Vương Phi Thất Sủng

Chương 72: Sóng nước mùa xuân (2)




Trên gượng mặt xinh đẹp của nàng còn đọng lại lệ ngân, Tần Mộ Phong nhìn nàng hồ nghi "Ngươi hôm nay trốn ở bên ngoài khóc cả ngày?" Nàng khóc, là vì hắn sao? Ý nghĩ hoang đường này làm Tần Mộ Phong cảm thấy hưng phấn.

"Ta nói không có là không có." Nàng tức giận, nhưng lại cảm thấy thất bại. Nàng cho tới bay giờ chưa từng khóc, hôm nay tự nhiên lại rơi nước mắt ở trước mặt Tần Vật Ly, thật sự là mất hết thể diện.

"Toàn thân ngươi dơ như vậy, đã đi đâu?" Đến bây giờ hắn mới có cơ hội nhìn kỹ nàng.

"Đi bộ ở bên ngoài." Thuận tiện ăn khoai lang nướng, thống khoái khóc một hồi.

Tần Mộ phong trầm mặc một lúc "Ngươi khóc, là vì ta sao?" Hắn dùng một ánh mắt chờ mong nhìn nàng, giống hệt như một đứa nhỏ nóng lòng muốn được ăn kẹo.

Thiên Mạch nhìn ánh mắt chờ mong của hắn, trái tim đột nhiên mềm nhũn. Nàng cương quyết xoay người, sợ mình một lần nữa lại lún sâu xuống vũng bùn, nàng không quay lại, nói như chém đinh chặt sắt "Không có." Nàng đã từng nếm biết bao đau khổ, nàng không muốn lại phải chịu đựng thêm nữa.

"Một giọt nước mắt đó của ngươi rơi vì ta,, ngươi yêu ta, phải không?"

Tần Mộ phong mỉm cười. Thanh âm từ phía sau truyền đến, khoé miệng Thiên Mạch nhếch lên, hiện ra một nụ cười thê lương.

"Nếu ta yêu ngươi, ngươi sẽ yêu ta sao?" Nàng đi đến bên một cái ghế và ngồi xuống, ngước mắt lên, bình thản nhìn Tần Mộ Phong, trong mắt không có một gợn sóng.

Tần Mộ Phong bị nàng nhìn thấu tâm tư, hắn do dự trong chốc lát, sau đó nhìn thẳng vào nàng "Sẽ không." Hắn biết nàng sẽ đau khổ nhưng hắn phải nói sự thật.

Thiên Mạch bình tĩnh rót một chén nước rồi từ từ uống cạn "Ta đã biết." Trong đáy mắt nàng còn lấp lánh lệ quang.

Một giọt nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống, rơi xuống tay ngọc của nàng, hình thành một vòng tròn trong suốt.

Hắn nhìn chằm chằm vào lệ ngân trên tay nàng, đáy lòng nổi lên một trận đau đớn "Xin lỗi." Hắn muốn ôm nàng vào lòng, không muốn nàng tổn thương thêm nữa. Nước mắt của nàng đã làm lay động sợi dây tình cảm trong lòng hắn.

"Cảm tình là chuyện không thể nào miễn cưỡng." Thiên Mạch khôi phục lại vẻ lãnh đạm, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, nàng nhìn trăng sáng bên ngoài cửa sổ, than nhẹ "Lạc hoa hữu ý tuỳ lưu thuỷ, lưu thuỷ vô tâm luyến lạc hoa." ( hoa rơi có ý theo nước chảy, nước chảy vô tình tiếc hoa rơi )

"Xin lỗi." Trừ bỏ hai chữ này, hắn không biết mình còn có thể nói cái gì.

"Ngươi yêu ta sao? Ngươi yêu ta sao? Nếu yêu ta thì ngươi hãy thừa nhận đi." Thiên Mạch nhìn chằm chằm vào mắt hắn "Ngươi yêu ta, đúng không? Ngươi yêu ta, chỉ là ngươi không dám thừa nhận. Kỳ thực yêu ta không khó đâu, ngươi có thể thừa nhận mà."

