Nước mắt lăn trên gương mặt tái nhợt của Thiên Mạch.
Nước mắt kia, rốt cuộc là của nàng, hay là của hắn?
Ngay cả trong lúc này, hắn cũng không chịu thừa nhận hắn yêu nàng.
Hắn rốt cuộc đang do dự cái gì?
Hoặc giả, hắn căn bản không có yêu nàng.
Vì sao nàng lại cảm thấy đau lòng chứ?
****
Tần Vật Ly đứng ở trong sân, đưa lưng về phía Tần Mộ Phong. Bóng lưng tiêu sái của hắn toát lên một khí phách không thể nói nên lời.
Tần Mộ phong đi đến phía sau hắn, trầm mặc một lúc sau đó vén ngoại bào quỳ trên mặt đất "Hoàng huynh."
Tần Vật Ly xua tay "Là người nhà, không cần đã lễ, đứng lên đi."
"Tạ hoàng huynh ân điển." Tần Mộ Phong cung kính dập đầu một cái sau đó mới dứng lên.
"Nghe nói ngươi vì một người đàn bà mà đặt điều kiện với ta?" Giọng nói của hắn đặc biệt mê người nhưng không cách nào làm mất đi khí thế vương giả trời sanh.
"Đúng vậy, thần xin hoàng huynh cứu nàng."
"Ta đã phái Ngân Ưng và Hắc Hổ đi tìm tả thủ thần y cho ngươi, chuyện của thích khách ta để cho Hoắc Thiên xử lý. Tuyết Nhạn mất tích, tìm không được." Tần Vật Ly cúi đầu, chơi đùa chiết phiến trong tay, trêu chọc "Nghe nói ngươi nguyện ý trấn thủ biên quan 10 năm, rốt cuộc là nữ nhân như thế nào đáng để ngươi dùng 10 năm tự do để đổi lấy sự an toàn cho nàng." Tần Mộ phong luôn luôn vô tình, trừ Thải Hà ra, hắn cho tới bây giờ không đem bất cứ nữ nhân nào để vào trong mắt. Liễu Thiên Mạch này rốt cuộc là nữ nhân như thế nào?
"Nàng là nữ nhân tốt nhất, thần muốn lập nàng làm trắc phi, xin Hoàng thượng làm chủ." Thiên Mạch vốn lạnh nhạt, sợ rằng trên đời này không có gì đáng để cho nàng quan tâm. Hắn biết, Bình Nam Vương trắc phi không phải là điều mà nàng muốn, nhưng đây là thứ duy nhất hắn có thể cho nàng.
"Trắc phi thì trắc phi, chỉ cần ngươi thích là tốt rồi." Tần Vật Ly đột nhiên quay đầu lại "Tại sao không phải là Vương phi?"
"Thần chỉ có một thê tử." Tần Mộ Phong nói nghiêm túc.
Tần Vật Ly đảo mắt "Ta đã biết, chính là...Thải Hà." Người đàn bà kia rốt cuộc có cái gì tốt?
"Thần chỉ có một thê tử." Trong đôi mắt hắn loé lên một tia kiên định.
Tần Vật Ly bất đắc dĩ thở dài "Ngươi đừng khiến cho bản thân mình sống dở chết dở như vậy nữa. Ta về cung trước, cho ngươi nghỉ một tháng, trong vòng một tháng không cần lên triều, muốn làm gì thì làm?" Đừng trách hắn tại sao lại quá dung túng Tần Mộ Phong, bọn họ thuỷ chung vẫn là anh em tốt.
"Tạ ân điển của Hoàng thượng." Tần Mộ phong rất cung kính, dùng thân phận thần tử để tạ ơn. Hắn là đệ đệ của Tần Vật Ly nhưng cũng là thần tử của hắn.
"Nhìn thấy thành ý của ngươi, cũng không cần trấn thủ biên cương, làm tốt chuyện kia đi." Rốt cuộc là chuyện gì, mọi người đều rõ ràng.
"Thần nhất định không phụ kỳ vọng của hoàng thượng."
Hoàng hôn có tuyết rơi, vừa sâu đậm, vừa tha thiết, dường như có hàng ngàn hàng vạn tâm trạng, giống như những cơn sóng mãnh liệt có thể nhấn chìm tất cả.
