Vương Phi Pháp Y

Chương 16: Chương 16





Hầu phủ có năm người con gái, con trai chính là đại thiếu gia Nạp Lan Vân Trần và Nạp Lan Vân Phi, thời xưa coi trọng nam đinh, mà Nạp Lan Vân Phi từ nhỏ đã thông minh lanh lợi lại còn hiểu chuyện nên rất được lòng Nạp Lan Khang và lão phu nhân.Năm ngoái, Nạp Lan Vân Phi đột nhiên mắc bệnh nan y, vị đại phu mà Hầu phu nhân tìm đến, sau khi chẩn bệnh xong thì nói đệ ấy bị bệnh phong.

Căn bệnh này ở thời cổ đại là một bệnh truyền nhiễm khủng khiếp.

Sau khi biết tin, Hầu phu nhân lập tức đưa đệ ấy ra cách ly, nhốt trong viện cả ngày.Sau khi Nạp Lan Vân Khê biết được chuyện này, từ đó về sau không thể đến thăm đệ ấy một lần nào.


Mỗi lần nàng thỉnh ý đều bị Hầu phu nhân lấy lí do sợ lây cho nàng để từ chối.

Sau này, những người hầu trong phủ trốn đi hết, không ai quản đệ ấy, cũng không ai cho ăn cơm, để mặc đệ ấy tự sinh tự diệt, chỉ có hai hai gia nô thỉnh thoảng vẫn chăm sóc Nạp Lan Vân Phi, sau này đệ ấy đói quá chịu không nổi nên nửa đêm lục lọi, ra phòng bếp ăn trộm thức ăn, không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước mà chết...Lúc đầu lão phu nhân còn cho người đi hỏi thăm bệnh tình của Nạp Lan Vân Phi, thậm chí khi biết đệ ấy bị bệnh phong cũng không vứt bỏ, tự mình đi tìm đại phu chẩn bệnh cho đệ ấy, thế nhưng về sau bệnh của Nạp Lan Vân Phi càng ngày càng nghiêm trọng thì bỏ mặc luôn, cuối cùng Nạp Lan Khang cũng từ bỏ đệ ấy, nghe theo lời Hầu phu nhân đưa đệ ấy nhốt trong viện của mình, để cho một đứa nhỏ bảy tuổi chết trong cô độc.Sau khi Nạp Lan Vân Phi chết, nàng không nhịn được mới đến xem trộm đệ ấy một chút.

Nhìn thấy đứa bé người đầy mủ, cơ thể thối nát, Nạp Lan Vân Khê không tưởng tượng ra được Nạp Lan Vân Phi đã chịu đựng biết bao nhiêu đau đớn, nàng tức giận đến ngất đi.Nghĩ đến những kí ức này, Nạp Lan Vân Khê không khỏi căm ghét sự hèn nhát của bản thân, những ngày Nạp Lan Vân Phi bị bệnh, nàng chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của mình, nếu không có có đệ ấy thường xuyên giúp đỡ, e rằng nàng cũng không sống được đến bây giờ.

