Vương Phi Phủ Triệu Vương - Mặc Kệ Đời Ta Cứ Yêu Chàng

Chương 30: - Qua Đêm Cùng Vương Gia




Chương 30 - Qua Đêm Cùng Vương Gia - Tình Cảm - Đam Mỹ
Đêm khuya, bên ngoài gió vẫn thổi từng hồi lạnh lẽo. Ánh sao lấp lánh trên bầu trời lúc sáng lúc tối, khiến bầu trời đêm nay thật diệu kì. Một mảng đen kịt, mảng xanh lam mờ tối điểm vài chấm sáng nhỏ.
Đôi mắt mèo nàng ngắm nhìn qua ô cửa sổ. Ngắm lâu rồi cũng chán nàng bước lại định tắt bớt chiếc đèn dầu để lên giường chìm vào giấc ngủ. Cảm giác lòng chẳng bình yên cứ nôn nao, nhớ nhung bâng quơ thật khó chịu. Những cảm giác mơ hồ đôi lúc hiện ra trong tâm trí.Bất chợt bên ngoài có tiếng động khiến nàng giật bắn mình. Tay thu lại đứng bất động trong không gian rộng lớn. Từ sau vụ bắt cóc ấy, cơ thể và tâm hồn nàng nhạy cảm hơn. Không biết nàng đứng đó qua bao lâu...
Cửa mở hắn bước vào người phảng phất mùi rượu. Gương mặt vẫn che chiếc mặt nạ màu bạc. Đôi mắt sắc lạnh và khuôn miệng không biết cười.
"Vương Phi. Nàng chưa ngủ sao?"
Giật mình nàng đứng đó nhìn hắn. Miệng khẽ thì thào "Vương Gia..."
Không khí có phần căng thẳng. Cơ thể nàng trở nên căng cứng. Suy nghĩ lung tung lại ùa về...
"Khuya thế này rồi hắn đến đây làm gì?"
Đôi tay nắm chặt có phần run rẩy. Ánh mắt tránh nhìn thẳng vào mặt hắn cứ thế nàng đứng đó trong im lặng.
"Nàng tính thức cả đêm sao? Nhanh tắt đèn đi ngủ."
Nói rồi hắn bước lại phía giường cởi y phục rườm rà trên người xuống. Ánh mắt liếc nhìn nàng. Vẻ mặt tự tin nơi khách điếm chẳng còn thay vào đó là cảm giác run rẩy bất an của nàng hiện rõ. Hắn im lặng không nói gì vờ như cởi y phục. Miệng hối thúc.
"Còn không nhanh lên."
Cảm xúc của nàng lúc này hỗn lọan. Rõ ràng nàng rất sợ, sợ phải làm gì đó với tên Vương Gia kia nhưng rõ ràng nàng là Vương Phi chuyện này sớm muộn gì cũng phải xảy ra. "Nàng làm sao thế này... Tự nhiên, có cảm giác có lỗi với một người nào đó. Chiết tiệt..." Miệng nàng thổi tắt chiếc đèn trong đêm tối. Khẽ bước nhẹ nhàng về phía giường...
"Vương Gia. Người có cần cởi mặt nạ ra cho dễ chịu không?"
Miệng phát ra những lời run run. Tay chân run rẩy không thoải mái bước lại gần chiếc giường nơi hắn ngồi ở đó.
"Không cần. Ngủ thôi."
Đêm ấy, hắn và nàng cùng nằm trên một chiếc giường và đơn giản chỉ là ngủ thôi. Sau một hồi khép nép sợ hãi thì nàng cũng đã chìm vào giấc ngủ. Tay chân vẫn loạn xạ không yên vị. Ôm ấp, sờ mó lung tung, khiến mắt hắn mở trân trối trong đêm nhìn cái con người này với vẻ mặt không thể diễn tả thành lời.
