Vương Phi Thất Sủng

Chương 39: Dốc sức cứu nguy




Những giọt mưa vô tình quật vào người Thiên Mạch, nàng dìu Tần Mộ Phong đang hôn mê bất tỉnh, nặng nề bước đi trong mưa gió. Toàn thân áo trắng sũng nước mưa, ôm sát vào thân thể mềm mại. Mái tóc cũng ướt nhẹp bết lại từng lọn từng lọn, dính chặt trên lưng.

Nước mưa chảy dài từ trán xuống mặt, mắt nàng chỉ có thể mở ti hí, thỉnh thoảng đưa tay vuốt nước mưa trên mặt. Mưa không ngừng từ đỉnh đầu trút xuống, nàng không ngừng vuốt nước mưa trên mặt, trông thật thảm hại.

Cơn mưa tầm tã tựa như một tấm màn thật dày, che khuất tầm mắt của nàng. Nàng chẳng còn nhìn thấy được phương hướng, chỉ có thể dựa vào cảm giác tiến về phía trước.

Dựa vào cảm giác, Thiên Mạch tìm được một cái miếu thành hoàng bị bỏ hoang để đụt mưa.

Nàng đỡ Tần Mộ Phong bước vào trong, toàn thân đã không còn chút sức lực, mới vừa bước đến ngưỡng cửa, nàng liền lảo đảo, cả hai cùng ngã nhào xuống đất.

Tần Mộ Phong ngã xuống trước, Thiên Mạch thân mình mềm nhũn, cũng bị kéo ngã xuống theo, cả người nằm đè trên mình hắn, đầu vùi vào ngực hắn, tư thế vô cùng ám muội.

Thiên Mạch ngẩng đầu lên, vẫn nằm nguyên trên ngực hắn, trên gương mặt tái nhợt hiện lên một vầng đỏ nhàn nhạt. Ánh mắt nàng dừng lại lên khuôn mặt Tần Mộ Phong, nàng lẳng lặng nhìn hắn chằm chằm, chậm rãi khép mắt lại. Trên mặt nàng vẫn giữ nguyên vẻ lãnh đạm, nhưng trong mắt lại thoáng chút ngượng ngùng.

Hắn là một người đàn ông cực kỳ xuất sắc.

Mũi thẳng, môi mím chặt, trán đầy, vô cùng cá tính.

Trên gương mặt tuấn dật, có một chút ôn nhu, nhưng lại không mất đi nét tiêu sái. Tựa như đang cười cợt thế gian, lại vừa giống như nếm trải mọi bể dâu. Nhớ tới đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn, nụ cười cô độc của hắn, Thiên Mạch không khỏi quặn lòng. Bọn họ rất giống nhau, từng có quá khứ, có những vết sẹo, đã quen ngụy trang bản thân, đem con người thật của mình giấu kín bên trong. Cái mà thế nhân có thể trông thấy, chỉ là một thể xác không có linh hồn.

Trong biển người mênh mông, bọn họ có thể gặp được nhau, vướng vào vô số gút mắt, phải chăng đó một loại duyên phận?

Chính bởi xuất thân đã tạo nên một Liễu Thiên Mạch của ngày hôm nay.

Tần Mộ Phong xuất thân hoàng gia, từ lúc được sinh ra, đã nắm quyền lực chí cao vô thượng. Tuy sinh trong hoàng gia, nhưng lại có một gia đình ấm áp hòa thuận. Cha mẹ đối với hắn sủng ái có thừa, huynh trưởng đối đãi hắn như thủ túc. Cái cần có, hắn đều có. Đáng lẽ hắn phải là người may mắn nhất trên đời, không phải sao?

Nàng rất ngạc nhiên, rốt cuộc hắn là người như thế nào? Rốt cuộc trong lòng hắn cất giấu những gì? Câu chuyện đằng sau hắn là gì?

Trong cơn mê Tần Mộ Phong hừ nhẹ một tiếng, Thiên Mạch mới nhớ ra trên lưng hắn có vết thương, vội lật người hắn lại.

