Lần này tránh kịp nên không bị thương vào chỗ yếu hại, Nhạn Sơ không dùng thuật Hỏa liệu, để đại phu bắt mạch chẩn trị, cuối cùng Thái y mặt đầy tiếc nuối lui ra nói chuyện với Tiêu Tề cả buổi, để lại vài tờ đơn thuốc rồi rời đi, Nhạn Sơ cũng không gượng được nữa nên thiếp đi.
Lúc tỉnh giấc thì đã vào đêm, Tiêu Tề âm thầm ngồi bên giường, sắc mặt vô cùng kém, thấy nàng tỉnh lại hắn muốn đưa tay ôm lấy, nhưng lại sợ đụng vào vết thương nên chỉ đành nắm chặt lấy bàn tay gầy ốm xanh xao, không nói lời nào.
Hồng Diệp cẩn thận dâng thuốc nóng lên, Tiêu Tề đưa tay, Hồng Diệp hiểu ý vội đưa thuốc cho hắn.
Nhạn Sơ để mặc hắn đút thuốc, uống xong mới hỏi: “Thế nào rồi?”
Tiêu Tề đưa chén thuốc lại cho Hồng Diệp rồi nói: “Nàng dưỡng thương đi, mấy ngày nữa là sẽ không sao.”
Thái y của Thái y viện đương nhiên là không bằng Vĩnh hằng chi gian, nhưng cũng không đến nỗi quá kém, Nhạn Sơ cũng không chỉ rõ: Tôi muốn dọn ra ngoài.”
Sức lực trên tay lập tức mạnh thêm, Tiêu Tề nói: “Lưu Vũ chỉ là nghe tin xấu của Tần Xuyên tướng quân, nhất thời hồ đồ, ngày mai ta sẽ vào cung xin Bệ hạ khôi phục thân phận của nàng.”
“Ngài đừng vội, tôi đâu có nói gì.” Nhạn Sơ ngăn cản hắn, “Tôi lo ngài khó xử thôi.”
“Bất luận nàng đang nghĩ gì.” Tiêu Tề buông tay nàng ra lạnh lùng nói, “Bây giờ nàng vẫn là thê tử của Vân Trạch Tiêu Tề ta, đi hay ở không do nàng quyết định, kể từ hôm nay nàng hãy ở lại trong phủ dưỡng thương cho tốt đi.”
“Nghe ngài là được rồi, cần gì phải nổi giận.” Nhạn Sơ nửa chống người dậy, vẻ mặt nghi ngờ: “Lẽ nào… vết thương của tôi nghiêm trọng lắm sao?”
Tiêu Tề ấn nàng nằm xuống lại, giọng điệu ôn hòa: “Thương thế không nghiêm trọng lắm, nhưng vừa rồi Thái y nói trong người nàng có một luồng khí cực âm hàn, bình thường nàng có thấy không khỏe không?”
Nhạn Sơ đáp: “Chỉ có lúc phát tác hơi đau một chút thôi.”
Tiêu Tề nói: “Vĩnh hằng chi gian không có ai nói với nàng sao?”
“Không, thiết nghĩ chắc không sao đâu.” Nhạn Sơ không để tâm, nàng khuyên hắn, “Tin Vương phi chết đã truyền đi từ lâu, đột nhiên sống lại tất khiến người ta nghi ngờ, việc nhập cung xin chỉ tạm gác lại thì hơn, sau này hãy tính đi.”
Tiêu Tề bình bĩnh lại cũng biết việc này không ổn, hắn gật đầu quay mặt nhìn sắc trời rồi bỗng hỏi: “Còn nhớ lần ở Hành lĩnh không?”
Nghe hắn đột nhiên chắc đến chuyện xưa, Nhạn Sơ ngẩn ra nhưng không đáp.
Làm sao có thể không nhớ? Nàng đi Hành lĩnh thưởng phong, suýt chút nữa bị người của Mục Phong quốc bắt, vừa hay hắn cứu được nàng, đó là lần đầu tiên nàng gặp hắn, một công tử trẻ tuổi, khí chất xuất chúng, có sự trầm ổn vượt xa độ tuổi, trùng hợp là ngày đó hăn mặc trường sam xanh nhạt đứng dưới cây phong, cảnh tượng như đã phảng phất trong mộng từ lâu, nàng tưởng đây chính là duyên phận trời định.
