Cuối cùng, Đoạn Nguyên
Lẫm vẫn để lại cho Tô Tuyền một nổi sợ hãi. Mặc dù chỉ là một đêm hoan
ái nhưng nói ra thì thật chất đây quả thật một cuộc so tranh, không ai
nhường ai.
Với người hoàn toàn không có kinh nghiệm như Tô Tuyền thì việc đối địch Đoạn Nguyên Lẫm là không thể nào, nàng nhanh chóng bị hắn đẩy ngả. Cục
diện bị hắn nắm chắc trong tay, nàng thua đến thê thảm.
Song, may mắn là nàng cùng hắn vẫn thuận lợi có được một đêm. Kế hoạch
cũng tính là đã thành công dù rằng khi hắn rời đi, vẫn cố ý “nhắc nhở”,
nói nàng bây giờ có muốn hối hận cũng không còn kịp nữa rồi. nàng tốt
nhất là nên can đảm gánh lấy trách nhiệm của mình đừng để đến lúc không
chịu nổi lại than trời trách đất.
Nàng vẫn là mặc kệ.
Hắn không đến cũng tốt. Hắn cho rằng nàng thật yêu thích hắn sao? Nếu
như không muốn hài tử đã mất của nàng được sinh ra thì ngay cả việc tiến cung nàng cũng không thèm nghĩ đến, chứ đừng nói đến hắn.*
Từ sau đêm đó, Đoạn Nguyên Lẫm làm đúng như lời hắn nói, ko một lần
xuất hiện nơi tẩm cung của Tô Tuyền, triệt để vắng vẻ nàng. Nhưng hắn
vẫn cho người âm thầm theo dõi động tĩnh của nàng như cũ, hắn muốn nhìn
xem nàng sẽ giở thủ đoạn gì để thay đổi tình huống này, làm cho hắn lần
nữa xuất hiện trong tẩm cung của nàng.
Hậu cung phi tần ai cũng muốn có được sự sủng ái của hắn, hắn biết rằng nàng cũng chẳng khác gì bọn họ. Bởi vậy không nhận ra đã một tháng nữa
trôi qua.
“Hoàng thượng, không biết hôm nay người sẽ đến chỗ vị nương nương nào nha?”
( Cái “Hoàng thượng” này cũng là theo nguyên bản của tác giả không biết
lúc sau có đổi thành Vương thượng nữa không thì không biết, nhưng để cho thuận tiện sau này Thanh sẽ chuyển hết sang Hoàng *thượng cho dễ đọc và đồng nhất. hj)
Trời vừa nhá nhem tối, vị công công chịu trách nhiệm hầu hạ Hoàng
thượng nghỉ ngơi bưng một khay nhỏ bên trong chứa rất nhiều thẻ bài, đi
vào Ngự thư phòng, bước đến bên cạnh Đoạn Nguyên Lẫm. Tất cả thẻ bài
được sắp xếp theo thứ tự nằm ngay ngắn chờ hắn lựa chọn. Trên mỗi thẻ
bài đều có khắc tên của một vị Phi Tần.
Đoạn Nguyên Lẫm nhìn qua một lượt, cau mày hỏi “Sao lại không thấy thẻ bài của Tô tần?”.
Hai vị công công Văn Chẩn, Nguyên Chẩn đang đứng một bên nghe hắn nói
cũng không khỏi vụng trộm nhìn về phía hắn. Bản thân hầu bên cạnh chủ tử nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên bọn hắn thấy chủ tử chủ động chú ý đến tình trạng của một vị phi tần trong hậu cung.
Viên công công nhất thời tâm trí trống rỗng, không nghỉ đến hắn đột
nhiên lại hỏi đến Tô Tuyền, vội vàng khom người đáp “ Tô tần nương nương mấy ngày này bất tiện nên mới không đưa thẻ bài lên thưa hoàng thượng.”
Theo quy củ, nếu nguyệt sự lại đến hay sinh bệnh không thể hầu hạ hoàng thượng thị tẩm, hoặc giả vừa được thị tẩm thì trong vòng mười ngày thẻ
bài của những vị phi tần này sẽ bị các vị công công đem bỏ ra ngoài,
nhường cơ hội cho những vị khác. Sau khi bọn hắn lọc cẩn thận rồi mới
dám trình lên cho hoàng thượng chọn.
“Chỉ có mấy ngày này thôi sao? Không phải đã kéo dài suốt một tháng rồi sao?” Đoạn Nguyên Lẫm cười lạnh “ Nàng thật sự là cả một tháng nay “bất tiện”, hay ngươi tự ý quyết định để nàng “bất tiện” cả một tháng?”*
“Thỉnh Hoàng thượng bớt giận.” Vị công công run sợ đến mức lập tức quỳ
xuống đất, vội vàng giải thích “ Cung nữ trong tẩm cung của Tô tần nương nương mỗi ngày đều có qua báo cáo, mà hôm nay quả thật đã đến báo rằng
Tô tần nương nương lại bất tiện, nô tài chỉ là xem tình hình mà làm việc chứ không hề có ý giấu gạt Hoàng thượng.”
“Mỗi ngày đều chạy đến báo cáo là bất tiện, lẽ nào ngươi lại không thấy có điều bất thường? Ngươi ngu xuẩn tin tưởng vậy sao?” Đoạn Nguyên Lẫm
tiếp tục lạnh lùng nhìn.
Nàng hiện đang giở trò gì chứ? Cố tình không để cho thái giám dâng thẻ
bài của mình. Việc duy nhất nàng có thể nghĩ làm cho hắn nhớ đến nàng là từ bỏ hắn. Vậy thì nàng sai rồi, nếu như không có một số việc hắn còn
chưa hiểu thì đã không phát hiện chuyện này, cũng sẽ đem nàng quên sạch.
Lẽ nào nàng thật sự cam tâm tình nguyện bị lạnh nhạt, vắng vẻ một mình ở trong hậu cung sống hết quảng đời còn lại, như lời nàng nói sao?
