Vương Phi Như Thủy

Chương 47: Tiến cung




Nghe thanh âm quát tháo của thái giám the thé bên ngoài, Hàn Vu Thủy nhíu mày, ánh mắt lạnh xuống. Cánh tay khẽ động ra hiệu cho Tuyết Liên đang thoa thuốc ngừng lại. Tuyết Liên cảm thấy không khí trong xe dần ngưng đọng liền hiểu nàng đã tức giận. Nhanh chóng thu thập lại đồ đạc trong tay rồi vén màn xe bước ra ngoài.

"Gặp qua công công."

Tiểu thái giám đang mắng đến say mê,bông dưng thấy màn che phía trước được vén lên. Một thiếu nữ mặc trang phục trắng xanh, ôn nhu cẩn trọng bước ra khom người hành lễ với hắn. Thái giám trong hoàng cung vốn luôn phải cúi đầu nhìn sắc mặt người khác mà làm việc. Nay được kính lễ nhất thời có một loại cảm giác vượt trội. Đầu ngẩng cao một chút, ngực ưỡn ra thêm một chút, giọng điệu cũng tăng vài phần uy nghiêm.

"Ngươi là cái thứ gì? Trong xe là kẻ nào lại dám lớn gan chắn đường ngự giá của công chúa? Còn không mau lăn ra đây cho bản công công?"

Tuyết Liên nghe hắn ngang ngược quát tháo với chủ tử, nhịn xuống tức giận trong lòng. Ngoài mặt lại quy quy củ củ tiến lên hành lễ với người ngồi trong rồi nhỏ nhẹ đáp lời.

"Tham kiến công chúa điện hạ. Công chúa thứ tội, chúng ta nào có lá gan lớn đến thế. Công chúa là kim chi ngọc diệp, cỡ nào tôn quý. Chúng ta cành cây ngọn cỏ dĩ nhiên không dám phạm thượng, nhưng là công công có hơi quá lời, ngài nhìn xem. Đường đi cũng chỉ có bấy nhiêu đây, lại có khẩu dụ từ thái hậu nương nương triệu kiến quận chúa chúng ta tiến cung gấp. Cho nên..thật không dám chậm trễ, vẫn mong công chúa điện hạ nhân từ không truy cứu."

Tiểu thái giám nghe nha hoàn trước mặt nói chuyện trôi chảy, lý do đưa ra lại là Thái Hậu nên lại càng không thể trách cứ cái gì. Chỉ có thể hướng vào xe lớn tiếng gọi.

"Ngươi còn dám giảo biện? Bên trong là người nào? Còn không mau xưng danh tính, tới trước ngự giá của công chúa nhận tội."

Tuyết Liên sớm đã không vừa mắt dáng vẻ kiêu căng của hắn,đang tính toán thả chút mê hương thì nghe thấy thanh âm lạnh nhạt của Hàn Vu Thủy vọng ra từ trong xe

"Thật không ngờ một tiểu thái giám nhỏ bé cũng có thể có bản lĩnh lớn như vậy. Thật là không tầm thường. "

"Ngươi..."

"Lui xuống."

Vốn từ trước Hàn Vu Thủy rất ít khi xuất hiện trừ những dịp cung yến bắt buộc nên không nhiều người có thể nhận thức nàng. Tiểu thái giám này cũng không ngoại lệ, mặc dù tính tình nóng nảy nhưng đầu óc nhạy bén nên dĩ nhiên nghe ra Hàn Vu Thủy đang mỉa mai mình. Nhưng nhìn xe ngựa của nàng đơn giản mộc mạc nên cho rằng người trong xe cùng lắm chỉ là gia quyến của một quan viên ngũ phẩm. Định bụng sẽ lên mặt dạy dỗ một phen nhưng chợt nghe thanh âm uy nghiêm của Mộ Khinh Vân cất lên bèn nuốt trở lại lời muốn nói rồi cúi đầu lui xuống phía sau.