Tiêu Tề nói: “Hôm đó nàng mặc y phục đỏ màu lá phong đứng ở trên cao, tất cả mọi người đều đang nhìn nàng nhưng nàng hoàn toàn không biết, chỉ dựa vào cây phong ngẩn ngơ. Trong lòng ta nghĩ, làm gì có nữ nhân nào như vậy, lẽ nào chính là Phong tiên? Người nhà của nàng cũng quá sơ suất, nên xây một tòa Phong viên nhốt nàng trong đó mới phải.”
Nhạn Sơ nói: “Thanh Vân hầu xây Phong viên đón kiều thê, từng là giai thoại một thời ở Kinh thành.”
“Nàng cho rằng ta vì để đạt được mục đích nên cố ý lấy lòng cũng được.” Tiêu Tề cười, “Nhưng lúc đó ta thật lòng nghĩ, nếu ai may mắn cưới được nữ nhân này về nhà thì không nên để nàng ấy ra ngoài cho kẻ khác nhìn thấy nữa, nếu hôm đó tất cả mọi người biết người ta cưới chính là nàng ấy, không biết sẽ ngưỡng mộ ta dường nào.”
“Tiếc là Định vương lòng đã có người khác từ lâu.”
“Ta vì quyền thế nên bất chấp thủ đoạn, giấu diếm chuyện Lưu Vũ, lừa gạt nàng ấy.” Tiêu Tề cúi đầu nhìn nàng, “Ta cũng muốn biết nàng ấy có thật sự thích ta không?”
Nhạn Sơ kinh ngạc: “Sao Định vương lại hỏi như vậy?”
Tiêu Tề nói: “Nàng ấy thẳng tính, nhưng thật ra lại vô cùng thông minh, lo liệu chuyện nhà đâu vào đó, trượng phu thường xuyên không về đêm, lẽ nào nàng ấy thật sự sơ suất như vậy sao?”
Nhạn Sơ im lặng trong chốc lát rồi nói: “Tôi nói cô ấy tin tưởng ngài thì ngài có tin không?”
“Không tin.” Tiêu Tề đáp, “Phòng của nàng ấy chỉ dùng lá phong cắm vào bình, ta cũng để một bình ngọc trong Thư phòng, nàng ấy đã thay biết bao nhiêu hoa, nhưng chưa từng đặt lá phong, lúc nàng ấy nhìn lá phong đều rất chăm chú, nhưng chưa từng dùng ánh mắt đó để nhìn ta, có lúc thậm chí ta nghi ngờ rằng người nàng ấy nhìn không phải là ta.”
“Sao Định vương lại nghĩ như vậy?” Nhạn Sơ cười thành tiếng, động đến vết thương nên lại cau mày, “Thật ra cô ấy cũng từng cắm lá phong trong bình, nhưng không biết vì sao, bình ngọc đó phối với lá phong lại không đẹp, thử hỏi có nữ nhân nào không thích anh hùng cứu mỹ nhân chứ, trong lòng cô ấy, công tử đó trẻ tuổi tài cao, văn võ song toàn, một đấng nhân tài, khí độ bất phàm, chắc chắc là như ý phu quân ông trời ban cho.”
Tiêu Tề nói: “Thật sao?”
Nhạn Sơ mỉm cười gật đầu. Tiêu Tề chầm chậm thu lại ý cười rồi im lặng.
Vì không thể chịu nổi sự áy náy nên luôn tìm cái cớ cho sự phản bội của mình, bất luận thế nào hắn cũng đã phụ khởi đầu đẹp đẽ đó. Lần đầu gặp gỡ đã nằm trong dự liệu từ lâu, nhưng không có nữ nhân nào có thể mang lại cảm xúc chấn động như vậy nữa, nàng được cứu nằm trong lòng hắn, đáy mắt không có quá nhiều xấu hổ, không hề che giấu hảo cảm đối với hắn, sự nhiệt tình đó khiến hắn hoảng hốt, thậm chí vì kế hoạch tiếp theo mà ngập ngừng. Lưu Vũ thì khác, hắn thân mang trọng thương tỉnh lại, nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp tận tâm chăm sóc cho mình, có cảm kích, cũng có động lòng, hai người ở bên nhau lâu ngày nên tất cả như nước chảy thành mương.
