Vương Phi Ngỗ Nghịch

Chương 82: Dung tú lại gặp rắc rối




Đúng vào lúc hắn thả lỏng cảnh giác, đôi mắt Dung Tú vẫn rúc trong lồng ngực Tô Cẩn Hạo càng thêm đen lại, cô ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra ý cười nham hiểm. Tô Cẩn Hạo thầm kêu không ổn, đang muốn phòng bị, Dung Tú đã bắt đầu tấn công.

Cô nhanh chóng nhấc chân, học theo khí thế giậm chân của Tiểu Thúy, hung hăng đạp xuống giày da của Tô Cẩn Hạo. Tô Cẩn Hạo trầy trật, hai tay hơi buông lỏng. Dung Tú nhân cơ hội này trượt ra khỏi lồng ngực hắn như con cá chạch, nhanh chóng chạy về phía cửa lớn Vương phủ.

“Dung Tú, nữ nhân chết tiệt này!” Tiếng gào thét mang theo cơn thịnh nộ của Tô Cẩn Hạo vang lên phía sau, tràn đầy uy lực. Cô dừng bước, xoay người lại, làm mặt quỷ với Tô Cẩn Hạo, cười nói, “Ngựa giống chết tiệt, có giỏi thì đuổi theo ta này!”

Đương nhiên những lời này của cô chỉ để tiếp thêm khí thế cho mình, trong lòng đương nhiên không hy vọng Tô Cẩn Hạo sẽ đuổi theo. Thế nhưng, tính một đằng ra một nẻo, Tô Cẩn Hạo đâu có định buông tha cho Dung Tú dễ dàng như vậy. Hắn cắn răng một cái, cả cơ thể có cảm giác vài phần hỗn độn trong gió.

Đáng giận! Hắn dẫu gì cũng là Vương gia, sao có thể để nữ nhân này đùa bỡn trong tay. Vậy nên hắn nhất định sẽ không bỏ qua, đợi bắt được nữ nhân Dung Tú kia, hắn khẳng định sẽ lột da, uống máu nàng ta, đương nhiên quan điểm này chỉ là ý nghĩ nhất thời của Tô Cẩn Hạo.

Tô Cẩn Hạo “đằng đằng sát khí” đuổi theo Dung Tú. Thấy Tô Cẩn Hạo lao tới, trong lòng Dung Tú lại ân cần hỏi thăm hắn một lần, rồi túm váy lên vội vàng chạy về phía Tây viện của mình.

Ngay vào lúc cô sắp chạy đến cửa lớn Tây viện thì Dung ma ma từ cửa Tây đi ra. Vừa thấy bà ta, Dung Tú vội chạy tới như thể nhìn thấy thân nhân của mình, trực tiếp trốn vào sau người bà ta. “Ma ma, cứu ta với!” Nói xong, cô đẩy Dung ma ma tới trước mặt Tô Cẩn Hạo, chặn đường đi của hắn.

“Vương gia, ta nói cho ngươi hay, ma ma là người già, chúng ta phải kính trọng người già. Ngươi không được ức hiếp bà ấy đâu đấy!” Dung Tú trốn ở đằng sau, hết lòng khuyên hắn “cải tà quy chính”, không ngờ người ta căn bản không thèm để ý tới lời nói của cô. Bàn tay trắng ngần vung lên, trực tiếp đẩy Dung ma ma sang một bên.

“A……” Thấy chỗ dựa của mình đã mất, Dung Tú vội vàng chạy về phía Tây viện. Cô thật sự hồ đồ rồi, con ngựa giống chết tiệt này không chăm sóc Hạ tiểu tam nhà hắn cho tốt, chạy ra đây gây phiền toái cho cô làm gì chứ.

“Dung Tú, nữ nhân chết tiệt. Ngươi đứng lại đó cho ta!” Tiếng gầm rống của Tô Cẩn Hạo lại vang lên phía sau cô. Từ đầu đến giờ, Dung ma ma chưa hiểu tình hình vẫn đứng nơi đó, nhìn đôi vợ chồng son “hục hặc”. Bà ta bày tỏ, bà ta rất vô tội, tối nay bà ta chỉ đi đánh tương du, mọi người đừng bận tâm.

Ngay lúc Dung Tú sắp “cùng đường”, bộ áo xanh của Quân Lăng Thiên xuất hiện trước mặt cô. Hắn khoanh tay ôm ngực, nghiêng người dựa vào một cây đại thụ trong sân, nhìn nữ nhân đang chạy loạn xì ngầu khắp nơi, trong lòng lại cảm thấy rất thú vị.

Hiển nhiên, Dung Tú cũng trông thấy hắn. Hai tròng mắt của cô sáng ngời lên, gia tăng mã lực, chạy vội tới sau Quân Lăng Thiên, “Tình nhân của ngươi muốn giết ta, ngươi giúp ta ngăn hắn lại đi.” Lại nói vì sao cô lại một lần nữa trốn sau người khác, đó là vì cô đã rút được bài học kinh nghiệm. Vừa rồi trốn sau Dung ma ma, nhưng mà chỗ dựa là Dung ma ma không đủ vững chắc, trước mặt Tô Cẩn Hạo chỉ như một con cừu non mà thôi.

