Vương Phi Thất Sủng

Chương 62: Cộng tuý nhất mộng (2)




Nếu Hàm Thúy là Dạ cơ thì chuyện của Xảo Xảo là như thế nào? Nàng là nha hoàn của Thải Y và Thải Hà, chẳng nhẽ Xảo Xảo là do Hàm Thúy an bài bên cạnh các nàng. Không đúng, tình báo của Thiên Cơ các có nói Xảo Xảo theo bên người Thải Hà đã 10 năm, không có khả năng là người của Hàm Thuý.

Nếu như Hàm Thuý thực sự là Dạ cơ thì nàng ta có dễ dàng bị giết như vậy không? Dạ cơ là Nam Việt đệ nhất tử sĩ, võ công hay tài trí đều hơn người, sợ rằng sẽ không dễ đối phó như vậy.

Nếu nàng đoán không sai, Hàm Thúy chỉ là kẻ chết thay, tuy nàng không biết trong đó có bí ẩn gì, nhưng nàng có thể khẳng định Hàm Thúy không phải là Dạ cơ.

Thủ đoạn của Dạ cơ quả thực rất lợi hại, có thế coi là kỳ phùng địch thủ của nàng.

Bàn cờ này mới chỉ bắt đầu, khi chưa đến cuối ván, không ai có thể biết được kết cục sẽ như thế nào.

"Ha ha, Thiên Mạch, ngươi không phải đang đợi Tần Mộ Phong đó chứ?"

"Ta đợi ai có đến phiên ngươi quản sao?"

"Ta chỉ muốn hỏi Liễu tiểu thư, trước kia ngươi đã từng chờ đợi ai chưa?"

"Hừ, đây là ta muốn thâu tâm của hắn, ta sẽ không từ thủ đoạn để có được trái tim hắn."

"Ngươi đừng có chuyện gì cũng quy về nhiệm vụ chứ, ngươi đang nghĩ cái gì chẳng nhẽ ta không còn rõ sao?"

"Nói chuyện với ngươi thật nhàm chán."

"Có người tới, ta không nhiều lời với ngươi nữa, bái bai."

Phi Dương đi đến trước mặt Thiên Mạch rồi ngồi xuống, cúi đầu "Liễu cô nương, Dạ cơ đã chết."

Đôi mắt Thiên Mạch nhìn chằm chằm thức ăn đã lạnh ngắt ở trên mặt bàn "Ngươi tin Hàm Thuý là Dạ cơ sao?"

"Liễu cô nương có ý gì?" Phi Dương ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Thiên Mạch.

Thiên Mạch cười lạnh một tiếng "Phi Dương đại ca, nếu Hàm Thuý là Dạ cơ, ta sẽ đem vị trí đại nội đệ nhất mật thám này tặng cho ngươi."

Phi Dương trầm tư một lúc, kiên định nói "Ngụy trang"

"Đúng vậy, Võ công của hàm thuý kém như vậy, ngươi tin nàng là Dạ cơ sao?" Với võ công của Hàm Thuý thì chỉ được xếp vào loại cao thủ hạng ba. Dạ cơ là Nam Việt đệ nhất tủ sĩ, võ công tuyệt đối không có khả năng kém như vậy. Hơn nữa chiêu thức võ công của Hàm Thúy rất khác với Xảo Xảo, Hắc y nhân cùng nàng giao thủ trên nóc nhà kia mới thực sự là Dạ cơ.

Về phần Hàm Thuý, đúng là đã từng ám sát nàng, nhưng lại bị Y Tiểu Lục ngốc nghếch kia đuổi đi. Chiêu thức của bọn họ giống nhau như đúc, phương thức ra tay cũng như nhau.

Phi Dương lắc đầu "Lúc Hàm Thúy tiến vào Vương phủ chỉ đi có một mình, ta vừa ròi dã thẩm tra những kẻ bên cạnh nàng, cũng không có điểm nào nghi vấn."