Nàng xinh đẹp kiên cường, thông minh nhiệt tình, tận hết bổn phận của thê tử mà chăm sóc hắn, Lưu Vũ dịu dàng đa tình, yếu đuối đáng thương, cần sự chăm sóc của hắn, tiềm thức hắn hướng về người dịu dàng kia, trốn tránh trăm năm, những tưởng có thể quên đi, nhưng mãi đến giây phút gặp lại nàng mới phát hiện không thể nào khống chế được bản thân.
Nhạn Sơ bỗng nhiên nói: “Ngài sẽ không phụ Lưu Vũ.”
Sắc mặt Tiêu Tề dần tái đi, một lúc lâu mới gật đầu, gian nan lên tiếng: “Lưu Vũ từng cứu tính mạng của ta, không có nàng ấy thì không có Tiêu Tề hôm nay, nàng ấy đã trao cho ta tất cả, ta không thể bỏ mặc nàng ấy.
Hắn đặt nàng vào trong chăn: “Lúc này đừng bướng bỉnh nữa, dưỡng thương cho tốt, chuyện khác sau này hãy nói.”
Nhạn Sơ thấp giọng khẩn cầu: “Tôi muốn gặp Lão tướng quân, bây giờ tôi không yên tâm nhất chính là ông ấy.”
Tiêu Tề đáp: “Chờ nàng khỏi rồi ta sẽ cùng nàng đi thăm Lão nhân gia.”
Nhạn Sơ khẽ lộ sắc mừng: “Đa tạ ngài.”
Bị thương nặng nên hư nhược, dược tính phát tác, toàn thân lúc nóng lúc lạnh, lại nói chuyện quá lâu nên Nhạn Sơ nhanh chóng lộ ra vẻ mệt mỏi, Tiêu Tề nhìn nàng thiếp đi, lấy khăn tay lau mồ hôi cho nàng, ra lệnh các nha hoàn chăm sóc rồi mới rời khỏi Phong viên.
Trong phòng, Lưu Vũ đang ngồi trên giường nghẹn ngào, hai mắt càng sưng đỏ, mấy lần muốn đứng dậy xông ra ngoài, các nha hoàn đang ngăn cản, thấy Tiêu Tề vào đều vội hành lễ thoái lui.
“Cô ta hại đại ca thiếp!” Lưu Vũ lại muốn chạy ra ngoài, “Thiếp phải giết cô ta!”
Tiêu Tề giữ cổ tay nàng ta: “Vũ nhi, nàng bình tĩnh đi, bây giờ nàng là Phu nhân Đương gia, làm như vậy còn ra thể thống gì!”
“Phu nhân Đương gia?” Lưu Vũ càng kích động hơn, liếc sang nhìn hắn, “Chàng còn nói được sao, Tiêu Tề, chuyện ở Hậu viện này có chuyện nào thiếp quyết định được đâu, chàng đặt một người không thể động vào ở trước mặt thiếp, chiều chuộng đủ bề, cô ta nói thế nào thì thế ấy, cô ta giận là chàng trách mắng thiếp, đây là thể diện địa vị của Phu nhân Đương gia sao?”
“Đây đều là sơ suất của ta, khiến nàng thiệt thòi rồi.” Nghĩ nàng mang nỗi đau mất huynh trưởng, Tiêu Tề dù tức giận nhưng giọng điệu cũng dịu đi, “Nhưng chuyện hôm nay là nàng không đúng trước, nàng còn muốn thế nào nữa?”
Lưu Vũ nghiến răng: “Thiếp muốn thế nào? Tiêu Tề, đại ca thiếp rốt cuộc là bị ai hại, chàng thật sự tin cô ta sao?”
Tiêu Tề không đáp: “Phàm việc gì cũng cần chứng cứ, nàng quá kích động rồi.”
“Chứng cứ gì, nhất định là cô ta!” Lưu Vũ cười lạnh, “Cô ta đang muốn báo thù thiếp, vậy mà chàng còn bảo vệ cô ta!”
Tiêu Tề nói: “Là ta đã phụ nàng ấy, nàng ấy có hận cũng hận ta, làm sao lại báo thù nàng?”
Năm xưa Lưu Vũ đánh tráo mật thư, Tần Xuyên Lưu Lâm cũng phái người cướp cấp báo khiến phụ tử Việt tướng quân không cầu được chi viện mà chiến tử, vừa hay sau đó tra ra trong quân có gian tế, Tiêu Tề cũng không nghi ngờ, lúc này thấy hắn nói vậy, Lưu Vũ giật mình, nhất thời cứng họng: “Cô ta… hận thiếp cướp đi chàng.”
