Vương Phi Vạn Phúc

Chương 10




42.

Cố Dung bị thương không nhẹ, vất vả lắm mới có thể giữ lại mạng sống. Ngày hắn tỉnh lại, ta có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất là đang che giấu run rẩy trong lòng. Ngày đó, ta liền khởi hành đến đến chùa miếu làm lễ tạ thần.

Gần đây, nghe nói Thánh Thượng bệnh ngày càng nặng. Thái Hậu nương nương đã đến chùa Vạn An, ngày đêm tụng kinh cầu phúc. Nghe nói, lần cuối cùng Thái Hậu làm điều này là khi lão Cảnh An Hầu lâm bệnh nặng.

“Vua và tướng, chính là trái tim của Đế quốc ta.”

Nghe đâu Thái Hậu từng nói lời này.

Chùa Vạn An vì muốn Thái Hậu được thanh tịnh nên gần đây rất ít tiếp đãi người bên ngoài. Nếu như không phải từng gặp qua đại sư Tuệ Minh vài lần, ta chỉ sợ ước nguyện này cũng sẽ không thành. Trước đó, ta từng thề trước mặt Phật Tổ, nếu lần này Cố Dung có thể giữ được tính mạng, ta dùng cả đời này ăn chạy, báo đáp ân tình của Phật Tổ. Thế nên, từ ngày đó ta không còn ăn mặn nữa.

Cố Dung rất tò mò, thường xuyên trêu ghẹo ta. Mỗi khi Lý Chẩm muốn nói ra sự thật đều bị ta ngăn cản lại. Ta cũng không biết vì sao bản thân lại có chút sợ Cố Dung biết được. Mỗi lần nhớ tới vẫn luôn cảm thấy ngượng ngùng không thôi, cũng không biết phải mở lời như thế nào.

Chớp mắt một cái đã trôi qua hơn nửa tháng, Cố Dung gần như đã hồi phục hoàn toàn, thích khách có thể sẽ không tới nữa.

“Một kích đã trượt liền mất đi cơ hội. Bọn chúng sẽ không tiếp tục đến.”

Ban đầu Lý Chẩm chính là nói như vậy. Tuy rằng, thích khách cũng không tới nhưng chúng ta đã sớm ghi tên Đoan Vương vào danh sách kẻ khả nghi số một. Chính xác mà nói, về cơ bản chúng ta đã xác định việc này do chính Đoan Vương làm ra. Vì thế, Cố Dung và Lý Chẩm rất mau đã bắt tay vào thực hiện kế hoạch tiếp theo.

Tuy rằng ngày đó không giữ lại mạng sống của thích khách, nhưng chúng ta phát hiện trên cánh tay của bọn hắn đều khắc đồ đằng*.

(*) [图腾] (Đồ đằng): Vật tổ là một khái niệm mà ta dịch từ tiếng Pháp hoặc tiếng Anh totem, có khi cũng phiên âm thành tô tem, có khi để nguyên (totem); còn Tàu thì phiên âm sang tiếng Hán thành đồ đằng 圖騰 (âm Bắc Kinh là túténg). Xin chú ý rằng, vật tổ ở đây là một danh ngữ đặt theo cú pháp tiếng Việt, trong đó vật là danh từ trung tâm và tổ là thành phần bổ nghĩa; còn trong tiếng Hán thì vật tổ 物祖 có nghĩa là tổ của muôn loài, trong đó vật là định ngữ và tổ mới là trung tâm (bị định ngữ).

Totem là một thuật ngữ mà tiếng Anh đã mượn từ một ngôn ngữ của người bản địa Châu Mỹ. "Từ điển tiếng Việt" của Trung tâm Khoa học Xã hội và Nhân văn Quốc gia do Nguyễn Kim Thản, Hồ Hải Thụy, Nguyễn Đức Dương biên soạn (Nxb Văn hóa Sài Gòn, 2005) giảng totem là “động vật, cây cỏ, đồ vật hoặc hiện tượng tự nhiên mà tộc người nguyên thủy coi là biểu tượng thiêng liêng của bộ tộc mình và tin rằng những thứ đó có mối liên hệ siêu tự nhiên và có sự gần gũi máu thịt.” (Theo học giả An Chi).

Mật thám của Cố Dung điều tra hồi lâu, cuối cùng cũng tra ra nguồn gốc của đồ đằng kia. Thế mà lại là nơi nổi danh khắp Kinh thành Ngọc Lan Trai.

Ngọc Lan Trai, cái tên nho nhã bất phàm lại tham gia vào công việc kinh doanh đẫm m.áu. Tam các lục viện lịch sự tao nhã nhất Kinh thành phồn hoa là hang ổ trú ngụ của gần trăm tên thích khách.

"Có tiền vàng liền có thể chấm dứt mọi tội lỗi trong thiên hạ." Là tín ngưỡng của bọn họ và đồng thời là nỗi ác mộng của tất cả tham quan ô lại, giang hồ ác bá.

"Ngọc Lan Trai…" Lý Chẩm suy nghĩ trăm bề cũng không tìm được câu trả lời:

"Không phải Ngọc Lan Trai chỉ gi.ết tham quan ô lại giang hồ ác bá thôi sao? Vì sao lại muốn gi.ết chúng ta?"

"Không phải là… được trả cho quá nhiều tiền đấy chứ?" Ta suy đoán.

Cố Dung lắc đầu: "Sở dĩ Ngọc Lan Trai tồn tại dài lâu được như vậy là bởi vì nơi này có nguyên tắc riêng, tuyệt đối không lạm sát người vô tội. Nghe nói, đây là quy luật mà chưởng quỹ đời thứ nhất đặt ra, bất luận là ai cũng không thể phá vỡ, trừ khi kẻ đó không muốn sống."