* * >
Đoạn Nguyên Lẫm nhăn mi, hồi tưởng lại, khi ấy nàng cười không phải
cười khiêu khích hắn mà nàng dự định thật sự sẽ như vậy. Chỉ là lúc đó
trực giác hắn lại cho rằng nàng lại có trù tính riêng, không nghĩ rằng
có một nữ nhân ngoài dự đoán không muốn được hắn sủng ái. Làm hắn phát
đoán sai tình hình.
“Nô tài... nô tài cho rằng, hậu cung vô vàn phi tần mỹ nữ, cho dù thiếu một Tô tần nương nương thì sẽ có nương nương khác muốn có cơ hội được
hầu hạ Hoàng thượng nên... không để ý đếnchuyện này.” Viên công công lắp bắp thừa nhận.
Hiển nhiên, vị công công này hiểu rõ luôn luôn “bất tiện” chắc hẳn là
có vấn đề. Mà hắn thật sự đã vì chuyện này mà đi đến tẩm cung của Tô tần muốn làm cho rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng Tô tần chỉ cười ôn như
nhìn hắn rồi đưa cho hắn không ít tiền nhờ hắn mắt nhắm mắt mở bỏ qua
cho. Mà hắn cũng đã nhận tiền nên cũng làm cho phù hợp không có hỏi
nhiều.
Kỳ thực không ít phi tần mỹ nữ đút lót cho hắn vì muốn có nhiều cơ hội
được thị tẩm hơn, nhờ hắn “chăm sóc” thẻ bài của các nàng một tí. Hắn sẽ đem thẻ bài của các nàng đặt nơi Hoàng thượng dễ chú ý đến nhất, còn
không thì ngay khi Hoàng thượng đang chọn lựa liền đưa ra vài chỉ điểm
nho nhỏ. Cho nên thói quen nhận hối lộ của hắn đã sớm hình thành. Nhưng
Tô tần cũng chính là người đầu tiên không cầu được coi trọng, chỉ cầu
Hoàng thượng xem nhẹ nàng. Bởi vậy mà hắn có ấn tượng sâu sắc với nàng.
Nếu biết Hoàng thượng chú ý đến thẻ bài của Tô tần từ trước, hắn cũng
không dám hành động lộ *liễu như vậy, bức quá hắn đem thẻ bài của Tô tần đặt ở một chỗ khuất, để tránh cho nàng bị Hoàng thượng chỉ điểm gọi đi
thị tẩm.
“Ngươi đang nghĩ cái gì? Hoàng cung là nơi ngươi làm chủ, hay Bản vương làm chủ, hả?” trong nháy mắt giọng của Đoạn Nguyên Lẫm trầm xuống.
Người này thật tự ý hành sự, hắn quên mất thân phận của hắn chỉ là một
nô tài thôi hay sao!
“Nô tài biết sai, thỉnh Hoàng thượng bớt giận, thỉnh Hoàng thượng bớt
giận...” biết rõ Hoàng thượng thực sự nổi giận, hắn liên tục dập đầu xin tha thứ, tận lực vãng hồi mọi chuyện.
Song hắn càng nói “bớt giận” Đoạn Nguyên Lẫm ngược lại càng cảm thấy
chán ghét hơn nữa, càng không muốn tiếp tục lại nghe *thấy thứ âm thanh
phiền phức, chướng tai này nữa “Nguyên Chẩn”.
“Hoàng thượng có phân phó gì ạ!” Nguyên Chẩn lập tức ngiêng người chờ lệnh.
“Bản vương không muốn thấy hắn lần nữa. Đổi một kẻ không tự ý lại đây.”
“Nô tài tuân mệnh.”
“Hoàng thượng xin người cho nô tài thêm một cơ hội sửa sai... Hoàng thượng, Hoàng thượng...”
Thị vệ bên ngoài ngự thư phòng nghe được lệnh của Nguyên Chẩn lập tức
tiến vào đem vị công công kia kéo ra ngoài. Không cho hắn cơ hội tiếp
tục làm phiền Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng thêm nổi giận. Văn Chẩn
cũng thức thời lui xuống.
Cho đến khi trong ngự thư phòng chỉ còn lại một mình Đoạn Nguyên Lẫm,
tay hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt rơi vào trầm tư, tự hắn đang suy xét ý đồ của Tô Tuyền.
Chẳng nhẽ nàng thật sự không cần sự sủng hạnh của hắn, không cầu không
tranh tình nguyện cứ như vậy bị hắn quên lãng đi sao? Nhưng nếu nàng
thật sự có loại suy nghĩ này vì sao một tháng trước nàng lại không từ
bất kì thủ đoạn nào cũng muốn hắn lưu lại dù chỉ một đêm?
Nữ nhân này từ khi vào cung luôn làm những chuyện vô cùng mâu thuẫn,
khiến hắn tưởng rằng hắn hiễu rõ nàng sẽ làm gì nhưng rốt cuộc nàng lại
hoàn toàn làm ngược lại. Hắn không biết nàng sẽ làm gì tiếp theo, càng
không biết tất cả những việc nàng làm đây là vì cái gì?
Trầm tư hồi lâu, hắn bỗng bật cười “Thật thú vị nha.”
Từ trước đến nay, nàng là nữ nhân đầu tiên khiến hắn không thể nào nắm
bắt. Vì điểm này hắn không ngại tiếp tục “chơi với nàng” một chút. Hắn
đổi ý rồi, hắn muốn đến tẩm cung nàng.
Cách biệt một tháng, Đoạn Nguyên Lẫm lại lẫn nữa xuất hiện ngay trước
cửa tẩm cung của Tô Tuyền. Thị vệ thấy hắn xuất hiện, đầu tiên là bị dọa sợ cho nhảy dựng, sau đó ngay lúc bọn hắn đang chuẩn bị hành lễ Đoạn
Nguyên Lẫm đã vung tay áo miễn lễ cho bọn hắn, cũng không muốn bọn hắn
gây ra nửa điểm tiếng động.
