Xích Hổ Bang, tổ chức sát thủ lớn nhất Lãnh Thiên quốc với những thích khách xuất quỷ nhập thần vô cùng nổi tiếng, cùng khả năng làm việc là cách tổ chức của Xích Hổ Bang.
Thật ra cách tổ chức của họ không phải
rất tốt mà nổi tiếng, mà là tệ hại đến không thể tệ hơn. Việc Xích Hổ
Bang quảng cáo ầm ĩ rồi việc họ gây chuyện ở Kinh Thành đã vô cùng bình
thường ở đây.
Nói ở dưới chân thiên tử tại sao có thể gây
chuyện như vậy thì ngươi có ngon mà tự đi hỏi đi. Chỉ biết lúc cáo trạng thì không có ai xử lí mà người cáo trạng thì bị chỉnh cho chết đi sống
lại, nên Xích Hổ Bang mới có thể lớn mạnh đến vậy.
Nhưng.....
hiện tại là cái thảm trạng gì?! Tại sao đại doanh Xích Hổ Bang lại đóng
cửa im lặng như vậy? Bình thường không phải nhậu nhẹt, cá cược, đánh
nhau tưng bừng sao?
Đây chính xác là những gì người dân kinh
thành đang nghĩ. Nhưng tất cả việc đó chỉ có những người đang ở trong
đường các Xích Hổ mới biết.
Tiền sảnh Xích Hổ bang có hàng trăm người áo đỏ đang đứng vô cùng nghiêm chỉnh, trước mặt họ là ba tiểu hài tử vô cùng xinh đẹp, như tiên đồng nhìn nhưng người cao hơn họ cả nửa
người mỉm cười.
”Tiểu thư, tiểu thư thật lợi hại” Tiểu thư hài trông lớn nhất hâm mộ nhìn tiểu hài bạch y trước mặt nói.
”Bây giờ mới biết hài tiểu thư nhà em lợi hại” Tiểu hài tử kia vô cùng hưởng thụ trả lời, tay nâng lên một nam tử áo đỏ tiến lên nâng một chiếc ghế
đến trước mặt, tiểu hài tử ngồi xuống vô cùng tự nhiên, tay phải nâng
mặt tay trái túy ý để ở thành ghế, đôi chân bắt chéo dáng vẻ vô cùng
kiêu ngạo.
Lạc Anh bên cạnh ánh mắt tỏ ra vô cùng sùng bái Tô Nhã, oa tiểu thư thật oai phóng.
Mặc kệ ánh mắt sùng bái của Lạc Anh, Tô Nhã mỉm cười nhẹ nhành hướng những
người áo đỏ nói:“ Thắc mắc tại sao ngọc bội này lại trong tay ta?”
Nói xong nàng quan sát vẻ mặt của tất cả những người ở đây, không chưa bất
cứ biểu tình nào, kết quả thu được khiến nàng khá hài lòng. Tất cả một
cái nhíu mày đều không có đồng loạt quỳ xuống hô ta:“ Chúng thuộc hạ
không dám”
Thu hôi tầm mắt Tô Nhã Tô Nhã nhẹ gật đầu tên 'đoạn
tụ' họ Hạ ít ra biết cách huấn luyện thuộc hạ, chỉ là cách hoạt động
đúng là làm nàng dở khóc dở cười.
”Đứng lên” Thanh âm lạnh lẽo
vang lên mang thêm phần uy nghiêm làm những người ở đây không tự chủ
được rùng mình, chuyện gì vậy? Rõ ràng người trước mắt bạn hắn chỉ tầm 3 đến 4 tuổi. Sao lại có cảm giác bức bách như thế.
”Ngọc bội... là ta đoạt từ tay Hạ Thiên Minh”
Câu nói này nói ra làm những người ở đây không tự chủ hút khí lạnh. Nhị
công tử Hạ gia tuổi nhỏ tài cao, võ công xuất quỷ nhập thần trên giang
hồ ít người sánh được, còn hài tử trước mặt cùng lắm 4 tuổi làm sao có
thể....
Thấy gường mặt bị dọa sợ của đám người giết người như
ngóe này, Tô Nhã không tự chủ được nhíu mày, mới vậy đã bị dọa sợ, không phải bây giờ nói nàng từng đá đít hắn (HTM) thì sẽ sợ đến choáng váng
luôn sao.
”Ta sau này sẽ là chủ tử mới của các ngươi, sau này
nếu thấy tên Hạ gia đó đến cứ đá đít hắn cho ta, nếu hắn dám phản đối
bảo hắn tìm đại tiểu thư Tô phủ khiếu nại”
Những lời này nói ra những người ở đây không tự chủ trừng mắt to mắt nhìn tiểu hài tử trước
mắt, Tiểu chủ tử có quan hệ với đại tiểu thư Tô gia sao? Tiểu chủ tử này rốt cuộc là ai chứ?
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc kia Tô Nhã chỉ mỉm cười không giải thích, nàng tốn nhiều nươc bọt như vậy mà không
hiểu thì nàng cũng không quan tâm.
”Các ngươi đây ai giỏi võ công nhất?” Tô Nhã nhìn chằm chằm vào hàng dài những người áo đỏ cất tiếng hỏi.
”Dạ là chúng thuộc hạ” Theo tiến nói 4 người áo đỏ đứng đầu tiến lên, giọng điệu cung kính trả lời.
Tiến lên gồm 3 nam 1 nữ, dung mạo đều xinh đẹp nhưng có nét riêng. Ngoài bộ
áo thuần đỏ bên cánh tay trái đều có thêu kí hiệu riêng vô cùng tinh xảo một trong số đó có nam nhân từng nói chuyện với nàng.
Liếc nhìn 4 người này Tô Nhã không có thái độ gì nhiều chỉ nhàn nhạt hỏi:“Tên”
Bốn người này lấn lượt trả lời:
”Phượng”
”Hoàng”
”Kỳ”
”Lân“.