Lý Chẩm nói: "Có lẽ nên đi tra người thường xuyên lui tới Ngọc Lan Trai, để xem một chút đến cùng thì Đoan Vương đã đưa cho bọn hắn bao nhiêu tiền vàng. Hoặc là… Có phải bọn chúng… Tìm nhầm người hay không."

"Sẽ không tìm nhầm người." Ta nhìn về phía Lý Chẩm, phản bác.

"Hôm đó, bọn hắn đến trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng, lợi dụng thời điểm ngươi vắng mặt. Bởi vì cho rằng Cố Dung không biết võ công nên bọn chúng chỉ cử đến ba người, mà mục đích của chúng đều hướng về phía ta. Đương nhiên, bọn hắn cũng không quan tâm đến việc giữa đường thuận tiện gi.ết ch.ết Cố Dung."

Lý Chẩm thở dài: "Người muốn gi.ết ngươi, ngoại trừ Đoan Vương ra, e là không còn người nào khác."

"Người khác…" Cố Dung lẩm bẩm, dường như nhớ ra điều gì.

"Vì sao không nghe nói… tin tức Tĩnh Vương bị ám s.át? Nếu có chuyện này, Báo Tử ở bên kia không thể không biết."

"Ngươi muốn nói… là Tĩnh Vương?" Ta có chút sững sờ khoát khoát tay: "Không thể nào. Tĩnh Vương không tới mức muốn gi.ết ta."

Sắc mặt Cố Dung không dễ nhìn cho lắm.

"Ta cũng chưa nói là do Tĩnh Vương làm. Chẳng qua ta chỉ cảm thấy kỳ lạ. Trước đây, vụ việc xảy ra ở phủ Đoan Vương, nếu như Đoan Vương ghi hận thì người đầu tiên nên hận hẳn là Tĩnh Vương, tiếp theo mới đến lượt ngươi. Cùng lắm thì gi.ết cả hai cùng một lúc. Không đến mức chỉ gi.ết một người. Nói cách khác, gi.ết một người cũng là gi.ết, gi.ết hai người cũng là gi.ết… Vì sao lại chỉ gi.ết một người hả? Nếu là ta, cả hai ta đều gi.ết."

"Cái gì mà một người hai người… gi.ết… gi.ết gi.ết… ý nghĩ của ngươi rất kỳ quái đấy Cố Dung, ngươi nói tới nói lui là muốn gi.ết ai?"

Ta nhất thời im lặng.

Cố Dung lại càng không vui: "Tóm lại, không gi.ết Tĩnh Vương của ngươi, thế đã được chưa?"

"Tùy ngươi nói thế nào cũng được." Ta không để ý đến Cố Dung nữa, đứng dậy muốn đi.

Lý Chẩm ngồi một bên lúng túng gãi đầu. Thận trọng nói:

"Khụ… Cái kia… Ta cảm thấy… Cố Dung… vẫn là nói có lý… A Trâm… Ngươi cũng đừng nóng giận… Thực ra hắn cũng không có ý kia… Cố Dung ngươi cũng thế… Trái tim ngươi được làm từ pha lê à?”

Lý Chẩm nói xong câu đó, ta lại liếc mắt nhìn Cố Dung một cái, phẫn nộ bỏ đi.

Chỉ nghe tiếng Lý Chẩm thở dài sau lưng: “Cố Dung à Cố Dung, ngươi hà tất phải tự vác đá nện vào chân mình?”

Cố Dung có tự vác đá nện chân mình hay không ta không biết. Chỉ vì hờn dỗi với hắn mà bữa tối ta cũng ăn không no. Đêm đến, ta lăn qua lộn lại cũng không ngủ được nên đã chạy đến phòng bếp kiếm đồ ăn. Ta đang tìm kiếm khắp phòng, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng nóng rát, dường như có ai đó nhìn ta chằm chằm. Ta bất chợt quay đầu lại, chỉ thấy Cố Dung tựa người vào cánh cửa.

“Biết ngay là ngươi ăn cơm chưa no.” Cố Dung nói, móc từ trong lòng ngực ra một quả trứng gà.

“Này, lúc ăn cơm đã giữ lại cho ngươi.”

Ta nhận lấy quả trứng, khẽ nói: “Cảm ơn.”

Ta vừa định bóc vỏ trứng thì Cố Dung lại nói:

“Ngươi đợi chút nữa hãy ăn. Trước tiên ta muốn hỏi ngươi chuyện này.”

“Chuyện gì?” Ta nhướng mày.

Cố Dung lắc lư người bên cạnh ta, hỏi:

“Nghe Lý Chẩm nói… Lúc ta hôn mê, ngươi ngày đêm không ngủ, đều ở trước giường chăm sóc ta. Là thật sao?”

Ta không nhìn Cố Dung, chỉ lẩm bẩm: “Ngươi đã biết mà vẫn còn hỏi ta.”

Cố Dung cười nhạt, ánh mắt nóng rực khiến ta không dám nhìn thẳng:

“Vậy ăn chay thì sao?”

“Cái gì…” Ta giả bộ không hiểu.

Cố Dung nhẹ giọng hỏi:

“Không phải thứ ngươi thích nhất chính là thịt hay sao? Vô duyên vô cớ hứa nguyện như vậy cùng Phật Tổ làm gì?”

“Ta…” Cổ họng như mắc nghẹn, tâm tình có chút loạn, phút chốc lại bốc lên ngọn lửa nóng cháy.

Ta ngẩng cao đầu, đôi mắt nhìn Cố Dung chằm chằm, nói liền một hơi:

“Cầu nguyện với Phật Tổ, muốn thành tâm. Nếu chỉ hứa suông không chịu đau chịu ngứa, vậy làm sao Phật Tổ biết được chuyện này quan trọng cỡ nào?”

Đáy mắt Cố Dung tựa như làn nước suối trong trẻo, giờ phút này lại gợn lên từng đợt sóng lăn tăn, khẽ dập dềnh.