Nhưng Quân Lăng Thiên thì khác. Hắn là ai? Câu trả lời là: tình nhân cũ của Tô Cẩn Hạo, thế cho nên Dung Tú ngược lại rất yên tâm kéo hắn ta làm chỗ dựa.

Quân Lăng Thiên nhíu mày, xoay người sang chỗ khác, hết lần này đến lần khác nhấn mạnh, “Ta nói lại với ngươi thêm lần nữa, ta thích nữ nhân.”

“Phải, phải. Ngươi thích nữ nhân.” Tình huống khẩn cấp, cô cứ tạm thời thỏa hiệp cái đã, Dung Tú ti bỉ nghĩ, “Gớm, cho ta xin!”

Quân Lăng Thiên khẽ cong môi, cặp mắt hoa đào hẹp dài híp lại, hai tay dang rộng, để Dung Tú trốn sau mình ổn thỏa, sau đó khóe môi khẽ gợi lên một nụ cười, hơi cúi người, những ngón tay thon dài trắng mịn xòe ra, lập tức giữa không trung có một bông hoa quế vàng nhạt khẽ rơi vào lòng bàn tay hắn. Hắn cầm bông hoa quế kia, đặt ở chóp mũi, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít vào một hơi.

CBN, yêu nghiệt nam này quả nhiên là tai họa, chỉ riêng mấy động tác vừa rồi của hắn, sẽ làm vô số thiếu nữ thét chói tai. Dung Tú nghĩ thầm, nhịn không được vỗ vỗ ngực mình, may mà giờ cô đã là hoa có chủ, nếu không e là cũng sẽ trở thành tai họa của hắn.

“Tránh ra!” Đôi con ngươi đen kịt của Tô Cẩn Hạo híp lại, lạnh lùng nói với Quân Lăng Thiên.

“Chậc chậc, sao ngươi vẫn nóng tính như vậy hả.” Quân Lăng Thiên lắc đầu, đôi mắt đào hoa lóe lên vài phần ý cười châm chọc.

“Ta bảo ngươi tránh ra!” Tô Cẩn Hạo lại trầm giọng nhấn mạnh.

Quân Lăng Thiên xoay người lại, túm lấy y phục Dung Tú, nói với vẻ cực kỳ bất đắc dĩ: “Vương phi, xem ra chúng ta ở chỗ này đã quấy rầy nhã hứng của Vương gia rồi! Chúng ta vẫn nên trở về đi thôi.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Dung Tú vội vàng hèn mọn gật đầu, phối hợp ăn ý với Quân Lăng Thiên nhấc chân chuẩn bị rời đi.

Mặt Tô Cẩn Hạo quả nhiên đã đen thui, nắm đấm trong tay áo siết lại thật chặt. Nếu nói trên đời này hắn có hai đại oan gia, nữ là Dung Tú, thì nam khẳng định là cái gã Quân Lăng Thiên này.

Mà lúc này, vào lúc đêm tối chết người trăng mờ gió lộng, hai đại oan gia của hắn lại tụ tập cùng một chỗ. Hắn rất phẫn nộ, rất buồn bực. Vì thế, hậu quả rất nghiêm trọng.

“Ngươi đi, nàng ta ở lại.” Tô Cẩn Hạo chớp đôi mắt lạnh lùng, vươn tay chắn trước mặt bọn họ.

“Nếu như ta nói không thì sao!” Quân Lăng Thiên nhếch khóe môi, lộ ra ý cười phóng túng. Dung Tú thừa dịp hai người nói chuyện, vội vắt chân lên cổ chạy về phía phòng mình, đóng cửa lại, trốn sau cửa sổ thở hổn hển.

Tô Cẩn Hạo vốn muốn tới kéo cô lại, Quân Lăng Thiên nhanh tay nhanh mắt, vung tay lên, khẽ mượn lực, chặn thế công của hắn.

“Muốn chết!” Tô Cẩn Hạo lạnh giọng quát một tiếng, rút thanh nhuyễn kiếm hắn luôn mang bên mình từ trong tay áo, công kích về phía Quân Lăng Thiên. Quân Lăng Thiên nhướng mày, hơi cong môi, cười khẽ, rút vũ khí từ trong ngực mình – một phiến quạt gỗ, nghênh đón thế tấn công của Tô Cẩn Hạo.

Khung cảnh nhất thời hỗn loạn. Đôi mắt đen láy của Dung Tú không ngừng chớp chớp, đáng tiếc hai người bọn họ tấn công quá nhanh, cô chỉ nhìn thấy hai màu xanh trắng quấn vào nhau.

Hai người đánh lên trời xuống đất, gió bụi mịt mù, khó phân thắng bại. Dung Tú nhìn mà phấn chấn bừng bừng, hoa chân múa tay vui sướng.