Nghĩ đến điều này, lồng ngực của Nạp Lan Vân Khê càng thêm đau nhức, khó thở không chịu được, đợi Hà ma ma mua đồ xong mới bước từng bước để về Hầu phủ.Nạp Lan Vân Khê mới vừa vào Hầu phủ, quản gia Lâm Thăng đã chờ ở cửa, Nạp Lan Vân Khê nhíu mày lại nhìn, sau đó nghe hắn mở miệng nói:"Tam tiểu thư, phu nhân cho mời người."Nạp Lan Vân Khê bình tĩnh đứng ở trong sân, một đôi mắt trong veo lạnh lùng nhìn về phía hắn, Lân Thăng sửng sốt lùi về phía sau, chỉ thấy Nạp Lan Vân Khê đi tới, mặc dù nàng chưa nói gì nhưng con ngươi tối đen như mực, tưởng chừng như toát ra hơi nóng khiến hắn gần như thu hồi vẻ khinh bỉnh và lạnh nhạt của mình ngay lập tức."Phu nhân cho gọi ta có việc gì? Ta bây giờ còn cấm túc ở đây, sẽ không đi thỉnh an phu nhân, đợi hết lệnh cấm túc, ta lại đi."Nạp Lan Vân Khê thầm nghĩ, nàng vừa vào cửa, Hầu phu nhân đã phái người chờ nàng ở chỗ này, nghĩ cũng là vì một vạn lượng bạc kia, trong lòng nàng cười lạnh một tiếng, sau đó cũng không quay đầu lại, đi thẳng về hướng viện tử của mình."Tam tiểu thư, bây giờ lão phu nhân đang đợi người trong phòng, là lão phu nhân phái nô tài tới chờ ở đây."Lâm Thăng thấy Nạp Lan Vân Khê thực sự không muốn nói chuyện với mình nên vội vàng mở miệng nhắc đến lão phu nhân."Đi thôi!" Nạp Lan Vân Khê thầm nghĩ, xem ra hôm nay có muốn tránh cũng không tránh được, vậy thì không bằng đi đi, vừa khéo từ lúc đến đây nàng chưa từng gặp qua Hầu phu nhân trong truyền thuyết, còn có lão phu nhân cùng những người khác trong phủ.Lâm Thăng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi trước dẫn đường, thầm nghĩ Tam tiểu thư quả nhiên không giống với trước kia, giống như đã biến thành người khác, chỉ thấy nàng đứng đó đã toát ra khí thế bức người, Tam tiểu thư làm gì có dạng phong thái này?Nạp Lan Vân Khê dựa vào thi thể của Tiểu Thanh đã đoán ra được hung thủ giết người, cũng điềm nhiên như không có việc gì mà nhận lấy lệnh từ hôn của Lư Lăng Vương.

Chuyện này đã sớm truyền từ trong phủ ra ngoài, kinh động đến cả lão phu nhân cho nên Hầu phu nhân mới gọi Nạp Lan Vân Khê đến.Mấy người họ đi dạo quanh hàng lang đình Thủy Các một hồi mới đi đến chỗ cái sân nhỏ cây cối xanh um tươi tốt, ánh sáng, hướng và cách bài trí ở đây là tốt nhất trong Hầu phủ.Quản gia đưa họ đến bên ngoài sân nhỏ, sau đó thì rời đi.


Nạp Lan Vân Khê và Hà ma ma cùng nhau vào trong, tiểu nhà đầu Bích Hồng đứng ở cửa thấy nàng tới, vội vàng mở rèm báo vào bên trong.

Trong chốc lát đã có một lão ma ma mặt mày rạng rỡ ra đón, Nạp Lan Vân Khê biết được đây là mẹ ruột của người thân cận với mình, Lí ma ma."Ấy, Tam tiểu thư đến rồi.

Lão phu nhân đợi người đã lâu, mời người vào trong."Lí ma ma vừa rồi chính là một người tháo vát, lanh lợi, vội vàng tiến tới vài bước đón Nạp Lan Vân Khê đi vào.Nàng vừa vào đã thấy người ở trong gian phòng đang cười nói vui vẻ.

Thấy nàng đi vào, không hẹn mà cùng nhìn về phía Nạp Lan Vân Khê, âm thanh cũng dần dần nhỏ lại."Vân Khê ra mắt tổ mẫu." Nạp Lan Vân Khê thấy lão phu nhân đang ngồi trên cao kia, cả người diện một bộ đồ màu tím tơ vàng trầm, đầu đính đầy kẹp tóc bằng ngọc trai, ở giữa trán có một viên ngọc lớn sáng chói, tướng giàu sang phú quý.


Nàng thầm nghĩ đây chính là Hầu phủ lão thái quân."Vân Khê đến đây, ngồi đi!" Lão phu nhân thản nhiên nói một câu, Nạp Lan Vân Khê khẽ gật đầu, đổi hướng đi về phía bên trái, chỗ một vị phu nhân đang ngồi."Mẫu thân." Nạp Lang Vân Khê bình tĩnh gọi một tiếng, sau đó hướng về phía người kia hành lễ.Hầu phu nhân ăn mặc lộng lẫy và quý phái, khuôn mặt xinh đẹp bức người, lúc Nạp Lan Vân Khê hướng về phía bà ta hành lễ thì bà ta nhẹ nhàng đáp lại: "Vân Khê về rồi à? Mau ngồi đi.

Mọi người chờ con lâu rồi đấy."Nghe giọng điệu kia dịu dàng, ôn nhu, giống như thể nàng chính là con gái ruột của bà vậy..