Tần Mộ Phong chắp tay đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn những bông tuyết đang bay múa trên bầu trời. Ngón tay vươn ra đón lấy một bông tuyết. Ánh mắt mê man nhìn xuống bông tuyết trong tay mình, tâm tư bay đến phương xa, không ai biết bây giờ hắn đang suy nghĩ cái gì.
Bông tuyết trong tay Tần Mộ Phong bị nhiệt độ làm tan chảy, lòng bàn tay giờ đây chỉ còn lại một dòng nước trong suốt, giống như một con rắn đang uyển chuyển trườn xuống, âm thầm rơi trên mặt đất cứng rắn, giống như trái tim yếu ớt của hắn.
Những giọt nước trong suốt kia giống như nước mắt không ngừng rơi xuống.
Một cơn gió lạnh thổi vào người hắn khiến cho khuôn mặt tiều tụy của hắn càng thêm tái nhợt, dưới cằm râu đã mọc lởm chởm.
Tần Mộ Phong thở dài một tiếng, khép lại cửa sổ, đem những cảnh tượng thương cảm bi ai đó ngăn ở bên ngoài, những cảnh sắc đó chỉ làm cho hắn thêm buồn mà thôi.
Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, nhẹ nhàng đi đến bên giường, đôi mắt chất chứa đầy tình yêu thương dừng lại ở giai nhân đang say ngủ trước mặt, dung nhan nàng ngày một tiều tụy "Thiên Mạch, tuyết lại rơi rồi, tiếng tuyết rơi nghe rất êm tai, nàng có nghe thấy không? Không nghe được cũng không sao, sau này ta và nàng sẽ cùng nghe, sẽ cùng đi ngắm tuyết." Giọng nói của hắn dịu dàng đến mức làm say lòng người, ánh mắt vẫn như cũ nhìn vào gương mặt Thiên Mạch.
Liễu Thiên Mạch đã hôn mê ba ngày ba đêm, đến bây giờ cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Ngự y nói nàng không còn nguy hiểm đến tánh mạng nhưng vết thương của nàng quá nặng, rất có thể từ nay về sau sẽ chìm trong hôn mê.
Ba ngày ba đêm, hắn nửa bước cũng không rời khỏi nàng.
Lý do hắn ở bên cạnh nàng, ngoài cảm giác áy náy còn có một tia tình cảm phức tạp. Đó là một cảm giác thật sự rất phức tạp, phức tạp đến mức ngay cả bản thân hắn cũng không biết được đó là cái gì.
"Thiên Mạch, nàng là kỳ nữ thế gian ít có. Gặp được nàng là phúc ba đời của ta." Tay hắn tiến vào trong chăn, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo của nàng "Thiên Mạch, đừng nên rời bỏ ta." Hắn đã mất đi Thải Hà, không thể lại một lần nữa mất đi nàng.
Một giọt nước mắt âm thầm rơi xuống, nhỏ lên trên mặt Thiên Mạch "Thiên Mạch, nợ mà ta thiếu nàng còn chưa có trả, nàng nhất định phải tỉnh lại, phải cho ta một cơ hội để bồi thường."
Lại một giọt nước mắt nữa rơi lên mặt Thiên Mạch, nước mắt theo má lăn vào trong miệng.
Nàng nếm thứ mùi vị của nước mắt, mằn mặn, vừa chua lại vừa chát.
Khoé mắt nàng đã ươn ướt, bàn tay để dưới chăn đã nắm chặt lấy tấm đệm trải giường.
Hắn cúi đầu, tựa ở bên cổ của nàng, thì thầm, nước mắt lại rơi trên gối "Thiên Mạch, cho ta một cơ hội bồi thường. Nàng muốn đánh ta chửi ta đều được hết, ta chỉ cần nàng tỉnh lại thôi."
"Thiên Mạch, cả nhà ta đều đã chết. Trừ nàng ra, ta cái gì cũng không có, đừng nên rời bỏ ta. Ở trên đời này, nàng là người thân duy nhất của ta, ta đã mất đi bọn họ, không hể lại mất đi nàng. Xin nàng, tỉnh lại "
Lông mi của nàng có chút động đậy, một giọt lệ cũng theo đó rơi xuống.
Hai giọt nước mắt dung hợp cùng một chỗ, giống hệt như một đoá hoa sen xinh đẹp.