"Ngày đó, ngươi nói… còn có lời chưa kịp nói với ta. Là gì vậy?"

Ta hơi sững người.

Hồi lâu sau, Cố Dung vẫn không thúc giục, chỉ hỏi:

"Còn có… việc xảy ra vào ngày hôm nay… ngươi có điều gì muốn nói sao? Liên quan tới… Tĩnh Vương."

"Tĩnh Vương…"

Ta lẩm bẩm, bỗng nhiên cảm thấy hết sức buồn cười. Tĩnh Vương giống như chấp niệm thuở niên thiếu không thể quên, nhưng chấp niệm này bất tri bất giác đã tan biến theo thời gian. Chỉ là người khác lại vẫn luôn nghĩ rằng ta không thể buông cũng chẳng thể bỏ. Nghĩ đến đây, ta thở dài.

"Cố Dung, ngươi thực sự cho rằng ta yêu thích Tĩnh Vương nên mới nói ra những lời đó sao?"

Cố Dung khẽ nhíu mày: "Nếu không thì sao?"

Ta há to miệng, ấp ủ hồi lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Nhìn thẳng vào mắt Cố Dung, nghiêm túc nói:

"Cố Dung, từ lâu ta đã… không còn thích Tĩnh Vương nữa rồi. Ta… ta…"

Ta xấu hổ đến mức lắp bắp không nói nên lời. Nhưng trong đầu lại như có thước phim quay chậm, hình ảnh Cố Dung ngày đó đổ gục trong lồng ngực ta, hai mắt nhắm nghiền. Ta lập tức lấy lại dũng khí:

"Cố Dung, người ta thích chính là ngươi. Mười mấy năm qua, vẫn là ngươi luôn ở bên cạnh ta. Tin tưởng ta vô điều kiện, bảo vệ ta, vì ta mà làm rất nhiều chuyện. Bình thường ta vẫn luôn coi ngươi giống như Lý Chẩm, là bằng hữu tốt nhất của ta. Thế nhưng, vào giây phút ngươi suýt nữa bỏ mạng, chỉ trong khoảnh khắc đó ta mới phát hiện ra, từ lâu ngươi đã dung nhập vào sinh mệnh ta, trở thành tâm can không thể nào chối bỏ. Ta thực sự thích ngươi, Cố Dung."

Liếc mắt một cái cũng thấy được yết hầu Cố Dung như con lăn trượt lên xuống. Hắn mỉm cười nhìn ta, khoé miệng cong lên:

"Đây là lời hôm đó ngươi muốn nói cho ta nghe sao?"

Ta gật gật đầu.

Cố Dung "Ừ" một tiếng, "Ngươi đây không phải là nói một câu, ngươi đây là nói cả một đoạn."

"Ngươi…!" Tâm tình của ta bất chợt bị đánh gãy, ta duỗi tay ra véo vào eo Cố Dung.

Cố Dung vừa cười vừa né tránh, lại bắt được tay của ta. Đáy mắt hắn ẩn chứa nhu tình, như có cả trời sao rực sáng.

"Trâm Trâm, nàng biết không? Ta vẫn luôn chờ đợi nàng nói với ta, nói rằng nàng không thích Tĩnh Vương, nói người nàng thích chính là ta. Khi đó, ta vẫn mãi suy nghĩ, nếu có một ngày nghe được lời từ chính miệng nàng nói ra, ta sẽ vô cùng vô cùng vô cùng vui vẻ."

Ta hơi hé miệng, đoán chừng vẻ mặt có chút ngu đần.

"Kỳ thực, chàng đã sớm biết rồi phải không?" Cố Dung nhẹ nhàng cười, "Biết hay không biết, không nghe được từ chính miệng của nàng thì đều không tính."

Giờ phút này, ánh mắt Cố Dung ôn nhu đến mức dường như có thể chảy ra đường mật. Ta ngây ngốc nhìn rồi lại ngượng ngùng, nhất thời đỏ bừng mặt, cúi đầu.

"Trâm Trâm… Ta thích nàng, từ rất lâu, rất lâu rồi."

Thanh âm Cố Dung nhẹ nhàng chậm rãi lại ôn nhu, trái tim ta cũng mượn cớ rung lên mãnh liệt. Nói xong, hắn cúi người xuống, đôi mắt màu nâu lay động trước ánh nến vàng cam rực rỡ. Khuôn mặt hắn ngày càng tới gần, chóp mũi cao thẳng nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi của ta, có hơi lạnh.

Ai?... Này… Ưm…

Tay ta nhẹ nhàng chạm vào lưng Cố Dung. Môi hắn mềm mại ướt át, thế nhưng so với tưởng tượng của ta còn ngọt ngào hơn rất nhiều. Ta khẽ cắn, cảm giác… có vẻ như… so với bánh hoa quế còn có cảm giác ngon miệng hơn một chút xíu chút xíu…

Ta cảm thấy mặt mình đã bị ánh nến hun đến nóng rát, trái tim cũng nhất mực cuồng loạn. Ta cảm giác được, Cố Dung đã phát hiện ra. Khóe miệng hắn giương cao, có vẻ rất đắc ý. Một lát sau, Cố Dung mím môi, đôi mắt rực sáng nhìn ta chằm chằm, yết hầu khẽ trượt, nhẹ nhàng nói:

"Không xong rồi."

"Cái gì không xong?" Ta vốn dĩ ngượng ngùng, bỗng nhiên trong lòng trở nên lo lắng.

Nào ngờ Cố Dung mỉm cười, ôn nhu nói:

"Lý Chẩm còn chưa biết, hậu đình phủ Vân vương của hắn đã bốc lửa lên rồi."

"A… Cái này…"

Ta nở nụ cười.

Cố Dung ôm ta vào trong ngực, nhẹ nhàng dán vào bên tai ta, nói:

"Trâm Trâm… Quả trứng gà kia… Nàng đừng ăn."