“Được rồi, chuyện của Tần Xuyên tướng quân ta sẽ tra rõ chân tướng, nàng yên tâm.” Tiêu Tề nhẫn nại an ủi mấy câu, Lưu Vũ dần dần bị khuyên nhủ nên hơi dịu đi. Lúc này lại có nha hoàn vào báo: “Nha đầu của Phong viên đến nói Nhạn Sơ cô nương toàn thân phát lạnh, e là không ổn lắm, Nhạn Sơ cô nương… muốn gặp Vương thượng.”
“Thương thế nặng thêm sao?” Tiêu Tề đứng dậy, lúc trước vì thấy vết thương Hình phong tiễn của nàng đã lành hẳn, lại có lòng tin với Vĩnh hằng chi gian nên đã bỏ qua sự nghiêm trọng của hàn khí sông băng, lúc này vừa hối hận vừa đau đớn, lại nghĩ lúc này nàng vẫn còn nhớ đến mình, vừa vui sướng vừa đau lòng nên hắn định lập tức đến Phong viên.
Lưu Vũ đại nộ, gằn giọng nói: “Tiêu Tề, nếu chàng bước ra khỏi cửa này thì sau này đứng gặp thiếp nữa!”
“Lưu Vũ!” Tiêu Tề nhẹ hít một hơi, “Nàng không biết nàng ấy… Năm xưa nàng đột nhiên xuất hiện ở chiến trường nên nàng ấy mới bị thương rơi xuống sông băng, hàn khí sông băng là úy kị của người Diễm quốc, lúc Hàn độc phát tác chắc chắn sống không bằng chết, ta đã vì nàng mà làm tổn thương nàng ấy, bây giờ chỉ là sang thăm thôi, nàng hà tất lại tính toán.”
“Thiếp đi chiến trường không phải là vì lo cho chàng sao?” Lưu Vũ đỏ mặt, “Chàng vì cô ta mà nghi ngờ thiếp sao? Cô ta từng luyện võ, làm sao có thể bị thiếp đả thương! Cô ta vốn là cố ý mà!”
“Chuyện vì nàng mà ra, nàng không ra tay làm sao nàng ấy cố ý?”
Lưu Vũ đáp: “Thiếp mặc kệ! Muốn thiếp yên tâm cũng được, bây giờ chàng hãy đưa cô ta đi ngay, tặng cho Nam vương…”
Tiêu Tề phẫn nộ: “Vân Trạch Tiêu Tề ta còn chưa chết mà lại tặng thê tử cho người khác, đây là lời mà Phu nhân Đương gia như nàng nên nói sao?”
Lưu Vũ cười lạnh: “Thê tử? Nếu cô ta mới là thê tử của chàng thì chàng hà tất lo đến thiếp!”
Tiêu Tề nói: “Ta phải sang xem sao, nàng không thể độ lượng hơn một chút sao?”
“Không nỡ sao?” Lưu Vũ nhíu mày, “Tiện nhân đó đã hại đại ca thiếp, chàng đi thăm cô ta còn bắt thiếp phải độ lượng sao? Việt Tịch Lạc là thê tử của chàng, vậy thiếp là cái gì? Tiêu Tề, thiếp không cầu danh phận theo chàng lâu như vậy, chàng làm vậy có xứng với đại ca thiếp không?”
Mấy ngày liên tiếp không được yên tĩnh, Tiêu Tề vốn đang cố nén nộ khí, nghe vậy bèn hất tay nàng ta ra: “Ca ca của nàng xảy ra chuyện sao có thể trách ta? Lúc đầu là ai kiên quyết để huynh ấy đi theo Sứ đội? Chỉ vì chiều theo một nữ nhân như nàng mà dẫn đến việc hôm nay, là ta hồ đồ, nàng thân là chủ Hậu viện, vốn nên lo liệu nội sự cho tốt để ta bớt phí tâm, ai ngờ nhiều ngày không được yên ổn, còn bắt ta phải thu xếp trong ngoài, nàng không biết tự cảnh tỉnh mà còn đến làm phiền ta nữa! Chuyện này có liên quan đến nàng ấy hay không vẫn chưa có chứng cứ, nàng ra tay đả thương nàng ấy, nàng ấy không tính toán rồi nàng còn muốn thế nào nữa? Tâm địa hẹp hòi, một tiếng tiện nhân hai tiếng tiện nhân, dịu dàng lương thiện của nàng đâu, đi đâu hết rồi?” Nói xong hắn phẩy tay áo bỏ đi.
