Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 28: Trời giáng mỹ thiếu niên 4




Dáng đứng phiêu dật, tóc trắng đón gió chập chờn, đôi mắt tản mát ra khí thế đe dọa kinh người

Thiếu niên đưa mắt nhìn về phía hai lão quái nhân, ánh mắt lúc sáng lúc tối, bóng dáng tựa hồ đã ở trong con ngươi đang đóng mở, phiêu hồn bất định.

Cho dù là đang ở phía trước hai người, cũng đoán không ra được người thiếu niên đang đứng ngay tại đây.

Lão bà bà khuôn mặt càng dữ tợn, trên người bà tỏa ra một luồng sát khí khiến người khác khiếp sợ

Cả trong sơn động, ngoại trừ tiếng gió lạnh, thì chỉ còn lại tiếng vang vọng của xích sắt va chạm vào nhau

Nhiều tiếng giống như quỷ kêu rên.

"Năm mươi năm rồi, năm mươi năm —— Thiên Dạ, ngươi vẫn không buông tha chúng ta!" Lão bà bà cùng lão nhân đồng thời ngửa mặt lên trời cười một tràng dài.

"Phong Tam lang, Phong Nhị nương, gia sư năm mươi năm qua cũng chưa từng có một ngày quên các ngươi. Năm mươi năm trước ngươi đưa cho gia sư giữ lại Thiên Sát cổ kia, gia sư để cho ta nếu gặp lại các ngươi thì phải trả lại."

Thiếu niên không nhanh không chậm lời nói trong sơn động vang vọng, trong bóng đêm một ánh sáng màu bạc trắng phát quang, hẳn là từ tứ phía cùng chiếu về phía trong sơn động lướt gấp qua hai người....

"Ha ha ha —— mặc dù chúng ta bị Thiên Dạ nhốt ở trong này đã năm mươi năm, ngày không thấy mặt trời, nhưng chúng ta lại được sống tự tại, không giống hắn mỗi ngày gặp Thiên Sát cổ ăn mòn, phải nói rằng chúng ta cũng có lợi đấy chứ." Lão nhân tiếng cười to bao trùm ở thiếu niên tiếng vang.

"Bành bạch." Thiếu niên song chưởng cùng đánh, tốc độ của hắn bằng mắt thường không cách nào thấy rõ, xuất hiện trước mặt lão nhân cùng lão bà bà.

Lão nhân cùng lão bà bà nhất tề bị thiếu niên bóng dáng có điểm quỷ dị khó lường, công phu có chỗ kinh người, lão bà bà càng lôi kéo dây xích, dùng lực quán tính đánh thẳng về phía thiếu niên, "Thiên Dạ cư nhiên lại phái tên tiểu tử như vậy lấy tính mạng hai ta, xem ra hắn từ lâu đã không còn được như năm đó, như vậy thì dù còn sống, thân cũng đã không thể động, tai không thể nghe thấy, miệng không thể nói."

"Các ngươi nói không sai, gia sư hiện tại bất quá giống như một người liệt" Thiếu niên nghịch qua tóc trắng của mình, ghé mắt cười nhìn qua Phong Nhị nương, Phong tam lang.

"Tiểu tử chết tiệt, chỉ cần ngươi dẫn chúng ta rời khỏi nơi này, chúng ta chắc chắn sẽ giao cho ngươi công phu cả đời bọn ta." Phong tam lang mắt hổ, nhìn thiếu niên.

"Có thể được Phong tam lang tiền bối coi trọng như thế, ta - Mặc Âm Trần này thật đúng là thiên đại phúc dày, chỉ tiếc...." thiếu niên nói, hai chân ngồi liên, người lơ lửng ở giữa không trung, hai tay rất nhanh đánh kết ấn.

"Ngươi" Phong tam lang cùng Phong Nhị nương nhìn tư thế ngồi của người tự xưng là Mặc Âm Trần, tay hắn còn có kết ấn.

Hai người trên mặt không còn vẻ thong dong, bình tĩnh, mà là dữ dội đột ngột, hai mắt biểu lộ ra sự sợ hãi chưa bao giờ có.

Phong Nhị nương càng run rẩy đôi môi, hỏi: "Ngươi............ ngươi là"

Đáng tiếc, lời của bà còn chưa tới kịp nói xong, cả sơn động đột nhiên sáng bừng lên như ánh sáng ban ngày bình thường.

"A a a ——"

Sơn động chợt sáng, làm Phong tam lang cùng Phong Nhị nương phát ra tiếng kêu vô cùng thê lương thảm thiết

Hai người kịch liệt đung đưa thân thể, thân thể kết nối chặt chẽ bị ánh sáng phóng xuống chia cắt.....

Chỉ thấy Phong tam lang cùng Phong Nhị nương ở trong ánh sáng bạch quang rất nhanh bành trướng.

"Bạch.......Bạch Thiên Dạ, ngươi thật hèn hạ"

Phong tam lang điên cuồng hét lên, tiếng vang đinh tai nhức óc, bạo liệt.....

Thiếu niên ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa trên mặt đất, nhanh chóng lướt đi ra khỏi sơn động đang nổ tung