Thái hậu nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay Phi Yên, từ ái nói "Phi Yên, ngươi rất lâu chưa vào cung thăm ta."
Tần Vật Ly cười rất ưu nhã, tuấn mỹ, lười biếng nhìn Phi Yên "Phi Yên muội muội, tại hạ là Tần Vật Ly, là đứa con lớn hư hỏng của Đồng di ngươi. Tính theo bối phận thì ta là đại ca của ngươi." Trong đáy mắt hắn tràn ngập ý cười, khiến cho người ta không nhìn thấu được hắn thật sự đang suy nghĩ cái gì.
Bạch Phi Yên tự nhiên ớn lạnh "Đại ca."
Khoé mắt của Tần Vật Ly rơi vào trên người Tần Mộ Phong, khoé miệng mơ hồ ẩn chứa một nụ cười mê người "Muội tử, ngươi cùng đệ đệ hư hỏng nhà ta có quan hệ gì?"
"Đại ca, hôm nay ta đưa Phi Yên đến, đúng là muốn nói cho các ngươi biết nàng là thê tử của ta." Tần Mộ Phong ngồi ở bên người Phi Yên, trong đáy mắt hiện lên một tia khiêu khích.
Tần Mộ Phong vừa dứt lời, thái hậu ngạc nhiên hét lên một tiếng chói tai "Oa....Con ta, ngươi cùng Phi Yên là một đôi? Ngươi thật là lợi hại, Vô Tranh sơn trang Thất cô nương cư nhiên đi theo ngươi, ngươi tìm được vận may cứt chó gì vậy." ( thái hậu mà cũng ăn nói vậy sao, khó trách sinh được ông con mặt dày như Tần Vật Ly )
Trên mặt Tần Vật Ly hiện lên mấy phần âm trầm "Một đôi?"
Tần Mộ Phong đã nhìn thấy trên mặt Tần Vật Ly loé ra một tia âm trầm "Đúng vậy, nàng là thê tử của ta."
Tần Vật Ly khôi phục ý cười "Chúc mừng đệ muội, chúc các ngươi trăm năm hoà hợp, loan phượng hoà minh, châu liên bích hợp, tịnh đế trường sinh, kim thạch đồng tâm, bạch đầu giai lão, tình liên bích hợp, nghi thất nghi gia, tương kính như tân, hạnh phúc muôn đời, trăng tròn hoa đẹp, mỹ mãn lương duyên, như cá gặp nước, yến lữ song trù, thần tiên quyến lữ, phượng hoàng vu phi, cẩm tú long phượng, ngxu thế xương tường, ngọc thụ liên chi, phu xướng phụ tuỳ, lân chỉ trình tường, đẹp duyên cầm sắt, kiêm điệp tình thâm, lưỡng tình tương duyệt, tình như keo sơn, khuê phòng hoà thuận, qua điệt duyên miên, chung tư diễn khánh." ( chậc, sao nghĩ ra lắm thế, phục tác giả thật, trong đó còn mấy câu ta không có hiểu nghĩa, miễn cho ta giải nghĩa nhé, chỉ cần biết đây đều là mấy câu chúc phúc cho đôi vợ chồng là được )
Tần Mộ Phong cũng kính cúi đầu, khoé miệng hiện lên một nụ cười "Thần tạ ơn Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc."
Thái hậu ở sau gáy hắn đánh một cái "Tiểu tử chết tiệt, đều là người nhà, ngươi khách sáo làm gì? Gọi hắn đại ca."
"Đồng di, ngươi không phải có rất nhiều nghi hoặc sao?" Ánh mắt của nàng rơi vào trên mặt Tần Vật Ly, cùng hắn đối diện.
"Đó là đương nhiên." Phi Yên như thế nào cùng Mộ Phong phát sinh quan hệ? Nàng rất là hiếu kỳ.
