Tô Cẩn Hạo vì câu nói này mà tức giận tới mức đứng phắt dậy khỏi ghế, ngọn núi băng lại
bùng nổ, lớn tiếng quát, “Dung Tú, bổn vương đang nói chuyện nghiêm túc
với ngươi.”
Dung Tú lùi mạnh một bước, lớn tiếng đáp lại, “Ta cóc quan tâm ngươi nói chuyện nghiêm túc hay không. Dù sao việc ăn, ngủ còn quan trọng hơn trời, ngươi là Vương gia cũng không thể không cho ta
ngủ.”
Cô dứt khoát vặc lại Tô Cẩn Hạo. Hiện tại Tây viện là của
cô, cô sẽ không cho phép Tô Cẩn Hạo giễu võ giương oai trên địa bàn của
mình.
“Bổn vương thật sự là…… mắt chó mù mới chạy tới chỗ ngươi.” Tô Cẩn Hạo sầm mặt, hung hăng phất ống tay áo, nhấc chân chuẩn bị rời
khỏi nơi này. Dung Tú thấy hắn phất tay áo như vậy, trong bụng thầm
nghĩ, đừng tưởng tư thế này rất tiêu sái, không biết chừng ngày nào đó
ống tay áo sẽ bị hắn phất cho rách mất.
“Vương gia, không tiễn
nhé!” Dung Tú vui vẻ cười nói với cái lưng hắn, “Đúng rồi, trong khoảng
thời gian này Hạ trắc phi mang thai, ngươi cần phải kiềm chế tình cảm
nha, bằng không sẽ không tốt cho đứa bé!”
“Nữ nhân chết tiệt,
ngươi nói thêm một câu nữa thử xem!” Tô Cẩn Hạo tức giận đến mức sắc mặt đã sắp hòa cùng màu với bóng đêm rồi. Nữ nhân chết tiệt, chẳng lẽ nàng
ta thật sự không hề để ý một chút nào sao. Tô Cẩn Hạo nghĩ tới chuyện đó liền tức giận đến nghiến răng. Hắn hôm nay đúng là uống nhầm thuốc mới
ngu ngốc chạy tới đây hỏi ý nữ nhân này.
Dung Tú bị hắn quát một
câu, cô lập tức lưu loát đóng sầm cửa, ngăn Tô Cẩn Hạo ở bên ngoài. CMN, đang yên đang lành đêm hôm mò đến chỗ cô, hóa ra là để tàn phá lỗ tai
cô. Tên nhãi này thật đúng là không phải nham hiểm bình thường.
Thế là, một đôi “vợ chồng” kỳ quái cách nhau một cánh cửa, đều đang thầm
oán đối phương. Ánh trăng trên trời nhàm chán nhìn bọn họ, ngáp dài một
cái, rồi cũng trốn sau tầng mây ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, trong điện Phượng Nghi.
Hạ Quán Linh mặc một bộ áo dài trắng trang nhã, khoác tay Tô Cẩn Hạo đến.
Hoàng Hậu Trương thị nghiêng mình ngồi dựa vào một bên ghế, vốn bà ta nhìn Hạ Quán Linh thế nào cũng không thấy vừa mắt, cho nên trước mặt nàng ta bà cũng không cần thể hiện dáng vẻ mẫu nghi thiên hạ. Như vậy bà cảm thấy
ngược lại có chút bôi nhọ chính mình.
“Tiện thiếp thỉnh an Hoàng
Hậu nương nương!” Hạ Quán Linh dịu dàng cúi đầu, dáng vẻ nhu thuận vô
cùng. Trương thị miễn cưỡng nâng mí mắt, liếc nàng ta một cái, lại
nghiêng người dựa vào ghế, không hề có ý cho nàng ta đứng dậy.
“Mẫu hậu!” Thấy mẫu hậu mình cố ý làm khó dễ nàng, Tô Cẩn Hạo không kìm được gọi một tiếng, bước tới đỡ nàng dậy…… Hạ Quán Linh liếc mắt nhìn Trương thị, cũng không dám đứng lên. Lúc này, những chiêu trò để đối phó với
nam nhân của nàng không thể sử dụng với người phụ nữ này .
