Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 93: Tâm khóa 32




Đêm.

Trăng khuyết lên cao ở phía chân trời, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống.

Gió đêm thổi nhẹ, ánh trăng mờ ảo, bóng hoa sum suê

Từ Mộc Dương cười yếu ớt dịu dàng nhìn Âu Dương Sùng Hoa, lời của nàng êm ái, nghe vào tai hắn vô cùng lạnh lẽo.

Thật ra hắn đã sớm biết, hắn không có cách nào ngăn cản Sùng Hoa.

Khi hắn biết Âu Dương Cẩm Nguyệt sẽ trở thành Thái Tử Phi thì hắn biết tất cả đều đã không còn cách nào ngăn cản được nữa.

Vậy mà, hắn vẫn muốn đánh cuộc một lần, đánh cuộc bản thân mình ở trong lòng Âu Dương Sùng Hoa có chút quan trọng nào không .

Vì thế mà có ngày hôm nay.

Xem ra, trong lòng Âu Dương Sùng Hoa thì Từ Mộc Dương – hắn từ đầu tới cuối cũng chỉ là một người qua đường.

"Ta giúp nàng."

Từ Mộc Dương bất chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt nặng nề nhìn chăm chú vào Âu Dương Sùng Hoa.

"Giúp ta?"

Âu Dương Sùng Hoa hơi nhíu mày, đôi mắt đen láy không hề chớp mắt nhìn Từ Mộc Dương.

"Ta biết ta không cách nào thuyết phục được nàng, vậy thì để cho ta giúp nàng, giúp nàng đạt thành tâm nguyện."

Từ Mộc Dương nghiêm nghị nhìn thẳng vào cặp mắt đen láy, từ lần đầu tiên gặp nàng, hắn biết hắn nhất định chỉ có thể là một người bình thường trong lòng nàng .

Nhưng cho dù là một người bình thường, hắn cũng vui vẻ chấp nhận.

Âu Dương Sùng Hoa cười, nàng đưa cánh tay mảnh khảnh lên, ngón tay chỉ vào cái trán trằng noãn của Từ Mộc Dương, "Mực Âm Trần vốn là không biết, nhưng ngươi đã biết, còn muốn giúp ta? Thật sự là đứa ngốc."

"Ta không quan tâm làm kẻ ngốc, ta chỉ nhớ nàng đã đáp ứng ta, sau khi báo thù, sẽ theo ta trở về."

Hắn không cam lòng, không cam lòng nguyện ý đem chính mình đặt trong tình cảnh buồn cười này.

Nụ cười trên mặt Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên tắt, nàng xoay người đứng lên, đi tới cửa.

Từ Mộc Dương bước nhanh lên phía trước chặn Âu Dương Sùng Hoa lại, ánh mắt cố chấp nhìn chằm chằm nàng.

Âu Dương Sùng Hoa duỗi tay ra đánh lên mặt hắn.

Từ Mộc Dương vẫn không nhúc nhích, mắt cũng không chớp, cứ như vậy mà đón nhận cái tát của nàng.

Nhưng không ngờ rằng, hắn đón nhận không phải là sự đau đớn mà là vuốt nhẹ đầy lạnh lẽo.

Lòng bàn tay của Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng lướt qua gò má của Từ Mộc Dương, ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên nụ cười, "Ta đáp ứng ngươi." Dứt lời , nàng rút tay về, đáy mắt lóe lên sự âm lãnh.

Âu Dương Sùng Hoa lướt qua người Từ Mộc Dương, nàng đi ra khỏi cửa.

Từ Mộc Dương kinh ngạc nhìn bóng dáng ngày càng xa.

Hắn ngây ngốc giơ tay lên, sờ vào chỗ mà mới vừa rồi bị Âu Dương Sùng Hoa vuốt qua. . . . . .

Còn mấy ngày nữa là đến mùng 8 tháng 7, bên trong Âu Dương phủ đã sớm giăng đèn kết hoa chuẩn bị cho hai vị tiểu thư xuất giá.

Âu Dương Cẩm Nguyệt khi biết mình cùng Âu Dương Sùng Hoa cùng ngày xuất giá, tâm tình liền thay đổi, vô cùng không vui.

Nàng nghĩ mình trở thành Thái Tử Phi, hôn lễ này nhất định rất long trọng , không nghĩ rằng lại vội vàng qua loa.

Điều này làm cho nàng vốn trong lòng đang đắc ý, lập tức giống như ngã vào đáy cốc.

Càng nghĩ càng tức giận, càng tức giận càng cảm thấy đều bởi vì Âu Dương Sùng Hoa, làm cho nàng không vui.

