Vương Phi, Người Đừng Giết Vương Gia!

Chương 7: Lần đầu gặp mặt




Tránh vài thị vệ nhóm Tô Nhã đã đến được Lục Mai viện. Trong viện có ánh sáng yếu ớt chứng tỏ chủ nhân nơi này có thức.

Đứng trên cây quan sát có thể thấy hai bóng hình hắt lên cửa: "có lẽ là Mã Lai Tiêu và nha hoàn của nàng ta". Tô Mạc Kỳ nói nhỏ bên tai Tô Nhã, nàng nhíu mày, tay hơi chuyển ném cho Hạ Thiên Minh ống trúc nhỏ rồi chỉ vào căn phòng.

Nhìn ống trúc trong tay Hạ Thiên Minh bày ra vẻ mặt khổ sở, ánh mắt như muốn nói, ta chính là bị bóc lột, tại sao ta phải làm, các ngươi phải trả lương, phải trả lương.

Tô Nhã trừng mắt với Hạ Thiên Minh quay qua nói nhỏ với Tô Mạc Kỳ:" Lần sau sẽ hạ thuốc Hạ gia cho cả nhà hắn chết đi sống lại mới được".

Âm lượng nhỏ nhưng với nội lực của Hạ Thiên Minh vẫn nghe thấy rõ ý định xấu xa của Tô Nhã, nhất thời mặt hắn ta xám lại gằn từng chữ qua khẽ răng:"Ta đi!". Hắn còn không biết thủ đoạn của nha đầu kia sao, dù tính cách sai biệt lớn nhưng độ phúc hắc vẫn vậy còn có phần tăng cao nữa.

Hạ Thiên Minh dùng khinh công nhảy lên mái căn phòng còn sáng đèn, giở mái nhà đang định thổi thuốc mê thì nghe được một thông tin vô cùng thú vị.

"Tiều thư làm sao đây ả tiện nhân Tô gia kia đã tỉnh rồi, như vậy kế hoạch của chúng ta sẽ hỏng mất". Trong phòng một nha đầu tức giận oán trách, khuôn mặt vặn vẹo không ngừng mắng chửi Tô Nhã.

"Hừ tiện nhân Tô Nhã thật là tốt số, mùa đông lạnh như vậy rớt xuống hồ mà cũng không chết, đã vậy nghe nói ả không còn lầm lì mà cả ngày năng động vui vẻ nữa chứ!".

Trên ghế quý phi một cô gái mặc y trắng muốt, tóc đen xõa xuống ngũ quan thanh tú nhìn cũng là một mỹ nhân, nhưng mở miệng là một tiếng tiện nhân hai tiếng tiện nhân thật không tốt lành gì.

Hạ Thiên Minh nhíu mày hơi khó chịu vì Tô Nhã bị mắng chửi như vậy, dù sao muội muội của Tô Mạc Kỳ cũng là muội muội của hắn, Mã Lai Tiêu này dù có đẹp hơn cũng không làm hắn thích được nữa. Thật uổng cho dung nhan kia.

"Thật không hiểu hoàng thượng tại sao lại tứ hôn Hàn Vương cho tiện nhân đó chứ, rõ ràng tiểu thư xinh đẹp hơn cả ả ta mà hoàng thượng không để ý " Nha hoàn kia bê một chậu nước cho nàng ta ( MLT) rửa chân, miệng liến thoắng không ngừng.

"Hừ, ta nghe nói hoàng hậu và mẫu thân ả ta là tỷ muội kết nghĩa nên ả ta mới được hoàng thượng để ý đến". Mã Lai Tiêu cắn răng nói, nàng ta cũng là một mỹ nhân, vì sao chuyện tốt đó lại rơi vào nàng ta chứ thật đáng ghét.

Bên trong vẫn tiếp tục nói nhưng bên ngoài thì có người đã tức giận đến xung huyết, Tô Mạc Kỳ và Tô Nhã không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh Hạ thiên Minh. Tô Mạc Kỳ khuôn mặt đỏ lên vì tức giận, hai bàn tay nắm chặt đè nén cảm giác muốn giết người.