Phi Yên vẫn như cũ nhìn Tần Vật Ly, chậm rãi nói "Tên thật của ta là Liễu Thiên Mạch, là con gái của tể tướng. Tể tướng lúc vinh hiển đã từ bỏ mẹ con chúng ta. Mẹ ta sau khi mất, ta bị ném vào trong hoang viên tự sanh tự diệt. Mười lăm năm trước, ta gặp Đại tiểu thư Bạch Mạn Điệp của Vô Tranh sơn trang. Trời đất đảo điên, nàng thu ta làm đồ đệ, đặt tên cho ta là Bạch Phi Yên. Từ đó về sau ta cũng chỉ là Bạch Phi Yên. Sáu năm trước, tiểu sư tỷ rời nhà trốn đi, lén lút mang ta đồng thời chạy đi. Bởi vì nàng ham chơi, trên đường chúng ta trộm hết vật này đến vật khác. Kết quả ta trở thành Phi Yến danh chấn giang hồ. Chỉ cần ra trả tiền, Phi Yến cái gì cũng trộm. Một năm trước, có người ra giá 10 vạn lượng hoàng kim mời ta đánh cắp trái tim Tần Mộ Phong, để cho chàng yêu ta. Còn có người xuất 5 vạn lượng hoàng kim, trộm chứng cớ thông địch bán nước của chàng. Vì ta thích khiêu chiến nên hai cái sinh ý này ta đều nhận. Cũng không biết là trùng hợp hay là do ý trời, Liễu tể tướng muốn đem ta gả cho chàng. Cho nên, ta gả cho chàng."
"Ách..." Thái hậu bất an len lén liếc nhìn Phi Yên một cái, chột dạ nói "Cái kia...cái kia...mời ngươi đánh cắp trái tim chính là ta."
"Là ngươi?" Tần Mộ Phong cùng Bạch Phi Yên đồng thời trừng lớn con mắt, nhìn thái hậu không thể tin nổi.
Thái hậu cười khan hai tiếng, chột dạ cúi đầu "Cái đứa con chết tiệt này của ta không phải mê đắm kỹ nữ sao? Ta...."
Tần Mộ Phong khẽ nhếch môi, nhìn nàng thâm tình "Nương, nàng trộm được rồi, trộm được trái tim ta rồi."
Bạch Phi Yên mặt đỏ ửng, cúi đầu tránh ánh mắt nóng bỏng của Tần Mộ Phong "Đồng di, ngươi còn thiếu ta 5 vạn lượng hoàng kim."
Thái hậu nhỏ giọng nói "Chúng ta vốn là người một nhà a, bây giờ thân càng thêm thân, có thể không cần trả không?" Có thể quỵt nợ không?
Phi Yên bật cười "Đương nhiên có thể." Tiền của Đồng di nàng làm sao có thể muốn? "Chúng ta là người một nhà."
Trong đáy mắt hắn xẹt qua một tia sắc lạnh, nụ cười trên mặt Tần Vật Ly không thay đổi, phe phẩy cây quạt trong tay, đứng lên đi ra ngoài "Huynh đệ, đi, chúng ta nói chuyện," (Đánh nhau thì có chứ chuyện trò gì)
"Đại ca, mời." Tần Mộ Phong cũng vừa cười vừa đứng lên.
Tần Mộ Phong cùng Tần Vật Ly một trước một sau đi ra tiểu viện. Xác định thái hậu nhìn không thấy, Tần Vật Ly đột nhiên xoay người, một quyền đánh lên trên người Tần Mộ Phong ( may không đánh vào mặt ) "Ta thích nàng, lần đầu tiên thấy nàng, ta đã bị nàng hấp dẫn."
Tần Mộ Phong bị hắn đánh cho té ngã trên mặt đất, phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ.
Đánh xong Tần Mộ Phong, nắm tay của Tần Vật Ly vẫn hướng vè phía hắn "Bởi vì ngươi là đệ đệ của ta nên từ nhỏ đến lớn ta chưa từng tranh giành cái gì với ngươi. Tất cả nữ nhân trong thiên hạ ta đều có thể cho ngươi, vì cái gì ngươi lại cướp nàng?"
Tần Mộ Phong bưng ngực, gian nan ho khan vài tiếng, cũng không phản kháng.
Nắm tay của Tần Vật Ly như mưa rơi vào trên người hắn "Nói cho ngươi biết đệ đệ ngu ngốc, ai làm cho nàng thích? Ai làm cho nàng vui sướng? Ta nhận thua, đem nàng tặng cho ngươi." Mỗi một quyền đều dùng hết sức, không chút lưu tình nhưng lại không chí mạng "Nàng là một cô nương tốt, chỉ tiếc nàng đối với ta không có tình, nếu không đã không đến phiên ngươi. Ngươi dám phụ nàng, ta bẻ xương của ngươi đi nấu canh." (đánh dã man quá, thối phổi thì sao )
Tần Mộ phong chỉ yên lặng thừa nhận, không né tránh, không phản kháng. Vài tiếng ho nhẹ, một ngụm máu nóng phun lên mặt đất "Tần Mộ Phong thề với trời, nếu ta phụ Liễu Phi Yên, ta... không được chết tử tế."