Nhưng kịch hay vừa mới mở màn thì có người đến phá rối. Chỉ thấy nha hoàn bên người Hạ Quán Linh là Tiểu Vân hớt hơ hớt hải chạy tới Đông viện, cũng không nhìn tình huống trong sân lúc này mà trực tiếp cúi đầu quỳ xuống. [chủ yếu là vì Hạ Quán Linh đã hạ lệnh, không gọi được người tới, thì ngươi cũng đừng về làm gì]

“Vương gia, Trắc Vương phi……” Tô Cẩn Hạo vừa phân tâm, Quân Lăng Thiên mỉm cười, cây quạt trong tay lấy thế công sắc bén hướng thẳng về phía ngực Tô Cẩn Hạo. Tô Cẩn Hạo nhất thời bị đánh trúng, cơ thể không đứng vững, ôm ngực lùi liền mấy bước.

Dung Tú trốn sau cửa sổ, trong lòng vừa sung sướng lại vừa cảm thán không ngớt. Sung sướng đương nhiên là vì thằng nhãi Tô Cẩn Hạo bị đánh bại, còn nỗi cảm thán của cô, đương nhiên là: Nữ nhân ấy à, quả nhiên là hồng nhan họa thủy. Hạ tiểu tam cũng không xem tình huống ở đây thế nào, hai đại lão gia đang “ẩu đả” ở đây, lúc này nàng ta chạy tới lắm lời để làm gì cơ chứ.

“Vương gia, Trắc Vương phi cảm thấy tay chân rã rời, hạ phúc trướng đau……” Tiểu Vân nhân cơ hội này, vội nói lại toàn bộ những lời Hạ Quán Linh giao phó, sau đó cúi gằm mặt, không dám nhìn Tô Cẩn Hạo.

Tô Cẩn Hạo ôm ngực, sắc mặt trắng bệch. Nghe được lời Tiểu Vân nói, hắn chau mày, đôi mắt lạnh lẽo liếc Quân Lăng Thiên một cái, liền vung tay áo, nhấc chân bỏ đi. Tiểu Vân luống cuống đứng dậy, đi theo sau hắn.

Quân Lăng Thiên trở tay thu quạt lại, đang định xoay người, không ngờ Dung Tú đã nhanh chóng đứng ngay sau lưng hắn.

“Lấy ra đây!”

“Cái gì?” Quân Lăng Thiên nhất thời không phản ứng kịp.

“Cái quạt!”

Quân Lăng Thiên bĩu môi, lúc này mới đưa quạt của mình cho Dung Tú.

Dung Tú xòe cây quạt kia ra thì thấy, trên mặt quạt có vẽ một bức tranh hoa đào tháng ba, bên cạnh còn đề một bài thơ. Cô xem xét kỹ lưỡng, cũng không phát hiện cây quạt này có chỗ nào đặc biệt. Tại sao dùng nó đánh người lại đau như vậy nhỉ.

Trong lúc đang căng não suy nghĩ, cô lơ đãng ngẩng đầu, phát hiện đôi mắt đào hoa của Quân Lăng Thiên lúc này đang nhìn cô chằm chằm đầy vẻ dò xét. Nhìn tới nhìn lui, khóe môi hắn thậm chí còn ẩn hiện ý cười. Việc này khiến Dung Tú không thoải mái, cô xù lông mắng hắn: “Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy mỹ nữ bao giờ à!”

“Phì……” Quân Lăng Thiên bị lời này của cô chọc cười, mỹ nữ thì hắn gặp nhiều rồi, nhưng mỹ nữ tự phụ như vậy vẫn là lần đầu tiên được thấy.

“Ta hỏi ngươi, lần này ngươi về để lấy lương tháng hay về làm vệ sĩ cho ta.” Người nào đó hoàn toàn không nhớ vừa rồi là ai đã giúp mình thoát khỏi ma trảo của Tô Cẩn Hạo. Giờ phút này cô lại hóa thân thành nhà tư bản, dùng giọng điệu của ông chủ để khiển trách công nhân.

Mặt Quân Lăng Thiên tái đi, hắn mím môi, thấy sắc mặt cô biến đổi cực nhanh, hắn thở dài. “Cả hai!”

“Ta nói cho ngươi biết, đòi tiền thì không có đâu, ngươi xem ngươi bỏ bê công việc bao nhiêu ngày rồi. Chỗ của ta không phải tổ chức từ thiện, mà chú trọng phân phối theo lao động. Vì vậy nên tháng này xem như ngươi làm không công!” Dung Tú xòe tay, vẻ mặt đắc ý giải thích.

Khuôn mặt tươi cười hoàn mỹ của Quân Lăng Thiên tạch một cái, nứt ra một đường. Lời cô nói quá hiện đại, Quân Lăng Thiên nghe không hiểu được bao nhiêu, nhưng câu cuối cùng thì hắn hiểu.

Hắn giật giật khóe miệng, nữ nhân này ngoại trừ trở mặt như chóng chóng, còn rất xảo quyệt. Chẳng trách Tô Cẩn Hạo bị nàng ta chọc cho tức sùi bọt mép.

“Không những không có tiền lương, ngược lại ngươi còn phải đền tiền cho ta.” Dung Tú không nhanh không chậm nói tiếp.

“Vì sao?” Quân Lăng Thiên nhướng đôi mắt đào hoa, hỏi lại.