Một canh giời trước, ngồi trong thư phòng chợt bỗng nhiên hắn ta nhớ đến nàng. Cái cảm giác tuyệt vọng lúc ở trong rừng của nàng. Nỗi sợ lúc ở khách điếm, sự ngơ ngác trước lời nói của người đàn bà kia cùng ánh nhìn ghét bỏ của Lệ Thanh dành cho nàng khiến lòng hắn có cảm giác gì đó khó hiểu. Có lẽ, cảm thấy tội nghiệp... Sau một lúc xoay xoay chiếc quạt giấy trên tay, hắn bỏ nó xuống lấy một ít rượu vấy bẩn lên quần áo và bước đi ra ngoài...
Nhìn dáng nữ nhân này ngủ ngon lành. Chắc nàng chẳng còn sợ hãi nữa... Cảm xúc con người đúng là khó hiểu. Mâu thuẫn trong lòng hắn về nàng luôn đối chọi nhau. Nàng với những lời đồn không mấy tốt đẹp, nàng của quá khứ với những hành động xấu xa vì bản thân và lợi ích, toan tính. Nhưng nàng trước mặt hắn lúc này hoàn toàn như một con người khác... Đầu óc hắn mơ hồ không hiểu chính mình. Hắn nghĩ mình yêu thương chung tình với Lệ Thanh. Tuy nhiên, ngày nhìn thấy Lệ Thanh tim hắn trống rỗng, cùng cảm giác thất vọng xuất hiện khi bắt gặp ánh mắt đầy sát khí kia.
"Đó có phải tình cảm yêu đương không? Hay chỉ là ngộ nhận."
Hắn khẽ thở dài trong đêm. Bên cạnh là một nữ nhân có vẻ vô tình đang say ngủ. Đêm dài cứ thế mà trôi qua...
Có lẽ lòng hắn không an tâm khi nữ nhân này ngủ một mình. Nàng rất sợ, sẽ thức giấc trong đêm... Những lời nói trong lòng hắn hiện lên. Lúc này, tâm trí hắn như có hai con người đang tranh cãi rất phiền não và đau đầu... Lý trí với con tim chẳng biết bên nào thắng. Chỉ biết rằng, sau phút giây dằn vặt, bồn chồn ấy hắn đã có mặt ở Mai Phương Cung hay còn gọi là Nam Phương Cung. Với địa vị Vương Gia chủ nhân của Vương Phủ thì muốn tùy tiện làm gì chả được.Thế nên, lấy cớ Vương Gia thân phận phu quân đến để cho nàng ta có bạn là một lý do hết sức hợp lý. Chỉ là, ánh mắt đôi tay run run của nàng khi nhìn Vương Gia chẳng giống với ánh nhìn tên hộ vệ vô danh kia, là ghen... Trong lòng nàng cũng chẳng biết được hai con người này là một. Chỉ là... có lẽ nào hắn có chút rung cảm với nàng. Tâm trí hắn âm trầm suy đoán chẳng thể nào chợp mắt.
Gần sáng hắn thiếp đi một lúc. Chiếc mặt nạ vẫn còn trên mặt... Ánh bình minh chiếu xuyên qua ô cửa. Đôi mắt mèo mở to nhìn thấy nam nhân nằm bên cạnh vẫn trong bộ đồ ngủ màu trắng. Có lẽ, đêm qua mọi việc vẫn yên bình không có thứ gì đó vượt qua ngoài giới hạn... Có gì đó không đúng, nàng nhìn lại tay chân mình có phần không đúng lắm. Vội vội nhẹ nhàng rút hết tứ chi lộn xộn kia lại.
"Ôi. Mẹ ơi... Rõ ràng đêm qua đã cố phân chia ranh giới..."
Tay nàng nhẹ nhẹ rút khỏi người hắn. Chân cũng buông xuống không gác nữa. Nhẹ nhẹ ngồi dậy. Cái nhẹ nhẹ của nàng cũng khiến hắn thức giấc, ngồi dậy. Mắt mơ màng vờ hỏi nàng những câu vô nghĩa.