Ngón tay Thiên Mạch gõ vài cái trên bàn, đôi mày nhíu lại "Ta hoài nghi Thải Y, ta đa để cho Thanh Loan giám thị nhất cử nhất động của nàng, ngươi cũng nên chú ý đến nàng." Sự mê luyến của Tần Mộ Phong dối với Thải Hà nàng rất rõ, muốn hắn hoài nghi Thải Hà? Đó là chuyện không thể.

Thanh Loan là người của Tuyết Nhạn? Cái này nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.

"Ta đã rõ." Từ lúc Xảo Xảo ám sát Liễu Thiên Mạch, hắn đã hoài nghi Thải Y. Hơn nữa nếu ngay cả Tuyết Nhạn cũng hoài nghi thì Thải Y tám chín phần là có vấn đề.

"Từng có một Hắc y nhân muốn ám sát ta, ta đã suy nghĩ cẩn thận và thấy rằng người đó là Hàm Thuý, vô luận là võ công hay ngữ khí đều không mấy sai biệt." Liễu Thiên Mạch nằm mơ cũng không nghĩ tới người nửa đêm muốn ám sát nàng, vô tình khiến cho nàng và Y Tiểu Lục kết thành tỷ muội lại chính là Hàm Thuý. Nàng từng hoài nghi Thải Y, nhưng chưa từng hoài nghi Hàm Thúy. Nếu hôm nay không phải thân phận của Hàm Thuý bị bại lộ thì Liễu Thiên Mạch sợ rằng sẽ vĩnh viễn không biết người muốn ám sát nàng là ai.

Phi Dương rơi vào trầm mặc, cũng không có trả lời.

"Trả cho ta." Thiên Mạch ngẩng đầu nhìn hắn, mở lòng bàn tay đưa ra.

"Phi Dương không biết thân phận của Tuyết Nhạn cô nương, đã đắc tội." Phi Dương đem ngân tuyết kiếm để vào trong tay nàng. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Thiên Mạch nắm chặt chuôi kiếm, đứng đậy đi ra ngoài "Phi Dương đại ca, ngươi quá khách khí rồi." Trở về phòng, nàng ôm lấy cây đàn tranh cổ, để thanh kiếm vào cái rãnh phía sau cây đàn.

Thiên Mạch giỏi dùng kiếm, "Vụ Lý Hoa" chỉ là vật phòng thân. Lần này người nàng đối phó là Dạ cơ nên nàng không thể không đem binh khí giấu bên người.

Lúc nàng trở lại phòng khách vẫn chỉ thấy một mình Phi Dương ngồi ở đó.

Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, Phi dương ngẩng đầu lên, liếc nhìn nàng "Liễu cô nương, ta phân phó hạ nhân hâm nóng thức ăn, không cần chờ Vương gia."

"Thật là lạnh a, uống một chén rượu cho ấm người nghen." Nàng giống như đang than nhẹ hoặc là đang nói với chính mình.

Phi Dương yên lặng gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.

Rất nhanh đã có người mang thức ăn ra ngoài, sau đó đem rượu ngon đưa lên.

Thiên Mạch rót một chén, ngửa đầu uống cạn. Nàng đùa nghịch chén rượu trong tay, thản nhiên nói "Phi Dương đại ca, ngươi cảm thấy Vương gia là loại người nào?" Bọn họ là "vợ chồng" nhưng cho tới bây giờ nàng vẫn không biết được hắn đang suy nghĩ cái gì, cúng không thực sự hiểu rõ nam nhân này.

Phi Dương có chút do dự, cẩn thận nói "Vương gia...rất khổ."

Thiên Mạch chống tay lên bàn, trong con ngươi hiện lên một tia nghi hoặc "Hắn là một nam nhân thâm trầm, ta vĩnh viễn không thể nhìn thấu hắn."

Phi Dương than nhẹ một tiếng "Theo Vương gia đã nhiều năm, ngay cả ta cũng không hiểu được hắn. Hắn dường như có rất nhiều tâm sự, có rất nhiều chuyện không thể nói ra. Hắn không nói cho ta, cũng không nói cho Hoắc tướng quân, lại càng không nói cho Hoàng thượng." Phi Dương cười khổ "Hắn có tâm sự gì, rốt cuộc cũng không có ai biết."

