Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 120: Trọng sinh 14




Đợi cho hai người ngồi xuống, tỳ nữ dâng lên rượu ngon và thức ăn, Lạc Thanh Lưu nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa, nhẹ nhàng cười hỏi: "Sùng Hoa, nếm thử một chút rượu Nguyệt Hương của Mãn Nguyệt lâu chúng ta tự làm xem."

Âu Dương Sùng Hoa nhàn nhạt nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, hỏi: "Mạc Phi Lê đâu?"

Lạc Thanh Lưu đem thần sắc trên mặt Âu Dương Sùng Hoa nhất nhất để vào trong mắt, trên môi dao động mở ra một nụ cười khó hiểu, nói: "Sùng Hoa, đừng nóng vội a, Phi Lê đúng là cố ý vì ngươi chuẩn bị một tiết mục, rất nhanh sẽ xuất hiện."

"Tiết mục?"

Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, đúng lúc này, tỳ nữ mở ra cánh cửa đàn hương đỏ thẳm bên hông đại sảnh.

Phía sau cửa buông xuống một bức rèm che màu tím, gió lay động nổi lên, mang theo ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống bóng dáng như ẩn hiện sau màn che.

Thấp thoáng phía sau rèm nhìn thấy một người một cầm. . . . . .

Âu Dương Sùng Hoa nhìn về phía Lạc Thanh Lưu, đưa mắt đặt câu hỏi.

Lạc Thanh Lưu cười nói: "An tâm một chút, chớ vội nóng nảy."

Người ở phía sau rèm khoanh chân, ngồi xếp bằng trước cầm án (bàn để đàn), tất cả cử chỉ đều rất ưu nhã, bộ dáng lưu loát sinh động.

Đầu tiền là tay đặt bên trong chậu đồng rửa sạch, lau khô, kế tiếp lại mở ra lò đốt đàn hương, đợi tất cả sẵn sàng, lúc này tay mới để lên bảy dây đàn, điều chỉnh thử một chút âm sắc, liền khảy lên một cái . . . . . .

Giai đoạn đầu, làn điệu tựa như một dòng suối nhỏ từ trong khe sâu chảy ra, như sầu như thương, làm cho người ta nguyện ý yêu thương.

Bất giác Âu Dương Sùng Hoa cũng điều chỉnh thân thể theo tiếng nhạc, nghiêng tai lắng nghe.

Nghe lại lần nữa, âm thanh chuyển điệu rất nhanh truyền đi, một khúc rung động, dường như có tiếng của ngọc bị phá vỡ, từng âm thanh cao vút nối tiếp nhau, giống như nước cuồn cuộn chảy xiếc từ trên cao đổ xuống ngàn trượng, boong boong…leng keng, thất âm như muốn chấn động lòng người.

Thanh âm cao có thấp có, cuối cùng đột nhiên ngừng hẳn, giữ lại một chút dư âm thoáng ẩn hiện, mãi lâu không biến mất . . . . .

Âu Dương Sùng Hoa nhìn bóng người bên trong rèm che màu tím.

Không biết tại sao, nàng lại có một loại cảm giác quen thuộc.

Không đơn thuần là người ở sau màn, còn là bởi vì ca khúc kia.

Tầm mắt bất giác nhìn xuyên ở bên trong tầng sa mỏng. . . . . .

Đàn hương lượn lờ, sương mù mịt mờ, bóng người dường như huyền ảo, khói bay phảng phất không giống với nhân gian.

Chỉ thấy người trong rèm che khẽ giật giật, Âu Dương Sùng Hoa như ở trong mộng tỉnh lại, nhìn về phía Lạc Thanh Lưu: "Hắn chính là Phi Lê?"

Lạc Thanh Lưu nghe hỏi, âm thầm liếc về hướng bên trong rèm che, ý cười không giảm, "Sùng Hoa quả nhiên thông minh, hắn đúng là Phi Lê, như thế nào, tài năng đánh đàn của Phi Lê, có phải làm cho ngươi nhớ đến chuyện gì?"

"Rất quen tai, ta giống như là đã nghe qua."

Âu Dương Sùng Hoa nói thật, quả thật có phần này cảm xúc.

"Phi Lê, ngươi xem, ta đã nói Sùng Hoa vẫn còn nhớ rõ, năm đó chính là nàng đã khảy một khúc Phượng Cầu Hoàng này."

Lạc Thanh Lưu hình như rất vui vẻ khi nghe lời nói của Âu Dương Sùng Hoa.

Nàng cười, nhìn về phía người ở trong màn che.

"Thanh Lưu, xem ra là ta thua, ta còn tưởng rằng lâu chủ sẽ không nhớ ra, hoặc là nói tiếng đàn Phi Lê ta nghe không hay."