Giọng nói lạnh nhạt, trầm thấp của nàng truyền đến tai hắn, mỗi câu mỗi chữ đều giống như có ma lực, đánh sâu vào trong trí óc của hắn, một thứ gì đó đang hình thành ngày một lớn thêm và đã sắn sàng để đi ra.

Hắn cương quyết quay đầu đi, không dám nhìn vào con mắt của nàng.

Lời của nàng vẫn không ngừng vang vọng bên tai hắn.

Hắn yêu nàng, chỉ là không dám thừa nhận, có đúng không?

Tần Mộ Phong đột nhiên cảm thấy ở ngực truyền đến một cơn đau kỳ dị, hắn ôm ngực, cơ hồ đứng không vững. Cơn đau từ ngực khuyếch tán, lan truyền đến não của hắn, đau đớn kịch liệt, giống như có hàng vạn con kiến đang cắn xé. Hai tay hắn ôm đầu, kêu lên một tiếng đau đớn.

"Ngươi làm sao vậy?" Thiên Mạch cũng không quá lo lắng. Nàng xuất thân giang hồ, tình huống nào mà chưa từng trải qua.

Tần Mộ Phong bứt tóc, thông khổ kêu lên "Ta đau đầu, ngực cũng đau." Khuôn mặt tuấn tú của hăn đã trở nên trắng bệch.

"Để ta xem." Thiên Mạch không giải thích gì mà kéo cổ tay của hắn.

Tần Mộ Phong đẩy Thiên Mạch ra, hai mắt màu đỏ, một tiếng gầm lớn truyền đi khắp Vương phủ "Buông ra." Khuôn mặt tuấn mỹ kia có chút biến đổi.

Thiên Mạch lạnh lùng nhìn hắn, tay ngọc một lần nữa tón lấy cổ tay hắn. Sau khi thu tay lại, nàng mở miệng "Kỳ quái, mạch tượng của ngươi bình thường, theo lý thuyết thì sẽ không thống khổ như vậy. Tại sao trong sự bình thường lại mang theo một tia quỷ dị, ta cho tới bây giờ chưa từng thấy loại mạch tượng này. một từ, quái dị. Không đúng, là hai từ, không phải trúng độc, không phải nội thương, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"

Cảm giác đau đến thấu xương làm cho Tần Mộ Phong gần như phát điên, hắn ôm đầu, gào lên với Thiên Mạch "Mau đi tìm đại

phu."

Thiên Mạch lườm hắn một cái, một chưởng bổ vào phía sau gáy của hắn, thấy hắn ngã lăn quay, Thiên Mạch ngồi xổm xuống, đầu tiên phong bế các huyệt đạo của hắn "Tìm đại phu làm gì, bổn cô nương chính là thiên hạ đệ nhất độc y....quên, là truyền nhân, là sư muội của tả thủ thần y. Ta mà tìm không ra nguyên nhân thì có đi tìm đại phu cũng vô dụng thôi."

Thiên Mạch bóp miệng Tần Mộ Phong, cẩn thận xem xét đầu lưỡi của hắn.

Một phần của cái lưỡi cư nhiên có màu đỏ sậm, trên đầu lưỡi đỏ sẫm còn dinh một chút chất lỏng. Vừa giống như trúng độc lại vừa không giống. "Quái, như thế nào lại thế này?" Nàng lấy từ bên hông ra một cây ngân châm, lấy một chút chất lỏng tren đầu lưỡi của hắn.

Nàng đi tới gần cây nến, cẩn thận quan sát chất lỏng trên bề mặt ngân châm. Cùng với nước miếng không có gì khác nhau.

Nàng lại lấy ra một cây ngân châm khác, đến bên người Tần Mộ Phong, dùng ngân châm đâm vào tay hắn. Lúc rút ngân châm ra máu có màu đỏ tươi.

Thiên Mạch ở trên người hắn đâm thêm vài chỗ nữa, máu đều có màu đỏ.

Không có gì dị thướng, chắc là do nàng suy nghĩ quá nhiều.

Đem ngân châm lau sạch sẽ, Thiên Mạch đến phía sau bình phong, vốc nước lên rửa mặt.

