Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 124: Trọng sinh 18




"Chỉ là thấy một người, hắn hẳn là một vu thuật sư."

Nếu như lời nói Mạc Phi Lê cùng Từ Mộc Dương là thật, như vậy Mạc Phi Lê rất có thể là một vu thuật sư.

Hiện tượng của ly rượu chảy ngược kia, còn có cặp mắt màu tím cùng tóc trắng, cũng đã nói lên Mạc Phi Lê đúng là không bình thường.

Huống chi Lạc Thanh Lưu đã nói qua, vào một năm trước Mạc Phi Lê cũng biết Âu Dương Sùng Hoa bị mất trí nhớ.

"Cái gì ——"

Từ Mộc Dương bỗng dưng đứng lên, ngơ ngác nhìn Âu Dương Sùng Hoa.

"Làm sao vậy?"

Âu Dương Sùng Hoa đưa mắt, nhìn về phía vẻ mặt kinh ngạc của Từ Mộc Dương.

"Ta mấy ngày nay, đều ở cùng vu thuật sư, nếu suy đoán của ta không sai, chiếc nhẫn này là vu thuật gì đó, nhất định cũng chỉ có vu thuật sư mới có thể mở ra. Cho nên, nếu chúng ta muốn trở về, nhất định phải tìm được vu thuật sư, ngươi bây giờ lại nói cho ta biết, ngươi vừa rồi mới thấy qua một cái, ta như thế nào có thể không kích động?"

Từ Mộc Dương nói ra suy đoán của mình.

"Ta cũng không thể khẳng định, nhưng mà hắn quả thật phi thường, không giống người bình thường.

Âu Dương Sùng Hoa đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng Từ Mộc Dương.

"Mặc kệ có phải hay là không, bây giờ ngươi dẫn ta đi gặp hắn, chẳng phải sẽ biết."

Từ Mộc Dương đã không chờ đợi được, rất muốn gặp mặt vu thuật sư tồn tại trong truyền thuyết ——.

Vấn đề quan trọng nhất có liên quan đến là có thể trở về hay không?

Âu Dương Sùng Hoa chần chờ, chẳng lẽ hiện tại lại trở về Mãn Nguyệt lâu?

"Thế nào Sùng Hoa, tại sao còn chưa đi?"

Từ Mộc Dương đi được vài bước, lại phát hiện Âu Dương Sùng Hoa cũng không có đi theo, bất đắc dĩ phải quay trở lại đến trước mặt nàng hỏi.

"Thật ra hắn để cho ta đi tìm một người, hắn nói, chỉ có đến tìm người kia, mới có thể cho ta biết đáp án."

Âu Dương Sùng Hoa không rõ ràng lắm, rốt cuộc có nên tin tưởng lời Mạc Phi Lê nói hay không?

"Sùng Hoa, ta như thế nào càng nghe càng mơ hồ, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, ngươi phải kể từ đầu tới đuôi cho ta biết rõ."

Từ Mộc Dương hình như cũng nhận thấy được sự tình không đơn giản.

Âu Dương Sùng Hoa gật đầu một cái, thở dài, nói: "Sự tình kỳ thật là như vậy, ta. . . . . ."

Từ Mộc Dương nghe Âu Dương Sùng Hoa trình bày, khi thì kinh ngạc, khi thì nghi ngờ, khi thì vỗ ngực liên tục, khi thì thở dài liên tiếp. . . . . .

Khi Âu Dương Sùng Hoa nói xong, hắn cũng không chỉ có thở dài thật dài, "Không nghĩ tới cảnh ngộ của ngươi so với ta cũng không tốt hơn được bao nhiêu, bất quá bây giờ ta cũng có thể hiểu rõ ràng, vì cái gì ngươi phải mặc một thân y phục, trang sức hoa lệ như vậy, có thể đưa cho ta thức ăn hay tiền bạc a."

Không thể không nói, tạo hóa trêu ngươi, Âu Dương Sùng H oa lại có thể gặp phải sự tình phức tạp, khó khăn như vậy.

Một Trung tướng đang yên lành, không hiểu đến nơi này lại có thể trở thành hoàng đế cá chậu chim lồng.( ý nói cuộc sống tù túng bó buộc nhỉ)

"Xem ra cái người tên Mạc Phi Lê kia, cho dù không phải vu thuật sư, nhất định cũng cùng vu thuật sư có quan hệ nào đó. Không được, Sùng Hoa, hiện tại ngươi phải lập tức dẫn ta đi gặp mặt hắn."