"Hả? Tại sao?"

"Bởi vì… Đó là trứng gà sống."

???

Khá lắm, nếu như hôm nay ta không đi vào khuôn khổ, hắn dự tính sẽ khiến tay ta ướt sũng nhỏ xuống từng giọt trứng gà sống phải không?! Ý chí trả thù mạnh mẽ thế này, xem ra Đoan Vương kia cũng không sống tốt được mấy ngày.

43.

Mấy ngày trước, Cố Dung phái người đi thăm dò Ngọc Lan Trai, tìm được một chút đầu mối. Đoan Vương cùng Ngọc Lan Trai không có bất kỳ qua lại nào, ba tên thích khách nhận nhiệm vụ ám sát, Ngọc Lan Trai cũng không có bất kỳ ghi chép nào về phân chia tiền vàng.

Về sau, lại tra ra một chuyện khá thú vị. Ngọc Lan Trai kia cùng sòng bài có không ít tiền tài qua lại, nhưng từng mục ghi trong sổ sách lại hết sức mơ hồ. Báo Tử đưa một hậu vệ ở sòng bạc về phủ Vân Vương, sau khi đánh hắn bất tỉnh, kiểm tra trên người hắn lại phát hiện có đồ đằng của thích khách Ngọc Lan Trai.

Lúc đó, trong phủ Vân Vương, Cố Dung dường như có điều suy tư, vô cùng chậm chạp cắn một miếng bánh bao, nói:

"Như thế xem ra… Ngọc Lan Trai này… cùng sòng bạc… quan hệ vô cùng mật thiết với nhau…"

Lý Chẩm nhẹ gật đầu: "Hoặc là nói, rất có thể đứng đằng sau là cùng một chưởng quỹ."

"Toàn Gia…"

Ta kinh ngạc cảm thán.

Cố Dung ăn hết miếng bánh bao cuối cùng rồi nói thêm:

"Còn có, Ôn La truyền tin về, nói phủ Dự Vương có động tĩnh. Lý Hưng đi tìm Tĩnh Vương, ở đó ước chừng hai canh giờ. Mà ngày thứ hai, Tĩnh Vương liền lặng lẽ rời phủ. Mặc dù Ôn La bị mất dấu, nhưng theo ta suy đoán, Tĩnh Vương tám phần là tới Ngọc Lan Trai."

"Hắn… Đến Ngọc Lan Trai làm gì?" Lý Chẩm trong lòng có chút nao nao.

Cố Dung thử suy đoán:

"Giả thiết của chúng ta cho rằng Đoan Vương tâm cơ thâm trầm, hắn không sử dụng hộ vệ bên người mà dùng đám thủ hạ sát thủ dưới quyền An công công. Đối với đám người liều mạng đó, uy hiếp e là không có tác dụng, đoán chừng là xúi giục. Dự Vương biết được chuyện này bừng bừng lửa giận đi tìm Tĩnh Vương thương lượng nếu như sự tình bại lộ thì phải làm sao. Tĩnh Vương tất nhiên là đi thương lượng cùng An công công, bàn bạc cách giải quyết vấn đề này."

"Dự Vương này… Không có kim cương mà vẫn một hai phải ôm đồ sứ vào người*" Ta lắc đầu.

(*) [那金刚钻, 非要揽那个瓷器活儿]: Nguyên gốc [没有金刚钻,别揽瓷器活] (Một hữu kim cương toản, biệt lãm từ khí hoạt): Thành ngữ, ý chỉ cần cân nhắc trước khi làm mọi chuyện, đừng làm chuyện quá khả năng. Câu này bắt nguồn từ công việc sửa chữa đồ gốm sứ bị vỡ thời xa xưa. Để sửa, hàn gắn gốm sứ, các nghệ nhân cần một dụng cụ hình que, đầu que có gắn kim cương để mài nhẵn. Công việc này rất khó, cần tỉ mỉ và khéo léo vô cùng.

"Hắn cũng không tính là quá ngốc, biết tìm đến Tĩnh Vương để thương lượng."

Cố Dung nói, ánh mắt lộ ra ý cười giảo hoạt: "Đáng tiếc, quá muộn rồi. Manh mối về sòng bạc không rõ ràng, nhưng về Ngọc Lan Trai, trong tay chúng ta có người sống cũng có người ch.ết, đây là chứng cứ quang minh chính đại nhất. "

Lý Chẩm "À" một tiếng, lại thở dài: "Hy vọng ba tên thích khách kia sẽ không làm lãng phí hai chiếc qu.an t.ài băng của ta."

Ba tên thích khách, vì sao lại là hai chiếc quan tài băng? Việc này nhắc đến cũng thật chua xót. Cố Dung vì muốn giữ lại ba thi thể kia, nhất định bắt Lý Chẩm phải bỏ ra số tiền lớn để chế tạo ra quan tài băng. Nhưng phủ Vân Vương tổng cộng cũng không có được bao nhiêu tiền mà. Kết quả là, Lý Chẩm chỉ làm được hai cỗ quan tài băng, hai tên thích khách bị nhét vào cùng một chỗ.

Ngày kế tiếp, Cố Dung cho gọi Báo Tử tới. Lúc ấy, Lý Chẩm đã thượng triều, ta và Cố Dung cùng ngồi ăn sáng.

"Giúp ta mang phong thư này cho Toàn Gia."

Cố Dung nói xong, Báo Tử nhận thư, mặt không đổi sắc, gật đầu xoay người bước nhanh ra cửa, thân ảnh nhanh chóng biến mất như cơn gió. Ta nhìn qua cánh cổng trống vắng, nghi ngờ hỏi:

"Hắn… thực sự không phải người giả đấy chứ?"