Hắn biết rõ tất cả nữ nhân khi đứng trước mặt hắn đều cùng một dạng,
nhưng sau lưng hắn lại là một dạng khác. Cho nên hắn dự định nhân cơ hội này muốn nhìn xem nàng rốt cuộc là dạng nữ nhân gì?
Hắn bước vào trong tẩm cung vừa khéo bắt gặp nét mặt kinh ngạc của cung nữ, nhưng đều được hắn ra hiệu im lặng để hắn tiến vào trong mà không
kinh động đến Tô Tuyền.
Hiện đã là đêm, Đoạn Nguyên Lẫm đi theo một thái giám bước vào phòng
trong của tẩm cung, phát hiện đèn bên trong tuy có điểm sáng nhưng lại
không có mặt Tô Tuyền. Đã vào giờ này nàng còn có thể đi đâu?
Đang lúc buồn bực, hắn mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện truyền đến từ
phía tiểu viện. Hắn rời khỏi phòng, im lặng hướng tiểu viện đi đến.
“Nương nương, người còn muốn tiếp tục “bất tiện” nữa sao?”*
“Đúng vậy nha, bất kể ngươi hỏi bao nhiêu lần ta cũng đều chỉ có một đáp án.”
Trong tiểu viện, Tiểu Ý đang cầm đèn soi sáng cho Tô Tuyền. Nàng lúc
này đang ngồi xổm bên trong một lùm cây thấp không biết tên, ung dung
lựa rồi đem cây nhỏ bỏ vào trong giỏ trúc.
“Nô tỳ biết bản thân không nên nói nhiều, thế nhưng nô tỳ là thay nương nương lo lắng nha, nếu còn tiếp tục như vậy nương nương sẽ bị Hoàng
thượng hoàn toàn lạnh nhạt, khi đó ở hậu cung này người sẽ không có chỗ
đứng.” Tiểu Ý nói ra lo lắng của mình.
“Ta biết rõ kết quả sẽ như vậy, mà ta cũng muốn đúng cái kết cuộc này
nha.” Tô Tuyền tâm tình nhẹ nhàng nói. “ Hơn nữa tác dụng của hắn cũng
hết rồi, không nhất thiết phải cần đến nữa.”*
Tác dụng? Tác dụng là cái gì? Đoạn Nguyên Lẫm đứng đằng sau tự hỏi, nhất thời không nghĩ ra ý tứ trong lời nói của nàng.
Không chỉ có hắn không hiểu mà cả tiểu Ý cũng không biết nàng đang nói gì “Nương nương, tác dụng là cái gì nha?”
“Ách?” Tô Tuyền vô ý nhận ra nàng đã nói điều không nên nói vội vàng cười tránh nói đến chủ đề này.*
“Cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, ngươi không cần phải để ý.”
“Nhưng nói thật, Bản vương cũng khó mà không quan tâm đến vấn đề này.”
“Ách?”
Tô Tuyền và Tiểu Ý cùng quay đầu lại nhìn, lúc này các nàng mới phát
hiện Đoạn Nguyên Lẫm không biết đã đến đứng phía sau các nàng từ lúc
nào, không biết đã nghe câu chuyện các nàng nói được bao nhiêu.
Tiểu Ý vội vàng khom người hành lễ “Nô tì tham kiến Hoàng thượng.”
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.” Tô Tuyền cũng nhanh chóng hành lễ trong lòng vô cùng khẩn trương.*
Tại sao lại gặp hắn? Không phải trước đây hắn đã nói sẽ không xuất hiện tại nơi này lần nữa sao? Với việc phát sinh ngoài ý muốn này, nàng vô
cùng kinh hãi, hoàn toàn không để ý đến sự vui mừng của Tiểu Ý.
Hắn không nên xuất hiện ở đây, thế này chẳng phải nàng sẽ đối mặt với
những chuyện hoàn toàn khác trước sao, có thể kết cuộc càng kém hơn so
với trước đây. Điều này với nàng mà nói thật vô cùng tệ. Nàng dường như
cũng vô pháp nắm cục diện mới này.
“Tô tần, câu nói vừa rồi của ngươi là có ý tứ gì? Bản vương thật có
hứng thú làm rõ chuyện này nha. Theo lời ngươi nói, Bản vương có tác
dụng gì?” Đoạn Nguyên Lẫm cười cười chờ nàng giải thích.
“Thần thiếp vừa nảy đầu óc có chút hỗn loạn, bản thân cũng không hiểu
sao lại nói ra những lời thiếu suy nghĩ như vậy, không thể giải thích
được, thế mới muốn cung nữ đừng quá để ý. Thần thiếp cũng mong Hoàng
thượng đừng đem những lời nói bậy của thần thiếp để vào trong lòng” Tô
Tuyền hoang mang trả lời. Chỉ sợ hắn kiên trì ép hỏi, thế thì... nàng
thật đau đầu nha.
“Nga? Ngươi bình thường cũng hay hồ ngôn loạn ngữ như vậy sao?”
“Thần thiếp... có thể là do đêm tối, tinh thần ngày càng không tốt, nên suy nghĩ mới hỗn độn như vậy.”
“Tinh thần mệt mỏi sao lại không sớm nghỉ ngơi mà lại đến tiểu viện này tìm đông tìm tây, có vẻ như làm không biết mệt nha?”
Rõ ràng là đang giả ngu! Nữ nhân này quả nhiên không hy vọng hắn xuất
hiện trước mặt nàng, ngay cả hắn không xuất hiện nàng ngược lại càng quá tự do, vui sướng, một chút bộ dáng oán trách cũng không có.
Với nàng mà nói, “Tác dụng” của hắn tột cùng là ở đâu? Lời nói của nàng vô tình đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của hắn.
“Bởi vì... hương thảo ngày thường thần thiếp hay dùng đã hết, không có
những hương thảo này trên người, thần thiếp cảm thấy rất không quen, cho nên mới tranh thủ ra đây hái một ít.”