Mộ Khinh Vân cho dù từ đầu không lên tiếng, tùy ý để hắn giải quyết nhưng cũng không phải nàng cái gì cũng không biết. Thanh âm của Hàn Vu Thủy vang lên làm cho nàng có chút ngoài ý muốn. Vươn cánh tay vén lên màn che, nha hoàn đứng hầu bên ngoài nhận thấy động tĩnh bèn nhanh nhẹn đỡ nàng bước xuống. Phía bên kia Hàn Vu Thủy cũng vừa đúng lúc buông tay Tuyết Liên, an tĩnh đứng đó. Hai người đều im lặng quan sát đối phương, Mộ Khinh Vân thấy Hàn Vu Thủy một thân thanh y nhạt màu, vân văn thêu chìm khi ẩn khi hiện phối với áo khoác cùng màu. Cả người toát lên dáng vẻ mềm mại nhu nhược không khác nhiều lắm so với trước kia. Chỉ có khí tức chung quanh cùng ánh mắt là bất đồng. Loại khí tức này yếu ớt như có như không nhưng lại khiến trong lòng Mộ Khinh Vân không tự chủ nâng lên cảnh giác.

"Thì ra là Thủy Mặc quận chúa, bản cung còn đang nghĩ không biết là kẻ nào không hiểu phép tắc như thế."

"Thủy Mặc tham kiến công chúa. Thái Hậu triệu kiến, Thủy Mặc không dám chậm trễ nên vô tình mạo phạm tới công chúa. Thủy Mặc ở đây xin tạ lỗi, mong công chúa điện hạ không truy cứu."

Hàn Vu Thủy hơi phúc thân, giọng nói êm dịu như nước chảy rồi cũng không đợi Mộ Khinh Vân trả lời mà tự mình hoàn lễ ngẩng đầu đánh giá đối phương. Búi tóc Mẫu Đơn, trâm cài kim phượng giương cánh bảy đuôi khảm kim linh thạch. Còn có thêm một ít châu hoa khảm san hô đỏ rực,hai bên kết dây tua rua rủ xuống thật dài. Váy dài kim sắc thêu Mẫu Đơn bằng chỉ tơ vàng. Đai lưng chu sa khảm kim linh thạch lớn cỡ một nắm tay trẻ con. Áo khoác gấm đỏ tươi kéo đuôi áo thật dài, viền cổ cũng được chỉ tơ vàng bọc lại, tay và đuôi áo thêu khổng tước. Đôi mắt dài híp lại lộ ra tia sắc bén, môi mỏng đỏ tươi hơi nhếch đầy cao ngạo. Cả người toát ra hơi thở hoàng gia tôn quý.

Mộ Khinh Vân trong kinh thành cũng nổi danh là một tài nữ vừa có tài vừa có sắc. Chỉ là tính cách quá mức mạnh mẽ, ngang ngạnh, sức chiến đấu cũng có thể sánh ngang với nam nhân lại là công chúa hoàng gia nên co.

"Vậy sao? Mẫu hậu gần đây tâm tình không tốt, hiếm có dịp người có nhã hứng như vậy. Vừa đúng lúc bản cung cũng đang muốn hồi cung, không bằng chúng ta cùng đi thôi"

Vốn dĩ Mộ Khinh Vân trưởng thành đã sở hữu dáng vóc tuyệt đẹp, lại cao hơn Hàn Vu Thủy nên khi đứng tự nhiên sẽ là nhìn từ trên cao xuống. Lời nói ra cũng rất có phong phạm, tư thái cao ngạo kiêu kỳ như phượng hoàng. Đối lập với Hàn Vu Thủy mang dáng vẻ tinh khiết, thanh lệ như tuyết Thiên Sơn quả thực là hút tới vô số ánh mắt của người đi đường.

Hàn Vu Thủy nghe ra giọng điệu của nàng không đơn giản chỉ là ngẫu nhiên cùng đường. Nhưng cũng không để ý,thản nhiên đối mắt với nàng cười đáp.

"Đã như vậy Thủy Mặc cung kính không bằng tuân mệnh."

Mộ Khinh Vân nhìn thiếu nữ trước mặt thanh nhã tựa thiên tiên. Hai tròng mắt sâu thẳm an tĩnh nhìn thẳng vào mình không có nửa tia bối rối. Vóc người mảnh mai, yếu ớt như cành liễu nhưng lại ưỡn thẳng sống lưng, ngẩng cao đầu ngang nhiên đối mặt với mình. Lời lẽ cử chỉ đều thong dong đúng mực,trông qua phảng phất lại có vài phần khí khái của hàn mai trong tuyết. Làm gì còn bóng dáng của một Hàn Vu Thủy ngu xuẩn,trì độn trước đây. Hoàn toàn giống như mới đổi một người khác, thật ra cũng có chút thú vị.

"Đi thôi."

