Vương Phi Thất Sủng

Chương 51: Vô tranh sơn trang (3)




Thiên Mạch kéo quần áo Bạch Mạn Điệp, kiên định nói "Không nên, ta muốn tự mình báo thù."

Bạch Mạn Điệp sau khi trải qua kinh ngạc, vỗ vỗ ngực "Không thành vấn đề, ta thu ngươi làm đồ đệ, một ngày nào đó, ngươi sẽ lấy lại công đạo cho mẹ con các ngươi."

Tiểu Thiên Mạch thấy thế lập tức quỳ trên đất dập đầu "Sư phó tại thượng, xin nhận của đồ nhi một lạy." Lúc ấy nàng cũng không rõ bái sư có ý nghĩa gì, nàng chỉ chiếu theo tình cảnh tương tự mà nàng từng thấy để bắt chước mà thôi.

Bạch Mạn Điệp đem tiểu Thiên Mạch mang về nhà, chánh thức thu nàng làm đệ tử.

Bạch Mạn Điệp có ba vị muội muội kết bái, ba vị nữ tử kia thấy Liễu Thiên Mạch thân thế đáng thương cũng thu nàng làm đồ đệ.

nhà của Bạch Mạn Điệp là Vô Tranh sơn trang. Vô Tranh sơn trang có ý là không tranh chấp với đời.

Bốn vị sư phó cùng sư trượng của nàng đều là những nhân vật danh chấn giang hồ. Sau lại thấy mệt mỏi vì việc tranh đấu trên giang hồ nên đã kiến tạo ra một toà Vô Tranh sơn trang, từ đây về sau thoái ẩn giang hồ, không màng thế sự.

Đại sư phó Bạch Mạn Điệp, khinh công tuyệt đỉnh, kiếm thuật vô song, trên đời ít ai sánh kịp, từng được thiên hạ khen ngợi là thiên hạ đệ nhất kiếm.

Đại sư trượng võ công xuất thần nhập hóa, được người trong võ lâm công nhận là thiên hạ đệ nhất cao thủ. Đại sư trượng là thiên hạ đệ nhất cao thủ, cũng là thiên hạ đệ nhất phi tặc, bản lĩnh thâu vật thiên hạ vô song. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Nhị sư phó Diệp Lăng Tương tinh thông thuật dịch dung, có thể thiến biến vạn hoá, được võ lâm xưng là thiên hạ đệ nhất xảo thủ.

Nhị sư trượng Lãnh Tuyệt Cuồng tính cách rất lạnh lùng, lấy giết người làm sự nghiệp, từ khi bắt đầu xuất đạo đến giờ chưa từng thất thủ, không hề thẹn với danh hiệu thiên hạ đệ nhất sát thủ.

Tam sư phó Thuỷ Tịch Linh một thân dụng độc, bản lĩnh vo song, trên đời không có loại độc nào nàng không giải được. Nàng sử dụng một thân bản lĩnh dùng độc cứu vô số người. Đương nhiên người cầu nàng giải độc phải cống nộp 1000 lượng hoàng kim, cho dù thiếu một cắc, nàng cũng có thể trơ mắt nhìn người cầu nàng giải độc bị độc phát mà chết ngay trước mặt, người trong giang hồ xưng thiên hạ đệ nhất độc y.

Tam sư trượng Quân Tuỳ Phong là các chủ của võ lâm đệ nhất đại bang Thiên Cơ các, hắn võ công cao cường, tuấn mỹ vô song, được xưng là võ lâm đệ nhất mỹ nam.

Tứ sư phó Vân Thanh Thanh bác học đa tài, dùng tài nghệ đánh bại 68 vị giang hồ nữ tử, được người trong giang hồ khen ngợi là nữ nhân tài ba nhất thiên hạ.

Tứ sư trượng Đoạn Tiêu sở học rất nhiều, tài trí cùng võ công đều là siêu nhân nhất đẳng, từng là chí tôn võ lâm, chánh thức là võ lâm đệ nhất nhân.