Hàn khí thấm qua chăn toát ra bên ngoài, tràn ngập cả gian phòng, trên chăn như bị phủ một lớp sương mỏng, các nha hoàn chưa từng thấy vết thương nghiêm trọng như vậy nên đều sợ hãi không thất thần, chỉ có Hồng Diệp hiểu, vội ra lệnh cho chúng nhân đốt chậu lửa, bận đến xoay mòng mòng, Nhạn Sơ đã quen từ lâu, lúc này nhắm mắt nằm trên giường nhưng thần trí vô cùng tỉnh táo.
Tần Xuyên Lưu Vũ không ra tay thì làm sao Tiêu Tề sảng khoái đồng ý cho nàng gặp lại Lão tướng quân? Nàng không bị thương nặng thì làm sao hắn lại lơi lỏng cảnh giác? Bây giờ phía Lão tướng quân chỉ còn thiếu một bước nữa thôi, nhưng cây Tử chi đó thì hơi phiền phức, đi Phong Hỏa trạch vô cùng hung hiểm…
Đang suy nghĩ thì xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh.
Nhạn Sơ mở mắt: “Cuối cùng ngươi cũng đến rồi.”
Tiêu Viêm bò trên giường nhìn nàng, tay chống lên trán, các nha hoàn vừa rồi còn đang bận rộn đều đã không thấy đâu, chắc là bị hắn dọa chạy mất rồi.
“Nghe nói sư phụ bị thương, đồ nhi đau lòng quá đi!” Hắn sờ tay lên ngực, không biết từ đâu lấy ra một viên thuốc màu đỏ, “Đồ nhi mang thuốc đến nè, đây là nước mắt của ta đó, có thể giảm bớt đau đớn cho cô.”
Nhạn Sơ kỳ quái nói: “Nước mắt của ngươi?”
Tiêu Viêm đáp: “Ta thân mang Tà hỏa linh, nước mắt của ta đương nhiên có thể tạm thời áp chế hàn khí trên người cô.”
Nhạn Sơ nói: “Ta đang kỳ quái là ngươi mà cũng biết chảy nước mắt sao?”
“Vì sư phụ, đồ nhi làm gì cũng bằng lòng hết.” Tiêu Viêm cụp hàng mi dài, giọng điệu vô cùng động lòng, “Ta dùng băng và ớt bôi lên mắt đều vô ích, sau đó ta nghĩ, nếu sư phụ chết thật thì ta sẽ buồn chán biết mấy, sau đó ta khóc.”
Nhạn Sơ trừng hắn.
“Đương nhiên là gạt cô đó.” Lúc này vẻ chân thật trên gương mặt anh tuấn đã bị thu hết, nụ cười tà ác lại lộ ra, Tiêu Viêm bóp bóp cằm nàng, đưa viên thuốc đến trước mặt nàng, “Ta đi ngang qua nhà bếp tiện tay lấy tương ớt và bùn nặn thành đó, dù sao cô cũng đâu có uống.”
Nhạn Sơ ngoảnh mặt hừ một tiếng: “Ngươi tưởng có thể lừa được ta sao?”
Tiêu Viêm vứt viên thuốc: “Không tin sao, ta từng khóc thật mà, đó là lúc mới sinh ra ở kiếp đầu tiên, tiếc là luân hồi vô tận, còn có kí ức bất diệt, chuyện của kiếp trước ta đều nhớ hết, biết kiếp trước kiếp sau của mình, không cần lo lắng sinh lão bệnh tử, cũng chán hỉ nộ ai lạc, sự bi thương khi khóc ta đã quên từ lâu rồi, nhìn cô nằm như vậy ta thật muốn nếm thử mùi vị bị bệnh là thế nào.”
Có người muốn quên nhưng không quên được, có người lại vì không nhớ được chuyện trước đây mà phiền não, Nhạn Sơ bất lực cười: “Làm gì có ai muốn mình bị bệnh bị thương, ngươi đúng là một kẻ điên.”
