Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 43: Cận vệ 2




Cẩn vương phủ

"Vương gia đã trở lại —— Vương gia đã trở lại ——"

Tiểu Lục Tử vừa bước một chân vào cửa chính Vương Phủ đã hô to lên .

Cửa chính vốn đang đóng chặt, khi Tiểu Lục Tử hét lên liền mở ra, không bao lâu, một đám người vội vàng từ bên trong chạy ra

Bọn họ phân biệt xếp thành hai hàng người, tạo thành một đường đi ở chính giữa.

Mặc Âm Trần xuống khỏi xe ngựa, sau lưng chính là Âu Dương Sùng Hoa, cùng nhau đi vào.

"Vương gia."

"Vương gia đã trở lại."

Hai hàng người khi Mặc Âm Trần đi qua thì đều hành lễ vấn an với hắn.

Âu Dương Sùng Hoa theo Mặc Âm Trần đi vào Cẩn vương phủ.

Đi vào Cẩn vương phủ, đầu tiên mắt chứng kiến chính là một bình phong bằng tượng đá to chia cửa chính cùng tiền thính chia ra làm hai.

Trên tượng đá có điêu khắc Đằng Vân Giá Vũ Thần Long, làm cho người ta phải cúi đầu kính nể uy nghiêm của nó.

Mặc Âm Trần trở lại, nhìn về phía phía sau Âu Dương Sùng Hoa, cặp mắt kia đen bóng, rất vui vẻ, "Thích nơi này sao?"

Âu Dương Sùng Hoa đem tầm mắt chuyển hướng đến chỗ Mặc Âm Trần, đôi mắt nhàn nhạt,thần sắc không chút biến chuyển, sau đó lập tức liền lại quay đi.

Mặc Âm Trần cũng không để ý, chỉ sờ lên mũi, cười hắc hắc nói: "Đi, ta dẫn ngươi đi xem, ta chuẩn bị phòng cho ngươi rồi."

Nói xong, hắn lại vươn tay, muốn nắm tay Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa hất tay Mặc Âm Trần, trầm giọng nói: "Đừng đụng vào ta."

"Ngươi, dắt tay ngươi cũng sẽ không thiếu một miếng thịt." Mặc Âm Trần nói, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười, nói :"Đến đây, để ta dắt ngươi đi."

"Ngươi... cái người này!" Âu Dương Sùng Hoa đối với cái tên Mặc Âm Trần không biết sống chết lại đang lần nữa vươn tay ra, đã không còn cái gì để nói.

Chỉ thấy, Mặc Âm Trần vẻ mặt cười vui lôi kéo tay nàng, bước nhanh hướng phía trước đi đến, thỉnh thoảng chỉ vào những tòa kiến trúc trên đường, nói rằng đó là cái gì.

Không thể phủ nhận, Mặc Âm Trần có thể nói là cũng rất biết dỗ người.

Nhưng hắn ân cần như vậy, đối với Âu Dương Sùng Hoa mà nói, hoàn toàn là dư thừa.

"Vương gia, Vương gia." Tiểu Lục Tử chạy trối chết thở không ra hơi, đi đến trước Mặc Âm Trần, tay không ngừng chỉ về phía trước: "Vương, Vương gia...cái.... cái "

"Cái gì cái này, cái kia , rốt cuộc là chuyện gì?" Mặc Âm Trần nhìn Tiểu Lục Tử, hỏi.

Tiểu Lục Tử dùng sức vỗ vỗ lồng ngực của mình, thật vất vả mới thở được, nói ra: "Nương nương đến đây."

"Mẫu phi đến đây?" Mặc Âm Trần nhướng lông mày, mở miệng, sắc mặt thoáng cái trầm xuống.

"Đúng vậy, nương nương quả thật đã đến đây rồi, nghe được tin tức ngài hồi phủ, lập tức phái người tới, hỏi thăm Vương gia." Tiểu Lục tử nói đến chỗ này vội thu lại lời nói.

Mặc Âm Trần ai oán cắn cắn môi, nói ra: "Biết rồi,vậy ngươi đưa nàng đến biệt viện trước đi." Hắn chỉ vào Âu Dương Sùng Hoa, phân phó Tiểu Lục Tử.

"Dạ" tiểu Lục tử gật đầu, nói: " Vương gia ngài nhanh đi gặp nương nương a."

"Ừ." Mặc Âm Trần đáp lời, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa, nói: "Ngươi cùng tiểu Lục Tử đi trước đi, ta đến chỗ mẫu phi rồi sẽ đến sau" Nói xong, xoay người, liền bước nhanh xuyên qua hành lang, biến mất.