“Nga? Hương thảo là cái gì?” Đoạn Nguyên Lẫm bước đến gần tiểu viện hơn.
Xem ra tạm thời hắn sẽ không đi, Tô Tuyền không thể làm gì khác hơn là
điều chỉnh lại tâm tình cùng hắn đi dạo “ Nó tên gọi là An thảo, có
hương thơm rất đặc thù. Phơi khô đem làm túi hương bên người sẽ xua được côn trùng, sâu bọ. Dùng cây tươi pha trà uống sẽ có tác dụng ổn định
tâm thần. Những người khó ngủ, dùng nó xông hương sẽ dễ đi vào giấc ngủ
hơn.”
“Ngươi đối với cây cỏ này hiểu biết thật nhiều nha, đây là ai dạy ngươi?”
“Thần thiếp từ nhỏ đã có hứng thú với y dược, những lúc nhàn nhã sẽ tự
mình đem sách ra xem để trau dồi thêm hiểu biết. Tất cả đều do tự học mà có thưa Hoàng thượng.” Hơn nữa, tiểu viện trong cung này cũng chính
nàng tự tay sửa sang lại.
Bên cạnh khuê phòng của nàng ở Tô phủ cũng có một tiểu viện như thế
này. Trong cung nhàm chán, việc dễ dàng làm tiêu hao thời gian của nàng
nhất chính là chuyên tâm chăm sóc đám thảo dược này.
“Khuê nữ nhà người ta thì học cầm, kì, thi, họa. Ngươi lại xem sách y,
có tác dụng gì sao?” Đoạn Nguyên Lẫm khom người nhặt một phiến cây từ
trong giỏ trúc lên tò mò quan sát.
Nghe giọng điệu của hắn giống như có chút không xem là đúng, làm cho Tô Tuyền nổi lên một chút buồn bực. Nhưng nàng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn,
hạ thấp giọng điệu “ Có lẽ bây giờ không có tác dụng gì lớn, nhưng sẽ có một ngày nó hữu dụng.”
Hắn chậm rãi cười nhìn nàng “Ngươi đây là muốn giành công việc của ngự y sao? Ngươi muốn làm ngự y hơn là tần phi của Bản Vương sao?”
“Đương nhiên là không phải.” Nàng lập tức cúi đầu hoảng hốt giải thích. Mặc dù lúc này trong thâm tâm nàng thật muốn nói rằng rất đúng. “Có thể được làm phi tần của Hoàng thượng là phúc ba đời của thần thiếp, thần
thiếp làm sao lại không biết tốt xấu như vậy chứ.”*
“Phải không? Bản vương vì sao cảm thấy một chút cũng không giống vậy nha?”
Tô Tuyền cắn môi, có chút phiền não. Hắn rõ ràng cố ý tới để gây phiền
phức cho nàng. Cho dù nàng có giải thích thế nào hắn tựa hồ luôn không
cho là đúng.
Nam nhân này thật phiền phức, khó ưa, ghê tởm...
Đoạn Nguyên Lẫm đưa cây An thảo đang cầm lên ngửi, phát hiện mùi hương
của nó thật thanh nhã. Mặc dù không phải hương thơm của hoa nhưng cũng
không giống như những loại cây cỏ nặng mùi tầm thường khác. Nó mang đến
một mùi hương vô cùng thoải mái.
Sau đó, hắn cố tình cúi đầu ghé vào vai nàng mà ngửi.
Hành động này của hắn làm Tô Tuyền càng hoảng sợ. Hắn dựa vào người
nàng quá sát làm nàng rất không quen. Muốn né tránh nhưng thực không thể làm như vậy.
Nàng nhớ đến lần hai ngươi khỏa thân triền miên đêm hôm đó, hơi thở của hắn, nhiệt độ cơ thể cùng trọng lượng của hắn, tất cả cùng nàng gắn
chặt. Hắn hoàn toàn làm chủ cơ thể nàng, khiến cho nàng không có chỗ
trốn, chỉ có thể tùy ý hắn khơi dậy làn sóng dục vọng trong người, tựa
hồ rút hết khí lực của nàng.
Nghĩ đến đêm đó, thân thể của cô nhịn không được mà run rẩy. Mỗi một
chỗ da thịt bị hắn chạm qua lúc này lại có cảm giác giống như đêm đó,
nhạy cảm nóng lên, ngay cả trái tim cũng không tự giác được đập liên
hồi.
“Quả nhiên, trên người ngươi cũng có múi vị này.” Hắn hết sức ái muội
nói bên tai nàng. “Xem ra ngươi thật sự thích mùi hương này, thậm chí cả da thịt mềm mại min màng này khi không có xiêm y cũng toát lên mùi
hương này, đúng là làm Bàn vương có ấn tượng thật sâu.”
Nàng lập tức liền xấu hổ đỏ mặt, ngay cả tai, cổ cũng đỏ lên. Nàng hoàn toàn không thể chống lại lời tán tỉnh điêu luyện của người từng trải
như hắn.
“Tuy là mùi hương cũng không khó ngửi, nhưng... vẫn khiến bản vương có chút không hài lòng.”
Nàng vô cùng cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói khẽ run tiết lộ sự bất an của nàng “Sao lại... không hài lòng?”
“Ngươi là nữ nhân của Bản vương. Nên có, không phải là mùi hương của
cây cỏ... mà là mùi của Bản vương.” Đoạn Nguyên Lẫm bất thình lình khom
người xuống bế nàng lên.
“A...” hoàn toàn không có chuẩn bị trước Tô Tuyền sợ hãi kêu lên, vội
vàng bám chặt lấy tấm lưng rộng lớn của hắn, nàng tâm hoảng ý loạn,
không hiểu tình huống sao đột nhiên lại trở nên như vậy?
Nàng mở to hai mắt, không còn vẻ mặt bình tĩnh như vừa nảy. Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ... lại muốn làm cái chuyện đó sao?