Tiêu Viêm thú vị nhìn nàng: “Bị vận mệnh trêu đùa đến nay, ta rất may mắn là ta chỉ mới điên thôi.”
Nhạn Sơ cố gắng chống người dậy, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc, bộ dạng vô cùng đáng thương: “Tiêu Viêm, ngươi vẫn không chịu giúp ta một lần sao?”
“Đồ nhi lẽ ra nên nghe mệnh lệnh của sư phụ.” Tiêu Viêm sờ mặt, “Nhưng Tây Linh Phụng Kỳ uy hiếp ta, xin cô lượng thứ cho sự yếu đuối của đồ nhi nhé, mặc dù cô đẹp đến mức khiến người ta động lòng.”
Nhạn Sơ nói: “Báo thù xong ta sẽ đi với ngươi.”
“Nếu là lúc trước thì có lẽ ta sẽ đồng ý.” Tiêu Viêm nói, “Nhưng bây giờ hoa của ta đã nở, sắp kết quả rồi, ta cũng không muốn bỏ cuộc như cô.”
Nhạn Sơ chú ý đến vấn đề trong lời hắn: “Hoa gì?”
Lần này Nhạn Sơ thật sự chấn động.
Chậu hoa tàn đó đã kết quả! Ngay cả Vĩnh hằng chi gian cũng nói là chuyện không thể nào, làm sao hắn làm được? Lẽ nào vì máu của hắn có sức mạnh của Tà hỏa linh sao? Tây Linh quân chịu tặng hoa cho hắn hoàn toàn là mượn cớ để trói buộc hắn, chắc cũng không ngờ được sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thế này.
Tiêu Viêm nói: “Trước khi nó kết quả, ta không muốn xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, Tây Linh Phụng Kỳ rất giỏi tạo ra tai nạn, ta buộc phải nghe lời hắn.”
Nhạn Sơ thầm cảm thấy bất lực, nhưng cũng cố gắng lần cuối: “Ngươi sợ hắn sao?”
“Thu lại kế khích tướng đi, bây giờ ta không muốn thăm dò năng lực của hắn đâu.” Tiêu Viêm đứng dậy nói, “Đại ca sắp đến rồi, không cản trở cô diễn kịch nữa, đồ nhi đi đây.”
Nhìn hắn ra khỏi cửa, Nhạn Sơ thở dài, nhưng cũng không lộ ra vẻ quá thất vọng.
Tiêu Tề mời đại phu chữa trị ngay trong đêm, mấy danh y trong Kinh thành cũng ở đó một đêm, đến sáng sớm hôm sau thì hàn khí trên người Nhạn Sơ mới lui bớt, mấy ngày sau đó Nhạn Sơ đều nằm trên giường điều dưỡng, Tiêu Tề thượng triều về là đến ở bên cạnh nàng, Lưu Vũ chỉ đành thầm hận trong lòng. Chờ thương thế hơi lui bớt, Nhạn Sơ lại nhắc lại chuyện gặp Lư Sơn Trì, Tiêu Tề không nuốt lời, quả thật chuẩn bị xe đưa nàng đi.
Quân canh giữ vẫn còn, lưng núi gió Tây xào xạc, hoa cúc trắng bên ngoài nhà đều đã nở, hoa trắng lá xanh vây quanh rào trúc nhà tranh, mang hương vị nông gia thanh nhàn.
Lư Sơn Trì đứng bên hàng rào, nhìn thấy Nhạn Sơ chỉ gật đầu, ánh mắt rơi trên người Tiêu Tề: “Nha đầu nhớ lão già này thì không sao, nhưng Định vương sao cũng nhàn rỗi vậy?”
Tiêu Tề dìu Nhạn Sơ hành lễ: “Vết thương vừa đỡ là nàng đã đòi đến thăm Lão nhân gia.”
Nhạn Sơ cười nói: “Lần trước con hứa sẽ chọn ngày đến thăm Lão tướng quân, sao có thể thất tín được.”
Lư Sơn Trì xem xét nàng rồi hỏi: “Sao lại bị thương?”
Dựa vào ánh mắt kinh ngạc lướt qua đó, Nhạn Sơ cụp mắt: “Hôm trước ra khỏi thành gặp phải một toán người lai lịch bất minh.”
Lư Sơn Trì cau mày hỏi thêm vài câu, nghe nói thương thế không nghiêm trọng mấy, lúc này mới giãn đôi mày, ra hiệu cho hai người vào nhà.
