“Ôi chao, không tốt rồi!” Tiểu Thúy đi sau hô to một tiếng, “Khi nãy nô tỳ
thấy lão gia ngồi trong đại sảnh, đang ăn cá, món cá kia hình như chính
là……”
Dung Tú thật ra không để ý tới món canh cá kia, lúc ngồi
trên xe ngựa cô mới nghĩ tới Dung Dịch, cho nên vừa nghe tin ông bố già
của mình tới đây, cô vội kéo tay Tô Tích Lạc nhanh chóng tiến vào Vương
phủ.
Quân Lăng Thiên khoanh tay trước ngực, đi theo sau bọn họ.
Vừa bước chân vào cửa Vương phủ, đôi mắt đen láy của hắn đã phát hiện ra bóng người đang khuất sau tán lá kia. Hắn khẽ ngước đôi mắt hoa đào,
chậc chậc lắc đầu, rồi nhấc chân rời đi.
Tô Cẩn Hạo ở trên cây
cắn răng, oán hận nhìn bóng lưng Dung Tú dần biến mất. Nữ nhân chết tiệt này, rốt cuộc đã đi đâu với Quân Lăng Thiên?
Trong phòng ăn Tây
viện, Dung Dịch đang ngồi ngay ngắn trên ghế, miệng không ngừng ăn món
canh cá Tô Tích Lạc cố tình mang đến cho con gái mình. Người ta đều nói
con gái là áo bông tri kỷ của cha, nhưng vì sao ông ta lại cảm thấy
chính mình mới là áo bông cho con gái chứ. Đứa con gái này, cứ hai ngày
ba bữa lại gây phiền toái cho ông ta.
Ngày đó từ trong cung trở
về, ông ta liền nói chuyện với mấy người phụ tá trong phủ. Trò chuyện
một hồi, đề tài càng lúc càng đi xa. Sau đó trực tiếp tán gẫu về quyển
“Kim Bình Mai” nổi danh lừng lẫy. Dung Dịch phất phất ống tay áo, đứng
dậy, nhắc tới vấn đề “chuyện phòng the” trong Kim Bình Mai, đang định
phát biểu cảm nghĩ một phen.
Không ngờ đúng lúc này Dung Tú đi
ngang qua phòng, vậy là cô ngang nhiên ưỡn ngực bước vào. Nghĩ đến lời
bình trong cuốn “Kim Bình Mai” mạ vàng Dung Dịch cho cô xem lúc trước,
cô đập bàn học theo giọng điệu của Dung Dịch nói, “Đây, chính là chuyện
kỳ diệu!”
Mọi người trong phòng lập tức nín thinh, Dung Dịch tức
giận run người, sau đó vội sai quản gia thu dọn quần áo của Dung Tú ngay trong đêm đó, đuổi về Vương phủ. Để tránh hiềm nghi [chủ yếu là sợ
người ta nói lời lẽ dâm uế trong miệng con gái là do người làm cha như
ông dạy], Dung Dịch mấy ngày nay cũng cố ý lạnh nhạt với con gái mình.
Nhưng là…… Nhưng là không có cách nào, ai bảo ông chỉ có mỗi cái áo bông
không thể giữ ấm này chứ. Buổi tối vừa nghe tin con bé mất tích, ngoài
mặt ông tỏ vẻ quan tâm lo lắng, kỳ thật trong lòng thầm nghĩ, kẻ nào
không có mắt dám lừa gạt con gái mình, ngươi cứ chờ rơi vào cảnh đã câm
mà còn ăn phải hoàng liên đi.
[kẻ câm ăn phải hoàng liên: có nỗi khổ mà không nói nổi thành lời, chỉ có thể tự mình nín nhịn chịu đựng]
Lúc này chỉ có một mình ông ngồi bên bàn ăn, dùng lời của ông thì, đây chính là chuyện kỳ diệu.
“Cha!” Dung Tú từ ngoài cửa chạy vội vào, để bày tỏ tâm tình vui sướng khi
được gặp cha, cô lại ra sức đấm Dung Dịch một phen. Miếng cá vừa bỏ vào
miệng Dung Dịch, bị một cú nện của cô, cứ thế mà hoa lệ nghẹn lại trong
cổ họng.
“Khụ khụ…… Con gái…… Lần sau dịu dàng một chút được không?” Dung Dịch mặt mũi đỏ rần nhìn cô, nói giọng điệu thương lượng.
Con gái mình, thật đúng là nghiệt duyên của ông mà.
“Dạ.” Dung Tú chép chép miệng, ngồi sát vào bên Dung Dịch. Mà Tô Tích Lạc
cũng ngồi xuống theo Dung Tú, ba người vây quanh một chiếc bàn, hai cha
con Dung Dịch bắt đầu một lòng đối phó với canh cá trên bàn.
“Tú Tú, ăn miếng này đi.” Tô Tích Lạc gắp miếng cá ngon nhất, đặt vào bát Dung Tú, cưng chiều nói.
“Cám ơn biểu ca.” Để tỏ lòng cảm kích với chàng ta, Dung Tú cũng tùy tiện gắp một miếng cá, nhẹ nhàng đặt vào bát Tô Tích Lạc.
Dung Dịch ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt ai oán nhìn bọn trẻ, trầm giọng nói: “Có
biểu ca thật tốt, hai đứa đúng là thanh mai trúc mã, tuổi thơ hồn nhiên, trời sinh một đôi!”