Im lặng một lát, Mộ Khinh Vân mới lên tiếng đáp lại một câu ngắn gọn rồi xoay người lên xe của mình. Chờ xa phu giục ngựa đi rồi, Hàn Vu Thủy mới cùng Tuyết Liên quay trở lại xe của mình. Chờ nàng an vị, Tuyết Liên quan sát sắc mặt của nàng thấy không có gì lạ mới lên tiếng hỏi.

"Chủ tử, giờ chúng ta thật sự tiến cung? "

Hàn Vu Thủy nghe nàng hỏi thì khóe môi khẽ cong thành một đường, vui vẻ mà đáp lời.

"Vì sao lại không đi? Thả Linh Hương truyền tin cho người kia nói nàng chuẩn bị kỹ một chút. Lát nữa sẽ phải diễn kịch đó."

"Vâng."

Tuyết Liên nghe ngữ điệu của nàng biết sắp có chuyện để làm nên tâm tình vui vẻ. Lưu loát tháo xuống chuông bạc đeo bên hông. Dùng nội lực làm rung chuông rồi hé miệng nhả ra một dòng khí cực mảnh màu vàng nhạt óng ánh. Sợi tơ này vừa ra ngoài lập tức theo nội lực của Tuyết Liên quấn quanh ngân linh rồi nhanh chóng hóa thành trong suốt rời đi. Đợi cho dòng khí kia hoàn toàn biến mất, Hàn Vu Thủy khẽ phất tay áo tung lên một ít bột phấn để xóa đi dấu vết rồi tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Khóe môi còn mang ý cười nhàn nhạt.

Hai chiếc xe một trước một sau đi thẳng tới Ngọ Môn thì xe của Hàn Vu Thủy bị thị vệ gác cửa chặn lại. Tuyết Liên vén lên rèm che giơ ra lệnh bài có khắc gia huy Vũ Vương phủ mới có thể tiếp tục đi qua. Thẳng tới Thái Hòa Môn, bởi vì xe ngựa nàng ngồi không phải xe đặc thù của Vũ vương phủ nên bắt buộc phải dừng lại, Hàn Vu Thủy được Tuyết Liên đỡ xuống. Chậm rãi đi bộ tới Thọ Khang cung nơi Thái Hậu ở. Một đường đi không thấy bóng dáng của Mộ Khinh Vân cũng không thấy có người tới đón các nàng. Hàn Vu Thủy không để ý nở nụ cười, Mộ Khinh Vân hiển nhiên là cố tình đi trước còn nàng kia hẳn cũng đã nhận được ám hiệu đi.

Thong dong đi tới Thọ Khang Cung, cả đoạn đường cũng không gặp sự tình gì đặc biệt. Chỉ là ngẫu nhiên sẽ có một hai nhóm cung nữ đi qua len len liếc nhìn trong đầu thầm đoán xem nàng là nhân vật nào. Hàn Vu Thủy lười để ý các nàng, nhàn nhạt cười, tiếp tục bước chân. Cho tới khi đại môn Thọ Khang Cung hiện ra trước mặt thì dừng lại. Thị vệ canh cửa thấy các nàng lạ mặt liền tiến lên ngăn đón.

"Đứng lại."

"Hai vị đại ca, quận chúa chúng ta được Thái Hậu triệu kiến. Làm phiền hai vị vào trong bẩm báo một tiếng."

Tuyết Liên nhanh nhẹ tiến lên trước, tươi cười nhẹ nhàng mang theo giọng nói mềm mại uyển chuyển. Hai thị vệ trao đổi ánh mắt, liếc nhìn tiểu cô nương dung mạo thanh tú, tươi cười xinh đẹp lời nói ra cũng rất cẩn thận. Lại nhìn tới Hàn Vu Thủy đứng phía sau không lên tiếng, chỉ có hai tròng mắt đen sâu thẳm ẩn dấu dưới làn mi cong lặng lẽ quan sát bọn hắn. Ánh mắt an tĩnh, lấp lánh ánh sáng tựa như mặt hồ thu đêm, khóe môi hơi cong như có như không đang cười. Cẩn thận suy nghĩ một lát, mặc dù chưa rõ là quận chúa của phủ nào nhưng vẫn là không phải loại người bọn hắn có thể chậm trễ. Suy nghĩ xong rồi, cả hai liền ôm quyền khom người hành lễ, xong xuôi một trong hai người mới lên tiếng.

"Tham kiến quận chúa, ty chức mạo muội hỏi danh xưng của quận chúa để tiện bẩm báo."