Nghe hắn hứa hẹn, Tần Vật Ly lắc lắc đầu, khoanh chân ngồi dưới đất, nhìn hắn cười tủm tỉm "Huynh đệ, ngươi và em dâu khi nào thành thân?"
Tần Mộ Phong vuốt vuốt ngực "Khụ, tạ ơn đại ca thành toàn."
Tần Vật Ly ngẩng đầu nhìn trời cao, cười rộ lên "Ta cùng nàng bất quá chỉ là bèo nước gặp nhau, là ta nhớ mãi không quên thôi. Ở bên ngươi, nàng mới giống một con người bình thường." Hắn cúi đầu nhìn Tần Mộ Phong "Nàng yêu ngươi, ta chúc phúc cho các ngươi." Trong tiếng cười của hắn mang theo vài phần cô đơn, vài phần thê lương.
Nữ tử đầu tiên khiến cho hắn động lòng lại là tiểu thiếp của đệ đệ, tạo hoá thật trớ trêu.
"Cảm ơn đại ca." Gió tháng chạp thổi tung bạch y của nàng, đẹp y như một tiên nữ trong tranh.
Tần Mộ Phong chật vật đứng lên khỏi mặt đất "Nàng đến khi nào?"
"Thiếp vẫn đi theo sau hai người." Lấy ra một cái khăn tay, nàng nhẹ nhàng lau đi vết máu nơi khoé miệng Tần Mộ Phong.
"Phi Yên, ta chúc ngươi hạnh phúc." Chuyện đến nước này, chỉ có thể chúc nàng hạnh phúc.
"Cám ơn đại ca." Nàng đem khăn tay cất vào trong người, lại móc ra một miếng ngọc bội "Đại ca, miếng ngọc bội này trả lại cho ngươi."
Tần Vật Ly tiếp nhận ngọc bội, chăm chú nhìn nàng "Ngươi có hay không từng thích ta, cho dù chỉ là một chút?"
Đôi môi mọng đỏ nhếch lên, hiện ra một hình vòng cung xinh đẹp "Bạch Phi Yên ta cực kỳ may mắn, đã gặp được hai cái nhân trung long phượng các ngươi. Ta từng chán ghét sự bá đạo của Tần Mộ Phong, đã từng nghĩ yêu ngươi, nhưng là, ta không khống chế được trái tim mình. Ngươi là một người bạn rất tốt, nếu không phải ta gặp Mộ Phong trước, ta nghĩ ta sẽ yêu ngươi."
Tần Vật Ly cười thoải mái "Vậy cũng đủ rồi, nếu ngươi muốn ăn khoai lang, trở lại tìm ta."
Phi Yên cụp mắt xuống "Là bạn bè, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?"
"Ngươi cứ nói." Nếu là Phi Yên hỏi, nhất định hắn sẽ trả lời.
Nàng hít một hơi thật sâu "Ngươi định đối đãi với Mộ Phong như thế nào?"
Bạch Phi Yên tin tưởng người thông minh như Tần Vật Ly sẽ biết nàng đang muốn nói cái gì.
Tần Vật Ly trầm mặc một hồi, ngẩng đầu lên nhìn Tần Mộ Phong "Mộ Phong là một tướng tài, không nên mai một."
Tần Mộ Phong cũng trầm mặc một hồi "Phi Yên là người trong giang hồ, suốt ngày nhốt nàng trong Vương phủ cũng không thích hợp." Tần Mộ Phong biết nàng thích tự do tự tại, thích cuộc sống trong giang hồ. Nếu nhốt nàng trong Vương phủ thì thật sự quá uỷ khuất.
"Nửa năm." Tần Vật Ly phe phẩy chiết phiến.
Thuỷ chung cũng là huynh đệ nhiều năm, Tần Mộ Phong tự nhiên biết ý tứ của Tần vật Ly "5 năm." Ít nhất hắn cũng muốn 5 năm tự do.