"Sao ta lại ở đây? Đêm qua ta say?"
Những lời nói tỉnh veo của hắn khiến nàng khó hiểu. Mắt nàng liếc qua liếc lại. Tự hỏi:"Không chỉ dung mạo bị hủy mà não cũng bị úng nước mất tiêu rồi sao." Nàng vờ vẻ dịu dàng dạ vâng. Để khiến hắn vui lòng mà bớt sinh phiền phức.
"Đêm qua là người có chút rượu trong người. Để ta đi lấy áo cho người..."
Nói rồi nàng lui một qua một bên, khi quần áo mang đến trước mặt hắn. Ý nàng tránh chỗ cho hắn bước ra khỏi phòng. Cũng là một cách đuổi người tế nhị và để không khí bớt căng thẳng, ngại ngùng.
"Vương Phi. Thật là hiểu ý ta. Vậy từ nay mỗi đêm ta sẽ đến làm bạn với nàng."
Nói rồi, tay hắn chỉnh lại y phục bước chân ra khỏi phòng. Bỏ lại phía sau là ánh nhìn ngơ ngác của đôi mắt mèo.
"Mình đã làm sai, nói sao điều gì chăng?"
Bình minh đã lên nhưng lòng này lại thấy lạnh lẽo, bồn chồn... chẳng có một chút sức sống. Nàng quay lại giường kéo chăn đắp kín người nhưng cảm giác khó chịu ấy vẫn ám ảnh nàng. Sự khó chịu lên đến đỉnh điểm nàng quyết định bước xuống giường... Không biết Vân Nhi đến từ bao giờ nhìn những biểu hiện lạ lùng của chủ nhân. Nàng ta chỉ biết đứng im đó không dám cất lời.Sáng hôm ấy, nàng dạo quanh hoa viên tuyển chọn những loại hoa ưng ý cắt tỉa để làm trà hoa. Chiều ra, ra ngồi trước bờ hồ ngắm nhìn rặng liễu rũ, ngắm đoá sen hồng bồng bềnh trôi nổi trên mặt nước. Cơn gió vuốt ve gương mặt khiến tâm hồn nàng cảm thấy thoải mái. Thực ra nàng không ghét Vương Gia như những gì biểu hiện bên ngoài. Dù sao thì hắn cũng chưa làm gì tổn thương nàng cả. Bởi vì lòng nàng lỡ có hình bóng của hắn rồi mới khó chịu, khó xử khi đứng trước gương mặt lạnh kia.
"Hà"
Tiếng thở dài nao lòng thốt ra. "Ta phải đi tìm Vương Gia nói chuyện. Đêm nào cũng nằm chung thể nào cũng có chuyện chẳng lành."
Nghĩ là làm nàng đứng dậy. Chạy về phía thư phòng lòng hồi hộp. Cốc cốc cốc... vẫn ba tiếng gõ cửa ấy vang lên. Nhưng không có tiếng trả lời từ bên trong. Nàng xoay người định bước đi nhưng bên trong phát ra âm thanh gì đó. Ma đưa lối quỷ dẫn đường nàng mở cửa bước vào.
Đang ngâm mình trong hồ nước nghe tiếng gõ cửa, cùng với tiếng kéo cửa bước vào. Hắn lầm tưởng đó là Lãnh Băng, từ sâu bên trong phòng nơi đặt chiếc chậu tắm cầu kì đẹp đẽ. Tiếng hắn vọng ra...
"Vào đi..."
Nàng bước vào, trước mặt nàng một nam nhân đang trần trụi dưới hồ nước. Gương mặt đang cúi xuống... "Đường nét ấy chính là hắn nhưng sao hắn lại ở nơi này..." Đang ngập chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, mặt nàng đơ ra mắt không chớp.