Thiên Mạch ngước đôi mắt mơ hồ nhìn lên nóc nhà "Một nữ nhân có một câu chuyện xưa cùng với một nam nhân chất chứa đầy tâm sự, hai người họ ở chung với nhau thì sẽ thế nào?"

Phi Dương lắc đầu, hắn hoàn toàn không hiểu nàng đang nói cái gì.

"Tiếng bước chân a, Vương gia đã trở lại." Thiên Mạch khẽ cười, lập tức ngồi ngay ngắn, cái miệng nhỏ nhắn uống một hớp rượu ngon.

Không hổ danh là đại nội đệ nhất mật thám, võ công cao đến đáng sợ.

"Có thể cùng Tuyết Nhạn đối ẩm là vinh hạnh của Phi Dương." Phi Dương nâng chén rượu lên "Ta kính ngươi một chén."

Thiên Mạch chạm cốc hắn "Có cơ hội lại uống tiếp."

Phi Dương uống một hơi cạn sạch chén rượu "Cáo từ."

"Gặp lại."

Phi Dương đi ra ngoài không lâu thì Tần Mộ Phong bước vào. Hắn đứng ở cửa, nhìn bóng lưng Thiên Mạch, thân thể không hề nhúc nhích.

Thiên Mạch cố ý làm như không biết, khoé miệng nhếch lên, cừơi như không cười. Hắn đang làm cái gì? Rõ ràng đã quay lại, tại sao lại không tiến đến?

Nàng quay đầu, bình tĩnh nhìn thẳng vào Tần Mộ Phong "Vương gia, ngươi đã trở lại?"

"Ngươi tại sao lại biết ta đã trở lại?" Tần Mộ Phong đi vào, có vẻ đã rất mệt mỏi.

Nàng đứng lên, đến bên cạnh dìu hắn ngồi xuống "Ta nghe được tiếng bước chân."

Đôi mắt mệt mỏi của Tần Mộ Phong liếc nhìn bầu rượu để trên bàn "Ngươi đang uống rượu?"

"Làm ấm người." Thiên Mạch chủ động rót cho Tần Mộ Phong một chén rượu nóng.

Tần Mộ Phong nhấc cái chén tinh sảo lên, ung dung cười nói "Ta vừa rồi đáp ứng cùng ngươi uống rượu."

Thiên Mạch cũng rót cho mình một chén "Ta cũng uống một chén."

Thiên Mạch uống xong, phát hiện Tần Mộ Phong cứ uống xong một chén lại rót tiếp một chén.

Thiên Mạch trợn mắt há mồm nhìn hắn dã uống rất nhiều chén rượu.

Thiên Mạch cuối cùng cũng phải lên tiếng "Vương gia, tâm tình của ngươi không tốt sao?" Lần trước ở Tuý Yên lâu, hắn cũng như vậy chuốc say chính mình.

Tần Mộ Phong cười thê lương "Cứ coi là thế đi."

"Rượu nhiều hại thân." Thật ra nàng cũng muốn chuốc say chính mình.

"Say một hồi cũng không có gì là xấu, ngươi nói có đúng không?"

Liễu Thiên Mạch không trả lời, lặng lẽ rót rượu cho hắn.

Một chén lại một chén, tửu lượng của Tần Mộ Phong cho dù tốt đến mấy cũng không thể không say.

"Thiến nhi, ngươi cho rằng Thải Hà là loại người như thế nào?"

"Ah?" Thiên Mạch cúi đầu rót rượu.

hắn nheo mắt, thống khổ nói "Ta thật sự không muốn hoài nghi sự trong sạch của nàng nhưng ta không thể không nghi ngờ. Hàm Thúy không phải là Dạ cơ, tuyệt đối không phải. Võ công của Dạ cơ sao có thể kém như vậy, cho dù trên người Hàm Thúy có lệnh bài nhưng nàng ấy vẫn không phải. Tuyết Nhạn hoài nghi Thải Y, kỳ thực ta cũng hoài nghi. Dưới tay Nam Hận Thiên có hai tử sĩ là Dạ cơ và Nguyệt cơ. Nghe đồn các nàng là tỷ muội, Thải Y và Thải Hà cũng là tỷ muội, chẳng nhẽ Thải Hà chính là Nguyệt cơ sao?" Đôi mắt mơ hồ của Tần Mộ Phong nhìn vào Thiên Mạch "Ngươi nói Thải Hà có phải là Nguyệt cơ không? Nếu Thải Y là Dạ cơ, Thải Hà nhất định là Nguyệt cơ, nhât định."