Đoạn Nguyên Lẫm khẽ
cười ra tiếng ôm nàng rời khỏi tiểu viện bước thẳng về phía trong phòng. Phía sau Tiểu Ý cũng vội vàng nhấc giỏ trúc đi theo, len lén che miệng cười phi thường rõ rang chuyện gì sắp xảy ra.
Hắn trực tiếp đi thẳng về phía giường bên trong, đem nàng đẩy ngã xuống. Khi nàng còn đang hoảng loạn muốn nâng người dậy, lại bị hắn đưa tay đè xuống, chỉ đành ngoan ngoãn nằm xuống giường. Hít thở cũng có phần khó
khăn.
Đoạn Nguyên Lẫm ngồi xuống bên giường từ trên cao nhìn nàng. Giờ phút
này mái tóc của nàng có phần lộn xộn rơi tán loạn trên giường cùng với
khuôn mặt đỏ bừng miệng nhỏ củng phập phồng, hình dáng trông thật mê
người___ Tuy rằng lúc này nàng một chút cũng không cảm thấy.
Mắt hắn khẽ di chuyển, từ từ nhìn xuống phía thắt lưng nàng, sau đó lại
một đường hướng lên trên, nhẹ nhàng cởi đi đai lưng của nàng khiến cổ áo rơi ra làm lộ cảnh xuân như ẩn như hiện.
“Hoàng... Hoàng thượng, người không phải đã từng nói sẽ quay lại chỗ của thần thiếp nữa sao?” nàng vội vã mở miệng nhắc nhở hắn.
“Bản vương nhớ rõ mình không hề nói như vậy.” hắn cúi thấp người, dựa
vào nàng càng lúc càng gần, mặt mang theo nụ cười ta “Bản vương đúng là
có nói, sau này phát sinh hậu quả thế nào nàng tự mình gánh chịu, vậy
đây là biểu thị rằng Bản vương sẽ không quay lại sao?”
Hắn không nghĩ đến, nhưng khi nàng nói ra đã làm nổi nên ham muốn chinh
phục của hắn. Hắn muốn cả tinh thần lẫn thể xác nàng đều phải thần phục
trước hắn. Do lòng tự trọng quấy nhiễu, hắn không thể nào khoan nhượng
với nàng, nữ nhân của hắn nhưng lại không đặt trái tim nàng nơi người
hắn, một chút cũng không muốn sự ân sủng của hắn, thậm chí còn âm thầm
giở trò để tránh hắn. Hoàn toàn không đem hắn coi vào mắt.
Thân là vua một nước, nêu như ngay cả nữ nhân của mình cũng không thể
nào quản thúc, vậy hắn làm sao có thể cai quản cả giang sơn lãnh thổ?
Cho nên, không cần biết nàng là dạng nữ nhân nào, đến tột cùng là vì
nguyên nhân gì mà muốn thất sủng, hắn cũng sẽ không để cho nàng đcược
như nguyện.
Nàng càng muốn trốn, hắn càng phải giữ nàng cho thât chặt cho đến khi nàng chấp nhận xin thua mới thôi!
“ Nhưng mà ngươi vừa nảy không phải nói rằng là làm tần phi của bản
vương là phúc ba đời của ngươi sao. Hiện tại, bản vương đến nghỉ trong
tẩm cung của ngươi lần thứ hai. Ngươi hẳn nên mừng rỡ mới đúng chứ, sao
lại có vẻ khẩn trương lo sợ như vậy?”
Tô Tuyền đương nhiên là phải lo sợ vì tình huống hiện giờ đã vượt ra tầm kiểm soát của nàng. Nàng và hắn không nên có lần thứ hai này mới đúng.
Đoạn Nguyên Lẫm mỉm cười, đầu ngón tay chạm vào da thịt non mềm của nàng thẳng một đường từ cổ chầm chậm di chuyển xuống dưới, tiến vào trong
vạt áo đi tới trước phần da thịt nhấp nhô trắng như tuyết của nàng vuốt
ve, âu yếm dễ dàng làm cho nàng mẫn cảm đến mức run rẩy. Liền ngay cả
hơi thở cũng càng lúc càng dồn dập.
“Ngươi nha... từ khi vào cung đến nay chưa nghe được ngươi một câu nói
thật.” Hắn khẽ cắn vành tai của nàng, hứng thú trêu chọc nàng “ khi quân là tội gì, lẽ nào nàng không biết sao?”
Nàng khẽ lấy khẩu khí, không biết có nên ngăn bàn tay càn rỡ của hắn
đang du ngoạn trên người nàng hay là mở miệng làm hạ đi ngọn lửa dục
vọng đang giương lên bên tai nàng “ Vậy... Hoàng thượng trực tiếp... trị tội thần thiếp đi.”
“Đúng nha, ngươi nên hảo hảo tiếp nhận nghiêm phạt...”
Tô Tuyền cam tâm tình nguyện tiếp nhận nghiêm phạt của hắn, thầm nghĩ
nhanh chóng tách khỏi hắn, đừng bị hắn truê ghẹo nữa. Bởi nàng cảm thấ
bản thân lúc này không giống là của nàng nữa, hoàn toàn đã bị hắn nắm
giữ chìm sâu vào bể dục.
Nhưng nàng đợi mãi mà hắn vẫn không tách nàng ra để nghiêm phạt trái lại còn dùng nhiều hành động ve vãn hơn dẫn ra dục vọng ngày càng dâng cao
của nàng. Toàn thân nàng nóng lên, cơ thể vừa hưng phấn lại khó chịu,
chậm chạp không thể chờ đến khi được thoát ra.
Mãi cho đến khi ý thức của nàng mê loạn khẽ rên thành tiếng, thân thể
nàng gần như không chịu nổi nữa, hắn mới thẳng tiến vào người nàng, cùng nàng hòa làm một. Lửa tình nóng bỏng triền miên chiếm lấy nàng làm nàng không thể nào kiểm soát nổi.