Thiên Mạch thay một bộ y phục sạch sẽ sau đó đi ngủ, hoàn toàn không để ý tới Tần Mộ Phong đang ngủ trên đất.

"Thiên Mạch, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?"

"Ta không nói gì cả."

"Ngươi đang nói chuyện mà, sao lại bảo không nói gì chứ?"

"Ta cái gì cũng không muốn, ta nghĩ câu dẫn Tần Mộ phong."

"Muốn câu dẫn hắn? Vậy sao bây giờ ngươi không làm ra bộ dạng hiền thê lương mẫu mà lại để hắn nằm trên đất thế kia?"

Thiên Mạch ngồi dậy, vội vã mang giày vào.

"Nghĩ thông suốt rồi sao? Nghĩ thông là tốt rồi."

"Ta điểm huyệt đạo của hắn, lúc ta tỉnh ngủ sẽ vác hắn lên giường."

"Vậy cũng được sao?"

Lúc Tần Mộ Phong tỉnh dậy thì trời đã sáng.

Hắn vùa mở mắt đã nhìn thấy một dung nhan thanh tú.

Liễu Thiên Mạch tựa vào bên giường, ngủ rất ngon, giống hệt như một em bé mới sinh.

Những chuyện đêm qua dều lần lượt hiện ra trong đầu hắn. Hắn nhớ kỹ, hắn đột nhiên đau ngực, sau đó đau đầu, cuối cùng là ngất đi. Hắn thật sự đã bị đau ư? Tại sao hắn một chút ấn tượng cũng không có?

Vậy nàng đã làm gì? Có phải hay không ở bên giường chăm sóc hắn suốt một đêm?

Hắn cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của nàng, khoé miệng hiện ra một nụ cười.

Một tiểu nữ tử quật cường như vậy mà cũng có mặt ôn nhu.

Thân thể của nàng hơi nhúc nhích, hô lên một tiếng "Mộ Phong". Hắn tưởng nàng tỉnh nhưng nàng chỉ thay đổi tư thế rồi lại tiếp tục ngủ. Như vậy tiếng gọi kia chỉ là lời nói trong mơ.

Nàng mơ thấy hắn, nụ cười trên môi Tần Mộ Phong từ từ gia tăng, trong đáy mắt loé lên những cơn sóng dịu dàng.

Hắn xuống giường, nhẹ nhàng bế Thiên Mạch lên giường, lấy chăn đắp cho nàng "Thiên Mạch, lên giường ngủ thôi."

"Ân." Thiên Mạch thoải mái xoay người, đưa lưng về phía hắn.

Tần Mộ Phong đứng ở bên giường, nhìn nàng một hồi lâu, sau đó mới nhẹ nhàng bước ra ngoài, hắn sợ sẽ đánh thức nàng.

Nghe được tiếng đóng cửa, Thiên Mạch đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt, khoé miệng nàng nhếch lên để lộ ra một nụ cười tàn khốc.

Ngoài cửa, một cái bóng màu đỏ lén lén lút lút, thấy xung quanh không có ai liền đẩy cửa đi vào phòng. Chỉ cần nhìn động tác của hắn là biết ngay thằng nhãi này tuyệt đối là một tên trộm.

"Thất tiểu thư, rời giường." Tiểu Lục vươn cổ nhìn về phía trước, thuận tiện hô lên một tiếng.

Tiểu Lục vừa hô thì đã thấy Thiên Mạch ngồi bật dậy.

Tiểu Lục vừa quay đầu lại đã thấy Thiên Mạch ngồi trên giường, nàng lập tức bị doạ cho sợ.

"Ngươi làm gì?" Nàng còn chưa vào cửa mà Thiên Mạch đã biết rồi.

"Làm ta sợ muốn chết." Tiểu Lục phàn nàn.

"Mới sáng sớm ngươi tới đây làm gì?" Thiên Mạch xuống giường, lấy một cái áo khoác choàng lên người.