Hàn Vu Thủy vẫn im lặng không lên tiếng, Tuyết Liên như cũ tươi cười mềm mại thay nàng đáp lời

"Phiền hai vị đại ca vào trong bẩm báo Thủy Mặc quận chúa xin được yết kiến Thái Hậu nương nương."

"Làm phiền quận chúa chờ trong chốc lát."

Nghe Tuyết Liên xưng danh hào của nàng, hai thị vệ hơi sững sờ trong giây lát rồi rát nhanh bình phục. Một trong hai người rời đi, rất nhanh sau đó liền quay trở lại nhưng là bên cạnh còn có một thiếu phụ chừng 30 dung mạo đoan chính mặc trang phục nữ quan đi theo. Nhìn thấy Hàn Vu Thủy thì phúc thân hành lễ, trên mặt tươi cười đúng mực nhưng trong mắt không hề giấu đi khinh thường.

"Tham kiến quận chúa. Thái hậu nương nương cho mời."

Nói xong cũng không đợi nàng đáp lời mà tự mình quay người đi trước. Hàn Vu Thủy làm như không thấy thái độ của nàng, dẫn theo Tuyết Liên tiến vào.

Bên trong tiểu hoa viên ở Thọ Khang Cung, Thái Hậu Tề thị ngồi trên chủ vị hơi mỉm cười tâm tình không tệ. Bên cạnh là một thiếu nữ chừng 14 15 tuổi đang nắm lấy cánh tay của bà hăng say nói chuyện. Nàng dung mạo khuynh thành, từng đường nét trên mặt cứ như là từ trong tranh vẽ đi ra. Mi dài cong vút, khuôn mày như họa, môi nhỏ đỏ tươi, mắt đen ướt át. Mỗi khi nói chuyện môi nhỏ mấp máy, hai tròng mắt lưu chuyển. Thi thoảng lại vì nàng cười mà cong thành hai vầng trăng khuyết, xinh đẹp động lòng người.

"Tiểu nha đầu này, miệng ngọt ngày càng lợi hại rồi. Như vậy cũng tốt, qua hai năm nữa thành thân ta không phải lo ngươi dỗ không được bà bà."

Thái Hậu nghe nàng nói xong, không hề khách sáo mà trêu ghẹo hai câu. Tề Ngọc Dung đỏ mặt, cúi đầu mân mê mép váy vờ giận dỗi.

"Cô cô lại chọc ta, ta mới không thèm thành thân đâu."

Tiểu cô nương còn chưa cập kê, da mặt mỏng nhưng cái miệng lại cứng. Chọc cho Thái Hậu cười không ngừng, Mộ Khinh Vân ngồi tại vị trí còn lại bên cạnh Tề Thái Hậu cũng hiếm có mỉm cười.

"Biểu muội dung mạo khuynh thành như vậy, lại là tài năng hiếm có. Thật không thành thân chẳng phải là khiến đám quý công tử ngoài kia đau lòng muốn chết hay sao."

"Vân Nhi nói phải, nha đầu ngươi như hoa như ngọc lại mạnh miệng nói không thành thân. Chẳng phải là lão bà ta tham lam giữ người làm chậm trễ ngươi?"

Mộ Khinh Vân hiếm khi mở miệng nói đùa, Thái Hậu bất ngờ liếc nàng một cái. Phát hiện ra tâm tình nàng không tệ liền cố ý hùa theo.Tề Ngọc Dung nói không lại hai người liền vội vàng kiếm cớ đi lấy điểm tâm rồi chạy mất. Tề Thái Hậu cũng không để ý, bất đắc dĩ cười cười rồi quay sang Mộ Khinh Vân.

"Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây bồi lão bà ta?"

Mộ Khinh Vân đang nâng chén uống trà, nghe vậy liền mỉm cười kể lại nàng trên đường đụng phải Hàn Vu Thủy rồi cùng nhau tới đây.

"Chỉ là xe nàng đi không phải xe Hàn gia nên bị chặn lại chỉ có thể đi bộ tới nên chậm một chút."

Tề Thái Hậu nghe nàng thuật lại, trên mặt xuất hiện nét trầm tư.

"Nàng biến đổi so với trước kia nóng nảy ngốc nghếch hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa, biểu hiện ở Hoa Vương lần trước khiến ta thực hiếu kỳ nên mới triệu nàng tiến cung nhìn một chút."

Nhắc tới Hoa Vương lần trước, ánh mắt Mộ Khinh Vân trầm xuống. Có chút suy tư mà mở miệng

"Nàng quả thật biến đổi rất lớn, không chỉ một khúc nhạc kinh tâm động phách. Còn có thể cùng nữ nhi giằng co lâu như vậy,quả thật là kì tích."