"Một năm."
"Ba năm."
Đáy mắt Tần Vật Ly hiện lên một tia xảo giá "Ba năm sau, Phi Yên tiến cung làm đại nội mật thám."
Mộ Phong lập tức định mở miệng từ chối nhưng không có cơ hộ cự tuyệt.
Phi yên đứng lên phía trước "Đồng ý."
"Nghe nói Tuyết nhi ở Nam Việt, gả cho Tĩnh vương Nam Ngạo Thiên làm phi, lệnh bài thuộc về ngươi, ba năm sau, vì trẫm cống hiến." Tần Vật Ly nhẹ nhàng phe phẩy quạt "Tuyết Nhạn cùng Bình Nam Vương của trẫm, phải nhớ trở về." Cuồng ngạo không che dấu, tiêu sái mà tà mị.
Lục tỷ gả cho Nam Việt Tĩnh vương? Thật hay giả đây? Có lẽ nàng phải tự mình đi xem.
Nhìn bóng lưng Tần Vật Ly, Phi Yên ý vị sâu sắc nói "Hắn là mọt nam nhân rất tài giỏi, là một quân vương rất tốt." Một nam nhân rộng lượng như vậy, thế gian ít có a.
Mộ Phong kéo người nàng qua, nhìn thẳng vào mắt nàng "Tại sao đáp ứng?"
Phi Yên cười yếu ớt "Bởi vì...thiếp yêu chàng. Chàng là tướng tài, không nên mai một. Trong số chúng ta phải có một người hy sinh, có phải hay không?" Nàng đã nhìn thấy rõ, Mộ Phong không cam lòng bình thản. Nếu hắn vì nàng mà buông bỏ thất cả thì thật quá hà khắc.
"Cám ơn nàng." Hắn dắt tay nàng, cả hai sóng vai rời khỏi hoàng cung.
Nàng giống như một tiểu thê tử dịu dàng "Chúng ta là vợ chồng a, không cần cám ơn."
"Phi Yên, nàng muốn đi đâu?" Hoa mai bị gió thổi đến bên người bọn họ, ở không trung bay múa, đẹp đến hoa cả mắt.
"Chàng trong tay nắm binh quyền, không có khả năng tạm thời rời đi. Chúng ta đến tướng quân phủ mừng năm mới, sau đó cùng Đại tỷ đồng thời về Vô Tranh sơn trang. Về việc thành thân...tạm thời để sau đi, thiếp muốn mấy vị sư phó đưa thiếp xuất giá."
Hắn hiểu rõ cảm tình của nàng đối với Vô Tranh sơn trang, cũng không dị nghị "Ba ngày sau là lễ mừng năm mới...."
Mở lòng bàn tay, một cánh hoa mai rơi vào trong tay nàng "Đúng vậy, nói cách khác, chúng ta rất nhanh có thể rời khỏi kinh thành."
"Nàng nghĩ muốn làm ta mệt chết sao? Bàn giao công việc ổn thoả cũng phải mất một tháng." Hắn cũng vươn tay, đón được vài cánh hoa mai. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
"Cũng tốt a, ở lại kinh thành, thiếp có thể thuận tiện tác hợp Phi Dương cùng Thanh Loan, thuận tiện an bài cho Hồng Ngạc và Hoa Linh, thuận tiện xử lý kho vàng nhỏ." Nụ cười thản nhiên, ấm áp và địu dàng. ( cuối cùng anh Phi Dương cũng có người yêu rồi )
"Cái gì kho vàng nhỏ?" Nàng rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật.
"Tuý Yên lâu có một mật thất, bên trong đều là vàng, là thiếp nhiều năm tích trữ."
"...." Cũng được, người và trái tim đều là của hắn. Một ngày nào đó, những bí mật nhỏ của nàng sẽ biến thành bí mật chung của bọn họ.
"Đi lấy thôi, tương lai cho chàng làm quân lương." Nam nhân của nàng văn thao võ lược, tương lai nhất định sẽ là một tướng quân uy chấn thiên hạ. ( cho em một ít làm hồi môn đi tỷ )
"Phi Yên, ta quả thực rất may mắn mới có thể gặp được nàng." Hắn đem hoa mai trong lòng bàn tay bỏ vào trong tay nàng, ngón tay gắt gao nắm chặt lấy nhau.