Năm mũi tên ngắn (đoản tiễn) đâm sâu vào da thịt Tần Mộ Phong, vết máu tụ chung quanh đen thẫm. Do bị nàng đè lên, đoản tiễn càng đâm vào sâu thêm, thậm chí còn có ít máu tươi rỉ ra ngoài.

Thiên Mạch xé rộng chỗ hắn bị thương, tay nắm chặt đoản tiễn. Nàng vốn có thể rút ra gọn gàng, nhưng chỉ là không ra tayđược. Tay nắm đoản tiễn khẽ run rẩy, Thiên Mạch hít một hơi thật sâu, rút được hai mũi tên ra. Bị cơn đau kích thích, Tần Mộ Phong trong cơn mê rên lên đau đớn. Thiên Mạch hô hấp càng thêm dồn dập, cố hết sức trấn tĩnh rút ra hết ba cây tên còn lại.

Tần Mộ Phong mí mắt khẽ giật, môi mím lại thành một đường thẳng, tựa như đang chịu đựng một cơn đau đớn khủng khiếp.

Miệng vết thương chảy ra toàn máu đen, Thiên Mạch ngẩn người nhìn vết thương thật lâu, rồi mạnh mẽ khom người, hút máu độc trên vết thương của hắn.

Phun ra một ngụm rồi một ngụm máu đen ngòm, mồ hôi rịn đầy trên trán nàng. Liễu Thiên Mạch cũng không biết bản thân trong lúc vô ý đã nuốt phải máu của hắn.

Cuối cùng cũng hút hết máu độc ra, nàng dùng nước mưa rửa sạch vết thương, bôi lên một ít kim sang dược. Người ở giang hồ, chắc chắn phải mang kim sang dược bên mình.

Xử lý xong vết thương của Tần Mộ Phong, Thiên Mạch cảm thấy toàn thân vô lực, đầu váng mắt hoa, cơ hồ đứng không vững, nàng biết mình cũng đã trúng độc.

Thiên Mạch dùng một viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan, ngồi xếp bằng vận công điều tức. (điều hòa hơi thở)

Nàng rốt cuộc đang làm cái gì? Vì sao bất chấp nguy cơ trúng độc, hút độc cho hắn? Nàng càng ngày càng không hiểu nổi mình suy nghĩ cái gì, Thiên Mạch hôm nay không giống Thiên Mạch.

Có lẽ có người thường qua đêm ở nơi này, trong góc miếu đổ nát có xếp một đống củi. Thiên Mạch đặt Tần Mộ Phong nằm trên một lớp cỏ khô, rồi gom một ít củi nhóm lửa.

Nàng nghiêng đầu, vắt ráo nước trên tóc, rồi cởi áo khoác ngoài ra, móc vào nhánh cây hơ trên ngọn lửa.

"Thất Bộ Truy Hồn" là một loại độc rất bá đạo, chỉ cần trúng "Thất Bộ Truy Hồn", chất độc lập tức xâm nhập phế phủ (nội tạng). Thiên Mạch tuy rằng giúp hắn hút ra hết chất độc trên vết thương, nhưng độc trong cơ thể vẫn chưa được giải. Nếu không nhanh chóng giải độc, sẽ có thể để lại di chứng.

Nàng tháo đai lưng xuống, trải lên trên đất. Trong đai lưng lại có một lớp lót, trong lớp lót, một hàng ngân châm dài được xếp ngay ngắn.

Nàng cởi bỏ tất cả y phục Tần Mộ Phong, để cho phần thân trên của hắn trần trụi, rồi đâm từng cây ngân châm lên lưng hắn.

"Thất Bộ Truy Hồn" không có thuốc giải, biện pháp duy nhất là dùng ngân châm đẩy độc ra ngoài.

Y thuật của Thiên Mạch cũng không giỏi, nhưng nàng từ nhỏ học võ, đối với huyệt đạo trên người hiểu rõ như lòng bàn tay. Nên khi dùng ngân châm giải độc, cũng không phải là quá khó.

