Vương Phi Như Thủy

Chương 1: Xuyên qua




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Núi U Linh, Thiên quốc

Trong màn đêm đen đặc, hai thân ảnh cao lớn kéo theo sau một xác người nhỏ nhắn.Y phục vốn đã mỏng manh nay lại rách thêm nhiều chỗ vô cùng chật vật,gương mặt tuyệt sắc toát ra vẻ thanh nhã dịu dàng như nước không còn chút huyết sắc làm vệt máu đỏ tươi nổi bật,rực rỡ như đốm lửa. Đôi mắt thường ngày long lanh, trầm lặng như nước giờ phút này trừng lớn,tối tăm không còn chút ánh sáng vô cùng dọa người.

"Hàn Vu Thủy, ngươi cũng đừng oán chúng ta. Có oán thì về oán mẫu phi ngươi. Chúng ta cũng là nhận tiền làm việc mà thôi"

"Aiii,tiểu mỹ nhân xinh đẹp,mềm mại như vậy chết đi cũng thật là tiếc nha"

"Mỹ nhân thì mỹ nhân. Ai bảo nàng đắc tội với người kia,cũng coi như đây là mệnh của nàng a"

Bốn bề vốn vắng lặng, u tĩnh chỉ có tiếng lá khô bị di chuyển dưới đất kêu "xạt, xạt" đột nhiên xuất hiện một tia chớp rạch ngang màn đêm, rực sáng lạ thường. Ngay sau đó một cơn mưa rào đổ xuống như trút nước làm không khí ban đêm vốn đã lạnh lại càng thêm rét buốt.

Hai thân người cao lớn vốn dĩ kéo một cái xác nhỏ cũng không có gì khó khăn nhưng dưới cơn mưa rào như trút nước,tầm nhìn phía trước bị cản trở,khó đi không nói. Khổ hơn là cái xác vốn dĩ nhẹ nay lại vô cùng nặng khiến chúng không nhịn được chửi thề một câu

"Mẹ kiếp,đúng là vận cứt chó mà. Đang yên làm sao lại mưa to thế làm gì, aiiii"

"Lạnh chết ta rồi. Mà tiện nhân này sao tự dưng lại nặng thế nhỉ,đúng là đen đủi mà"

"Đúng,các ngươi vô cùng đen đủi. Ta thật đồng tình a"

"Còn không phải à,chúng ta làm việc này nhiều như vậy cũng chưa bao giờ khổ như hôm nay.." Người có dáng cao gầy hơn lên tiếng,còn chưa nói xong bỗng phát giác có gì đó là lạ, cả người cứng đờ run rẩy. Tên còn lại cũng dừng cước bộ,cả người nổi gai ốc không nhịn được ớn lạnh,muốn xem là ai vừa mới lên tiếng nhưng lại không thể cử động chỉ có giọng nói run run cất tiếng

"A..a..ai..là ai..vừa..vừa lên tiếng"

"Vị đại ca này hình như là lạnh lắm,sao lại run như vậy. Thật đáng thương "

Một bóng màu trắng như u hồn lướt nhẹ xung quanh hai kẻ đang cứng đờ vì sợ hãi. Gương mặt gần như bị che khuất bởi mái tóc dài xõa tung,chỉ lộ ra hai con ngươi màu hồng ngọc quỷ dị lạ thường.

"Ngươi..ngươi là ai..Giả ma giả quỷ..Có..có giỏi thì bước ra đâ.."

Kẻ có thân hình cao gầy lên tiếng,xem ra có vẻ là nhanh nhạy hơn chỉ tiếc là chưa kịp nói dứt câu liền hai mắt trợn trắng,cả người như khúc gỗ rơi thẳng xuống vực thẳm bên cạnh. Tên còn lại nhìn một màn này kinh hãi không nói nên lời nhìn chằm chằm vào cái đầu còn rơi lại dưới chân mình. Cảm thấy thật quá sức tưởng tượng cuối cùng chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn,nụ cười trước mặt tanh tưởi giống như quỷ hút máu đối lập hoàn toàn với đôi mắt trầm tĩnh,lạnh băng không một tia cảm xúc rồi hoàn toàn chìm vào bóng tối.

"Nhát gan như vậy. Chậc,thật không hiểu bọn hắn làm sao ra tay với cái thi thể này nha "

Lạnh lùng nhìn hai cái đầu lăn lông lốc dưới chân. Mị Cơ khinh bỉ ném lại một câu rồi lại thở dài chui vào trong thi thể vừa mới lạnh của trước mặt.

"Bản cô nương cũng thật xui xẻo mà,thế nào xuyên phải vào một cái cô nhi chứ. Đã vậy lại còn vừa mới bị giết...Aiii"

Thân thể lạnh lẽo sau khi tiếp nhận một linh hồn mới thì dần dần khôi phục lại độ ấm bình thường. Nhịp tim cũng chậm rãi đập trở lại,sau một khoảng thời gian thích ứng cuối cùng cũng có thể đứng lên,nhưng vì cơ thể suy yếu nên có phần hơi lảo đảo. Thế nhưng,dù có suy yếu hơn nữa thì thế nào,muốn sống qua đêm nay thì nhất định phải đứng lên,đi tìm một nơi khô ráo có thể lánh tạm,bởi quanh đây hoang vu,phía trước là vực thẳm cũng không có nơi nào có thể trú mưa. Không thể cứ ngồi đây chờ chết được

Giữa cơn mưa giá rét cắt vào da thịt,gió cuồn cuộn thổi không ngừng phát ra những tiếng "ù ù" đáng sợ. Thân ảnh màu trắng đơn bạc giống như ma trơi thoắt ẩn thoắt hiện hướng về phía sau kiên định bước đi