Dưới sự dạy dỗ của tám vị cao nhân, Thiên Mạch học được rất nhiều. Võ công, thuật dịch dung, y thuật, độc thuật, thi thư, âm luật. Tám vị đều có bản lãnh của thiên hạ đệ nhất nhân, nàng mỗi thứ đều học được một chút. Cũng không phải tất cả các dạng đều tinh thông, chỉ có thể coi là biết mà thôi. Thứ nàng tinh tường nhất chính là khinh công cùng kỹ thuật trộm đồ. Đại sư phó là một người phụ nữ không thích sự bình lặng, tiền của nàng nhiều đến nỗi có thể xây được một toà kim ốc nhưng mà nàng lại thích đi ăn trộm. Thiên Mạch sống ở Vô Tranh sơn trang tám năm, trong tám năm đó, nàng mang theo Thiên Mạch đi trộm khăp thiên hạ, Thiên Mạch vì thế mới luyện được một thân khinh công và kỹ thuật thâu đạo mà không ai có thể sánh nổi.

Chuẩn xác mà nói Đại sư phó và Tứ sư phó đến từ tương lai mấy ngàn năm sau, bởi vì nguyên nhân đặc thù nên linh hồn các nàng xuyên qua thời không, mượn thân thể của người khác để sống.

Cuộc sống ở thế giới của bọn họ khác với thế giới này nhiều lắm, ngôn từ cử chỉ của các nàng đều mới lạ và quái dị, những ý tưởng của bọn họ đều rất kỳ lạ.

Ở Vô Tranh sơn trang tám năm, Thiên Mạch học được rất rất nhiều thứ, mỗi thứ nàng được học đều là những thứ mà người khác ít có cơ hội học.

Vô Tranh sơn trang là thần thoại của võ lâm, là võ lâm đệ nhất đại danh. Đối với Thiên Mạch Vô Tranh sơn trang là nhà của nàng, là một nơi không hề có tranh chấp.

Vô Tranh sơn trang là gia đình duy nhất của nàng

Ban đêm không có ánh trăng, loạn táng cương chìm trong bóng đen mù mịt, âm trầm đáng sợ. Gió lạnh gào thét thê lương, giống như trận trận tiếng kêu rên rỉ bi ai.

Trong bóng đêm hình như có một chút ánh sáng. Sâu trong cỏ dại có hai nam nhân đang ngồi đối diện nhau.

Tần Mộ Phong bỏ thêm củi vào đống lửa, ánh sáng toả ra bốn phía "Hắn không phải là gạt ta đó chứ? Tại sao ngay cái bóng cũng không thấy?"

Hoắc Thiên bình tĩnh, trong ánh mắt đã xuất hiện một tia lo lắng "Ngươi không cần lo lắng,Thiên Mạch sẽ không có việc gì đâu. Theo như ngươi nói Diêm Môn môn chủ là chánh nhân quân tử, hắn sẽ không làm khó Thiên Mạch, mục đích của hắn là dụ ngươi đến đây."

Tần Mộ Phong khẩu khí rất phiền não "Ta biết, chỉ là...hắn tại sao không có xuất hiện, đã nửa ngày rồi."

Hoắc Thiên nhìn đống lửa, cười khổ "Trừ bỏ chờ ở nơi này chúng ta còn có thể làm gì?"

Tần Mộ Phong giận dữ đứng lên "Ta không đợi nữa." Nếu đợi thêm lát nữa chắc hắn phát diên mất.

"Ngươi không đợi." Hoắc Thiên nói tiếp "Thiên Mạch làm sao bây giờ?"

"Ta...không thèm để ý đến đàn bà kia, để cho nàng tự sanh tự diệt." Tần Mộ Phong vốn muốn nói mình sẽ tự đi tìm nhưng lời đã đến miệng rồi mà hết lần này đến lần khác đều nói không được.

Trong bóng tối truyền đến một tiếng cười lạnh châm chọc "Hừ, Bình Nam Vương quả nhiên rất vô tình." Nương theo tiếng gió lạnh thê lương, thanh âm kia lạnh đến tận xương.

