Vương Phi Ngỗ Nghịch

Chương 79: Hai huynh đệ đối đầu




Edit: Zinny

“Dung Tú, ngươi đây là lại muốn đi đâu chơi?” Tô Cẩn Hạo cất giọng lạnh như băng, ánh mắt của hắn cũng lạnh tới mức khiến toàn thân Dung Tú cứng đờ.

“Ngươi quản được ta chắc.” Dung Tú trừng mắt nhìn hắn một cái, thuận tay lại chủ động nắm lấy tay Tô Tích Lạc. Tô Tích Lạc kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt toát ra vẻ khó tin. Đây vẫn là lần đầu tiên cô kiên quyết nắm tay hắn trước mặt nhiều người như vậy.

Tô Cẩn Hạo lại dùng sức siết chặt tay Hạ Quán Linh, coi bàn tay mình đang nắm là cái đầu của nữ nhân không nghe lời nào đó. Hạ Quán Linh nhíu mày lại, sắc mặt có chút tái nhợt nhìn Tô Cẩn Hạo. Không thể không nói, nếu hắn cứ siết chặt tay nàng như vậy, đôi tay này có khi tàn phế mất.

“Ngươi là Vương phi của ta, vì sao bổn vương không quản được ngươi!” Giọng Tô Cẩn Hạo lạnh lẽo u ám, hắn tiến lên một bước, mang theo cảm giác áp bách tột độ tới gần Dung Tú. Dung Tú bị cảm giác áp bách này dọa sợ, nuốt một ngụm nước miếng, rụt đầu rụt cổ.

Khi Tô Cẩn Hạo sắp tới gần Dung Tú, Tô Tích Lạc chợt tiến lên một bước, theo bản năng chắn trước mặt Tô Cẩn Hạo, không biết vì sao, Tô Tích Lạc cảm thấy thái độ Tô Cẩn Hạo đối với Dung Tú dường như hoàn toàn khác với trước kia.

“Tam ca…… Chúng ta đang ở trên đường lớn.” Tô Tích Lạc nhỏ giọng nhắc.

Tô Cẩn Hạo lạnh lùng liếc nhìn hòang đệ mình một cái, vẻ âm u trong mắt không hề giảm bớt.

Chết tiệt, giờ các ngươi mới biết đây là ở trên đường lớn sao?

Vừa rồi lúc các ngươi nắm tay, “tình nùng ý mật”, sao lại không nhớ mình đang ở giữa đường giữa phố.

Tô Cẩn Hạo không biết đêm nay làm sao vậy, dù sao hắn chính là không thể khống chế cảm xúc của bản thân. Mà hắn cũng biết, hắn kích động như vậy, đều là do Dung Tú nữ nhân chết tiệt này làm hại.

“Ngươi tránh ra!” Giọng nói lạnh như băng chậm rãi phun ra từ miệng Tô Cẩn Hạo, nghĩ đến Dung Tú cùng nam nhân khác chàng chàng thiếp thiếp, hắn luôn thấy ghen tị. Cho dù này người này là hoàng đệ thân sinh của hắn.

Tô Tích Lạc nhướng mày, nhưng vẫn đứng chắn trước mặt Dung Tú không hề động đậy. “Tam ca, huynh không nên làm tổn thương Tú Tú nữa!” Nghĩ tới việc Tô Cẩn Hạo từng tát Dung Tú hai lần, lúc này, hắn tuyệt đối không thể tránh ra.

Con ngươi như báo đốm của Tô Cẩn Hạo nhìn vào đứa đệ đệ ruột thịt đứng trước mặt. Hôm nay hắn mới biết đứa đệ đệ này của mình đã thật sự trưởng thành, không còn là cái đuôi nhỏ luôn lẽo đẽo bám theo mình thời thơ ấu nữa.

Hắn lại có thể che chắn trước mặt nữ nhân kia, đối nghịch với mình.

Một người là thê tử của mình, một người là đệ đệ của mình.

Bọn họ cứ thế nắm tay, ở trước mặt bao nhiêu người, làm cho hắn khó xử.