Rèm che màu tím được vén lên, Phi Lê từ sau rèm đi ra, y phục hắn đơn thuần mở rộng buông xuống, bình tĩnh tự nhiên đi đến trước người của Âu Dương Sùng Hoa, "Mạc Phi Lê ra mắt lâu chủ."

"Lâu chủ?"

Âu Dương Sùng Hoa liếc mắt nhìn về phía Lạc Thanh Lưu.

Lạc Thanh Lưu che miệng cười: "Thật đúng là cái gì cũng đều đã quên rồi, năm đó có nói, ta bất quá chỉ là giúp ngươi, ngươi mới đúng là chủ nhân chân chính Mãn Nguyệt lâu, lâu chủ dĩ nhiên là ngươi."

Âu Dương Sùng Hoa nghe được lời nói Lạc Thanh Lưu, lần nữa đưa ánh mắt nhìn về phía Mạc Phi Lê. .

Mạc Phi Lê khẽ nghiêng người, đầu hơi ngẩng lên. . . . . .

Hai mắt như lắng đọng lại, con ngươi màu tím tựa như sao sáng, chỉ là lơ đãng quay đầu lại nhìn một cái, giống như thần tiên hạ xuống giữa thế gian phồn hoa thất sắc.

Hắn là nam nhân, nhưng lại khiến cho không người nào có thể đoán ra được hắn là nam nhân.

Sắc mặt của hắn trắng xanh, gần như tuyết trong suốt, đôi môi xinh đẹp nhẹ nhàng mím lại. . . . . .

Một người nam nhân như vậy, làm cho Âu Dương Sùng Hoa lại có ý nghĩ như hoa sen trong nước, cũng là hồng như phấn, cũng là trắng như vôi, nói không ra là cao nhã hay là quyến rũ, chỉ cảm thấy thật kinh diễm.(kinh = hoảng sợ, diễm = xinh đẹp ==> đẹp thấy mà sợ á )

Thần sắc Âu Dương Sùng Hoa có một tia hoảng hốt, có lẽ trong mắt nàng đúng là khiếp sợ không thôi.

"Sùng Hoa?" Lạc Thanh Lưu ở bên cạnh gọi Âu Dương Sùng Hoa.

Giật mình tĩnh lại, Âu Dương Sùng Hoa bị tiếng kêu của Lạc Thanh Lưu lay tỉnh, chuyển ánh mắt nhìn về phía Lạc Thanh Lưu, "Chuyện gì?"

"Có phải nên để cho Phi Lê ngồi xuống hay không? Không phải là ngươi có rất nhiều chuyện muốn hỏi sao?"

Lạc Thanh Lưu giương mắt, chỉ vào chỗ ngồi bên người Âu Dương Sùng Hoa, đây chính là vì Phi Lê giữ lại.

"Mời ngồi."

Âu Dương Sùng Hoa hơi hơi gật đầu, ra dấu cho Mạc Phi Lê.

Mạc Phi Lê cúi người, nói: "Vậy thì đa tạ lâu chủ rồi, Phi Lê cung kính không bằng tuân mệnh."

Sau câu nói, Mạc Phi Lê vén lên áo choàng, ngồi vào chỗ trống bên cạnh Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa cảm thấy nam nhân này khi giơ tay nhấc chân, cử chỉ phong lưu phóng khoáng, đặc biệt là từ trên người hắn thoang thoảng mùi thơm thanh nhã.

Hương thơm này không nồng đậm giống như nước hoa, nhàn nhạt thanh nhã, hít vào phổi, như quyến luyến giữ lại một chút ở trong đó.

Mạc Phi Lê ngồi xuống, Lạc Thanh Lưu nâng ly rượu trên bàn lên, cười nói: "Tới..tới, ta đúng là đợi ngày này ước chừng cũng một năm rồi, hiện tại cuối cùng cũng để cho ta đợi được, như thế nào cũng phải uống đủ ba chén, mới không uổng phí chúng ta chờ một năm này."

"Thanh Lưu, ngươi vẫn luôn hay theo ta lải nhải, nói ngươi thế nào thế nào vất vả, thế nào thế nào đợi không được, cuối cùng, lần này có thể thở nhẹ một hơi đi."

Mạc Phi Lê bưng lên ly rượu, mắt tím kèm với rượu dao động, biểu hiện ôn nhu, rực rỡ xinh đẹp.

Hắn cười, rất lạnh nhạt, nhưng lại có thể rõ ràng làm cho người ta cảm nhận được, tâm tình của hắn vô cùng vui sướng.

Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa vẫn luôn ở trên người của Mạc Phi Lê không có dời đi, đặc biệt khi tầm mắt nàng tiếp xúc với một đầu tóc bạc trắng, thậm chí còn có một chút cảm giác chấn động đánh thẳng vào trong lòng.

Bởi vì. . . . . .