Âu Dương Sùng Hoa nhìn qua thiếu niên đang cười với nàng, hắn rõ ràng chính là người cùng nàng có hôn ước Cẩn vương gia, Mặc Âm Trần?
"Lục tử, ai cho ngươi lắm mồm như vậy, còn không mau lui xuống cho ta!" Mặc Âm Trần trừng trừng hai mắt, quát tiểu Lục tử chói tai.
Tiểu Lục tử thẳng người cuống cuồng định giải thích "Nhưng mà..........Vương gia..................Cô ta........." Khi nhìn thấy Mặc Âm Trần trừng mắt , lập tức cúi đầu xuống.
"Ngươi là Mặc Âm Trần?" Âu Dương Sùng Hoa lần đầu tiên nhìn thẳng vào Mặc Âm Trần.
Thật là lôi thôi lếch thếch , thấy thế nào cũng khó có thể là hoàng tôn quý tộc được.
Mặc Âm Trần thăm dò đi đến ghé sát đầu về phía Âu Dương Sùng Hoa , cười nói: "Như vậy có phải hay không có thể nhìn rõ, ta có đúng là Mặc Âm Trần hay không."
Đột nhiên kề sát vào đầu, nhìn rõ gương mặt hắn, làm cho Âu Dương Sùng Hoa không khỏi lui về phía sau một bước
Gương mặt đó...............
Giờ phút này, trong đầu Âu Dương Sùng Hoa hiện lên hình ảnh xác ướp cổ nằm ở trong quan tài hoàng kim chế tạo ngàn năm.
Tuy nhiên xác ướp cổ thoạt nhìn tuổi có vẻ lớn hơn một chút, nhưng tướng mạo rất giống hắn.
Chẳng lẽ xác ướp cổ và Mặc Âm Trần có cái gì liên quan sao?
‘ Sùng Hoa, ngươi chung quy là muốn trở về...... ’
Âu Dương Sùng Hoa lại bị một lực ép chặt ngực, lại là lo lắng đau đớn này.
Mỗi lần, chỉ cần nghĩ đến xác ướp cổ, lòng của nàng không hiểu sao luôn thấy đau.
Nàng thậm chí không có lý do gì có thể tìm ra!
"Này , nàng làm sao vậy?"
Giọng nói Mặc Âm Trần truyền đến, Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, trong hoảng hốt, nàng dường như chứng kiến một đoàn bóng trắng, chính là, khi nàng nhìn chăm chú thì chứng kiến lại đúng thật là Mặc Âm Trần.
"Đừng đụng vào ta." Âu Dương Sùng Hoa nặng nề mà đẩy bả vai Mặc Âm Trần.
"Ai nha........." Mặc Âm Trần thuận thế sau lui vài bước, kịp thời vịn lấy Lục tiểu tử
"Này , làm sao ngươi có thể vô lễ như vậy, lại dám đẩy Vương gia nhà ta!" Tiểu Lục tử tức quá, nhảy dựng lên nói Âu Dương Sùng Hoa.
"Lục tử!" Mặc Âm Trần quát khẽ tiểu Lục tử, "Câm miệng."
"Vương gia! !" Tiểu Lục tử giẫm chân, Vương gia đây rốt cuộc là làm sao vậy?
Chỉ là tiểu cô nương thôi, tất phải nhân nhượng như vậy sao.
Mặc Âm Trần dần dần nheo lại mắt, đứng ở trước người Âu Dương Sùng Hoa bộ dáng thoạt nhìn rất cổ quái.
"Nàng..........."
"Câm mồm, câm mồm! Ngươi là ai? rốt cuộc là ai?" Âu Dương Sùng Hoa nắm lấy cánh tay Mặc Âm Trần, dùng sức lắc lắc.
Lòng của nàng đau quá, trong đầu bồi hồi những thanh âm không ngừng, rốt cuộc là ai?
"Nàng rốt cuộc làm sao vậy?" Mặc Âm Trần nhíu mày, tay nắm ngược lại hai vai Âu Dương Sùng Hoa.
"Ta" Âu Dương Sùng Hoa lắc đầu, nàng không biết mình làm sao vậy, chỉ thấy rất đau............ rất đau........
Trái tim giống như là bị bóp nghẹn, đến rất đau, không cách nào khống chế cơn đau làm cho nàng cả người đều không thể tập trung suy nghĩ được.
"Này, này " Mặc Âm Trần kịp thời ôm lấy người Âu Dương Sùng Hoa.
Gương mặt trắng nõn của nàng bây giờ lại đang ửng hồng
Dù cho đã lâm vào hôn mê, trong miệng của nàng vẫn đang nói cái gì đó một cách đứt quãng.