Nhạn Sơ nhìn hoa cúc đang nở rộ: “Hoa đang nở rất đẹp, sao không ngồi ngoài này nói chuyện?”
Vì nàng bị thương nên Lư Sơn Trì quả nhiên nghe theo, quân sĩ hầu hạ bưng bàn ghế ra rồi dâng trà nóng lên, ba người ngồi bên hoa trò chuyện.
Tiêu Tề nói: “Chuyện ở Ngũ sắc Địa hương, con từng cho người đưa tin đến, Lão tướng quân có xem qua chưa?”
Lư Sơn Trì nói: “Tướng vương được sự ủng hộ của Lôi Trạch quốc, sẽ ngồi vững ngôi vị Địa hoàng, nhưng Địa quốc và Diễm quốc dù sao cũng không giáp giới, hiện tại không cần lo lắng, huống hồ tương lai Tướng vương đăng cơ, Địa quốc và Lôi Trạch quốc, Băng quốc và Mục Phong quốc, bốn nước chỉ có thể kềm chế lẫn nhau, đâu rảnh mà nhúng tay vào chuyện của Diễm quốc?”
Tiêu Tề gật đầu: “Con vốn cũng nghĩ vậy, chỉ là…”
Lư Sơn Trì hiểu ý hắn: “Bệ hạ tính tình đa nghi, đối với ngài cũng có nhiều úy kị, giữa Nam vương và ngài, ngài ấy đang sử dụng thuật quân bình quyền lực, theo lý thì Nam vương đích thực hơn xa ngài ấy, nếu ngài muốn sớm…”
Nhạn Sơ vốn đang ngồi bên cạnh chơi đùa hoa cúc, nghe vậy chen vào: “Lão tướng quân hồ đồ rồi, nếu là đầu quân cho Nam vương vào trăm năm trước thì có lẽ còn có thể, bây giờ Nam vương không cần một Hoàng vị trên danh nghĩa nữa, làm sao có thể đi vào con đường cũ của Bệ hạ, ngài ấy muốn đối phó với Định vương và Việt quân thôi.”
Tiêu Tề nói: “Bệ hạ lệnh cho ta bí mật cử người đi sứ Băng quốc, ta vốn muốn nhân cơ hội thăm dò Băng đế.”
Nhạn Sơ cười nói: “Đừng nói Băng đế thiếu quả quyết, cho dù hắn chịu giúp một khi Nam vương bị đổ Định vương sẽ chiếm độc quyền, làm sao Bệ hạ đồng ý được?”
“Nam vương cũng liệu được điểm này nên không hề lo lắng.” Tiêu Tề dìu nàng về ngồi bên bàn, “Thôi vậy, chuyện này cũng trong dự liệu của ta, bây giờ thế cuộc hỗn loạn, biến hóa khó lường.”
Lư Sơn Trì cũng gật đầu: “Chỉ cần ngày nào còn ngài và Việt quân thì Nam vương chưa chắc dám khinh suất hành động đâu.”
Tiêu Tề nói: “Con lo là tương lai nếu Địa quốc liên thủ với Lôi Trạch quốc, Ngũ linh giới ắt có chiến hỏa, Diễm quốc làm sao có thể chỉ lo cho thân mình?”
“Ngài có thể nghĩ vậy cũng không uổng lão phu năm xưa chọn ngài.” Lư Sơn Trì nói, “Chuyện này lão phu không lo lắm, nghe nói mấy ngàn năm trở lại đây, tuy Ngũ linh giới chiến tranh không ngừng, nhưng Ngũ quốc vẫn cùng tồn tại cho đến nay, tuy có nước mạnh nhưng cũng chưa thể kế tục công nghiệp của Tây Linh tôn hoàng, nhất thống thiên hạ, có lẽ ý trời là vậy.”
Đột nhiên nghe đến xưng hiệu này, Nhạn Sơ cụp mắt, chậm rãi lấy trà đưa lên miệng.
Lư Sơn Trì thở dài: “Nam vương luôn có dã tâm, hơn nữa lại có hùng tài, nếu ngài ấy làm vua chưa hẳn đã là chuyện không tốt, bất lực ở chỗ Việt lão ca và ngài ấy chính kiến không hợp, A Lạc lại chọn ngài…” Nói đến đây, ông lại không nén được lửa giận, trừng mắt nhìn Tiêu Tề nghiêm giọng nói, “Ngài không chăm sóc tốt cho nó, đến nay lão phu vẫn không thể tha thứ cho ngài!”