Từ Mộc Dương nhìn Âu Dương Sùng Hoa, nói ra ý tứ của mình.

"Ngươi đã muốn gặp hắn như vậy, ta liền dẫn ngươi đi."

Âu Dương Sùng Hoa đưa mắt, nhìn về hướng một tòa lầu cao phía trước, bất quá, nàng cũng chỉ vừa ra khỏi Mãn Nguyệt lâu không lâu.

Lại không nghĩ tới nhanh như vậy đã muốn trở về.

"Đi thôi, ngươi không phải muốn tiếp tục ở trong này đi?"

Từ Mộc Dương thúc giục Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa gật đầu, quả thật nàng không muốn tiếp tục sống ở chỗ này, nơi này mặc dù cho nàng cảm giác vài phần quen thuộc, nhưng đúng hơn là một phần áp lực, ngực như bị cái gì đó áp chế, hít thở như thế nào cũng không thông.

Nghe tiếng Từ Mộc Dương thúc giục, Âu Dương Sùng Hoa cuối cùng cũng cất bước, mang theo hắn đi về hướng Mãn Nguyệt lâu . . . . . . . .

Từ Mộc Dương lần đầu tiên nhìn thấy bề ngoài của Mãn Nguyệt lâu, cũng không khác gì Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .

"Không nghĩ tới cái chỗ này, lại có thể có một tòa lầu các mỹ lệ như vậy."

Từ Mộc Dương từ đáy lòng tán thưởng nói.

"Đi thôi."

Âu Dương Sùng Hoa dẫn đầu bước vào cửa viện, cũng giống như lúc mới tới khi đó, trong nội viện này vẫn là không thấy một người.

Dựa theo đường đi trong trí nhớ, Âu Dương Sùng Hoa dẫn Từ Mộc Dương đi tới đứng trước lầu.

Vừa rồi Lạc Thanh Lưu cũng là như vậy mang theo nàng lên lầu hai.

"Ta hiện tại rốt cuộc biết được chân lý bốn chữ say rượu mê tiền, nghĩ đến những người cổ nhân này, cũng thật là biết hưởng thụ, ít nhất so với hưởng thụ của ta, cũng chỉ là một lầu các, lại có thể chế tạo thanh lịch tao nhã như vậy."

Từ Mộc Dương lần nữa sợ hãi than.

Âu Dương Sùng Hoa nghe qua, chỉ là nhàn nhạt đảo một vòng lông mày, đi lên lầu hai. . . . . .

"Nơi này chính là chỗ mới vừa rồi ta gặp được Mạc Phi Lê."

Nàng nói xong đẩy ra cửa phòng, bài trí bên trong vẫn còn ở đây, đáng tiếc. . . . . .

"Ngươi không phải nói, mới vừa rồi còn ở nơi này uống rượu sao? Thế nào hiện tại một người cũng không có?"

Từ Mộc Dương bước vào cánh cửa, giống như là Lưu bà bà tiến vào đại quan viên, nơi nơi đều khiến cho hắn cảm thấy mới lạ cùng hưng phấn.

Những thứ này vốn là chỉ có thể thấy từ trên sách khảo cổ gì đó, ở chỗ này lại có thể tận mắt nhìn thấy, còn có thể tự tay sờ được.

"Wow, chủ nhân Mãn Nguyệt lâu này nhất định là một người giàu có, ngươi nhìn xem những thứ đồ này, đều là bảo bối a. Nếu lấy về một cái, liền đủ cho chúng ta ăn uống cả đời."

Từ Mộc Dương cầm một pho tượng tam thải gốm sứ, trong miệng khen không dứt.

"Đáng tiếc, lâu chủ trong miệng bọn họ, bất quá chỉ là người vô dụng, cái gì cũng không biết."

Đầu ngón tay Âu Dương Sùng Hoa lướt nhẹ qua mặt bàn, nhưng thứ ở phía trên chính là mới vừa rồi nàng đều vẫn không động qua, chẳng qua Lạc Thanh Lưu cùng Mạc Phi Lê đã biến mất, ngay cả những Hồng Y tỳ nữ kia cũng không thấy.

Chỉ là, những thứ món ngon này, còn có trong phòng tràn đầy mùi rượu Nguyệt Hương, rõ ràng nói cho nàng biết, quả thật vừa rồi nàng ở trong này có gặp qua Mạc Phi Lê!