Hắn đích thực là “nghiêm phạt” nàng ở trên giường, để cho thân thể nàng
nhớ kỹ tất cả của hắn. Hơn nữa hắn cũng đắm chìm trong bể dục, thỏa mãn
ngâm nhẹ, không còn có thể suy nghĩ về bất cứ điều gì.
Nàng cứ nằm trong ngực hắn như thế mà trầm luân trong lửa nóng, không
cách náo thoát ra. Trong lúc đạt đến đỉnh nhất thời mất đi ý thức, ngất
đi...
Nam nhân này thật quá nguy hiểm nha!
Tô Tuyền rối bời, ngồi thất thần bên trong tẩm cung bởi vì sự thay đổi
của Đoạn Nguyên Lẫm. Hắn không những không vắng nàng ngược lại còn hết
sức sủng ái nàng. Làm cho kế hoạch ban đầu của nàng hoàn toàn thay đổi.
Tóm lại là đã sai cái gì mà khiến cho hắn xuất hiện trong tẩm cung nàng
lần thứ hai, còn đối với nàng vô cùng hứng thú? Nàng thật sự càng nghĩ
càng không ra, nghĩ đến đầu cũng muốn đau.
Nàng nên làm cái gì bây giờ? Kế hoạch trốn khỏi cung hai tháng sau chẳng lẽ lại không tiến hành suông sẻ được sao? Tâm tư nàng bây giờ vô cùng
hỗn loạn không tài nào bình tĩnh được.
“Nương nương người nhìn xem, những quà tặng này...” Tiểu Ý bê một khuôn
vải tơ tằm đến trước mặt chủ tử, vui vẻ không ngớt “Những thứ này đều
là Hoàng thượng phái người đưa tới cho người, nương nương đã bay lên rồi nha.” Không chỉ có vải vóc đắc tiền mà còn có vàng bạc, trang sức trân
bảo, còn có một cây trâm vàng được khắc tinh xảo sáng chói, chút nữa là
làm cho nàng lóa cả mắt.
Nàng căn bản nghĩ thái độ không tranh không cầu của nương nương chắc
chắn sẽ bị quên lãng, không nghĩ tới vài ngày trước Hoàng thượng còn ngự giá đến đây lần nữa, tình hình thay đổi hoàn toàn không như trước nữa.
Tất cả mọi người đều không khỏi kinh ngạc thắc mắc, đây có phải là tâm
lý của nam nhân? Càng không có được, lại càng muốn chiếm cho bằng được?
Mặc kệ nguyên nhân có là gì, nàng chỉ cần hầu hạ chủ tử thật tốt, sau
này chủ tử chuyển mình bay lên cao đối với nàng cũng là chuyện tốt.
Tô Tuyền hoàn toàn không hề để tâm đến những thứ Đoạn Nguyên Lẫm sai
người mang tới, vẻ mặt phiền muộn túy ý khoát tay “ Ngươi đem những thứ
này thu dọn cả đi.”
“Ách” không nghĩ tới chủ tử không một chút để y đến những thứ trân quý
như thế này, vẻ mặt Tiểu Ý liền ảm đạm đem những khay nhỏ đang cầm quay
lại để xuống bàn đằng sau rồi tiếp tục cầm một cái khay khác quay trở
lại “ Nương nương, đây cũng là do Hoàng thượng đem tới, là vài bản sách y bằng da nha.”
Tô Tuyền ngừng lại một lát, cuối cùng cũng ngước lên nhìn những bản sách y nằm giữa khay nhỏ Tiểu Ý đang cầm, rồi lại rơi vào trầm ngâm. Chẳng
phải hắn vừa mới chế nhạo nàng học y chẳng có tác dụng gì sao, sao bây
giờ lại đem sách y tới cho nàng?
Nàng có chút động tâm, nhưng... đây đều do hắn đưa đến. Nhớ đến thái độ
vênh váo của hắn, ngữc nàng lại khó chịu, thật khiến người nổi giận, khó mà vui vẻ nhận đồ của hắn được.
Có điều... đây là sách y viết trên da nha, với nàng mà nói chúng rất hữu dụng, vàng bạc châu báu gì cũng không giá trị bằng.
Nội tâm Tô Tuyền đấu tranh không ngừng, thủy chung không biết có nên
nhận hay không, cuối cùng buồn phiền thở dài, quay mặt đi không muốn để
những bản sách ấy mê hoặc. “Trước cứ cất chúng đi.”
“Dạ.” Khóe miệng Tiểu Ý hơi hơi cong lên, xem ra chủ tử đối với những
bản sách này đã động tâm, chẳng qua là vẻ mặt vẫn biểu hiện không muốn
nha. Nàng sẽ không đem những bản sách này cất đi đâu, nàng phải đem
chúng cất ở nơi thuận tiện, chủ tử thể nào cũng cầm lên xem nha.
Tô Tuyền lại càng phiền não hơn, không ngờ Đoạn Nguyên Lẫm thật hiểu
cách làm sao để nắm bắt tâm nữ nhân. May mà hắn nghĩ gì thì làm vậy
thôi, chứ hắn thật sự muốn giăng thiên la địa võng, nàng thoát được sao?
Không được, thân thể có thể thuộc về hắn nhưng tâm thì không được. Nàng
nhất định phải bảo vệ thứ trọng yếu này, không cho hắn có cơ hội lấy đi.
Chuyện Tô Tuyền đột nhiên được sủng ái đương nhiên sẽ truyền đi rất
nhanh trong hậu cung. Không ít người đang chóng mắt lên chờ xem nàng còn được sủng ái bao lâu, trong đó tất nhiên có người hiện đang ở vị trí
cao nhất, quyền lực nhất trong hậu cung chính là Vi phi – Vi Đan Cơ.
Trong hậu cung đến nay người được phong Phi cũng chỉ có năm người. Đan
phi ở hậu cung lâu nhất, biết rõ Đoạn Nguyên Lẫm yêu thích loại nữ nhân
khoan dung, độ lượng. Nên nàng vẫn luôn duy trì theo hình mẫu đó, cũng
chính vì vậy mà nàng mới có năng lực vững vàng ngồi lên vị trí cao nhất
trong năm vị Phi tử. Nhưng hắn vẫn không hề nhắc đến việc phong hậu.