Dùng ngân châm để giải độc và để châm cứu về cơ bản là giống nhau, đem ngân châm đâm vào một huyệt vị nào đó trên cơ thể người bệnh, dùng thủ pháp giải độc xe kim, rút kim v.v., lực đạo, thời gian, vị trí, đều là mấu chốt. Mỗi lần châm kim, đều tổn hao rất nhiều khí lực.

Bộ ngân châm này là của Đại sư tỷ tặng nàng, để nàng tự cứu mình trong những thời khắc mấu chốt. Ba năm qua, nàng vẫn lấy ngân châm làm ám khí, chưa bao giờ dùng để chữa thương. Nàng rất ít bị thương, căn bản không dùng đến. Hành tẩu giang hồ, gặp người bị trọng thương hoặc trúng độc là khó tránh khỏi, nhưng nàng xưa nay chưa từng ra tay cứu ai. Tần Mộ Phong là người đầu tiên mà Thiên Mạch cứu.

Liễu Thiên Mạch mất hết bốn canh giờ, mới loại bỏ hết chất độc trong cơ thể Tần Mộ Phong.

Nàng xoay người, thêm củi vào đống lửa, ngồi cạnh đống lửa hong quần áo cho Tần Mộ Phong. Áo khoác của nàng thì đắp trên người hắn. Còn bản thân nàng, vẫn mặc nguyên bộ quần áo ướt sũng.

II

Nàng nhìn ngọn lửa đang nhảy múa tí tách, cả người thẩn thờ.

Nàng luôn tuân theo nguyên tắc "người không vì mình, trời tru đất diệt", chưa bao giờ để mình chịu ủy khuất. Vì sao bây giờ, nàng lại nghĩ cho Tần Mộ Phong trước? Bởi vì hắn bất chấp nguy hiểm cứu nàng chăng? Nàng không biết, ngay cả bản thân nàng, cũng thấy việc mình làm chẳng giống bình thường.

Nàng đã trúng độc, lại mệt mỏi suốt bốn canh giờ liền, Thiên Mạch gần như kiệt sức. Nàng bóp bóp trán, cố giữ cho mình tỉnh táo.

Quần áo Tần Mộ Phong hong khô xong, nàng cởi hết quần áo của mình, trên người chỉ khoác tạm chiếc áo ngoài. Ở trong ngôi miếu đổ nát này, có cởi hết quần áo nàng cũng không sợ. Dựa vào võ công của nàng, dư sức nghe được động tĩnh nội trong phạm vi một dặm, nếu có người, nàng sẽ biết.

Nàng mệt rồi, trải qua nửa ngày lăn lộn, nàng đã mệt đến kiệt sức.

Nàng ngồi bên cạnh Tần Mộ Phong, tay cầm quần áo của mình hơ hơ. Không biết từ lúc nào, nàng đã chìm vào giấc ngủ, toàn bộ thân thể ngã lên người hắn.

Thiên Mạch thể chất âm hàn, trời sinh sợ lạnh. Trong lúc mơ ngủ, nàng theo bản năng hướng đến nơi ấm áp, nép sát vào lòng Tần Mộ Phong.

Tần Mộ Phong đang say ngủ khẽ nghiêng người, ôm nàng kéo vào trong lòng. Một đôi vợ chồng trên danh nghĩa, lại có "thâm cừu đại hận", lần đầu tiên nằm gần nhau như thế.

Mưa vẫn rơi không ngừng, tiếng mưa rơi liên tục tí tách bên ngoài.

Lúc Tần Mộ Phong tỉnh lại, thì đã quá nửa đêm, đống lửa đã sắp tàn, chỉ còn ánh lửa yếu ớt le lói chút hơi tàn.

Tần Mộ Phong khẽ cử động cơ thể, lập tức cảm thấy trong lòng đang ôm giai nhân.

Chỉ cách một lớp áo mỏng manh, da thịt bọn họ ép vào nhau. Thân thể mềm mại của nàng, tỏa ra một hương thơm nhè nhẹ. Mùi hương kia cũng giống như con người nàng, như có như không, tự nhiên thuần khiết. Mùi hương rất nhẹ, nhưng lại chẳng có thứ son phấn nào sánh bằng.