"Ta...cho..chàng..cơ..hội.."
Tần Mộ Phong kinh ngạc "Thiên Mạch?"
Khoé miệng Thiên Mạch hiện lên một nụ cười, từ từ mở mắt.
Tần Mộ Phong nắm bàn tay Thiên Mạch chặt hơn, trong lòng không giấu được cảm giác vui sướng "Thiên Mạch?"
Thiên Mạch mở miệng một cách khó khăn "Ân" Giọng nói của nàng khô cứng lại hơi khàn.
Tần Mộ Phong nhìn kỹ Thiên Mạch, đôi môi rõ ràng đã cong lên thành một hình vòng cung thật đẹp.
Hai cặp mắt si tình nhìn nhau, trong mắt người này có hình ảnh của người kia.
Thiên Mạch từ từ nhấc tay lên, thay hắn lau đi nước mắt trên mặt "Chàng khóc?" Trong đôi mắt xinh đẹp của nàng toát lên ý cười.
"Không có." Tần Mộ Phong xấu hổ quay đầu đi "Ta rất nóng, đó là mồ hôi."
Trong đáy mắt Thiên Mạch xẹt qua ý cười, từ từ nhắm mắt lại "Người ta rất đói." Khoé miệng của nàng hiện lên một nụ cười hạnh phúc.
Hắn là một nam nhân kiêu ngạo, chuyện đã đến nước này vẫn như cũ không chịu thừa nhận hắn yêu nàng.
Nhưng, nàng đã khiến cho hắn rơi lệ. Nước mắt của hắn so với một câu "ta yêu nàng" còn trân quý gấp vạn lần.
Trái tim của hắn, nàng trộm được rồi.
Trên đời này không có thứ gì Phi Yến trộm không được.
Đúng vậy, nàng trộm được trái tim hắn. Chỉ một năm, nàng đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng tại sao, trong lòng nàng lại cảm thấy chua xót như vậy?
Nàng luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, dường như đã đánh mất cái gì. Nàng không biết, nàng chỉ biết minh đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể hiên ngang trở về lĩnh thưởng.
"Nàng vừa mời tỉnh lại, không thể ăn cái gì, chỉ có thể húp cháo." Tần Mộ Phong cẩn thận thổi thìa cháo cho nguội rồi đưa đến bên môi nàng "Há miệng nào."
Thiên Mạch hé miệng ngậm thìa cháo, hốc mắt đỏ lên, nước mắt từ từ chảy ra, rơi xuống mu bàn tay của hắn. Giọt nước mắt trong suốt đã khiến cho trái tim của hắn đau nhói.
"Nàng sao vậy?" Tần Mộ Phong luống cuống, thay nàng lau đi nước mắt "Có phải bị bỏng không?"
"Không phải." Thiên Mạch dở khóc dở cười, nàng không phải là một đứa bé, như thế nào lại khóc vì bị bỏng.
Giọng nói của Tần Mộ Phong rất dịu dàng, hắn nhẹ nhàng hỏi nàng "Không hợp khẩu vị sao?"
Thiên Mạch lắc đầu, trong đáy mắt hiện lên những gợn sóng dịu dàng "Không phải."
"Ngoan nào, không cho phép nàng khóc, bộ dáng lúc nàng khóc rất xấu nha." Tần Mộ Phong tiến về phía trước, đem đầu lưỡi liếm đi những giọt lệ còn đọng trên khoé mắt nàng, thuận tiện liếm liếm đôi môi khô của nàng. Một thái độ ôn nhu chưa từng thấy.
Thiên Mạch hít một hơi thật sâu, đem nước mắt sắp sửa rơi ra thu hồi lại "Không khóc."
"Đừng khóc, nào, lại ăn một thìa." Tần Mộ Phong dùng giọng nói nhỏ nhẹ dụ dỗ nàng, tay cầm thìa cháo đưa đến miệng nàng.
Nàng là một phi tặc, đến bên hắn để thực hiện mục đích xấu xa, nàng không xứng đáng được hắn dịu dàng chăm sóc như thế. Nhưng vào lúc này, nàng lại thầm nghĩ, nếu có được nhu tình của hắn thì nàng nguyện ý cả đời không tỉnh lại.