Vừa nghe tin Tô Tuyền được sủng ái, nàng liền cho người lén lút điều
tra. Phát hiện được Tô Tuyền ban đầu là bị lạnh nhạt, sau đó mới được
sủng ái. Nhưng nguyên nhân được sủng ái cho đến nay không một ai hiết
rõ.
Đây không phải chuyện thường vì Đoạn Nguyên Lẫm rất ít khi lên tiếng
sủng ái một nữ nhân nào. Bởi vậy nàng vô cùng bất an, càng đặc biệt chú ý đến chuyện này hơn.
“Người đâu.”
Một cung nữ đi vào tẩm cung của Vi Đan Cơ, khom mình hành lễ “ nương nương, người có gì phân phó ạ?”.
“Đi gọi Tào Mẫn đến cho ta.”
“Dạ.”
Cung nữ lui ra. Không bao lâu một nữ trung nhân đi vào trong phòng, hành lễ với Vi Đan Cơ “Nương nương, không biết người cho gọi lão nô đến có
chuyện gì sai bảo không ạ?”
Tào Mẫn chính là nhũ mẫu từ nhỏ của Vi Đan Cơ cũng chính là “Chiêm sư”,
giỏi bói toán. Vi Đan Cơ bị nàng ảnh hưởng từ nhỏ nên cũng vô cùng mê
tín. Ngay cả khi vào hậu cung rồi cũng mang nàng theo cùng, tùy thời để
nàng xem bói, chỉ dẫn đường đi nước bước.
“Nhũ mẫu, người nhanh nhanh xem giúp ta một quẻ, xem xem Tô tần vừa đực
sủng ái kia có kết cuộc thế nào, tốt hay xấu? Còn được sủng hạnh bao lâu nữa?”
“Lão nô đã biết, để lão nô giúp nương nương xem thử.” Tào Mẫn cầm một
cái mai rùa trong tay, rồi để vài đồng tiền vào trong, miệng lầm bầm.
Sau khi niệm xong chú thuật nàng đem lật úp mai rùa xuống bàn, đồng tiền rơi tán trên bàn.
Vi Đan Cơ đi đến bên bàn, nóng ruột hỏi “Nhũ mẫu, tình huống như thế
nào? Ta có cần chú ý đến nhất cửa nhất động của nàng ta không?”
“Nương nương, người nhấtt định phải để ý đến nữ nhân này.” Tào Mẫn sau
khi xem quẻ, ve mặt ngưng trọng dặn dò “ Nữ nhân này chắc chắn sẽ tổn
hại đến vị trí của nương nương. Hơn nữa, rất có thể nàng ta sẽ giành
được ngôi Hoàng hậu, tuyệt đối người không được lơ là với nàng ta nha.”
Kể từ khi theo Vi Đan Cơ vào cung đến nay, đây là quẻ đầu tiên Tào Mẫn
bói ra một quẻ thế này. Nếu mặt kệ Tô Tuyền, nàng ta sẽ trở thành uy
hiếp lớn nhất của Vi Đan Cơ, không thể xem thường.
“Cái gì? Nàng ta sẽ giành được ngôi vị Hoàng hậu?” Vi Đan Cơ không thể tin, trợn mắt lên hỏi.
Dựa vào cái gì? Nữ nhân đó dựa vào cái gì? Nàng đã ở bên cạnh Hoàng
thượng bao nhiêu lâu nay, mới có thể ngồi lên vị trí này. Nàng làm sao
có thể tha thứ cho kẻ có khả năng tranh đoạt vị trí lẽ ra nên thuộc về
nàng?
“Nương nương, những nữ nhân khác không cần chú ý nhưng Tô Tuyền này
người nhất định không được khinh thường” Tào Mẫn đặc biệt nhắc nhở thêm
lần nữa.
Vi Đan Cơ mâu quang chợt lóe, rất nhanh đã xác định, quay lại nhìn Tào
Mẫn “Ta đã biết, chuyện này ta sẽ không thể ngồi yên được.”
Trong cung, nàng có vô số phương pháp không kẻ nào có thể phòng bị được. Miễn là tìm được cơ hội tốt nàng sẽ có biện pháp “xử lý” mầm móng hiểm
họa Tô Tuyền này. Nàng tuyệt sẽ không hạ thủ lưu tình.
Ở nơi này, nhân từ cuối cùng sẽ chỉ là hại chính mình, cho nên nàng đã
sớm học được cách tàn nhẫn, chỉ cần có thể giữ vững vị trí bản thân,
nàng chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Nếu Tô Tuyền sẽ làm trở ngại việc nàng bước lên ngôi vị Hoàng hậu, nàng
tuyệt không buông tha. Nàng chắc chắn phải ra tay với Tô Tuyền để vĩnh
viễn trừ đi hậu họa, trước khi bị cục đá này rơi xuống.
Chỉ một thời gian ngắn, Tô Tuyền đã trở thành mục tiêu chú ý của toàn bộ nữ nhân hậu cung, dù nàng vẫn như cũ ru rú trong tẩm cung mình, nhưng
không có nghĩa là phiền tóai không đến tìm nàng.
Vài vị phi tần có thế lực trong cung liên kết lại cùng nhau cho người
sang mời nàng đến thưởng trà, nàng lấy lý do hiện đang bất tiện để từ
chối. Tuy là làm vậy sẽ đắc tội những phi tần kia nhưng nàng một chút
cũng không quan tâm. Vì nàng tin rằng không bao lâu nữa nàng sẽ rời khỏi nơi đây, nên không cần cùng những phi tần kia có quan hệ gì.
Những phi tần này thấy không thành công lại không muốn mất mặt nên cũng
từ bỏ. Duy chỉ có Vi phi là chưa từ bỏ, nàng ta liên tục phái người mời
nàng sang, làm nàng vô cùng sầu não.