Thiên Mạch khẽ nhúc nhích, càng tiến gần sát người hắn. Cùng với cử động của nàng, người nàng nhẹ nhàng cọ xát vào ngực hắn. Cơ thể Tần Mộ Phong liền phản ứng, trong thân thể tựa như có một ngọn lửa đang nhảy tán loạn.

Tần Mộ Phong rên rỉ vì đau, ôm nàng càng chặt, cách một lớp vải mỏng manh, hắn tựa hồ có thể cảm nhận được làn da trắng nõn mềm mại của nàng.

Mí mắt Thiên Mạch khẽ động đậy, ưm một tiếng. Tần Mộ Phong biết nàng sắp tỉnh lại, hắn nhất thời chân tay luống cuống, thân thể cứng đơ, chỉ dám ôm nàng hờ hờ.

Thiên Mạch mơ màng mở mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đang mê đắm của Tần Mộ Phong.

Nàng lẳng lặng nhìn hắn, không nói gì, cũng không nhúch nhích.

Tần Mộ Phong cảm thấy ngượng nghịu, mặt đỏ lên ám muội, "Nàng tỉnh rồi?"

"Ừ." Tần Mộ Phong mà cũng biết thẹn thùng? Thiên Mạch thấy hắn trẻ con như thế, đáy mắt thoáng một ý cười.

"Ơ, dậy thôi." Tần Mộ Phong giống như một tên ngốc.

Thiên Mạch khóe miệng cong lên, hiện ra một nụ cười mờ nhạt, "Được." Khi nàng mỉm cười, mỹ nhân trong thiên hạ mất hết nhan sắc. Tần Mộ Phong nhìn nụ cười của nàng, ngẩn cả người.

Thiên Mạch ngọ nguậy trong lòng hắn định ngồi dậy, sự ngọ nguậy của nàng, lại đánh thức dục vọng còn chưa kịp lắng xuống của hắn, hắn theo bản năng vòng tay ôm chặt lấy eo nàng, khiến nàng ngã nhào lên ngực hắn. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Thiên Mạch ngẩng đầu, bỗng dưng mặt ửng đỏ, "Làm gì vậy?" Bọn họ từng ba lần quan hệ xác thịt, nhưng Thiên Mạch lại hệt như một cô gái chưa hề biết gì, đối với chuyện nam nữ hoàn toàn xa lạ.

Tần Mộ Phong đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của nàng, rồi từ từ di chuyển xuống dưới. Tay đưa đến giữa eo nàng, hắn nhanh nhẹn cởi bỏ thắt lưng của nàng, những đường cong thon thả dưới lớp áo trắng mỏng như ẩn như hiện, vô cùng quyến rũ. Tần Mộ Phong giữ chặt eo nàng, đôi môi đặt trên cổ nàng, nhay nhay làn da trắng như tuyết của nàng.

Thiên Mạch bị sự nhiệt tình bất thình lình của hắn làm cho phát hoảng, giọng nói run run, "Vương gia, ngài làm gì vậy?"

"Đừng nói gì hết." Tần Mộ Phong cất giọng khàn khàn, càng thêm suồng sã.

Thiên Mạch môi run rẩy, bất lực túm lấy quần áo hắn.

Chiếc lưỡi nhỏ thơm tho khẽ lộ ra, tựa hồ đang dụ dỗ hắn. Tần Mộ Phong giữ chặt cằm nàng, hung hăng hôn lên bờ môi đỏ mọng mê người kia.

Hơi thở đầy nam tính của hắn vây lấy nàng, bàn tay nhỏ nhắn của Thiên Mạch níu chặt quần áo của hắng, ngực không ngừng phập phồng.

Tần Mộ Phong không còn kềm chế được đã đè Thiên Mạch dưới thân mình, mút chặt đôi môi thơm như hoa của nàng như một kẻ đói khát, đầu lưỡi bá đạo trong miệng nàng khuấy trộn giọt mật ngọt ngào.

Hơi thở hắn khiến nàng hoàn toàn mê muội, không còn kiểm soát được bản thân.

Lửa đã tàn. Nhưng tình cảm mãnh liệt giữa bọn họ, lại đủ để thiêu đốt tất cả mọi thứ