Ta rất hiếu kỳ… Một người có m.áu thịt, có tâm tư, làm sao có thể cái gì cũng không hỏi, điều gì cũng không nghe, chỉ máy móc chấp hành mệnh lệnh như một thanh kiếm sắc bén vô cảm, ngươi ném hắn tới chỗ nào hắn sẽ tới chỗ đó.

Nghe ta hỏi vậy, Cố Dung cười: "Báo Tử bọn hắn đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, không giống như những người bình thường."

"Thế…" Ta hé hé miệng, có chút không hiểu nhìn về phía Cố Dung: "Phong Ninh thì sao?"

Lông mày Cố Dung hơi run rẩy:

"À ờ…"

Cố Dung gãi gãi trán: "Tiểu tử Phong Ninh kia… quả thực… ừm… không huấn luyện tốt. Làm mật thám… hắn là thứ phẩm tàn."

"Nương nương!" Bất chợt nghe thấy giọng nam, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy Phong Ninh vừa chạy vừa vấp, phi như bay vào, cười hỏi: "Cái gì thứ phẩm tàn? Vương gia cho ngài đồ vật gì không hài lòng, ngài cứ cho ta, ta giữ lại cho em gái."

Cố Dung cười qua loa, híp híp mắt: "Giờ này chẳng phải ngươi nên canh giữ ở phủ Đoan Vương hay sao?"

Phong Ninh cực kỳ đắc chí, duỗi tay cầm một chiếc bánh bao.

"Vương phi nương nương, ta ngày đêm không ngủ canh giữ ở phủ Đoan Vương vì ngài, rốt cuộc cũng để cho ta phát hiện ra một vấn đề."

Trên trán Cố Dung đầy ba vạch đen: "Chuyện gì…"

Phong Ninh ra vẻ thần bí: "Có người, đêm qua rời khỏi phủ Đoan Vương."

Cố Dung lập tức không nhịn được nữa, cắn chặt răng: "Ai…"

Phong Ninh nghiêng người về phía trước: “Ngài đoán…”

“Ta không đoán!” Cố Dung nện một cái lên bàn, giật lại bánh bao trong tay Phong Ninh: “Không nói ngươi cũng đừng ăn.”

Phong Ninh chép chép miệng, sau đó nói:

“Là Đoan Vương Phi, rời phủ trong đêm đi về hướng Biện Châu, Lục Huyền đã bám theo, chờ tới khi xác định được địa điểm sẽ truyền tin về.”

“Biện Châu.” Cố Dung lẩm bẩm, bánh bao trong tay lại bị Phong Ninh cướp trở về.

Không lâu sau, Cố Dung cười: “Xem ra Đoan Vương Phi đi tìm người cũ của mình rồi.”

Ta ngẩn ra: “Người cũ?”

Cố Dung gật gật đầu: “Trước khi xuất giá, Đoan Vương Phi có một thanh mai trúc mã, người này họ Trịnh tên Hoài, tự là Doãn Kỳ.”

“Trịnh Doãn Kỳ?” Ta lại sửng sốt: “Chàng nói chính là Trịnh Tướng quân tám năm trấn thủ tại Nam Cương?”

“Đúng vậy.” Cố Dung uống một hớp cháo, vô cùng bình thản.

“Hai người bọn họ… còn có chuyện xưa nữa sao?” Ta chớp chớp mắt.

Cố Dung “Ừ” một tiếng.

“Thực sự là cùng đường mạt lộ, Đoan Vương thế mà để Vương Phi của mình đi tìm người cũ cầu viện binh. Đúng là vừa đáng thương lại vừa buồn cười.”

Nói xong Cố Dung hừ lạnh một tiếng.

“Ý của Vương Phi là… Đoan Vương Phi đi mượn binh?”

Phong Ninh cắn một miếng bánh bao lại nuốt không trôi, hai mắt trợn ngược:

“Đoan Vương kia muốn làm phản sao?”

Phong Ninh dường như lẩm bẩm, mặc kệ trên tay có dính dầu hay không, duỗi tay sờ sờ cằm, ra vẻ suy tư:

“Xem ra… phủ Cảnh An Hầu nên luyện binh một chút rồi.”

Cố Dung liếc xéo qua, yếu ớt nói:

“Ngươi không cảm thấy ngươi nói nhảm quá nhiều sao?”

Phong Ninh vỗ một cái vào miệng mình, cười nói: “Không nói, không nói. Ăn xong ta sẽ đi ngay, thay cho đội Tiểu An, tiếp tục ngồi xổm ở phủ Đoan Vương.”

Lời vừa rơi xuống, đã thấy Phong Ninh cúi đầu ăn như hổ đói, càn quét đồ ăn như gió cuốn còn chưa nói, trước khi đi còn thó thêm củ khoai lang đỏ.

Phong Ninh đi rồi, Cố Dung mới đỡ trán ai oán:

“Trâm Trâm, ta thực sự không biết vàng thau lẫn lộn thế nào mà Phong Ninh lại trở thành mật thám của phủ Cảnh An Hầu ta.”

Ta có ý an ủi:

“Hắn vẫn có ưu điểm riêng, tỷ như khinh công, lại như… lại như… như…”

Ta như nửa ngày cũng không biết như ra cái gì để làm lý do.

Ta cười cười, vỗ nhẹ lên tay Cố Dung:

“Lại tỷ như, hắn ăn rất được mà.”

Sau khi nghe xong, Cố Dung dường như hôn mê tại chỗ.

44.

Liên quan đến chuyện ở Ngọc Lan Trai, chúng ta đều cho rằng đè xuống được điểm yếu của bọn người Dự Vương, trận chiến này chỉ có thắng, không thể nào thua. Nào có ngờ tới, ngay trong đêm bức thư được gửi đi, An công công kia thả một mồi lửa. Trong đêm tối tịch mịch, ảnh lửa gào thét ngút trời, hồi lâu sau vẫn không thể dập tắt.