Nếu hắn biết được chân tướng, liệu còn có thể đối xử tốt với nàng như vậy không? Nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Trong đôi mắt của Thiên Mạch lại loé ra lệ quang. Cháo vốn có hương vị ngọt ngào nhưng khi nàng nuốt vào miệng lại cảm thấy đắng chát. Đó chính là mùi vị của nước mắt.
Trong chớp mắt, nàng tựa hồ đã biết bản thân mình mất đi cái gì.
Mất đi chính là...là một cái gì đó mà nàng không có được.
Trong lòng Thiên Mạch rung động, thốt ra "Ta phải về Đạm Tình cư." Rời khỏi hắn là ý niệm duy nhất trong đầu nàng. Chỉ có rời khỏi hắn thì sau này nàng mới có thể an tâm hoàn thành nhiệm vụ, có thể công thành lui thân. Đúng là như thế, nhất định là như thế. Nàng không ngừng thôi miên bản thân để bảo trì sự tỉnh táo và bình tĩnh.
"Cái gì?" Động tác đút cháo của Tần Mộ Phong đột nhiên dừng lại, thìa cùng tô cháo rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng kêu thanh thuý, khiến cho không khí trong phòng ngủ bị khuấy động. Bầu không khi ấm áp vừa rồi đã không còn nữa. Không khí, thời gian, tức thì dừng lại, cảm giác yên tĩnh đến đáng sợ. Không biết qua bao lâu, Tần Mộ Phong thở dài một tiếng, phá vỡ không khí bé tắc "Nàng trở về làm gì?"
"Ta chỉ là một tiểu thiếp, không có tư cách ở lại nơi này." Thiên Mạch cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt sắc bén của hắn.
Tần Mộ Phong vội vã, hai tay ôm lấy đôi vai mềm mại của nàng, lớn tiếng hét lên với nàng "Nàng là Liễu phi, tất nhiên có tư cách ở lại nơi này."
"Liễu phi?" Trong lòng Thiên Mạch chấn động "Có ý gì?" Đây là kết quả mà nàng sớm đã ngờ tới, nhưng là...tại sao trái tim của nàng lại đau đớn như vậy? Nàng đè nén tâm trạng, đem nỗi đau này chôn sâu trong lòng, không muốn tiếp tục suy nghĩ về nó nữa.
"Ý của ta chính là, từ nay về sau, nàng là nữ chủ nhân duy nhất của Vương phủ, không có Yên Chi, không có Thải Y, chỉ có duy nhất một Liễu Thiên Mạch." Tần Mộ Phong nhanh như chớp bắt lấy tay nàng nắm thật chặt, thân thể ngả về phía trước, bắt nàng cùng hắn đối mặt "Ta đáp ứng nàng, sau này ta chỉ cần một mình nàng, ta sẽ đem bốn người đàn bà kia toàn bộ bỏ đi."
Thiên Mạch ngước mắt lên cùng hắn đối diện, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như dao cạo bắn vào trong mắt hắn. Nàng nhìn thấy khuôn mặt sớm đã trắng bệch của hắn, Thiên Mạch nheo mắt, trong mắt ẩn dấu một chút đau đớn, hit một hơi thật sâu để ngăn những giọt nước mắt sắp sửa trào ra "Thải Y? Nàng là muội muội của Thải Hà, ngươi bỏ được sao?" Thanh âm kia không có lấy nửa điểm ấm áp, lại mang theo một tia đay nghiến.
Sắc mặt Tần Mộ Phong biến đổi, không thể che dấu sự thống khổ, nhưng ngay sau đó hắn lập tức khôi phục lại vẻ bình thường, trong lời nói mang theo vài phần cô đơn "Nàng thuỷ chung không phải là Thải Hà." xem tại TruyenFull.vn
Thiên Mạch yên lặng nhìn hắn, không hề nói gì. Không khí lại ngưng trọng, ngay cả tiếng hít thở cũng mang theo sự đau đớn thấu tim.
Trong trò chơi này, nàng đã giành chiến thắng. Sau một hồi khổ nhục kế quyết liệt, nàng đã đánh cắp được trái tim của hắn.
Nàng đã thắng, nhưng cũng đã thua. Nàng lấy được chân tình của hắn nhưng lại thua bởi tình cảm của mình. Cuối cùng nàng thua hay là thắng đây?
Trong trò chơi tình cảm này, bọn họ đều là kẻ trộm