Vương Phi, Người Đừng Giết Vương Gia!

Chương 8: Đấu khẩu




“Bé con sao ngươi lại ở đây?” Lãnh Lăng Hàn nhìn thiên hạ trong ngực cất tiếng hỏi, hai tên kia tại sao ném bé con này cho hắn chứ, hay là hai người kia muốn có một đứa bé nên bắt về nuôi?.

Lãnh Lăng Hàn đã nghe chuyện hai người ''tình tứ'', làm lúc Tô Mạc Kỳ đứng trước mặt hắn ngượng chín mặt, giải thích đủ kiểu, hắn (LLH) vốn chỉ muốn đùa hắn ta (TMK), nhưng bây giờ hắn cảm thấy nghi ngờ chuyện này có lẽ đúng.

”Hừ, sao ta phải nói là ta đi cùng tiểu ca chứ, ta không nói đâu: Tô Nhã hơi chu miệng, khoanh tay làm bộ dạng người không phải người tốt ta không nói.

Nàng thật sự mới 4 tuổi, không nên tỏ ra quá thông minh đúng không. Tô Nhã cười thầm, nàng phải lợi dụng thân phận này chỉnh chết tên kia, dám làm nàng hoa mắt thật đáng đánh!

”Phụt, tiểu cả của ngươi là Tô nghiêm túc, hay Hạ hoa hoa” Lãnh Lăng Hàn không nhịn không được cười một tiếng, bé con này... rất thú vị.

”Tô nghiêm túc,... tiểu ca của ta không cho ngươi nói xấu” Tô Nhã gắng nhịn cười, ra vẻ khó chịu trừng mắt nhìn Lãnh Lăng Hàn.

”Được được, ta không nói xấu hắn, vì hắn vốn xấu hơn ta” Lãnh Lăng Hàn nhìn Tô Nhã trừng mắt nhìn mình thì nổi ý muốn đùa giỡn, bé con này không làm hắn chán ghét như những nữ nhân khác.

”Không đúng, ngươi chính là người xấu, hic huhu... tiểu ca là đẹp nhất huhu...ngươi chính là... 'Tây Thi' phiên bản nam huhu...” Tô Nhã nghẹn ngào chỉ tội Lãnh Lăng Hàn tay đưa lên nắm được chiếc khăn che mặt hắn kéo xuống, vì thế ' Chung Vô Diệm' liền hóa thành 'Tây Thi'.

” Hử, 'Tây Thi' là ai? Cô ta 'Xấu' lắm sao?” Lãnh Lăng Hàn nhướng mày nhìn Tô Nhã, giọng nói nhẹ nhàng hỏi.

”Ừm, cô ta vô cùng 'xấu' “ Là xấu nhất từ dưới đếm lên, Tô Nhã thêm một câu trong lòng, khuôn mặt nhỏ vẫn khóc như mưa, nhưng đôi mắt linh động đánh giá Lãnh Lăng Hàn.

Ừ, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, môi mỏng hình trái tim, tuấn mỹ hơn người. Chết tiệt! tại sao tên này có thể đẹp thế chứ. Vô thức hai tay Tô nhã nâng lên, Lãnh Lăng Hàn chưa hiểu thì 2 bên má chợt đau.

Bé con này dám nhéo hắn, hắn từ bé chưa bao giờ bị nhéo như vậy, dù là mẫu Hậu cũng chưa từng mắng hắn nữa. Lửa giận đang tăng lên thì Lãnh Lăng Hàn nghe thấy giọng nức nở của thiến hạ trong lòng.

”Đáng ghét, sao da ngươi lại mịn như thế, hừ ta không cho phép ngươi đẹp hơn ta, huhu ngươi dám đẹp hơn ta, ta sẽ bảo nương hủy dung của ngươi huhu...” Aaa... nàng ganh tị a..., vì sao da tên này lại mịn như vậy, sờ còn rất thích nữa, nàng không can tâm, nàng không thích aaa...

Nghe được lời độc ác từ miệng nàng, Lãnh Lăng Hàn chỉ biết cười khổ, bé con này nói với cô cô không chừng cô cô tìm hắn hủy dung thật.

”Tiểu muội, ta thật sự không đẹp bằng muội, da của ta cũng không đẹp như muội, nên muội không cần ganh tị, nào muội đừng khóc nữa“.

Lãnh Lăng Hàn dỗ ngọt, hắn chính là bất đắc dĩ a, hắn không muốn trở nên xấu xí, cũng không muốn bé con này khóc, bé con khóc như thế làm hắn thấy đau lòng.

”Ta có ganh tị sao, không có ngươi chính là đổ oan cho ta, ta không có ganh tị” Tô Nhã cố tình nháo lên, nói chuyện một lúc nàng cảm thấy hắn chình là nhường nhịn nàng đi.

”Được được, ngươi không ganh tị, là ta đổ oan được chưa, nào đến Phủ thừa tướng rồi ngươi xuống đi” Lãnh Lăng Hàn hắn chưa từng phải lấy lòng ai, vậy mà bây giờ hắn lại phải dỗ dành một con bé, làm hắn thấy thật thất bại.

”Hừ” Rời khỏi lòng hắn, Tô Nhã ung dung lấy khăn từ tay áo lau nước mắt, chỉnh trang lại y phục rồi vỗ mông rời đi. Trong lúc đó cũng không thèm nhìn Lãnh Lăng Hàn một cái.

Thất bại, bây giờ trong lòng hắn chỉ còn hai từ đó, bé con này còn không thèm nhìn hắn, hắn tệ như vậy sao. Lãnh Lăng Hàn còn đang chìm trong cảm giác của mình, hoàn toàn không nhận ra người nào đó đang cảm thấy chột dạ.

Trở về Nguyệt Nhã điện. Tô Nhã đóng cửa lại móc từ tay áo ra một xấp ngân phiếu, người ta có câu nói: “ Trộm sẽ không đi tay không về nhà“. Mà tên kia còn ăn đậu hũ của nàng lâu như vậy nàng đương nhiên phải lấy thù lao chứ.