Ngọc Lan Trai từng nổi danh khắp Kinh thành đã bị thiêu rụi chỉ trong vòng một đêm, An công công đã ch.ết, gần trăm tên thích khách mất tích bí ẩn, mọi chứng cứ và những mối liên hệ đều bị ngọn lửa nuốt thành tro tàn, phảng phất như Ngọc Lan Trai chưa từng tồn tại.

Đối với điều này, Cố Dung vô cùng ảo não. Hắn cảm thấy bản thân đã quá mức chủ quan, chưa từng nghĩ rằng An công công sẽ can đảm đến thế. Lúc đó, Cố Dung buồn bực trong lòng, uống rất nhiều rượu. Qua ba lượt rót, sắc mặt càng lúc càng ửng đỏ, thanh âm cũng cất cao:

“Ta thực sự nghĩ mãi không rõ lý do vì sao, Lý Hưng kia có cái gì tốt? An công công sẵn sàng hy sinh tính mạng vì một kẻ ngốc như vậy.”

Dứt lời, vẻ mặt Cố Dung lộ vẻ khó hiểu, lại nói:

“Chẳng lẽ thực sự… Ngốc đến mức đáng yêu sao?”

Nhìn Cố Dung không ngừng lắc đầu, ta nhẹ nhàng chạm vào tay hắn: “Tuy nói trên đời này có rất nhiều chuyện không thể tìm ra nguyên nhân. Nhưng chuyện này… ta luôn cảm thấy có điều kỳ lạ.”

“Ta cũng là…” Lý Chẩm thở dài: “Chuyện của Toàn Gia… luôn có cảm giác không được đúng lắm. Nhưng lại không nói rõ ra được.”

Ta nhìn chằm chằm lên mặt bàn, suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Cố Dung:

“Trước đây chàng tìm được Toàn Gia, hỏi thăm về hoả hoạn ở hậu cung năm đó cùng với sự tình ở sòng bạc… Khi đó, Toàn Gia có đề cập tới Đoan Vương hay Lý Hưng không?”

Cố Dung do dự một chút rồi gật đầu.

Ta lại hỏi: “Còn Tĩnh Vương thì sao?”

Cố Dung nghĩ nghĩ, nói: “Chỉ nhắc tới năm đó xảy ra hoả hoạn, chỉ nói một câu liền không nhắc lại nữa.”

“Nói một câu gì?”Ta hỏi.

Cố Dung nghĩ nghĩ, nói: “Lúc Tĩnh Vương lên sáu, đột ngột gặp phải biến cố, nếu không có Triệu Hoàng Hậu tương trợ, e là không sống được đến hôm nay.”

“Không đúng!” Bỗng nhiên Lý Chẩm hô lớn, nện một chưởng lên bàn, rượu trong ly cũng kinh hãi tới mức thiếu chút nữa thì sánh ra ngoài: “Vì sao hắn lại nhớ rõ Tĩnh Vương sáu tuổi… mà không pahir năm tuổi… hay là bảy tuổi?”

Ta gật gật đầu: “Không tồi, ngày xưa Nguyệt Nghiêu cung nhiều người như vậy đều có thể trốn thoát được. Cuối cùng là chỉ ch.ết hai người, vì sao đây? Bởi vì nghe nói, năm đó là An công công xông vào đám cháy cứu Cẩm Phi nương nương không thành nên hai người cùng ch.ết. An công công có lòng tận trung như vậy, chủ nhân đã ch.ết, làm sao có thể bỏ mặc tiểu chủ nhân mà tìm chủ nhân mới?”

Lông mày Cố Dung nhíu chặt, hồi lâu vẫn không lên tiếng. Thời gian trôi đi, bỗng nhiên hắn nói:

“Các ngươi nói đúng, là do ta chủ quan. Có lẽ… Tĩnh Vương… mới là người đứng sau.”

Ta có cảm giác ớn lạnh sau gáy, không tử chủ nắm thật chặt cổ áo.

“Triệu Hoàng Hậu cũng không muốn biến An công công trở thành thân tín của Lý Hưng, cũng không muốn ngăn cách An công công lui tới cùng Tĩnh Vương. Nàng chỉ thu mua lòng người, mà người An công công phục vụ trước nay không phải là Lý Hưng mà là Lý Tự. Hắn vì Tĩnh Vương mà ch.ết… Chẳng trách được, thích khách không hề tới ám s.át Tĩnh Vương. Người của Ngọc Lan Trai, lá gan dù lớn cỡ nào, cũng làm sao dám đi ám s.át chính chủ nhân của mình?”

Ta nói xong, đầu cũng cảm thấy đau theo. Ta xoa xoa huyệt thái dương, ngả người về sau một chút, dựa lưng vào ghế. Lý Chẩm nhẹ than thở:

“Đoan Vương, Dự Vương, Tĩnh Vương… ba người tưởng chừng như đối lập này, thực chất lại trên cùng một con thuyền. Chẳng qua, Đoan Vương chỉ là một quân cờ… Mà Tĩnh Vương cầm quân đen lại cam tâm tình nguyện thua ván cờ này, thành toàn cho Dự Vương… Ha…”

Cố Dung không thể tin nổi, thở hắt ra một hơi sau đó cười lạnh nói:

“Tĩnh Vương đúng là điên rồi. Lấy năng lực của hắn, vị trí Đế Vương chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới, vì một cái… vậy mà bằng lòng từ bỏ Hoàng vị.”

Không hiểu tại sao ta lại nghĩ tới ngày mùa xuân năm ấy ở vùng ngoại ô phía Tây, ta gắt gao nắm chặt dây diều trong tay.

“Kỳ thực Tĩnh Vương có lòng nhân ái, cũng là người trọng tình nghĩa. Chỉ là tính tình có chút quái gở nên mới dần dần tạo ra khoảng cách với chúng huynh đệ. Triệu Hoàng Hậu cùng Dự Vương… đại khái là là chút ấm áp duy nhất trong lòng hắn.”