Tề Thái Hậu mặc dù đã nghe được hạ nhân bẩm báo nhưng từ chính miệng nữ nhi nói ra lại khiến bà như cũ kinh ngạc. Đúng lúc này,một tiểu nha hoàn từ ngoài cửa tiến vào. Bước tới nhỏ giọng nói gì đó vào tai nữ quan đứng sau lưng Thái Hậu. Chỉ thấy nàng kia mặt không đổi sắc tiến lên vài bước cúi đầu khẽ bẩm

"Bẩm Thái Hậu, thị vệ ngoài cửa truyền lời, Thủy Mặc quận chúa cầu kiến."

"Ồ, rốt cục cũng tới rồi? Thanh Nhi, ngươi liền ra đón nàng đi thôi. Dù sao thân phận nàng vẫn là quận chúa, không thể để người ngoài nói chúng ta ỷ thế hiếp người."

Tề Thái Hậu nghe thấy hạ nhân báo người tới, mắt phượng không nhanh không chậm đảo qua một cái. Nhu hòa trên mặt lập tức biến mất, quay trở lại làm Thái Hậu nương nương cao không thể với. Mộ Khinh Vân nghe qua liền biết nàng bất mãn, trong lòng cười thầm ngoài mặt lại là đoan trang từ tốn mà nói.

"Nữ nhi thấy, hiếm có dịp mẫu hậu tâm tình không sai vừa đúng lúc mẫu đơn trong vườn đang độ rực rỡ như vậy. Chẳng bằng cho mời Hoàng tỷ cùng vài vị nương nương lại đây thưởng trà ngắm hoa. Lại thêm cầm kỹ của Thủy Mặc trợ hứng, khẳng định sẽ rất náo nhiệt đi."

Ý tứ của nữ nhi làm sao Tề Thái Hậu không hiểu, nhưng là chủ ý này thực không tệ. Ngẫm nghĩ một lát vẫn là gật đầu phân phó nha hoàn.

"Vậy liền lấy danh nghĩa của ta đi các cung mời các nàng đi."

"Vâng"

Tiểu nha hoàn nhu thuận lĩnh mệnh rời đi, Thái Hậu liền cho người đi xem Tề Ngọc Dung. Biết nàng thật sự ở phòng bếp nhỏ chuẩn bị điểm tâm liền không tiếp tục quản nàng. Vừa lúc này Hàn Vu Thủy được Thanh cô cô dẫn đường đã tới tiểu hoa viên. Khi cách lương đình không xa, Hàn Vu Thủy không hề ngoài ý muốn nhìn thấy Mộ Khinh Vân ngồi bên cạnh Tề Thái Hậu. Mộ Khinh Vân cố tình xem như không thấy nàng. Hàn Vu Thủy lại lười so đo với nàng ta, thẳng bước tới sát chân lương đình. Thanh cô cô yên lặng trở lại bên người Tề Thái Hậu ghé tai bà nói gì đó nhưng cũng không thấy người phản ứng. Hàn Vu Thủy coi như không thấy, như cũ đứng dưới lương đình quy củ hành lễ.

"Thủy Mặc tham kiến Thái Hậu, Lăng Vân công chúa. Thái Hậu thiên tuế thiên thiên tuế. Công chúa điện hạ thiên thiên tuế."

"Thủy Mặc mau đứng lên! Ta cùng Vân Nhi vừa mới nhắc tới ngươi, mau tới ngồi bên ai gia để ta nhìn xem."

Thanh âm của nàng mềm mỏng nhu thuận, rũ mắt cúi mi, đầu hơi cúi. Một vài lọn tóc theo động tác của nàng nhẹ nhàng rủ xuống phía trước. Tề Thái Hậu sửng sốt rồi trong nháy mắt hồi phục, tươi cười rạng rỡ. Vô cùng thân thiết ra hiệu cho nàng tới ngồi bên cạnh mình. Hàn Vu Thủy ngoan ngoãn thuận theo, bước tới ngồi ở vị trí bên trái. Cùng Mộ Khinh Vân một trái một phải vây quanh Thái Hậu, Tề Thái Hậu nâng mắt đánh giá Hàn Vu Thủy một hồi,mỉm cười nói.

"Ai gia nghe nói Thủy Mặc ở Hoa Vương biểu hiện thực tốt, khiến người ta xem không thể rời mắt. Có thật hay không?"