"Thất tiểu thư, nha hoàn bên người ngươi vừa rồi lại đi cáo trạng, nàng nói cho ta biết buổi tối hôm qua Vương gia đã ngủ lại đây, vừa rồi mới rời đi." Thất tiểu thư tại sao lại cam tâm tình nguyện uỷ thân cho Vương gia? Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Thiên Mạch ngồi ở trước bàn trang điểm, cấm lấy cái lược chải đầu "Ngươi biết, cả Vương phủ rồi cũng sẽ biết." Tin tức truyền đi thật là nhanh.

"Ta cho nàng 50 lượng bạc, muốn nàng giám thị ngươi." Tiểu Lục ngáp một cái "Ta nghĩ Thải Y, Ngọc La, Liễu Tự Hhoạ cũng sẽ mua chuộc nàng. Bọn họ sẽ vì chuyện buổi tối ngày hôm qua mà ghen ghét ngươi, sẽ nghĩ đủ mọi cách để chỉnh đốn ngươi."

Thiên Mạch cười lạnh, nắm chặt bàn tay, cái lược trong tay biến thành bột phấn. Bàn tay mở ra, bột phấn theo gió bay đi.

Tiểu Lục nuốt một ngụm nước miếng, mắt nhìn chằm chằm vào bụi phấn "Thất tiểu thư, ta biết ngươi võ công cái thế, nhưng mà, ngươi huỷ cái lược thì dùng cái gì để chải đầu?"

"Không cần lược." Thiên Mạch tiện tay sờ lên tóc, dùng ngọc trâm chải tóc "Là nữ tử giang hồ mà sao nói nhiều vậy."

Mái tóc đen của nàng mềm mại, bóng mượt, cho dù không chải đầu thì tóc cũng không bị rối.

Y Tiểu Lục nhún nhún vai "Tốt lắm, tốt lắm, ta lấy nước cho ngươi rửa mặt." Thất cô nương quả thật có hào khí của giang hồ nữ tử, ngay cả đầu cũng không cần chải.

"Hương nhi đã mang nước tới, rất nhanh sẽ rời đi, ngươi ngồi xuống, ta với ngươi bàn việc."

"Cái này cũng có thể nghe được?" Rốt cuộc võ công của nàng thâm sâu thế nào?

"Biết cái gì gọi là khổ nhục kế không? Chính là..." Thiên Mạch cnàg cười càng lạnh, giống hệt như ác ma dưới địa ngục.

Y Tiểu Lục tự nhiên rét run, cảm thấy mình hình như đã rơi vào bẫy.

Cái bẫy này Thất cô nương bố trí cho kẻ nào chứ? Cho dù là núi đao cũng phải nhảy xuống. Thất tiểu thư của Vô Tranh sơn trang, nàng không có gan đắc tội.

***

Chuyện xảy ra buổi tối ngày hôm qua Tần Mộ Phong càng nghĩ càng cảm thấy quái dị.

Hắn tập võ từ nhỏ, rất ít khi ngã bệnh, tại sao tự nhiên lại đau đầu mãnh liệt như thế. Hắn cảm giác được có chỗ quái dị nhưng lại không biết chỗ quái dị đó nằm ở đâu.

Chẳng nhẽ là do hắn quá mệt mỏi? Hoặc là Liễu Thiên Mạch đột nhiên quay lại dã khiến cho hắn cảm thấy hưng phấn quá độ? Hắn luôn luôn có thể khống chế tâm tình của bản thân, có thể hưng phấn quá độ sao?

"Vương gia, ngươi đang suy nghĩ cái gì?"

Giọng nói của Phi Dương khiến cho Tần Mộ Phong tỉnh lại "Không có gì."

"Vương gia, ngươi xem trên mặt mình có cái gì?" Đôi mắt Phi dương liếc nhìn Tần Mộ Phong, sau đó cúi đầu húp cháo.

Nghe Phi Dương nói như vậy, Tần Mộ Phong mới cảm giác được trên mặt mình hơi ẩm ướt, lại mang theo cảm giác ấm áp.

Lây tay sờ lên, đúng là có một ít chất lỏng màu trắng.

Hắn cúi đầu, thấy cháo trong bát chỉ còn một nửa.

Tần Mộ phong bật cười "Ta lại ngẩn người." Hắn vẫn dùng thìa khuấy loạn trong tô cháo, làm cho cháo trắng bắn lên trên mặt.