“Lục đệ, hãy nhớ kỹ thân phận của ngươi! Dung Tú là Vương phi của bổn vương. Ngươi hiện tại không xứng nói chuyện cùng ta!” Tô Cẩn Hạo liếc xéo hắn, trên người toát ra khí phách trời sinh, làm cho Tô Tích Lạc cảm nhận được cảm giác áp bách mãnh liệt. Cũng bởi vì những lời này của Tô Cẩn Hạo, khiến cho tia sáng trong mắt hắn ảm đạm đi vài phần.

Có lẽ, Tô Cẩn Hạo nói đúng, vì Dung Tú hiện tại là Vương phi của hắn, đó chính là đả kích lớn nhất đối với Tô Tích Lạc lúc này.

Chỉ vì một danh phận, hắn không thể quang minh chính đại sủng ái nàng;

Chỉ vì một danh phận, hắn cũng không thể dũng cảm không ngần ngại đứng ra khi nàng bị tổn thương;

Vì một danh phận, hắn nỗ lực hết mình, cũng chưa chắc sẽ được báo đáp;

Cơ thể hắn cứng lại chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn đứng ở nơi đó, không hề có ý rời đi.

Mà giọng điệu châm chọc rõ ràng của Tô Cẩn Hạo lại khiến Dung Tú nhíu mày, cô chen tới trước mặt Tô Tích Lạc, lần này đã hoàn toàn bị hắn chọc giận. Con ngựa giống chết tiệt này, trước mặt nhiều người như vậy mà nói thế là có ý gì chứ.

Chẳng lẽ là sợ cô vợ cả của hắn hồng hạnh vượt tường, cho hắn đội nón xanh? Hay là cố ý muốn sỉ nhục cô và Tô Tích Lạc trước chốn đông người như vậy?

CBN, thật đúng là khinh người quá đáng. Hắn thừa thời gian như thế, còn không bằng đi chăm nom Hạ tiểu tam của hắn.

Chẳng trách hắn với con mụ Hạ tiểu tam lại đến được với nhau, CMN, hai kẻ đều thích vênh váo kiêu ngạo như vậy. Một ngày không vênh váo là không sống nổi không bằng.

Khóe môi Dung Tú khẽ cong lên, hành lễ với Tô Cẩn Hạo, “Vương gia, vì ta với ngươi bây giờ còn tồn tại quan hệ phu thê, nên ta mới gọi ngươi một tiếng Vương gia. Nhưng cũng không có nghĩa là sau này ta và ngươi hội vẫn giữ mối quan hệ này.” Cô hơi ngừng lại một chút, nhìn vào gương mặt Bao Công ở đối diện.

“Vương gia, ta xin ngươi đấy! Ngươi về sau đừng quản ta nữa, có được không? Ngươi cứ để cái loại tường nát không vực dậy nổi như ta tự sinh tự diệt đi. Còn nếu chúng ta không xứng nói chuyện với ngươi, vậy thì mời ngươi đi cho! Cuối cùng, cảm phiền ngươi về sau tôn trọng Lục biểu ca một chút!” Từng lời lạnh lẽo thốt ra từ trong họng Dung Tú không chút ngập ngừng, lúc này cô hoàn toàn không giống với tính nết nóng nảy thường ngày.

Nghe giọng điệu khinh miệt và xa lạ của cô, mặt Tô Cẩn Hạo thật sự không đen nổi nữa. Cô bảo vệ Tô Tích Lạc như vậy, chứng tỏ điều gì? Hắn cũng không phải thằng ngốc, tự nhiên hiểu rõ ý cô.

“Dung Tú! Ngươi lặp lại những lời vừa rồi một lần nữa!” Tế bào toàn thân hắn đã sôi lên sùng sục, chỉ còn thiếu một lỗ thủng, lửa khói liền có thể trực tiếp phun ra.

“Xin, ngươi, về, sau, đừng, quản, chuyện, của, ta!” Dung Tú cong môi gằn từng chữ, trong mắt không hề có chút xíu yếu đuối nào.

