Vù....
Hắn nhấc chân, khinh công tuyệt đỉnh cư nhiên bay lên. Đôi mắt hờ hững nhìn vào đêm đen vô tận. Một lát, hắn mở miệng:
- Ta chẳng là ai...
Nó nằm gọn trong người hắn, ấm áp, cuộn tròn. Từng cơn gió thổi nhẹ lên mặt nó, mơ màng ngủ (Lăng: chị sắp thành sâu ngủ rồi đấy,à mà quên chj chính là sâu ngủ (ở hiện đại cũng thế)
Hắn cúi mặt, nhìn tiểu mỹ nhân trong lòng say ngủ, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp. Nó là người đầu tiên không vì đôi mắt và mái tóc của hắn mà bỏ chạy. Thậm chí còn nhìn hắn thật chăm chú, rồi lại tới bên hắn, để hắn bế, không ghét bỏ hắn. Cả đời này hắn chỉ cần như vậy như vậy là đủ.
Soạt...
Thân ảnh bé nhỏ dần to lớn. Tiếng hắc y rách toạc, bây giờ hắn chính là lõa thể toàn bộ a, lại ngay giữa đường.
- Ưm...
Nó cựa mình, cảm thấy có sự thay đổi, tay ôm ngang eo hắn. Cảm giác không đúng, nó từ từ mở mắt.
Đôi mắt đỏ rực nhìn nó không chớp mắt. Mái tóc bạc phất phơ trong gió, quấn lấy người nó. Làn da trắng bệch thiếu sức sống. Mày kiếm khẽ nhíu lại. Đôi môi mọng ướt (có phải môi con gái đâu =''=)
Tựa vào lồng ngực rắn chắc, nó thấy lạnh. Không phải chứ??? Sao lại không có mảnh vải nào thế này? (em thấy chị quan tâm thiếu một chuyện ạ, là chị đang nằm trên tay NGƯỜI LẠ đấy ạ)
Nó bình thản mở miệng, thanh âm dường như chẳng quan tâm. (Lăng: em lạy chị)
- Tại sao ngươi không mặc y phục?
Hắn im lặng, vẫn nhìn nó, trân quý như bảo vật.
Lách tách....
Mưa!
Những giọt nước trong suốt xối thẳng lên đầu hai người. Nó khó chịu, khẽ nhăn mày. Quần áo như có như không dính vào cơ thể.
Hắn ôn nhu ôm nó vào lòng, sưởi ấm cho nó khỏi bị lạnh.
Nhưng.... nhưng... nên nhớ hắn đang trong tình trạng thiếu vải đến.....
Nó quay mặt, ý muốn hắn kiếm đồ mà mặc vào.
- Ừm.
Hắn khẽ để lại một tiếng rồi dùng khinh công bay đi mất.
Nó đứng một mình dưới cơn mưa lớn, toàn thân ướt đẫm lại co ro lạnh lẽo, đáng thương vô cùng.
....................
Nó đứng đợi hắn 2 giờ. Đôi chân đã gần như muốn liệt nhưng nó vẫn thản nhiên đứng đợi. Mưa ngày càng lớn. Chuyện này đối với một con bé 6 tuổi thật quá sức chịu đựng. Nhưng nó vẫn đứng đó, như một bức tượng sáp, bất động.
******************************************************************************************
- Cô là đồ ngốc, thường ngày cô lạnh lùng sắc sảo thông minh là thế mà sao bây giờ lại ngu ngốc đến vậy? Đã 2 canh giờ rồi đó, cô muốn chân mình tàn phế suốt đời sao?
- ...
******************************************************************************************
Tiêu Đan Vũ lải nhải không ngừng, nhưng căn bản nó không tiếp nhận một câu, vẫn chung thủy đứng đó.
.......................
- Các hoàng tử... xin dừng bước....
Tiếng kêu từ đâu vang đến, tha thiết mong ai đó dừng lại.
Nó vẫn mặc kệ, đứng đó, mặc cho hai chân tê dại.
Phịch...
Thân ảnh bé nhỏ ngã xuống. Đó cũng là lúc có vài cậu bé chạy tới, theo sau là những người hầu.
- Này, tỉnh lại đi cô bé....
- Khụ... khụ...
Từng ngụm máu tươi được phun ra dưới con mắt hoảng hốt của mọi người.
Soạt.
Một gia nô bế nó lên, mang về Phụng Lầu.
........................
- Ưm.... nước....
Nó khó nhọc mở miệng. Cảm giác khô khốc, mệt mỏi đến không thể mở mắt. Miệng mấp máy những từ thật nhỏ.
- Tỉnh lại rồi....
Tiếng kêu vui vẻ nhưng lại vô cùng non nớt.
Ngay lập tức, nó cảm thấy một dòng nước mát lạnh tràn vào miệng. Thật dễ chịu. Cố gắng hé đôi mắt nhìn xung quanh, ngồi bên cạnh nó là 2 cậu bé soái ca nha (số chị sao may mắn thế, đi đâu cũng gặp soái ca)
Gương mặt anh tuấn tỏa ra khí thế. Đôi mắt lo lắng nhìn chằm chằm nó.
- Các người... là ai? _ Nó ngập ngừng hỏi, vốn dĩ chuyện này nó không cần biết bởi vì nó không quan tâm.
- Ta là Thái tử của Tây Quốc, tên ta là Thanh Dương; còn đây là Thái tử của Tinh Quốc tên là Anh Thiên. Còn cô bé là ai?_ Giọng nói trầm ấm, vui vẻ tự giới thiệu về lai lịch cao quý của mình.
- Tinh Mặc. _ 2 chữ nhưng vang danh khắp thiên hạ, không ai không biết.
(cả 3 nhân vật nam chính đều đã xuất hiện rồi nhé *tung hoa*tung hoa* sau này sẽ có nhiều chuyện vui)