Những cánh hoa mai đỏ ửng, ở trong tay của nàng và hắn âm thầm toả hương thơm.
Nàng vẫn lãnh đạm như trước, trên mặt tìm không ra một tia đùa cợt "Chính là thiếp cảm giác được, gặp phải chàng là bất hạnh của thiếp, là bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời này."
Tần Mộ Phong nhíu mày "Nàng muốn như thế nào?"
Phi Yên thở dài một hơi "Thiếp phải đi thôi, một mình lưu lạc thiên nhai đi."
"Phi Yến, nàng trộm của ta đồ vật này nọ rồi còn muốn đi?" Hắn cố ý nghiêm mặt.
"Cái gì?" Nàng cười khẽ.
Hắn chỉ chỉ ngực "Trái tim của ta, xin trả cho ta."
Phi Yên ung dung nhìn hắn "Phi Yến trộm vật không trả."
Tần Mộ Phong xoa xoa trái tim, cười như không cừơi "Thật phiền toái, nếu nàng không chịu trả lại, ta không có cách nào khác là vĩnh viễn quấn quýt lấy nàng."
"Quấn quýt thiếp cũng không trả." Thản nhiên quay đầu đi chỗ khác, nàng tiếp tục đi về phía trước.
Hắn cùng nàng sóng vai mà đi "Đã như vậy, ta không thể làm gì khác hơn là vất vả một chút, cả cuộc đời này quân quýt lấy nàng."
Phi Yên mỉm cười "Trái tim của chàng đều đã bị thiếp bỏ vào đáy lòng, vĩnh viễn cũng không còn, làm sao đây?"
"Vậy thì không có biện pháp, nàng đánh cắp trái tim của ta, ta không thể làm gì khác hơn là đời đời kiếp kiếp đi theo nàng." Tiếng thời dài của Mộ Phong thật lâu không tiêu tan, theo tiếng gió vọng lại. Thở dài nhẹ nhàng, vui sướng vô hạn.
"Vậy cùng đi nha."
Hoa mai đầy trời, màu đỏ xinh đẹp mê ngươi.
Nhìn nhau cười, hết thảy đều không nói gì. Mười ngón đan xen, bọn họ càng chạy càng xa, hoa mai ở trong lòng bàn tay thuỷ chung không có rơi ra.
Sau khi hai người đi xa, trên cây lập tức có hai bóng người nhảy xuống.
Nhìn bóng lưng của bọn họ, Hàn Oanh cười hắc hắc "Hắc hắc, rất lãng mạn nha."
"Chúng ta không lãng mạn." Hàn Lạc vứt bỏ cành mai trụi lủi. ( hoá ra hai ông bà này tung hoa )
Hàn Oanh vỗ vỗ bờ vai hắn "Đệ đệ a, cái này gọi là gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ. Thấy chuyện yêu đương, tung hoa giúp đỡ. Ngươi cũng đừng buồn bực." Nấp ở trên cây bị gió lạnh thổi cả nửa ngày, nàng sắp bị đông chêt rồi đây này.
"Hàn tiểu Oanh, ta nghe được cha mẹ thương lượng muốn đem ngươi gả đi." Hàn Lạc lạnh lùng bỏ lại một câu, sau đó quay lưng bỏ đi.
Hàn Oanh đuổi theo, vênh váo tự đắc "Hàn Lạc, ngươi dám gọi ta một tiếng Hàn tiểu Oanh, bối phận của ta so với ngươi nhỏ hơn à? Lão tử sinh sớm hơn ngươi, nhất định là đứng trước ngươi."
"Sớm hay muộn cũng có người quản lý ngươi."
"Người quản lý Hàn Oanh ta còn chưa có xuất thế đâu."
"Ta mỏi mắt mong chờ."
"Sợ ta với ngươi cùng họ."
"Ngươi vốn mang họ của ta."
"Hàn Lạc...Ta muốn cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ."
"Xin cứ tự nhiên."
"Hàn Lạc, mặt của ngươi rất xấu a, có phải hay không vừa mới bị cường bạo."
"Đối với ngươi không có gì để nói."
"Ha ha, Hắc Hổ đỉnh đỉnh đại danh cũng nói không lại ta. Ta - Ngân Ưng Hàn Oanh, thiên hạ vô địch.
"..."
HẾT.