố Dung: “Ngươi thực sự muốn như vậy sao?”

Cố Dung chân thành tha thiết gật đầu. Ta cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhìn Cố Dung, lời lẽ rõ ràng:

“Nhưng nếu ngươi khôi phục thân phận nam nhi, vậy thì không thể cùng với Lý Chẩm ở bên nhau được rồi.”

Cố Dung sửng sốt: “Tại sao?”

Ài, Cố Dung của chúng ta đúng là tiểu công tử ngây thơ. Nói trắng ra sẽ khiến hắn thương tâm, thế nên ta chỉ có thể uyển chuyển từ tốn mà giải thích:

“Tuy rằng cá nhân ta mang tư tưởng vô cùng cởi mở, chuyện này của hai ngươi ta tuyệt đối tán thành cả hai tay hai chân. Nhưng mà, còn có những người xung quanh, người xấu, sẽ không giống như ta… tốt như vậy. Đúng.”

Cố Dung nhíu mày nhìn ta chằm chằm: “Hai chúng ta làm sao?”

Ta đang muốn mở miệng, lại chợt nghe thấy tiếng bước chân. Trong mắt Cố Dung dâng lên một tầng lạnh lẽo, một tay kéo ta ra phía sau núi giả. Lúc đó, đầu ta hơi gục xuống, kề sát ở trước ngực Cố Dung, gần đến mức có thể nghe được nhịp đập nơi trái tim hắn. Ta nhẹ nhàng ngẩng đầu lên một chút, nhìn đến yết hầu trượt lên xuống của Cố Dung. Ài, yết hầu đẹp như vậy, cả ngày không bị khăn quàng che đi thì cũng bị cổ áo chống đỡ, quả thực quá đáng tiếc. Ta chép chép miệng, lại lắc lắc đầu.

“Đừng nhúc nhích!”

Bỗng nhiên Cố Dung đè đầu ta lại, ánh mắt sắc bén đánh giá bên ngoài. Kỳ thực, tiếng bước chân từ lâu đã không còn, thế nhưng Cố Dung vẫn không mất đi cảnh giác, bàn tay che lại đầu của ta. Trong mắt hiện lên sống mũi cao thẳng, nhưng sao ta lại cảm thấy khóe miệng hắn đang giương lên?

Trái tim đập thình thịch…

Có chút rung động.

Tuy nhiên, không kịp cảm thụ cảm giác rung động này ra làm sao, cổ ta chợt cứng đờ, ta vỗ vỗ cổ tay của hắn:

“Cố… Cố Dung… Cổ… Cổ rút gân…”

12.

Quả nhiên, Thái Tử rớt đài.

Nói đến chuyện này cũng là có căn cứ, Thái Hậu vốn không quá ưa thích mẫu thân của Thái Tử, cũng chính là Cố Hoàng Hậu Triệu thị. Nghe nói là bởi vì ân oán thời trẻ của gia tộc, thế nên khi xảy ra chuyện này, Thái Hậu đã phái người điều tra hành vi thường ngày của Thái Tử, thế nhưng ngoài ý muốn lại tra ra việc hắn tham ô ngân lượng cứu tế. Thái Hậu tức giận đến mức ngất đi tỉnh lại tới ba lần, cực lực muốn phế truất Thái Tử mới bằng lòng bỏ qua. Từ trước đến nay, Hoàng Thượng hiếu thuận, hơn nữa nhất thời tức giận, ở trước giường bệnh của Thái Hậu lập tức hạ chỉ phế truất Thái Tử. Chỉ là, người đáng thương là Thái Tử phi, trong một đêm đã phải dọn ra khỏi Đông Cung.

Tuy rằng Thái Tử bị phế, nhưng Thánh Thượng không lập người mới. Hiện tại, Đông Cung không có chủ, vị trí Thái Tử bỏ trống. Các phe cánh thế lực lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, bao gồm Hoàn vương Lý Nguyên vừa mới bị phế bỏ Vương Phi.

Lý Nguyên là chướng ngại lớn nhất đối với Cố Dung trong việc thúc đẩy Lý Chẩm bước lên ngôi vị Hoàng Đế, tự nhiên sẽ được Cố Dung để mắt tới.

Đầu óc của Cố Dung vô cùng tốt. Ta luôn cảm thấy mấy năm nay hắn giả trang thành nữ nhân cũng không phải là không có chỗ tốt. Sự nhạy cảm của hắn đối với những câu chuyện phiếm mà một nữ nhân hàng thật giá thật như ta đều theo không kịp. Lúc đó, Cố Dung bắt được Hoàn Vương quanh quẩn ở thanh lâu, lưu luyến kỹ nữ Ôn Liên Nhi. Trở tay một cái chính là tố cáo khiến Hoàn Vương bị Thánh Thượng quở trách, trong khoảng thời gian ngắn đã thu lại rất nhiều quyền lực từ trong tay hắn. Cứ như thế, tiếng xấu đồn xa, vốn dĩ trước đó Quốc Công muốn gả đích nữ tới làm Kế phi cũng đã hối hận.

Hoàn Vương bên kia yên tĩnh một thời gian, Cố Dung lại bắt đầu cân nhắc đến các vị Hoàng Tử khác, gần đây luôn vuốt cằm như có điều suy tư. Bỗng nhiên một ngày, hắn hỏi Lý Chẩm:

“Tĩnh Vương.. cùng với Thái Tử… Quan hệ có phải rất tốt không?”

Lý Chẩm lắc đầu: “Không quá thân cận, hai người bọn họ lui tới còn không nhiều bằng Đoan Vương cùng Thái Tử.”

Cố Dung “Ồ?” một tiếng: “Nhưng thám tử của ta hồi báo, những đêm gần đây hầu như Tĩnh Vương đều tới chỗ của Thái Tử, có chút lén lút.”

Lý Chẩm chớp chớp mắt, khẽ mỉm cười liếc mắt nhìn ta.

“Bang” một tiếng, ta dùng một chưởng nện trên bàn.

Lúc đó, ta hùng hổ trợn mắt, duỗi mấy ngón tay quật cường tới:

“Cố Tây Phong, ta cảnh cáo ngươi, đừng đụng vào Tĩnh Vương!!!”