Nhất diệp hoa, nở lung linh.
Kết thành quả, rơi vội vàng.
Cửa luân hồi, chẳng còn nhớ năm xưa lá thu trải đỏ ngọn núi.
Ngoài cuộc có cuộc, do ai bày?
Trong mộng có mộng, kiếp này lầm lỡ.
Đàn đứt dây cuối cùng người cũng tỉnh, mưa phùn hoa bay, nhạn về như thuở ban đầu.
“Báo thù, là đúng nhưng cũng là sai, khiến những kẻ nợ ta phải chịu kết cuộc đáng có, nhưng đến cuối cùng ta mới phát hiện, tất cả đối với ta đã không còn quá nhiều ý nghĩa, thời gian ngắn ngủi hữu hạn này, ta thà rằng… thà rằng cùng người đó cao chạy xa bay, ngao du đến bạc đầu, nghe hắn lại gọi bên tai ta một tiếng…”
Thế sự như cờ, người là con cờ, từng bước thành cuộc, từng bước nhập cuộc.
Phí bao tâm tư bày vẽ thế cuộc, nhưng không biết thì ra đã sớm rơi vào thế cuộc của kẻ khác.
Nhưng người bày cuộc kia lúc nào cũng nhập cuộc đây?