Thiên Mạch lãnh đạm nhin vào mắt Tần Mộ Phong "Vương gia, ngươi thực sự rất yêu Thải Hà sao?"

Tần Mộ Phong lắc đầu, mơ màng nói "Không biết, ta không xác định được."

Thiên Mạch hừ lạnh một tiếng "Tiếp tục yêu đi." Nàng không hề chú ý trong lời nói của nàng mang theo mùi dấm chua.

"Thiến nhi, tại sao ngươi không uống?" Tần Mộ Phong nheo mắt, cẩn thận đánh giá Thiên Mạch, trong cơn say, đột nhiên hắn xua xua tay "Không đúng, ngươi là Thiên Mạch, không phải Thiến nhi."

Thiên Mạch giật mình, khuôn mặt lùi về phía sau, đưa tay chỉ vào mũi mình "Ta là Liễu Thiến, ngươi nhìn cho rõ." Nàng đúng là Thiên Mạch nhưng nàng bây giờ đang mang gương mặt của Liễu Thiến, chẳng nhẽ hắn vì quá say mà hoa mắt?

"Ta thấy rất rõ ràng, ngươi là Thiên Mạch." Trong mắt hắn, nàng đúng là Thiên Mạch. Hắn bắt lấy tay Thiên Mạch "Ngươi là thiếp của ta, vĩnh viễn là của ta."

Đôi mi thanh tú của Thiên Mạch khẽ nhíu lại, bất đắc dĩ nói "Thiếp? Ngươi cho rằng Liễu Thiên Mạch nguyện ý làm thiếp của ngươi sao?" Nàng - Liễu Thiên Mạch chẳng nhẽ chỉ có thể làm thiếp thôi sao?

Tần Mộ Phong cọ xát vào người Thiên Mạch, tham lam hít lấy mùi hương trên thân thể nàng "Thiên Mạch, ngươi là của ta."

Thiên Mạch ngăn Tần Mộ Phong lại, hai tay để trên ngực hắn "Ngươi bảo ta là gì?" Nàng rõ ràng là Liễu Thiến, Tần Mộ Phong như thế nào lại nhìn lầm.

Tần Mộ Phong ôm chặt lấy eo của nàng, cắn lên cái cổ trắng như tuyết của nàng "Nương tử."

Trái tim Thiên Mạch bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nàng không dám tin vào lỗ tai của mình, giọng nói tràn đầy kinh ngạc "Ngươi bảo ta là gì?" Hắn gọi nàng....là "nương tử"? Tai của nàng chắc không có vấn đề chứ?

"Có gì không đúng sao?" Hắn tiếp tục nhấm nháp "mỹ vị".

Thiên Mạch hoảng sợ, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Trong con ngươi ngoại trừ sự kinh ngạc còn có một ý cười yếu ớt.

"Thiên Mạch..." Hắn thì thầm.

"Mộ Phong, nếu đây không phải là lời nói trong lúc say rượu của ngươi thì thật tốt biết bao."

"Lời ta nói đều là sự thật."

"Lúc hừng đông, ngươi nhất định sẽ quên. Nếu không quên, ngươi sẽ hối hận."

"Sẽ không, ta vĩnh viễn cũng không hối hận."

"Ta cũng say rồi sao? Nếu không say như thế nào lại nghe được những lời này?"

"A, ngươi cùng ta đồng thời say."

Tần Mộ phong cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.

Tuyết, không ngừng rơi xuống. Đêm, càng dài hơn. Hai trái tim cô đơn, lại càng thêm gần sát