“Đứng
lên đi. Bằng không, Cẩn nhi sẽ oán hận người làm mẹ như ta mất.” Trương
thị lạnh nhạt nói, từ ánh mắt đầu tiên khi Hạ Quán Linh vào cửa, bà đã
cảm thấy nữ nhân này có một khuôn mặt cám dỗ, nữ nhân như vậy nhất định
không chịu an phận thủ thường. Lại nghĩ tới đứa nhỏ Dung Tú kia ngây thơ như vậy, khẳng định không đối phó được ả yêu tinh quyến rũ này, nghĩ
vậy xong, bà lại lo lắng cho cuộc sống sau này của Dung Tú.
“Tạ
ơn Hoàng Hậu nương nương!” Hạ Quán Linh nghe thấy Trương thị lên tiếng,
bấy giờ mới dám đứng dậy. Sau đó khúm núm đứng sang một bên, chờ Trương
thị mở miệng lần nữa.
Khi đã không thích một người, nhìn người ta từ đầu đến chân chỗ nào cũng thấy toàn là khuyết điểm.
Trương thị lạnh lùng lại liếc mắt nhìn Hạ Quán Linh một cái, thấy thế nào cũng không thoải mái. Ngươi nói xem ngươi tới gặp Hoàng Hậu, lại mặc một
thân áo trắng, chẳng phải cố ý khiến ta ngột ngạt hay sao.
Dựa vào trực giác của nữ nhân, Hạ Quán Linh đương nhiên biết Hoàng Hậu cực kỳ không thích mình.
“Nếu Cẩn nhi đã quyết định, Bản cung cũng không nói gì nữa!” Hoàng Hậu nâng
ly trà ung dung nhấp một ngụm, sau đó mới thản nhiên nói, “Chỉ có điều,
Hoàng gia đương nhiên không cần Câu Lan viện. Cho nên nếu đã gả vào
hoàng gia, hy vọng ngươi chịu khó tuân theo lễ tiết một chút.”
“Mẫu hậu!” Tô Cẩn Hạo cau mày. Câu Lan viện vẫn là nỗi nhức nhối trong lòng
Quán Linh, vì vậy hắn rất không thích mẫu hậu mình nhắc đến chuyện này.
Trương thị trừng mắt nhìn hắn một cái, cũng không thèm để ý đến phản ứng của
hắn. Bà ta lại nói tiếp, “Bản cung hy vọng ngươi hiểu được, ngươi là
Trắc phi, Tú Tú mới là chính thất! Tuy Vương phủ đã phân thành hai,
nhưng nữ chủ nhân Vương phủ vẫn là Tú Tú, chuyện đó không thể thay đổi.
Mặc kệ ngươi rốt cuộc có ý đồ gì, vị trí chính thất này bản cung vĩnh
viễn cũng sẽ không cho ngươi.” Trương thị mang theo vài phần khí phách
nói. Khi nói những lời này, khóe miệng bà cơ hồ vẫn lạnh lùng .
Đám nữ tử ở nơi bướm hoa này, không phải là không có người tốt. Nhưng cô ả
Hạ Quán Linh này tuyệt đối không phải loại người hiền lành lương thiện.
Cho nên tốt nhất là cứ nói cho rõ ràng trước, để nàng ta khỏi phải mơ
tưởng hão huyền được ngồi lên vị trí Vương phi, sau đó lại không biết
nghĩ ra chiêu trò gì để đối phó Dung Tú.
“Tiện thiếp không dám!”
Hạ Quán Linh vội hành lễ, nhưng trong ánh mắt nàng ta lướt qua vẻ không
cam lòng khó nhận thấy. Sự bất công của Hoàng Hậu làm cho nàng ta cảm
thấy con đường sau này của mình còn rất dài.
“Mẫu hậu, người
không nên nói Quán Linh như vậy……” Tô Cẩn Hạo trầm mặt, tiến lên từng
bước, muốn biện bạch thay Hạ Quán Linh. Hạ Quán Linh vừa thấy thế, vội
từ phía sau giữ chặt tay hắn, ý bảo hắn không nên hành động thiếu suy
nghĩ.
“Còn về đứa bé trong bụng ngươi……”