"Vương gia, ngươi không phải cảm thấy khó chịu đấy chứ." Vương gia cho tới bây gờ cũng chưa từng thất thố như thế.

"Một chút."

"Triệu ngự y đến xem."

Tần Mộ phong xua xua tay, cũng không có để ý "Không cần." Nếu không có việc gì thì hắn cũng không muốn quan tâm.

"Tại sao lại không cần a?" Trong tay Thiên Mạch bưng một chén canh, nhàn nhã đi vào trong "Buổi tối hôm qua ngươi đau đầu rất dữ dội. Hẳn là nên tìm đại phu đến xem." Ngoài miệng thì nàng nói như vậy nhưng trong lòng lại cười lạnh. Ngay cả nàng cũng không tìm ra nguyên nhân thì mời ngự y có ích gì.

"Tại sao ngươi lại đến đây?" Bọn thủ vệ ở cửa ăn phải cái gì vậy?

"Lần trước Phi Dương đại ca đưa ta đến nhìn ngươi, cho nên bọn họ biết ta, để cho ta vào." Thiên Mạch ngồi đối diện hắn, làm ra bộ dáng không sao cả.

Con măt sắc bén của Tần Mộ Phong nhìn vào Phi Dương.

Đưa nàng vào Thính Phong hiên cũng được thôi, cư nhiên đem toàn bộ chuyện của Dạ cơ nói ra hết. Hắn cũng không bực bội khi nàng biết mà hắn chỉ lo lắng cho an nguy của nàng.

Phi Dương ngẩng đầu lên,làm bộ nhìn lên nóc nhà.

Trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, Tần Mộ Phong mới quay đầu lại, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Thiên Mạch chà xát "Tại sao lại không ngủ thêm một lúc, hôm qua thức trắng một đêm, ngươi nhất định rất mệt."

Những lời này bay đến tai Phi Dương, hắn lại hiểu ra một ý khác. Phi Dương ho khan một tiếng "Ta đi trước, không cản trở hai vị ân ái."

Tần Mộ Phong biết Phi Dương hiểu lầm nhưng không thèm giải thích "Ngươi đi ra ngoài trước đi."

"Tại sao không nói rõ." Thiên Mạch móc từ trên người ra một cái khăn tay, thay hắn lau đi những vết bẩn trên mặt "Ngươi đã làm cái gì để biến thành thế này?"

Trên mặt Tần Mộ Phong hiện lên một tia xấu hổ "Bên cạnh ngươi là cái gì?"

"Canh an thần." Thiên Mạch thuận tay ném cái khăn lên mặt đất, đem bát canh đến trước mặt hắn "Đây là canh an thần ta đặc biệt nấu cho ngươi, uống vào có thể an thần định khí."

"Có đúng không?" Tần Mộ Phong không hề nghi ngờ mà đón lấy bát canh.

Hắn còn chưa kịp uống thì nghe Thiên Mạch kinh hô một tiếng "Vương gia, cẩn thận." Tiếp theo sau đó là hắn bị đẩy ra, thân thể nhỏ bé của Thiên Mạch đã che trước mặt hắn.

Hắn giương mắt, thấy một cái bóng đen đâm đầu đánh tới, kiếm quang loè loè, đâm vào ngực thiên mạch. Máu đỏ tươi bắn lên y phục của hắn.

Hắc y nhân thấy đã quá trễ để hạ thủ, mạnh mẽ thu hồi bảo kiếm. Lúc hẳn rút kiếm ra, máu phun ra càng nhiều, từng tia máu ấm áp bắn vào trên mặt hắn.

Khoé miệng Thiên Mạch nhếch lên, cười thê lương "Vương gia, vì ngươi mà chết, ta không hối hận." Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nước mắt rơi vào mu bàn tay của hắn. Đôi mắt xinh đẹp nhẹ nhàng khép lại, yên lặng mà bình yên, giống như là đang say ngủ. Tất cả mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, Tần Mộ Phong còn chưa có phục hồi tinh thần nhưng hai bàn tay run rẩy của hắn nhanh chóng ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, đồng thời phi thân chạy về phòng ngủ