----------------------------------
“Tô tần nương nương, sống trong hậu cung này mà chỉ có một thân một thân mình thì thật rất khó ở lâu. Nghĩ cho bản thân người một chút, người
vẫn là nên ra ngoài tùy thời qua lại với các tần phi, như vậy sau này sẽ tốt hơn cho người nha.”
Một ngày, Phương Đường tên thái giám vô cùng thủ đoạn đến tẩm cung của
Tô Tuyền, đặc biệt nhắc nhở nàng. Tuy dáng người hắn nhã nhặn nhưng
trong nụ cười lại hàm chứa điều gì đó không thật, giống như một người đa nghi.
Song hắn đã nhận không ít từ Tô Tuyền, biết nàng vẫn cứ cự tuyệt các
nương nương khác đã khiến cho các nàng ấy vô cùng bất mãn, nói nàng mới
được ân sủng không bao lâu mà đã trở nên kiêu ngạo. Nên hắn không thể
không đến đây nói cho nàng biết tình hình, thuận tiện lôi kéo tình cảm
của nàng... nếu sau này nàng càng lúc càng được ân sủng thì hắn cũng có
lợi không ít.
Tô Tuyền đã nhìn thấu Phương Đường từ lâu, hắn là kẻ yêu tiền, yêu
quyền. Vì củng cố địa vị của mình trong hậu cung, để không bị các thái
giám khác thay thế hắn tích cực cùng các phi tần có thế lực trong hậu
cung lôi kéo quan hệ. Mà nàng tự nhiên bắt đầu được sủng ái, cũng trở
thành mục tiêu của hắn.
Tuy là hắn có mục đích nhưng nàng tin tưởng lời nhận xét của hắn, cuối
cùng vẫn là nên thỏa hiệp, không thể cứ giữ mãi cuộc sống cuộc sống bình lặng thế này nữa.
Dù sao nàng cũng phải ở đây một thời gian nữa, sau này nhất định còn
phải cậy nhờ vào “khuyết điểm” của hắn để kế hoạch của nàng thành công.
Bây giờ cho hắn chút thể diện hẳn là việc nên làm, hơn nữa có thể tiếp
tục lôi kéo mối quan hệ hai bên của nàng và hắn sau này mới làm việc
chung tốt được.
“Ta hiểu rồi, đa tạ Phương công công chỉ điểm.” Tô Tuyền cười nhạt “ làm phiền Phương công công đích thân tới chỉ bảo, ta thật là một đứa ngốc
không hiểu lý lẽ, vất vả cho công công rồi.”
“Đây là chuyện nô tài nên làm, nương nương không cần khách sáo như vậy.” Phương Đường cũng cười cười đáp.
“Không, điểm này ta thực rất cảm tạ Phương công công, đương nhiên cũng
không thể để công công uổng phí tâm sức. Tô Tuyền quay lại nhìn Tiểu Ý
“Tiểu Ý, ngươi lại đây ta bảo.”
“Dạ.”
Tiểu Ý đi lại gần Tô Tuyền. Tô Tuyền bên tai nàng phân phó một số
chuyện. Nàng nghe xong gật đầu đi vào bên trong, một lát sau cầm một cái hà bao nặng trịch đem ra giao cho Tô Tuyền.
“Phương công công đây là chút lòng thành người nhận cho, hy vọng sau này nếu ta lại làm cái gì không phải, công công vui lòng chỉ bảo cho.” Tô
Tuyền đem túi tiền đến trước mặt Phương Đường.
Nhìn thấy hà bao nặng trịch, mắt Phương Đường lập tức sáng lên, bên
trong nhìn chắc cũng phải đến một hai trăm nha, nghĩ đến đấy trong lòng
Phương Đường vui vẻ hẳn. Quả nhiên nàng chi ra hào phóng hơn hẳn các phi tần khác.
Hắn không cần suy nghĩ lắm, hài lòng nhận lấy, hắn cho rằng đây là hắnnên được, "Như vậy. . . Nô tàikhông khách khí."
Nhìn hắn nhận không một chút chần chờ, Tô Tuyền càng hạ quyết tâm mục
tiêu chính là hắn, có khả năng dùng tiền để mua chuộc, khống chế người
này đối với nàng mà nói sự tình sau này cũng dễ dàng hơn.
Bởi vậy, vài ngày sau khi Vi Đan Cơ lại lần nữa phái người mời nàng đi
qua tụ hội nàng không hề cự tuyệt, lần đầu tiên đồng ý mang Tiểu Ý đến
tẩm cung của Vi Đan Cơ dự họp.
Nàng cũng không có đặc biệt ăn diện, bình thường là trông như thế nào
thì hôm nay cũng trông như thế ấy đi đến, cũng không hề muốn cùng nữ
nhân của hắn “Tranh tài đọ sắc”.
Các nàng đi theo thái giám vào trong tẩm cung Vi Đan Cơ, bởi thân là phi tử nên tẩm cung của Vi Đan Cơ cũng lớn hơn gấp đôi so với tẩm cung của
Tô Tuyền. Nếu như không có thái giám dẫn đường rất dễ sẽ không biết
phương hướng nào mà đi.
Khi các nàng đi ngang một chỗ rẽ trên hành lang Di Hòa Viên phía trước
vừa vặn có một thái giám đi qua. Tô Tuyền nhìn thấy tên thái giám kia,
đầu tiên là kinh ngạc sửng sốt, sau đó có một cơn ớn lạnh từ lòng bàn
chân đi thẳng lên, khiến cho cả người nàng như nhũn ra, gần như vô lực
ngã ngồi trên mặt đất.
"Nương nương” Tiểu Ý đi ở phía sau nhanh chóng đỡ lấy nàng " Nương nương, người làm sao vậy?"
>
Thái giám kia là người đã đẩy nàng ở kiếp trước xuống hồ nước! Nàng
tuyệt đối không thể quên khuôn mặt kia hắn, khuôn mặt không biểu lộ ra
tình cảm. Nàng khẳng định nàng nhận thức không sai.