Tần Mộ Phong định thần, toàn thân cảnh giác. Hắc y nữ tử này có thể thần không biết quỷ không hay mà tới gần bọn họ, nữ tử này võ công thâm hậu không lường được. Nàng là ai? Tại sao lại ở chỗ này?

"Ai?" Hoắc Thiên đứng lên, xem xét chung quanh.

"Đưa tin" Liễu Thiên Mạch một thân y phục dạ hành, diện sa che mặt, từ trong bóng tối đi ra, dần dần lộ ra trước ánh sáng.

Tần Mộ Phong rất nhanh tỉnh táo lại "Ngươi là người của Diêm Môn?"

"Dưới sự uỷ thác của người đàn bà ngốc kia đưa cho ngươi một phong thư." Thiên Mạch từ trên lưng gỡ xuống một phong thư, vận nội lực làm ám khí đưa đến chỗ Tần Mộ Phong.

Tần Mộ Phong rất tỉnh táo, nếu bọn họ không phải đối thủ thì nàng sẽ đánh giá hắn rất cao. Đáng tiếc giữa bọn họ đã phát sinh rất nhiều chuyện, nàng đối với hắn chỉ có căm ghét.

Tần Mộ Phong tay mắt lanh lẹ, dùng hai ngón tay đón lấy phong thư "Đa tạ cô nương."

Thiên Mạch liếc Tần Mộ Phong, khinh miệt nói "Cám ơn cái gì, ngươi không xứng cùng bổn cô nương nói chuyện. Môn chủ bảo ta nói cho ngươi, hắn khinh thường dùng cách bỉ ổi này giết ngươi, lần này tạm thời buông tha cho ngươi."

Ánh mắt Hoắc Thiên gắt gao nhìn vào Thiên Mạch "Thiên Mạch đâu?" Hắn quan tâm nhất chính là sự an nguy của Thiên Mạch.

"Yên tâm, nàng không có việc gì." A, quan tâm nàng nhất vẫn là Hoắc Thiên, là một người ngoài, còn "trượng phu" của nàng thì coi nàng như không khí.

"Cáo từ" Thiên Mạch xoay người, trong mắt tràn đầy sát khí. Nàng nắm chặt tay, khống chế lửa giận của bản thân, sợ mình không thể khống chế tâm tình của bản thân mà giận dữ giết Tần Mộ Phong.

Tần Mộ Phong vô tình, nàng đã hoàn toàn thấy được.

Tần Mộ Phong nghi ngờ liếc nhìn Thiên Mạch, mở phong thư.

[ Ta lạnh lùng không có nghĩa là ta không có tâm tình. Ta ngoan ngoãn phục tùng không có nghĩa là ta dễ bị khi dễ. Tần Mộ Phong, ngươi không cần lo lắng, ta bây giờ rất an toàn, Diêm Môn môn chủ không có làm khó ta. Ta bây giờ tốt lắm, chính là, ta không nghĩ sẽ về Vương phủ. Vợ chồng cãi nhau có thể về nhà cha mẹ, ta cũng có thể. Ta không có nương gia, là một người bằng hữu thu nhận ta. Ta tạm thời rời đi, để lại cho ngươi sự thanh tịnh. Ngươi muốn chơi bời gì thì cứ chơi, ta không xen vào, cũng không muốn quản. Chúc ngươi vĩnh viễn hưởng phúc, sớm ngày kệt sức mà chết----Liễu Thiên Mạch kính thư.]

Đọc xong bức thư của Liễu Thiên Mạch, Tần Mộ Phong giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, bừng bừng lửa giận "Đàn bà kia...cư nhiên dám nguyền rủa ta." Đàn bà kia quả thực rất to gan.

Hoắc Thiên lườm hắn một cái "Ngươi xứng đáng bị như thế." Hắn vẫn biết Thiên Mạch không có nhu nhược như bề ngoài.

Sau khi ăn cơm tối, Thiên Mạch ăn chút đồ ngọt, nằm ở trên giường đọc sách. Nàng biết sau khi ăn xong mà ăn đồ ngọt là không tốt nhưng lại không khống chế được bản thân.