“Dung Tú, ngươi nữ nhân chết tiệt!” Tô Cẩn Hạo tiến về phía trước, muốn túm lấy Dung Tú.

Tô Tích Lạc nhanh tay lẹ mắt, vội vàng tiến lên chặn đường.

“Tam ca, xin huynh đừng khiến Tú Tú chịu tổn thương nữa!” Lần này, trong mắt Tô Tích Lạc cũng lộ vẻ tức giận, mà còn là cái loại tức giận sau khi nữ nhân mình yêu thương bị nam nhân khác làm tổn thương.

“Tránh ra! Ngươi tránh ra cho ta!” Tô Cẩn Hạo nhìn cánh tay chắn trước mặt mình, lạnh lùng mở miệng nói.

Cảnh tượng hai nam tranh giành một nữ là vô cùng hấp dẫn, quần chúng xúm xít bu vào xem xung quanh cũng được thưởng thức miễn phí một màn kịch ngôn tình thần tượng của hoàng thân quốc thích. Vì thế bọn họ nồng nhiệt chờ đợi màn kịch ngôn tình này có thể tiếp diễn một cách suôn sẻ thuận lợi.

Thế nhưng, có một người thật sự không “đứng” nổi nữa. Hạ Quán Linh vẫn đứng im một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào đã trải qua quá trình biến hóa dữ dội, từ trắng nhợt qua vàng vọt, tái xám, đến bây giờ là trắng bệch. Nàng cắn răng, bụng của nàng giờ phút này đang quằn quại như dời sông lấp bể. Nàng còn có hơi đâu mà thưởng thức màn kịch hai nam tranh giành một nữ tình cảm này.

Nàng kéo kéo ống tay áo Tô Cẩn Hạo, muốn nói với hắn rằng bụng mình rất đau.

Tiếc thay, người nào đó đang núi lửa phun trào không thèm nhìn đến gương mặt trắng bệch của nàng.

Hạ Quán Linh lại cắn răng, dùng thêm chút sức kéo góc áo Tô Cẩn Hạo.

Nhưng lúc này, ngọn núi lửa kia đang bận đối mặt với đệ đệ hắn, lại làm lơ nàng.

Mắt thấy mồ hôi lạnh trên trán rịn ra ngày càng nhiều, cả người nàng thật sự không chống đỡ nổi nữa.

Để giành được một ánh mắt của Tô Cẩn Hạo, nàng cắn răng, giậm chân một cái, cuối cùng nhắm tịt mắt, trực tiếp ngã vào người Tô Cẩn Hạo.

Đám người phát ra những tiếng hít hà xôn xao, Tô Cẩn Hạo chỉ cảm thấy sau lưng mình cứng đờ, vội vàng đỡ lấy Hạ Quán Linh. Lần này Tô Cẩn Hạo lại hoảng hốt, vừa rồi vẫn mải để ý tới hai người Dung Tú và Tô Tích Lạc, hắn gần như đã quên mất sự tồn tại của Hạ Quán Linh.

Giờ nhìn thấy mặt nàng đầy mồ hôi lạnh, tim của hắn thắt lại, vội ân cần hỏi: “Nàng khó chịu chỗ nào?”

“Vương gia…… Thiếp…… đau bụng……” Hạ Quán Linh yếu ớt nâng mí mắt, kỳ thật nàng muốn nói rằng nàng đau bụng, muốn vào nhà xí, có thể nhanh chóng rời khỏi chỗ này được không, nàng thật sự không nhịn nổi nữa rồi, phải vào nhà xí “vui sướng đầm đìa” một chút. Đáng tiếc lúc này có quá nhiều người, nên chỉ có thể nói hàm súc như vậy.

Tô Cẩn Hạo hiển nhiên không lý giải chính xác lời nàng nói. Nghĩ tới hạ thân nàng từng chảy máu đau đớn, mắt hắn đỏ lên, nhanh chóng ôm lấy Hạ Quán Linh, “Không sao đâu, bổn vương sẽ không để nàng cùng đứa bé xảy ra chuyện gì!”

