Trước cỗ xe ngựa dừng ở cửa Lục Vương phủ.
“Biểu ca, muội xin lỗi nha.” Dung Tú cúi đầu, chân thành nói với Tô Tích Lạc. Bữa cơm vui vẻ hôm nay, đều bị cô phá hỏng mất rồi.
“Không sao.
Tú Tú khi nào rảnh rỗi thì cứ nói với ta. Ta sẽ nấu cho một mình muội
ăn. Có được không?” Đôi con ngươi đen láy của Tô Tích Lạc dừng trên thân hình cô, khẽ vỗ vai cô an ủi.
“Lần sau nhé.” Dung Tú ảo não nói, “Lần sau, huynh nghìn vạn lần không được hẹn người khác. Chỉ có hai
chúng ta thôi đấy nhé.” Dung Tú cố tình kéo dài giọng hai chữ người
khác. Tô Tích Lạc tự nhiên biết cụ thể là chỉ ai.
“Biểu ca, muội không quấy rầy huynh nữa. Muội về đây.” Dung Tú vẫy tay chào Tô Tích Lạc, rồi nhấc làn váy, bước lên xe ngựa.
“Đi đường cẩn thận.” Tô Tích Lạc hơi cong khóe miệng, tặng cô một nụ cười rực rỡ.
“Biểu ca, huynh trở về đi.” Trên xe ngựa, Dung Tú vẫy vẫy tay với chàng ta,
sau đó mới cho xe ngựa khởi hành. Tô Tích Lạc đứng lặng trước cửa Vương
phủ ngóng nhìn cỗ xe ngựa quẹo qua góc đường, biến mất trong ngõ nhỏ,
lúc này mới xoay người lại, bước chân có phần nặng nề hướng vào Vương
phủ.
Trong xe ngựa, Dung Tú quay đầu, nhìn bóng dáng màu lam
trước cửa Vương phủ kia biến mất, rồi lại nâng cằm, ảo não hối hận. Hôm
nay thật là lãng phí tấm lòng của Tô Tích Lạc. Chưa kịp ăn món canh cá
kia thì thôi, lại còn khiến cho Vương phủ mịt mù chướng khí quạ đen.
Quân Lăng Thiên ngả ngớn dựa vào vách xe, đôi mắt đào hoa hẹp dài khẽ liếc,
biếng nhác mở miệng: “Sao thế? Luyến tiếc à?” Thanh âm hắn khàn khàn như có ma tính, khiến người ta nghe có vài phần cảm giác mê hoặc.
“Đương nhiên, món canh cá kia ta còn chưa ăn được mấy miếng.” Dung Tú liếc mắt khinh bỉ, tên này thật là không đủ nghĩa khí, tốt xấu gì bây giờ cô
cũng là chủ nhân của hắn, dù thế nào hắn cũng phải giúp cô mới phải. Nói thế nào đây, ai bảo ngươi là tình cũ của tên khốn Tô Cẩn Hạo kia chứ.
Quân Lăng Thiên hơi bĩu đôi môi phớt hồng, bàn tay trắng trẻo mượt mà khẽ
vuốt bụng mình, cười cực kỳ xán lạn, “Khi nãy thấy mấy người bọn ngươi
cãi nhau, ta cũng ngại ngùng chẳng dám ăn nhiều. Bây giờ ta cũng đói
bụng rồi.”
Dung Tú liên tục bắn cho hắn mấy ánh mắt mang hình
viên đạn, trời ạ, hắn còn dám nói ngại ngùng không ăn nhiều, mọi người
trên bàn ăn, chỉ có hắn là ăn uống vui vẻ nhất. Bây giờ còn dám mở miệng ra nói hắn ngại không ăn nhiều, vậy nếu hắn không ngại mà ăn nhiều, chỉ sợ người khác căn bản chẳng ăn được miếng nào.
“Đương nhiên, ý
của ta là, ta đưa cô tới chỗ này, đảm bảo cho cô ăn no.” Quân Lăng Thiên không e dè ánh mắt sắc lẹm của cô, ngược lại dùng động chế động, cũng
quăng cho Dung Tú mấy ánh mắt trời thu trong vắt, phong tình vạn chủng.
Cỏ lau xào xạc bên bờ, cảnh sắc rất nên thơ.
Từ xa nhìn lại, cỏ lau lay động, nước gợn lăn tăn, toát lên sức sống mùa
hè. Có điều trên đời này còn có một câu tục ngữ, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể chơi đùa, khi ngươi bước vào một nơi nên thơ như vậy,
ngươi sẽ hối hận tới cực điểm.
Trong hồ nước này toàn là nước đen ngòm, phía trên còn có vài con vịt lững lờ đạp nước, thỉnh thoảng còn có muỗi vo ve bay qua.
“Ngươi……” Dung Tú kinh ngạc nhìn Quân Lăng Thiên, trong lòng thầm nghĩ, nơi này
thì có quan hệ đinh rỉ gì với đồ ăn thức uống cơ chứ. Trong đầu cô đột
nhiên hiện lên một tình huống rất phổ biến, cô mếu máo, nuốt một ngụm
nước miếng, rụt cổ nhìn Quân Lăng Thiên nói, “Đại ca à, ngươi sẽ không
dùng thức ăn ngon để dụ dỗ ta, rồi bắt cóc ta đấy chứ. Ta nói cho ngươi
biết, cha ta không có tiền đâu, ngươi bắt ta là lỗ vốn đó.”