Trái với Tô Mạc Kỳ người trong cuộc như Tô Nhã lại đang thích thú với món đồ vừa đoạt được từ Hạ Thiên Minh. Chỉ là một miếng ngọc bội bằng phỉ thúy nhưng đường nét trạm khắc lại vô cùng tinh xảo.

Ngọc bội khắc hình một con hổ dáng vẻ vô cùng uy nghiêm , vì thấy Hạ Thiên Minh mãi chưa hành động nên Tô Mạc Kỳ sốt ruột tóm lấy nàng nhảy lên đá hắn ( HTM) 1 phát, miếng ngọc bôi rơi ra, vì đây là nàng nhặt được nên. Theo tục ngữ hiện đại:

'Nhặt được của rơi, tạm thời bỏ túi'.

(Rin:Cho Nhã tỷ 1 like)

Nên nàng tuyên bố, ngọc bội này là của nàng, Tô Nhã còn đang tìm hiểu ngọc bội nên không để ý ánh mắt hai người Tô Mạc Kỳ nhìn mình.

Tô Mạc Kỳ và Hạ Thiên Minh thấy Tô Nhã không chú ý thì thầm thở phào. Mã Lai Tiêu đáng chết nàng ta dám nhắc đến chuyện tứ hôn của tiểu Nhã với Hàn vương, may mà muội ấy không nghe thấy nếu không thật không dám nghĩ đến hậu quả.

"Hừ, coi như nàng ta may, hôm nay tâm trang ta khá tốt nên tạm tha cho nàng, tiểu ca, tiểu hoa chúng ta đi".

"Ừ" Hai người đồng thanh, ở lại nữa không chừng muội ấy lại để ý đến câu truyện hai người kia đang nói thì không ổn.

Để Tô Mạc Kỳ bế lên, Tô Nhã quan sát xung quanh rồi gật đầu, thoáng chốc ba bóng hình biến mất như chưa từng tồn tại.

Chạy đến viện phía tây, chỉ còn một đoạn là ra khỏi Mã phủ thì ba người nghe thấy tiếng thị vệ la hét phía sau:"Thích khách,có thích khách mau bắt lại".

Quay đầu lại ba người thấy từ xa một bóng người bay đến, tốc dộ thật nhanh hướng đến đây. Mục đích thật sự quá rõ muốn đưa ba người thành một vật tế cho hắn chạy thoát.

Người ấy một thân trường bào Nguyệt Nha*, Dung mạo che đi bằng một chiếc khăn cùng màu. Tóc ba ngàn sợi chỉ cột một túm nhỏ đằng sau, còn lại được xoa tung bay theo từng bước đi của hắn. Có lẽ khoảng 11-12 tuổi.

(*Màu bạc)

Mặc dù không thấy mặt nhưng đôi mắt kia thật không thể khinh thường. Từ đôi mắt đó có thể thấy được sát khí nồng đậm trên người hắn, nhưng trong dó cũng không che dấu được tà mị câu hồn đoạt phách.

Có thể kết luận rằng nam nhân này đẹp nhưng không phải dạng người nàng nên dây dưa.Tô Nhã đánh giá xong người kia thì hắn cũng đến gần nàng.

Tô Mạc Kỳ nháy mắt với Hạ Thiên Minh, hai người gật đầu rôi cùng lúc giảm tốc độ. Ngườikia nhìn thấy hai người thì cau mày, đang suy nghĩ thì đột nhiên có thứ gì đó rơi trên không.

Hắn đúng lúc tiếp được thứ đó thì không hiểu nhìn hai người đó trước mặt.

Còn Tô Nhã thì thảm rồi, nàng còn chưa hiểu gì đã bị tiểu ca của nàng ném đi, xoay một vòng trên không thì rơi vào một vòng tay khác. Đầu đập thẳng trước ngực hắn ta làm nàng hoa mắt.

Chết tiệt sao cái người này cứng dữ vậy, hại nàng đập đau đầu. Còn tiểu ca sao có thể ném nàng như vậy lỡ nàng rớt luôn thì sao. Tô Nhã oán hận chừng hai bóng dáng càng xa.