Lời này vừa nói ra, ta đã lập tức cảm thấy không thích hợp. Quả nhiên, chỉ thấy Cố Dung gương mặt ửng hồng, liếc mắt nhìn ta:

“Đúng vậy, chỉ có Tĩnh Vương hắn mới trọng tình trọng nghĩa, vừa thanh cao lại vừa xa cách có phải không?”

“Ta… không phải có ý kia đâu…” Ta dùng sức bắt lấy cổ tay Cố Dung.

“Khụ khụ… Đừng…” Lý Chẩm vừa định ngăn cản, bỗng nhiên mặt mày nghệt ra, thoáng nhìn bàn tay ta đang đặt trên tay Cố Dung. Vẻ mặt hắn trở nên vặn vẹo, nheo lại hai mắt:

“Hai người… Đây là đang làm gì hả?”

Ta giật mình, chột dạ chớp chớp mắt, giống như yêu đương vụng trộm bị người khác bắt được. Không biết có phải do Cố Dung uống say hay không, hắn trở tay nắm lấy tay ta, cũng không để ý đến Lý Chẩm, phối hợp nói:

“Còn có chuyện này, Lục Huyền truyền tin về, Đoan Vương Phi quả nhiên là tới Mục thành. Bằng hiểu biết của ta đối với Trịnh Doãn Kỳ, hắn đối với Đoan Vương Phi chính là có cầu tất ứng, m.áu chảy đ.ầu r.ơi. Cho nên, tương lai không xa, e là Kinh thành sẽ nổ ra trận chiến, chúng ta phải giữ vững tinh thần.”

Lý Chẩm nghe được chính sự, giống như nhất thời đã quên chuyện của hai người chúng ta, nghiêm túc hỏi:

“Trịnh Doãn Kỳ… Ngươi khẳng định hắn sẽ mượn binh giúp Đoan Vương? Chẳng qua hắn cùng Đoan Vương Phi kia chỉ là tình nghĩa thời niên thiếu, có thể làm tới mức nào?”

Cố Dung cười lanh: “Thật thiếu hiểu biết, Trịnh Vân Kỳ kia là cái loại si tình lại cố chấp. Đoan Vương Phi không cần một khóc hai nháo ba th.ắt c.ổ, ngược lại chỉ cần một giọt nước mắt, e là mười vạn đại quân sẽ tiến về phía Bắc.”

Lý Chẩm bán tín bán nghi: “Thật sao…?”

Cố Dung lại hừ một tiếng: “Cực kỳ chính xác. Chuyện giữa hai người bọn họ, bảy tám năm trước ta đều nghe đến phát chán rồi.”

Nghe xong, Lý Chẩm lại chau mày:

“Cố Dung, có phải ngươi hóng hớt quá rồi không?”

Vẻ mặt Cố Dung lộ rõ kinh ngạc: “Làm ơn đi, ta từ nhỏ tới lớn đều được nuôi dưỡng giữa cả rừng nữ nhân, các nữ quyến giới quý tộc trong Kinh thành đều nhìn vào chuyện nhà chuyện cửa như thế này, ở hậu viện làm gì có bí mật nào sống được lâu đâu chứ?”

Sau một hồi lâu, Lý Chẩm vẫn không nói gì. Hồi lâu sau, lại gật gật đầu, vươn ngón tay cái. Lát sau, Lý Chẩm chợt phản ứng lại, gắt gao nhìn bàn tay của ta và Cố Dung đang nắm chặt.

“Không đúng… Hai người… Rốt cuộc đang làm gì?”

45.

Lý Chẩm phá vỡ gian tình giữa ta và Cố Dung.

À không, là tình cảm.

Mới đầu, hắn có chút xấu hổ. Nhưng không đến mấy ngày sau, Lý Chẩm tập mãi cũng thành quen, cho dù nhìn thấy ta và Cố Dung hoa tiền nguyệt hạ*, hắn cũng sẽ cầm theo bầu rượu, hỏi một câu:

“Cùng uống một chút đi?”

(*) [花前月下] (Hoa tiền nguyệt hạ): Trước hoa dưới trăng: Chỉ nơi nam nữ hẹn hò, nói chuyện yêu đương.

Mỗi lần như vậy, Cố Dung đều tức giận cầm sỏi ném vào người hắn, nhưng Lý Chẩm dường như không biết mệt. Theo thời gian, ta cũng dần hình thành thói quen, không còn cảm thấy lạ lẫm nữa.

Ngày hôm đó, Lý Chẩm lại ôm bầu rượu tới quấy rầy hai chúng ta. Cố Dung vừa muốn tung chiêu, Lý Chẩm đã nhướng mày:

“Đánh ta? Không muốn biết tin tức về Lục Sanh sao?”

Cố Dung nhíu mày, nhìn chằm chằm Lý Chẩm với vẻ hoài nghi tột độ:

“Tin tức gì về Lục Sanh? Nếu có động tĩnh gì, Báo Tử chắc chắn sẽ nói cho ta biết.”

Lý Chẩm thở ngắn than dài: “Luận về thân thủ, so ra ta còn kém Báo Tử, nhưng luận về nơi này, hắn có thể sẽ không so được với ta.”

Nói xong, Lý Chẩm chỉ chỉ đầu mình. Ta cười.

Từ lúc Lý Chẩm biết chuyện của ta và Cố Dung, ta luôn cảm thấy Lý Chẩm ngày càng không được bình thường. Tự tin mù quáng, mù quáng nói khoác, tìm cảm giác tồn tại ở khắp mọi nơi.

Cố Dung nói, mỗi ngày hắn đều muốn nói với chính mình, Lý Chẩm có bệnh, dù thế nào cũng phải nhịn xuống, không thể đánh hắn được. Nhưng ta cảm thấy, Cố Dung sắp không nhịn được nữa. Hắn cắn răng:

"Ngươi có nói hay không?"