Rõ ràng có tiếng người bước vào nhưng sao lặng im đến thế. Hắn ngước gương mặt lên chạm ánh mắt của nàng. Gương mặt hắn vẫn âm trầm lặng yên nhìn nàng. Lời nói trong miệng nhất thời bị chặn lại, cứ âm trầm nhìn nàng người trần truồng ngâm mình trong dòng nước.
"Chết tiệt... Đây là lần thứ n mình gặp hắn trong những hoàn cảnh oái ăm."
Nàng khẽ thì thầm trong miệng, búi tóc phía sau rung lên khi nàng xoay đi không nói lời nào. Vẻ bối rối ngượng ngùng khiến đôi má nàng ửng đỏ.
Khoảnh khắc đó... nghĩ tới thôi đã thấy không thoải mái. "Thấy nàng không nên xuất hiện ở nơi đây... Người ơi gặp gỡ làm chi trăm năm biết có duyên gì hay không? Hoa đã có chậu thì đập ra thay chậu khác cũng ổn. Ván đã đóng thuyền thì gỡ ra đóng lại. Còn người thì... ha... ở cái thế giới nữ nhân như một chiến lợi phẩm, một món trang sức lộng lẫy của cánh nam nhân thì... một vợ một chồng đã là chuyện ảo tưởng huống chi lại có cái thay chậu đổi bình."
Nàng tát nhẹ vào má, xua đi cái suy nghĩ viễn vong kia. Đứng bên ngoài đợi hắn, tiếng nàng vọng vào.
"Vương Hoàng. Ta đợi ngươi xong thì mau ra đây..."
Bên trong, gã nam nhân chầm chậm bước ra khỏi dòng nước mát. Ánh mắt liếc ngang thập phần lạnh lẽo...
"Nàng ta càng ngày càng thích đến thư phòng của Vương Gia. Đừng nói là si mê hắn ta đến độ si ngốc rồi chứ?"
Một thắc mắc khó hiểu trong lòng hắn khi nghĩ về tình cảm của nàng dành cho Vương Gia và Hoàng Vương. Dù cả hai chỉ là một người nhưng bên trong lại có lúc ghen tuông lẫn nhau thực khó hiểu. Lòng đầy mâu thuẫn về nữ nhân này thật khiến hắn đau đầu. Từ bên trong hắn chậm chậm bước ra.
"Thuộc hạ tham kiến Vương Phi."
Nàng xoay người lại vẻ thắc mắc. Trong lòng nàng ngờ ngợ hắn chính là tên Vương Gia kia. Nhưng khi nghe hắn thốt ra những lời từ tâm can khiến nàng chấn động như ngã quỵ.
"Vương Gia có bệnh thuộc hạ đến để điều trị cho Vương Gia. Cảnh vừa rồi người thấy cũng nằm trong quá trình điều trị."
"Là đồng tính? Đam mỹ... nghe có vẻ không hợp lý nhưng lại rất hợp lý. Những biểu hiện rất rất giống."
Suy nghĩ trong tâm trí tuôn ra, nàng đưa ngón cái vô thức lên miệng cắn móng tay. Đôi mắt đưa qua đưa lại, đang suy nghĩ một thứ gì đó. Mọi thứ rơi vào tầm mắt của hắn...
"Vương Phi. Người tìm Vương Gia có chuyện gì? Vương Gia cần nghỉ ngơi một lúc người hãy đến. Hay để thuộc hạ nhắn lại..."
"Không cần."
Nàng cắt ngang lời hắn. Rồi xoay người bỏ đi một cách đầy thất vọng. Bỏ lại gương mặt âm trầm của nam nhân phía sau. Khung cảnh hôm nay đều đẹp, mọi thứ có vẻ hoàn hảo nhưng nàng chẳng thấy vui. Cảm giác như vừa đánh mất một thứ gì đó quý giá, nàng thất thần bước đi.
"Đúng là trai đẹp thì thường bị cong mà. Chỉ là thời này người ta chẳng biểu hiện lộ liễu ra thôi."
Hết chương 30
Ảnh: Sưu tầm
Còn tiếp.