Nghe lời này, Hàn Vu Thủy sao còn không hiểu, nhu thuận đáp lời.

"Để Thái Hậu chê cười rồi, Thủy Mặc chẳng qua chỉ là tùy tiện làm bậy một chút..."

Hàn Vu Thủy còn chưa nói hết liền bị Mộ Khinh Vân bất ngờ cắt ngang.

"Mẫu hậu,người xem Thủy Mặc là đang xấu hổ đó. Cầm kỹ của nàng đâu so ra còn cao hơn Hoàng tỷ một bậc kia."

Hoàng tỷ trong miệng nàng chính là Phúc An công chúa - Mộ Băng Băng. Bào muội của tân đế Mộ Triệt cũng là thân sinh nhi nữ của tiên Hoàng hậu Phương thị. Còn Tề Thái Hậu hiện giờ thân phận trước kia vốn là Tề Quý phi, sau khi Phương Hoàng Hậu không may qua đời lúc còn trẻ liền chưởng quản lục cung. Tới khi tân đế đăng cơ liền truy phong thân mẫu là Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu, Tề Quý phi là Hiếu Trang Hoàng Thái Hậu. Mà Mộ Khinh Vân so với Mộ Băng Băng kém hai năm, là nữ nhi thân sinh của Tề Quý phi hiện giờ là Tề Thái Hậu. Thân phận có thể nói là cực kỳ tôn quý, lại cố tình hai cái công chúa một người cầm kỹ một người kỳ nghệ đều là danh chấn kinh thành.

Hàn Vu Thủy suýt nữa đã quên điều này, hồi tưởng lại thời điểm nàng 10 tuổi, theo mẫu thân tiến cung dự yến mừng sinh thần Lâm Mộc Phong 14 tuổi. Liền nghe Mộ Băng Băng nhỏ nhẹ lên tiếng muốn vì biểu ca đàn một khúc, tiếng đàn như mây trôi nước chảy. Lung linh uyển chuyển tựa hồ như thanh âm từ tiệc bàn đào của Vương Mẫu nương nương vọng tới.

Còn nhớ khi ấy, cầm khúc lên cao trào, trên bầu trời không biết từ đâu xuất hiện một đàn hồng hạc mang theo hào quang lấp lánh khiến cả yến hội trong nháy mắt dường như quên hô hấp. Cùng lúc ấy chung quanh Mộ Băng Băng xuất hiện một làn sương trắng đem nàng lơ lửng lên giữa không trung. Đàn hồng hạc nghe thấy tiếng đàn kề cận, theo quán tính tìm tới nơi phát ra âm thanh. Vây lấy Mộ Băng Băng vào giữa rồi sải cánh lớn bay lượn xung quanh nàng. Cảnh tượng kinh diễm như vậy vô cùng hiếm thấy lại chỉ vì Lâm Mộc Phong mà chuẩn bị, Mộ Băng Băng liền dựa vào một cầm khúc này thành danh. Trước khi Hàn Vu Thủy tại Hoa Vương thể hiện cầm nghệ thì gần như là không có đối thủ. Mộ Khinh Vân nói ra lời này khẳng định sẽ khiến Mộ Băng Băng càng thêm hận chết nàng đi.

"Công chúa không nên chê cười ta, cầm nghệ của Phúc An công chúa là cỡ nào cao.Thủy Mặc chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi."

Nàng nhu thuận đáp lời, Mộ Khinh Vân cũng không tiếp tục tới lui cùng nàng. Tề Thái Hậu trái lại thật vừa lòng tiểu cô nương nhút nhát, hiểu chuyện. Cầm tay nàng hỏi han vô số chuyện quên cả thời gian, vô cùng hòa hợp. Thẳng tới khi Thanh cô cô lên tiếng nhắc nhở yến hội đã chuẩn bị xong. Tề Thái Hậu mới có chút bất đắc dĩ vỗ vỗ tay nàng cười nói.

"Xem xem ta kìa, quả thật là già rồi. Đã mọi người đều đông đủ, chúng ta cũng đi thôi. Thủy Mặc mau tới đi cạnh ai gia."

"Vâng."

Tề Thái Hậu tâm tình không tệ, thân thiết muốn nàng bồi bên cạnh. Hàn Vu Thủy cũng không từ chối, cười dịu dàng đáp một tiếng rồi ngoan ngoãn tới bên người. Cùng Mộ Khinh Vân một trái một phải đỡ lấy Tề Thái Hậu không nhanh không chậm dời bước.