Bên ngoài còn bàn tán xôn xao, Âu Dương Cẩm Nguyệt tuy là Thái Tử Phi, lại không bằng muội muội ngốc của mình có phúc khí.

Ít nhất Âu Dương Sùng Hoa được Cửu vương gia tự mình tới cửa cầu hôn, mà nàng cũng chỉ nhận được một tờ thánh chỉ.

Hơn nữa hôn sự còn vì bệnh tình của hoàng hậu nương nương, nói trắng ra là, chính là xung hỉ..

Từ xa, Lạc Thanh Lưu nghe đánh chửi từ trong phòng Âu Dương Cẩm Nguyệt truyền tới, lông mày nhướng lên, nụ cười loáng thoáng hiện lên ở khóe miệng.

Cái này chính là tính tình của đại tiểu thư, thật đúng là một chút cũng không kìm chế, cứ như vậy mà vào hoàng cung, quả thực là tự mình tìm cái chết.

Đều là tỷ muội, sao lại có sự khác biệt lớn như thế.

Tựa hồ ông trời ngoại trừ cho Âu Dương Cẩm Nguyệt một khuôn mặt mĩ lệ thì không cho nàng cái gì nữa.

Ngược lại ngoại trừ sự ngu dại của Tam tiểu thư, mọi thứ đều xuất chúng.

"Này! Ngươi tới đây cho ta."

Âu Dương Cẩm Nguyệt thở phì phò đứng ở cửa phòng, thấy Lạc Thanh Lưu thì kiêu căng ra lệnh cho bà.

"Vâng"

Lạc Thanh Lưu trả lời rồi đi tới, mặt cúi xuống, nhún nhường.

"Lạc Thanh Lưu, ngươi rất thanh nhàn nha."

Âu Dương cẩm Nguyệt nhếch mày thật cao, nhìn Lạc Thanh Lưu một thân màu tím quần lụa mỏng, bộ dáng Lạc Thanh Lưu mặc dù không thanh lệ thoát tục bằng nàng, nhưng có sự thành thục quyến rũ, đặc biệt là cặp mắt phượng nhỏ dài kia, mỗi lần nhìn cũng tựa như mang theo nụ cười câu hồn người ta.

Chỉ cần một cái liếc mắt có thể khiến xương cốt người ta mềm nhũn.

Thật không hiểu nương tại sao phải nuôi một con hồ ly tinh ở bên cạnh, kể từ khi nàng thành công được sắc phong Thái Tử Phi, nương càng thêm tin tưởng Lạc Thanh Lưu.

Thậm chí giữ ả ở trong phủ, ngay cả nàng đường đường là tiểu thư, đều đối với Lạc Thanh Lưu nhượng ba phần.

"Thanh Lưu chính là nhàn rỗi, cái gì phu nhân cũng không cho Thanh Lưu làm, Thanh Lưu hiện tại thanh nhàn."

Từ đầu tới cuối Lạc Thanh Lưu đều cúi đầu , từ tốn trả lời Âu Dương Cẩm Nguyệt.

"Hừ."

Sắc mặt Âu Dương Cẩm Nguyệt bỗng nhiên âm trầm, đang lúc nàng muốn tiến lên, dằn mặt Lạc Thanh Lưu .

"Thì ra là Thanh Lưu ngươi ở nơi này a."

Giọng của Tô Thanh Tú đúng lúc vang lên ở trong sân, Tô Thanh Tú dường như không nhìn thấy Âu Dương Cẩm Nguyệt, đi tới chỗ Lạc Thanh Lưu.

"Phu nhân."

Lạc Thanh Lưu cúi đầu, xoay người, chắp tay thi lễ với Tô Thanh Tú.

"Được rồi được rồi, ngươi còn cùng ta khách sáo cái gì." Tô Thanh Tú đỡ Lạc Thanh Lưu, tay nắm chặt tay nàng, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Âu Dương Căm Nguyệt, "Cẩm Nguyệt, Thanh Lưu chọc giận con sao?"

"Nương, không phải là do nô tài này chọc tức."

Âu Dương Cẩm Nguyệt đối với Tô Thanh Tú có phần sợ hãi, tự nhiên không dám nói thật với Tô Thanh Tú, đành nói không phải là do Lạc Thanh Lưu.

Nhìn nương đối với Lạc Thanh Lưu kia rất thân thiện, so với nữ nhi là nàng tốt hơn nhiều.

Bĩu bĩu môi, Âu Dương Cẩm Nguyệt khoát cánh tay Tô Thanh Tú, làm nũng nói: "Nương, làm sao bây giờ mới đến, con sắp tức điên rồi."