Vương Phi Thất Sủng: Quỷ Y Như Nguyệt

Chương 1: Xuyên qua




Tòa nội viện mang tên Thất vương phủ đèn lồng treo đỏ, khăn lụa rực trời. Tiếng nhạc, cười nói rôm ra không dứt. Mãi tối, mới cảm giác được sự yên tĩnh. Sâu trong nội viện, một điện phòng bằng gỗ thơm đắt tiền, bày biện xa xỉ, một thân hỉ phục đỏ tiến về tân phòng. Đêm tân hôn, Thất vương gia- Hoàng Phủ Hàn Thiên- không thèm mở khăn voan.  Tâm đã chết, linh hồn nàng được thay bằng một linh hồn hiện đại.

Nàng - Võ Như Nguyêt- một nữ hán tử tung hoành ngang dọc thế kỉ 21- đường đường là một con gái cưng của doanh nhân cực cựu thành đạt tập đoàn Võ thị giàu nhất nhì địa cầu, không hiểu vì duyên cớ gì trong lúc thí nghiệm một nguyên tố mà các học giả mới tìm ra, sơ xuất nổ bùm. Bởi thế linh mạng tiêu vong nhắm mắt liền chết. Theo gió linh hồn xuyên về một dị giới, nhập vào một nữ nhân vì tình mà chết cùng tên với nàng.

Lần nửa mở mắt, trọng sinh sống lại. Nguyên lai nàng cũng không ngờ nguyên chủ chỉ mới là một nha đầu 15t Lưu Nguyệt công chúa- Võ Như Nguyệt, ko được phụ hoàng sủng ái, đau khổ đi sang nước khác hòa thân. Hòa thân lần này bao nhiêu uất ức cũng phải nuốt trong lòng, nước xa sao cứu được lửa gần, hoàng tộc xa xôi sao che chở cho một công chúa đi hòa thân chứ.

- "" tắt tắt!! Một công chúa ngoại ko thương, cậu ko yêu. Bởi ông cha của mình bán đi hạnh phúc đi liên hôn chính trị.. Hazz đáng thương.."" Võ Như Nguyệt lầm bầm, lần nửa sờ soạng bản thân, tặc lưỡi tâm đắc:

-" hảo hảo" thân thể tốt đầy đặn, mặt dù mới 15t nhưg thân thể là một đại mĩ nử á nha.

Tiếng gần lại gương đồng ngắm khuôn mặt mờ ảo không rõ. Xuất sắc. Một khuôn mặt không thể quen hơn- như đúc khuôn mặt thời hiện đại của nàng."" ôi tuổi thanh xuân của ta lần nửa trở lại"""

Thấy hành động kì lạ của Võ Như Nguyệt, tì nữ hồi môn của nàng đầy nước mắt, khóc không thành tiếng..

-" Này, khóc? Mới sáng sớm a, ngươi đói bụng? Có phải hay ko.."

-"Nô tỳ, híc híc, công chúa..hic.. Sao lại thế này.. Người có phải quá đau buồn mà sinh bệnh hay không??"

-" Sinh bệnh?". Nàng lười biếng xoay người ngồi trên ghế, tiện tay lấy trái táo trên bàn,nhàm chán gặm:" Phi phi, ngươi mới có bệnh a"

-" nô  tỳ không có.. Công chúa người đừng quá đau buồn". Mộc Nhi thúc thíc trấn an, vẻ mặt thập phần lo lắng.

-"Ta ko đau buồn, này đừng quỳ mãi thế, đứng lên đi. Còn nửa.. Mộc nhi.. Ta ko sao, yên tâm". Nàng quơ quơ tay, lười nhác trả lời bước chân ra ngoài sân viện.

Dựa vào trí nhớ nguyên chủ, đại lục này gồm 7 nước hùng mạnh như nhau. Ứng đông tây nam bắc là Tây Hạ, Bắc Đọa, Nam Nhật, Đông Kinh. Ba quốc gia còn lại là Ngôn Sơn, Tọa Thần và mãnh đất màu mở dưới chân Bạch Vân quốc.