Hạ Quán Linh không còn sức lực rũ mí mắt, không nhìn hắn. Thấy nàng mệt mỏi như vậy, Tô Cẩn Hạo dùng sức ôm chặt nàng, chạy như điên về phía y quán.

Gió lạnh vù vù thổi qua, Hạ Quán Linh rúc trong lồng ngực Tô Cẩn Hạo, toàn thân lại càng thêm lạnh.

Dung Tú nhìn bộ dáng Tô Cẩn Hạo hóa thân thành “Giáo chủ thét gào” ( giáo chủ thét gào: là diễn viên Mã Cảnh Đào của Đài Loan, vì những nhân vật do anh đóng thường có xu hướng thét lớn, gào to, nên người ta gọi anh là “giáo chủ thét gào” ) , thầm vui sướng trong lòng. Nếu cô đoán không sai, Hạ Quán Linh đoán chừng là bắt đầu đi diện kiến Tào Tháo rồi, sợ rằng cả đêm nay nàng ta sẽ phải nén nhịn cực kì vất vả. Hừ! Hai ngươi thích vênh váo tự đắc lắm hả! Cuối cùng đã thấy ngu chưa!

Há há……

Tô Tích Lạc nhìn cô cười tới mức vẻ mặt gian trá, có phần không lý giải nổi. Nhưng những lời Dung Tú vừa nói, thật khiến lòng hắn ngọt ngào. Nghĩ đến những lời nói vừa rồi, ánh mắt hắn trong nháy mắt trở nên êm dịu, ý cười thấp thoáng trên khóe miệng, có chút si ngốc nhìn Dung Tú.

“Tú Tú, ta nghe nói trong miếu Thành Hoàng này có một cây ước nguyện. Nghe nói rất linh nghiệm, muội muốn đi xem không……”

“Được, được.” Người nào đó vốn đang âm thầm vui sướng, nghe đến “cây ước nguyện” vô cùng thần bí trong truyền thuyết, đương nhiên là việc tốt chẳng nhường ai muốn đi nhìn một cái. Cây ước nguyện ấy à, chính là đạo cụ kinh điển không thể thiếu trong tiểu thuyết ngôn tình, vất vả lắm mới xuyên qua một lần mà lại không đến xem cái cây này, thì cô chẳng có mặt mũi nào mà bảo với người khác rằng cô xuyên qua.

Dù sao nói nhiều như vậy, quy về một câu, bây giờ tâm tình cô vô cùng kích động.

Thừa dịp trời tối, hai người lén lút lẻn vào hậu viện miếu Thành Hoàng. Thì ra, cái gọi là cây ước nguyện chẳng qua là một cây đa cổ thụ. Muốn hỏi nó to cỡ nào à, phỏng chừng phải bảy tám người hợp lại mới có thể ôm hết một vòng của nó.

Mà trên thân cây ước nguyện lúc này, có treo rất nhiều dải băng đỏ, gió đêm thổi qua, những dải băng đỏ quấn đầy cây tung bay theo gió, cảnh tượng này thoạt nhìn rất gây chấn động.

“Tú Tú, muội có muốn ước gì không?” Tô Tích Lạc nhìn những dải băng đỏ phất phơ trên cây, trên mỗi dải băng kia, đều gửi gắm ước vọng của chủ nhân. Phật nói, vô dục vô cầu. Nhưng cuộc sống vô dục vô cầu cũng chỉ có thể là một chén nước trắng không có mùi vị gì mà thôi.

Dung Tú ngửa cổ, xem xét những dải băng kia, lại liếc mắt nhìn Tô Tích Lạc bên cạnh, trong mắt lóe lên tia sáng tinh ranh. “Biểu ca, nhưng bây giờ chúng ta làm gì có lụa đỏ.”

“…… Ta có……” Tô Tích Lạc dường như đã chuẩn bị sẵn từ trước, hắn đỏ mặt, lấy ra hai dải băng đỏ từ trong tay áo, trao cho Dung Tú.