Tiêu Tề im lặng.
Nhạn Sơ đặt ly trà xuống khuyên: “Chuyện đã qua rồi, Lão tướng quân để mãi trong lòng cũng vô ích, nếu Vương phi biết Lão tướng quân thương nhớ cô ấy như vậy thì nhất định sẽ rất vui.”
Lư Sơn Trì nói: “Lão phu thấy không đáng cho A Lạc, thấy ngài ấy là lại giận, A Lạc theo ngài ấy đến cuối cùng lại không có kết quả tốt, ngay cả một Tiểu thế tử cũng không để lại!”
Nhạn Sơ chuyển chủ đề: “Bên cạnh Lão tướng quân không có ai cũng bất tiện, sao không…”
“Thôi đi!” Nhắc đến chuyện này, Lư Sơn Trì bực mình vẫy tay, “Người sắp về với đất rồi còn nói những chuyện này.”
Tiêu Tề cười nói: “Ta cũng từng khuyên nhiều lần rồi nhưng lão nhân gia vẫn cứ không nghe.”
“Nếu vậy thì chúng ta cũng đừng miễn cưỡng nữa, chắc là Lão tướng quân có lý do của mình.” Nhạn Sơ thở dài quay mặt sang nhìn hoa, “Từ lâu đã nghe nói Lão tướng quân yêu hoa, hôm nay cúc trắng nở rất đẹp, con muốn hái vài cành về cắm, không biết Lão tướng quân có cho không?”
Tiêu Tề nói: “Trong phủ nhiều cúc lắm, nếu nàng thích thì lúc về ta sẽ sai người đưa vài chậu đến.”
Nhạn Sơ như cười như giận: “Ai thèm đồ của ngài.”
Ánh mắt Lư Sơn Trì khẽ động, bỗng nhiên đứng dậy đi vào trong nhà: “Nghề nông nhàn tản nhiều năm, lão phu cũng biết làm mấy món ăn, hôm nay coi như nha đầu cô có khẩu phúc, lão phu đích thân làm vài món cho cô nếm thử.”
Nhạn Sơ vội nói: “Con đi hái rau.”
Tiêu Tề cản nàng: “Nàng vừa mới khỏe lại, để ta đi thì hơn.”
Quan tâm hay đề phòng? Nhạn Sơ liếc hắn: “Những chuyện này làm sao dám phiền Định vương.”
“Chuyện này thì sao, lão phu cũng có thể làm được sao ngài ấy lại không thể?” Lư Sơn Trì hừ lạnh, bước chân khẽ dừng lại, “Để ngài ấy theo giúp lão phu, nha đầu ở đây ngắm hoa đi, rảnh rỗi thì hãy xới xới đất.”
Nhạn Sơ không kiên trì, cười đẩy Tiêu Tề: “Rau Định vương hái mùi vị chắc sẽ khác lắm.”
Tiêu Tề không nhịn được mà trừng nàng, nhưng khóe miệng lại cong lên.
Chờ hai người vào trong rồi, Nhạn Sơ một mình ngồi ngắm hoa một lúc, cảm thấy buồn chán, nàng sai quân sĩ lấy một cái cuốc nhỏ đến ngồi xới đất.
Dưới hoa cúc trắng, cái cuốc nhỏ chạm phải một vật cứng.
Trong nhà truyền ra giọng của Lão tướng quân, Nhạn sơ đáp một tiếng, nhân lúc quân sĩ không chú ý, nàng nhanh chóng cất chiếc nhẫn ngọc xanh vào ngực, sau đó vứt cái cuốc đứng dậy, chùi bùn đất trên tay vào áo, vừa quay người đã thấy Tiêu Tề bước ra.
“Lại vậy nữa rồi.” Tiêu Tề thấy vậy bất giác dịu giọng trách mắng, bước tới dìu nàng, vừa ra hiệu cho quân sĩ lấy nước cho nàng rửa tay, đồng thời liếc nhanh qua chỗ đất vừa được bới lên.
Quân sĩ hiểu ý bưng lên một chậu nước nóng, Nhạn Sơ có vẻ mệt mỏi nên không để ý nhiều, rửa sạch hai tay rồi vịn Tiêu Tề bước vào nhà.