-" cố quốc là Tây Hạ, đây là Bạch Vân. Ta còn chưa đi đủ, vậy mà đã cá chậu chim lồng. Có phải hay ko cái bất công cuộc đời. A.a" Võ Như nguyệt ưởng ngực hét lớn. Chim trong vườn bay tán loạn cá dưới ao lặn sâu xuống. Hạ nhân đang làm việc, không buồn nhìn nàng bằng ánh mắt kì lạ.

-"Công chúa.. Cơ thể người có khó chịu?..". Mộc nhi kéo ống tay áo nàng nhìn quanh, lo lắng hỏi.

-"Ngươi có thật là nha hoàn tâm phúc cái cơ thể này hay ko. Hở chút nói ta bệnh..". Vừa nói, nàng cừa nhịp nhàng đung đưa theo xích đu treo trên cây đại thụ cuối viện. Võ Như Nguyệt một thân hoa phục, lụa mỏng nhiều tầng, theo mép áo điểm xiết những đóa hải đường li ti, nước chảy mây trôi bao quanh tay áo. Tóc cột một nửa bằng vải lụa đỏ, tùy ý xõa xuống dài quá eo. Tóc mai lưa thưa vài cọng chấm trán, cái môi đỏ mọng, đôi mắt tinh ranh đang híp lại, làn da tuyết trắng không tì vết. Người nhìn vào tựa thiên tiên, bất quá cái ý nghĩ cướp hết tài sản trong vương phủ, đốt trụi nơi này, cướp hết các mĩ nam để thành lập cái "hậu cung" rồi ngao du sơn thủy.. Thật làm hỏng hết cái thần thái tiểu bạch liên hoa a..

Ngồi ngốc tới trưa, bụng đã đánh trống le hét inh õi, phân phó Mộc nhi lấy đồ ăn. Bất quá nàng dậy đã trưa, lại nửa ngày lăng ngốc tiêu hóa cái thông tin không phải trong não mình qua mất bửa sáng. Võ Như Nguyệt dũi lưng trường dài nữa nằm trên bàn, chân tiêu sái nhịp nhịp thành tiếng. Đợi lâu không thấy Mộc nhi quay lại, nàng băng khoăn" chậc đói gần chết mà nha đầu này lại chậm như vậy". Nàng gọi nha hoàn khác dẫn đường đi tìm Mộc nhi. Viện nàng không lớn, nhưng hai chữ công chúa không phải là gối thêu hoa, nha hoàn trong viện có tới 4 người đỡ phải một chủ một tớ cô đơn quặng quẽ.

Dọc quanh hành lang uống lượn, cảnh vật bày trí xa xỉ, trăm hoa, trăm vật, núi giả, hồ sen, vân vân mây mây thì chắc đây là một cái vương gia có quyền thế trong triều.

Đi một đoạn, Võ Như Nguyệt nghe giọng nữ nhân quát:

-"Ả tiện tì, ai bảo ngươi tranh đồ ăn trưa của Trắc phi chúng ta". Kèm lời nó là hai tiếng bốp bốp vang lên. Một cảng bày ra trước mắt làm Võ Như Nguyệt thu tầm mắt lại. Nụ cười tiêu sái không còn, thay vài đó là ánh mắt băng lãnh nhìn đám nữ nhân chanh chua trước mặt. Trong sân viện đó, Mộc nhi quỳ, nước mắt dàn dụa, hai má đỏ ửng. Hai nô tỳ khác giữ chặt tay nàng, một nô tỳ nửa đánh người. Phía trước một nữ nhân xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy, một thân hoa phục lục y bắt mắt, tay cầm quạt tròn phe phầy ngồi trên bộ bàn ghế bạch thạch điêu khắc tinh tế. Sau lưng có một mama hầu hạ..

-" hảo hảo, người của ta các ngươi cũng dám đánh". Võ Như Nguyệt ánh mắt có chút trào phúng kèm tia phẩn nộ bước gần đến đó.

__________________________________________________________

Xong chap đầu ạ. Có ý kiến đóng góp thì mấy tình yêu cứ tự nhiên.

*biên tập*  hố ta đã đào không biết có ai muốn nhảy* lau lệ*

*tiểu nguyệt*ta nghĩ hố ngươi đào chưa sâu a..