"Cố Dung, chú ý thái độ mong cầu người khác của ngươi đi."

Lý Chẩm cực kỳ bất mãn liếc mắt nhìn hắn, lúc này mới ung dung chậm rãi nói:

"Lần trước, Phong Ninh mất dấu Tĩnh Vương, chúng ta phỏng đoán Tĩnh Vương chính là tới Ngọc Lan Trai. Nhưng khi ta phái người đi điều tra, phát hiện trên bánh xe ngựa của Tĩnh Vương dính đầy bùn đất. Ngày đó trong thành cũng không đổ mưa, cũng không có đường đất, nếu như tới Ngọc Lan Trai, vì sao lại dính bùn đất?"

"Vì sao đây…" Lý Chẩm lặp lại, giống hệt kẻ ngốc.

Lý Chẩm lại nói: "Vừa rồi ta mới hỏi qua Báo Tử, hắn nói gần đây phủ Thừa tướng không có gì khác thường, chỉ là… phát hiện tẩy rửa xe ngựa vài lần."

Nói xong lại nhịn không được mà bật cười.

"Rửa xe ngựa… nhiều lần?" Cố Dung nhíu chặt mày.

"Lần đầu tiên là gặp mặt chúng ta ở ngoại ô phía Tây. Hôm đó trời mưa to, khẳng định bánh xe sẽ dính đầy bùn đất. Thế nhưng làm sao lại là vài lần… còn có… bánh xe ngựa của Tĩnh Vương cũng dính bùn lầy..."

Dứt lời, Cố Dung chợt mở to hai mắt:

"Ngươi nói chính là ngày đó Tĩnh Vương đi gặp Lục Sanh?"

Lý Chẩm khẽ gật đầu: "Không sai, ta phái người đến ngoại ô nghe ngóng, phát hiện ngày đó núi Cát Sơn ở phụ cận cũng có mưa. Ở cạnh đó có rất nhiều thôn dân lên núi hái thuốc đều khó khăn mất mấy canh giờ mới có thể xuống núi, cho nên bọn họ có ấn tượng rất sâu."

Rốt cuộc ta cũng hiểu ra: "Cho nên bánh xe ngựa của Tĩnh Vương và Lục Sanh đều dính bùn. Việc nhỏ nhặt này, Phong Ninh và Báo Tử đều không để ý, cho nên mới không báo lại với Cố Dung."

Ta cười: "Lý Chẩm, ngươi cũng quá cẩn thận."

Vẻ mặt Lý Chẩm tràn đầy kiêu ngạo, chỉnh vạt áo thật ngay ngắn, nói: "Chẳng qua la ta cảm thấy gần đây Lục Sanh không có động tĩnh, vô cùng kỳ lạ, thế nên đi điều tra một chút xem có thể nhìn ra được điều gì."

"Sự tình khác thường tất có ma quỷ…" Cố Dung nghiêm túc khẽ gật đầu, sau đó vỗ vỗ bả vai Lý Chẩm: "Là do ta chủ quan, không nghĩ tới chuyện này."

Lý Chẩm không vui, hừ một tiếng, bả vai lắc một cái, tay Cố Dung run rẩy rơi xuống. Hắn lườm ta một cái.

"Ngươi bây giờ còn có thể nghĩ đến cái gì? Cả ngày không nghĩ đến tình yêu thì chính là tình chàng ý thiếp."

"Ta…?" Cố Dung chỉ chỉ mình, lại trừng mắt nhìn nhìn ta.

Ta vừa định mở miệng, lại nghe Lý Chẩm nói:

"Thật không khoẻ chút nào."

Dứt lời, cầm theo bầu rượu đi mất.

"Ta…? Ta… Ta không khoẻ?" Ta nghẹn họng trân trối.

"Này? Không phải muốn uống rượu sao! Ngươi chạy đi đâu thế?! Lý Chẩm!"

Cố Dung hô lớn nhưng thân hình Lý Chẩm đã hoà vào trong bóng tối.

Cố Dung thở dài. Ta nhìn vẻ mặt hắn buồn so, an ủi:

"Lục Sanh và Tĩnh Vương cấu kết, dù là ngoài dự liệu nhưng cũng là hợp tình hợp lý. Kỳ thực, nghĩ lại mới thấy, mới đầu chúng ta cũng không thực sự muốn hợp tác với Lục Sanh, chẳng qua cũng chỉ để ổn định hắn thôi. Bây giờ hắn đã công khai nhưng vẫn không xé rách mặt nạ với chúng ta, hẳn là có tính toán lâu dài khác, tạm thời sẽ không xuống tay với chúng ta. Một Tĩnh Vương kia cũng phải đối mặt, thêm một Lục Sanh nữa thì thế nào chứ?"

Ta nói một tràng, Cố Dung vô cùng cảm động, ánh mắt đưa tình tràn đầy ẩn ý nhìn ta, có chút dè dặt sờ lên tay ta: "Trâm Trâm, nàng thật tốt."

"Đừng qua đây…" Ta quay mặt qua chỗ khác, xấu hổ.

"Nhưng ta không phải vì điều này mà thở dài."

Trên gương mặt u sầu của Cố Dung có chút gì lập loè không dễ phát hiện… gian trá. Ta nhìn về phía Cố Dung, chỉ nghe hắn chậm rãi nói:

"Ta thở dài cho Lý Chẩm bé bỏng của chúng ta. Cô đơn cùng chiếc bóng đã lâu, gần đây đều không được bình thường."

Dứt lời, Cố Dung lại hỏi: "Nàng biết cái này gọi là gì không?"

"Cái gì?" Ta thành thật hỏi.

Cố Dung nheo mắt, nói như thật.

"Cô độc, khiến người trở nên biến thái."